Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Từ sau khi Sở Trác quăng ngã thành ngốc tử, người Sở gia cũng rất ít khi dẫn hắn ra ngoài đi lại.

     Gần nhất là lo lắng bên ngoài nhiều người hỗn loạn, sẽ có người không có mắt va chạm vào hắn.

     Thứ hai là thân thể Nhị gia quá mức gầy yếu, chính hắn cũng không thích khắp nơi đi lại.

     Đại khái nguyên nhân là mấy ngày nay ăn ngon, ngủ ngon. Khi Thang Viên mang theo Nhị gia ra ngoài, hắn cũng không có giống như trước đây kháng cự như vậy.

     Mà là yên lặng bị Thang Viên lôi kéo ống tay áo, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Trần Y Y cùng Vân Bích.

     Thời tiết hôm nay phá lệ tốt đẹp, trên đường người đến người đi thật sự náo nhiệt.

     Hôm nay Trần Y Y xuyên một thân hồng đào, nàng vốn sinh đến mỹ diễm, ở dưới quần áo phụ trợ càng lộ rõ vẻ kiều diễm mê hoặc lòng người.

     Trong lòng Trần Y Y đều ở tràn đầy suy tư, làm thế nào đoạt được Ngọc Khấu từ trong tay tỷ tỷ xấu xa kia của nguyên chủ.

     Cho nên nàng không có đặc biệt chú ý tới, ánh mắt mọi người chung quanh thường xuyên nhìn nàng.

     Bên trong những ánh mắt này có ghen ghét, có hâm mộ, có không có ý tốt, có kinh diễm, cũng có đơn thuần thưởng thức.

     Thang Viên cảm giác được ánh mắt chung quanh ném tới, nhịn không được trộm liếc thân ảnh của Trần Y Y.

     Nàng nhìn dáng người một tay có thể ôm hết của Trần Y Y, trong lòng nhịn không được bất mãn nói thầm hai câu.

     Nàng chỉ nghĩ trộm mang theo Nhị gia ra tới, sau đó đi đến địa phương ít người đi lại, tốt nhất không cho bất luận kẻ nào chú ý tới mới tốt.

     Chính là Nhị thiếu phu nhân lớn lên quá rêu rao, vừa ra khỏi cửa liền hấp dẫn ánh mắt của người đi ngang qua.

     Thang Viên lo lắng vạn nhất tới địa phương nhiều người, lấy nàng một người sẽ không thể bảo vệ được Nhị gia.

     Nàng lại nghĩ tới trước kia mỗi lần Nhị gia ra cửa, giống như đều sẽ phát sinh một chút sự tình không tốt.

     Thang Viên nhịn không được có điểm tâm hoảng ý loạn, nàng bay nhanh quan sát người đến bốn phía, sợ toát ra tới một cái gia hỏa không có mắt.

     Cùng với Thang Viên một lòng tràn đầy lo lắng không thôi so sánh, Vân Bích nhưng thật ra không thế nào lo lắng những việc này.

     Nàng tổng cảm thấy tiểu thư nhà mình sau khi đi ra từ cái tiểu viện rách nát kia, tính cách liền thay đổi rất nhiều.

     Nếu thật sự gặp được người nào đó, Vân Bích cảm thấy lấy sự thông minh tài trí của tiểu thư nhà mình, nhất định có thể bảo vệ được Nhị gia chu toàn.

     Nếu Trần Y Y biết được ý tưởng của Vân Bích, tuyệt đối sẽ nhịn không được vỗ vỗ bả vai của nàng.

     Đối với nàng mù quáng tín nhiệm như vậy, thật không biết là tốt hay là xấu?

     Trước khi Trần Y Y xuyên qua, bởi vì thân thể của nàng không tốt, lại không có người nhà yêu thương, nhất cử nhất động của nàng đều phải thật cẩn thận.

     Nàng không dám tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài, không dám cãi nhau trí khí cùng người khác, càng không dám đánh nhau ẩu đả với người khi dễ nàng.

     Bởi vì thân thể cũ nát kia của nàng, sau khi cùng người khác xảy ra xung đột chỉ có chính nàng chịu khổ, chịu tội.

     Hơn nữa nếu nàng nháo ra chuyện gì, người nhà nàng cũng sẽ không quản nàng sống chết.

    Nhưng mà hiện tại liền bất đồng, nàng có một thân thể khỏe mạnh, còn có bàn tay vàng trời cao ban cho.

     Lúc này đây nàng nhất định phải quý trọng sinh mệnh, sau đó vui sướng, tự tại, vui vẻ sống sót.

     Tất cả thương tổn, uy hiếp đến trên người nàng, nàng đều sẽ không chút nào lưu tình mà nhất nhất diệt trừ.

     Thời điểm Trần Y Y đang nghĩ như vậy, không biết từ nơi nào xuất hiện một hài tử?

     Mắt thấy hài tử kia sắp đụng vào trên người Trần Y Y, Vân Bích hoảng sợ vừa định bảo vệ tiểu thư nhà nàng, liền có một đạo thân ảnh thon dài đĩnh bạt, giành trước một bước cẩn thận bảo vệ Trần Y Y.

     Người nọ cẩn thận che chở Trần Y Y, ở lúc Trần Y Y va vào trong lòng ngực, ngửi được một cổ như có như không mùi hương thanh mát. Hắn nhịn không được hơi hơi nheo mắt, theo bản năng muốn đem người ôm vào trong lòng ngực.

     Đợi Trần Y Y thấy rõ ràng diện mạo đối phương, nàng nhịn không được hơi hơi chọn một chút lông mày thanh tú.

     Bởi vì người che chở nàng lúc này không phải ai khác, chính là vị Cố công tử nàng không thế nào muốn gặp.

     Thời điểm Trần Y Y tinh tế nhìn người, một đôi con ngươi giống như mặc ngọc thoạt nhìn mạc danh câu hồn nhân tâm.

     Vân Bích phục hồi lại tinh thần liền thấy một vị công tử diện mạo xuất chúng, đang hơi mang si mê nhìn chằm chằm tiểu thư nhà nàng.

     Nàng lập tức bất mãn ho nhẹ một tiếng, sau đó duỗi tay giữ chặt Trần Y Y lui lại về sau một bước.

     Vân Bích nói: "Đa tạ vị công tử này đã ra tay bảo vệ phu nhân nhà ta."

     Vân Bích cố ý đem hai chữ phu nhân này cắn rất nặng.

     Người nọ nghe vậy cũng không có lộ ra thất vọng chi sắc, mà là chuyển mắt nhìn lướt qua Sở Trác  phía sau Trần Y Y.

     Một cái liếc mắt này, người khác có lẽ không nhìn ra cái gì. Nhưng thật ra biết tiền căn hậu quả Trần Y Y, lại có thể xem ra tới hắn đang trào phúng Sở Trác.

     Tuy rằng hiện giờ nguyên chủ còn không có yêu đương cùng Cố công tử, nhưng là hai người đã gặp  mặt qua vài lần.

     Cố công tử là người yêu thích nữ nhân xinh đẹp, ở một lần gặp mặt qua nguyên chủ lúc sau, liền đối với nàng nhớ mãi không quên.

     Sau khi hắn biết được lúc nguyên chủ còn nhỏ đã bị bắt thay tỷ tỷ gả cho tên ngốc Sở nhị này, liền nhịn không được cảm thấy bất bình thay nguyên chủ.

    Nói đến vị Cố công tử này, tuy rằng hắn tâm địa ngoan độc, phẩm hạnh thấp kém, nhưng là đối với nguyên chủ nhưng thật ra khá tốt.

     Ít nhất sau khi Tam vương binh bại, hắn đều không có vứt bỏ nguyên chủ.

     Hắn cùng nguyên chủ một người tâm địa rắn rết, một người phẩm hạnh thấp kém, nhưng thật ra là trời đất tạo nên một đôi.

     Thang Viên ở lúc Cố công tử nhìn qua nháy mắt, theo bản năng chắn trước mặt Nhị gia.

     Không biết vì cái gì, nàng tổng cảm thấy người trước mắt này đối với Nhị gia nhà nàng tràn ngập địch ý?

     Trần Y Y liếc mắt nhìn Thang Viên bộ dáng gà mái hộ tiểu kê, nhịn không được ở trong lòng buồn cười cùng bất đắc dĩ một trận.

     Liền nàng tay nhỏ chân nhỏ kia, nếu người khác thật muốn làm cái gì, một bạt tai đi xuống đều có thể đánh nàng ngất xỉu.

     Bất quá xem ở phân thượng nàng trung tâm hộ chủ như vậy, Trần Y Y cũng không tiếp tục chê cười nàng.

     Trần Y Y: "Hôm nay khó được ra tới một chuyến, các ngươi liền bồi ta một chuyến về nhà mẹ đẻ đi."

     Trần Y Y nói xong hướng Cố công tử gật đầu, xoay người liền hướng Trần gia đi đến.

     Mục đích ngày hôm nay của nàng chính là vì miếng Ngọc Khấu kia, cũng không thể lại tiếp tục chậm trễ sự tình.

     Sau khi nguyên chủ gả đến Sở gia không bao lâu, Trần Tú Tú đã bị Trần Bách Sam gả đi rất xa.

     Trần Tú Tú gả thật sự không như ý, trong nhà đối phương tuy rằng thập phần có tiền, nhưng phu quân nàng lại là kẻ vô dụng, bất lực.

     Bởi vì gả xa, lại không có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nhật tử của Trần Tú Tú thật sự không tốt.

     Nàng từ nhỏ đến lớn đều là khi dễ người, hiện giờ đột nhiên đổi vai diễn. Trần Tú Tú thật sự là không thể chịu đựng được, liền hơn một tháng trước thu thập đồ vật chạy về nhà mẹ đẻ.

    Trong lúc người nhà chồng nàng tới chơi, Trần Bách Sam cùng Trần phu nhân thấy nữ nhi đáng thương, liền cùng nhà chồng nàng thương lượng một chút chuyện hòa ly.

     Vì chuyện hòa ly này của Trần Tú Tú, Trần Bách Sam hao không ít bạc.

     Nguyên chủ ở sau khi tỷ tỷ hòa ly, đã từng trở về Trần gia một lần.

     Một lần kia là vì nàng muốn xem Trần Tú Tú bị chê cười, kết quả bởi vì Trần Tú Tú có Trần phu nhân chống lưng, ngược lại nàng bị hai mẹ con kia cười nhạo một hồi.

     Sau khi nguyên chủ ở Trần gia ăn mệt, trở về liền phát tính tình đối với Sở Trác, thiếu chút còn đem bệnh điên của Sở Trác bức ra tới.

     Cố công tử nhìn thân ảnh Trần Y Y chậm rãi đi xa, nhịn không được nâng tay lên ngửi mùi hương tàn lưu trên áo.

     Gã sai vặt đi theo bên người Cố công tử thấy vậy, nhịn không được vẻ mặt a dua nói: "Chủ tử, Trần Y Y này lớn lên thật đúng là thủy nộn, chỉ tiếc gả cho ngốc tử Sở nhị kia."

     Cố công tử nghe vậy hừ lạnh một tiếng, hắn nghiêng đầu ở bên tai gã sai vặt nói hai câu, vẻ mặt gã sai vặt lập tức sùng bái nói: "Vẫn là chủ tử thông minh, làm ngốc tử kia sớm một chút quy thiên. Chờ tiểu nữ tử kia thành quả phụ, còn không phải tuỳ tiện chủ tử đùa bỡn?"

     Thời điểm gã sai vặt nói lời kia vẻ mặt đáng khinh, Cố công tử nhìn bộ dáng của hắn nhịn không được giơ chân đá.

     Hắn lạnh mặt nói: "Liền tính nàng thành quả phụ, cũng không phải là người ngươi có thể mơ tưởng."

     Gã sai vặt nhìn chủ tử đột nhiên biến sắc mặt, sợ tới mức té ngã lộn nhào chạy trốn.

     Hắn nào dám mơ tưởng a, hắn còn không phải nói theo chủ tử đi xuống hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro