Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con, con ...... ba ba, con không có sao?" Tiêu Nhược Quang chân tay luống cuống hỏi.

Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: "Hình như...... trước kia từng có, con đợi mẹ nghĩ lại nha!"

Tôn Hạo (là chú Tôn đó) từ bên trong ra, nghe thấy cái này, nhìn Tiêu Vũ liếc mắt một cái, không nhịn được mà nói: 

"Tiểu Quang là đứa trẻ ngoan, cô không cần lừa nhóc, nó sẽ tin là thật."

Tiêu Vũ quay đầu nhìn Tiêu Nhược Quang, quả nhiên Tiêu Nhược Quang vẻ mặt khiếp sợ. Vì thế, lương tâm Tiêu Vũ trỗi dậy, lại ở tự hỏi nên nói với bé thế nào, để tránh Tiêu Nhược Quang thật sự cho rằng chính mình chui ra từ cục đá a.

"Con trai à." Tiêu Vũ muốn duỗi tay sờ đầu của bé, mới phát hiện chính mình không động đậy được, liền tiếp tục nói: "Chúng ta liền gọi cho baba được không!"?

Tiêu Nhược Quang cao hứng: "Con có ba ba sao?"

"Ách...... Con có." Tiêu Vũ càng áy náy, đứa nhỏ ngốc này nha!

"Kia, con có thể bảo baba đưa tiền, để cho mẹ chữa bệnh." Tiêu Nhược Quang mở lớn hai mắt.

Tiêu Vũ nằm bất động, thê lương mà nghĩ: Con trai, chúng ta trước hết phải gọi được cho ba con đã!
"Mami." Tiêu Nhược Quang bò xuống giường, kéo áo Tiêu Vũ, hỏi: "Ba ba ở nơi nào a?"

Tiêu Vũ nghĩ nghĩ, cũng là nên liên hệ chồng trước một chút. Ban ngày ban mặt tới tận nơi đòi tiền, dựa theo tình huống nàng hiện giờ là chịu không nổi đi, cho nên, Tiêu Vũ liền nói: "Bảo bảo, mang điện thoại tới đây."

Tiêu Nhược Quang gật gật đầu, cố hết sức đem cái ghế cạnh giường đẩy khỏi trước tủ quần áo, sau đó bò lên trên đi nhón chân mở tủ ra, từ bên trong lấy ra một cái túi da màu xám. Sau đó lại cất gọn túi, đóng cửa lại. Đem điện thoại nhỏ đặt ở mặt ghế, lại đem ghế dựa đẩy về chỗ cũ, mỗi một động tác đều quen thuộc nước chảy thành sông.

Tiêu Nhược Quang cầm di động, một lần nữa bò lên trên giường, đem điện thoại một lần nữa khởi động máy, sau đó mắt đặc biệt trông mong mà nhìn Tiêu Vũ, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Mẹ ơi."
Tiêu Vũ kỳ quái nói: "Sao lại tắt máy?"

Tiêu Nhược Quang liền sờ sờ di động cười nhỏ: "Như vậy, mỗi tháng sẽ không phải giao tiền?"

Tiêu Vũ: "......" Có loại dự cảm không tốt.

"Bảo bảo, chúng ta không trả phí bao lâu rồi?" Tiêu Vũ lúc này cũng hỏi cẩn thận.

Tiêu Nhược Quang nghi hoặc mà nhìn Tiêu Vũ, oai cái đầu, chớp mắt to, vẻ mặt: Mẹ nói cái gì? Con không hiểu đâu!

Tiêu Vũ từ bỏ, nói: "Con trước mở điện thoại ra."

Tiêu Nhược Quang cúi đầu làm động tác, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ tiếp tục nói: "Mở điện thoại tìm tên 'Bạch nhãn lang'."

Tiêu Nhược Quang: "......"

Tôn Hạo: "......"

Tiêu Vũ mỉm cười: "Đúng vậy, bảo bảo, đó chính là ba của con."

Tiêu Nhược Quang trầm mặc trong chốc lát nói: "Mẹ, ta không biết chữ"

Tiêu Vũ liền nói: "Không có việc gì, bảo bảo, chúng ta có thể hỏi người khác."

Vì thế Tiêu Nhược Quang quay đầu, mắt trông mong mà nhìn Tôn Hạo, Tôn Hạo nhất chịu không nổi gương mặt ngày đó của bé. Huống chi, Tiêu Nhược Quang chẳng những có gương mặt thiên xứ, hơn nữa đội mắt nai con còn lộ vẻ đáng thương, Tôn Hạo cảm giác đau lòng.

"Tới đây, chú xem giúp con." Tôn Hạo lấy qua di động, giúp đỡ tìm kiếm, quả nhiên tìm được rồi một cái ghi chú đặc biệt 'Bạch nhãn lang'.

Tiêu Nhược Quang lấy về di động, nhìn 'Bạch nhãn lang' ba chữ kia, nho nhỏ tay vuốt ve màn hình di động. Tựa hồ vuốt này ba chữ như được gặp người ba chưa biết, Tiêu Nhược Quang nghiêm túc nhìn này ba chữ, thật sâu ghi tạc trong lòng, đây là ba ba, ba ba của mình!

Tiêu Vũ làm Tiêu Nhược Quang chính mình thương cảm trong chốc lát sau, sau đó nói cho Tiêu Nhược Quang nói: "Gọi điện đi."

Tiêu Nhược Quang gật gật đầu, ấn gọi, sau đó, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ rõ ràng:"Xin chào, thuê bao di động thiếu phí bị cưỡng chế sử dụng, vui lòng trả phí sử dụng."

Tiêu Vũ: "......"

Tiêu Nhược Quang nghi hoặc mà nhìn Tiêu Vũ: "Mami?"

Tiêu Vũ mỉm cười: "Bảo bảo, kỳ thật, chúng ta có thể mượn di động."

Vì thế, Tiêu Nhược Quang lại quay đầu, mắt trông mong mà nhìn Tôn Hạo, chú Tôn lập tức móc di động ra nói: "Để chú giúp."

Sau đó, giúp đỡ ấn gọi điện thoại cho 'Bạch nhãn lang' tiên sinh, đem điện thoại cho Tiêu Nhược Quang. Tiêu Nhược Quang tiếp nhận di động, nói cảm ơn, sau đó đem điện thoại đặt ở bên tai, có tiếng "Đô, đô, đô......" .

Không bao lâu, điện thoại được đả thông, một giọng nam trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn, thật giống như là trọng lực hấp dẫn , mang theo mê người từ tính.

"Alo."

Nghe thấy giọng nam dễ nghe này, Tiêu Nhược Quang lập tức đỏ hốc mắt, bé mệt mỏi quá rồi!

Từ sau khi tai nạn xe cộ xảy ra đến bây giờ, mỗi ngày đều chỉ có một mình bé chăm sóc mẹ, người khác đều có ba ba, hắn không có. Trước đây có người tốt đưa cho sữa bò, bé muốn uống nữa, không biết ba ba có thể mua cho bé không.

Suy nghĩ thật nhiều, Tiêu Nhược Quang ôm hy vọng, mang điểm tiếng khóc, mềm mại gọi: "Ba ba!"

Nước mắt Tiêu Nhược Quang còn chưa có rơi xuống đâu ! Điện thoại bang một tiếng rồi treo máy.

Tiêu Nhược Quang: "......" Rưng rưng nước mắt mà quay đầu nhìn về phía Tiêu Vũ, oa một tiếng gục đầu xuống khóc: "Mami, mami, ba ba không cần con."

Tôn Hạo chạy nhanh tiến đến an ủi, nhìn Tiêu Vũ nhíu mày nói: "Sao lại thế này a? Ba của thằng bé có ý tứ gì gì đây a?"
Tiêu Vũ ngẫm lại trong đầu ký ức nói: "Ân ~ tôi ngẫm lại, có thể là ba nó còn không biết hắn có đứa con trai đi?"

Tôn Hạo: "......"

Tiêu Nhược Quang nức nở nói: "Thật sao mẹ?"

Tiêu Vũ khẳng định gật đầu nói: "Đúng vậy, điện thoại hẳn là đã bị hắn kéo vào danh sách đen. Cho nên, chúng ta phải gọi điện thoại cho cấp dưới của hắn."

"Vâng." Tiêu Nhược Quang cầm lấy di động, nâng lên cao hỏi: "Gọi cho ai đây mẹ?"

Tiêu Vũ nói: "Trợ lí Bạch nhãn lang."

Tiêu Nhược Quang: "......"

Tôn Hạo: "......"

Tiếp điện thoại chính là một phụ nữ, thanh âm như vừa rồi trong âm thanh điện tử trong điện thoại, có phần lạnh băng.

"Alo."

Tiêu Vũ bảo Tiêu Nhược Quang đem điện thoại đặt ở bên tai cô, Tiêu Nhược Quang làm theo.

Tiêu Vũ mở miệng nói: "Ban tiểu thư?"

Ban Trinh Diệp nhíu mày, lạnh giọng đáp: "Tiêu tiểu thư?"

Tiêu Vũ đáp: "Đúng vậy! Là tôi a!"

"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Ban Trinh Diệp tiếp tục lạnh giọng hỏi.

Tiêu Vũ liền nói: "Ờ, như vậy, bảo Quý Huyền nghe điện thoại đi! Tôi có việc cần nói cho hắn ."

"Xin lỗi, Tiêu tiểu thư, Quý tổng đã phân phó qua, điện thoại của cô ngài sẽ không nhận."
Tiêu Vũ tê một tiếng, nói: "Cô nói cho hắn, tôi có việc cùng hắn nói."

Ban Trinh Diệp đang muốn cự tuyệt, Tiêu Vũ liền tiếp lời: "Bằng không tôi liền nói ra ngoài."

Ban Trinh Diệp tuy rằng không cảm thấy Tiêu Vũ có thể nhảy ra sự tình gì, nhưng cho dù chỉ là có khả năng, nàng vẫn đi vào hỏi Quý Huyền.

Quý Huyền cũng không phải sợ bị uy hiếp cái gì, chỉ là cảm thấy dù sao cũng là vợ trước, Tiêu Vũ có tính tình thế nhưng gọi điện thoại cho mình, có thể thấy được là gặp được khó khăn.

Lại nói như thế nào cô ta cũng là mẹ của Tiểu Du, cho nên Quý Huyền tiếp nhận di động muốn hỏi hai câu.

Liền nghe được Tiêu Vũ nói: "Quý Huyền a! Có việc này, ngay bây giờ tôi có việc khẩn, có thể mượn anh một ít không?"

Quý Huyền nhíu mày hỏi: "Cô lại đi cá cược?"

Tiêu Vũ lập tức nói: "Không có a!"

"Cứu cấp không cứu nghèo, đi vay tiền là được. Cứ như vậy!" Quý Huyền muốn quải điện thoại.

Tiêu Vũ lập tức hô: "Stop, Quý Huyền, ânh nếu không cho tôi mượn, tôi liền đem nhũ danh anh phát lên trên mạng."

Quý Huyền: "...... Cô, cứ, chờ, đấy....." Theo Quý Huyền nghiến răng nghiến lợi, điện thoại bị hung hăng bị cắt đứt.

Tiêu Vũ nghe thấy "...đô đô..." từ điện thoại. Vô tội mà nhìn Tiêu Nhược Quang nói: "Không có việc gì, ba ba một lát liền tới."

Tiêu Nhược Quang: "...... Con, con, con cảm thấy ba ba giống như...... không cao hứng cho lắm a?"
Tiêu Vũ lộ ra vẻ mặt người dì hiền lành tươi cười: "Con trai, hắn tới càng lúc sẽ càng không cao hứng, con sẽ  quen dần thôi."

Tiêu Nhược Quang: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì cùng nhắn lại, đến đêm nay 12 điểm mới thôi, nhắn lại như cũ đưa bao lì xì nga! 2333
Hy vọng thích, cảm tạ các vị tiểu thiên sứ...φ(0 ̄*) lạp lạp lạp _φ(* ̄0 ̄)>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro