CHƯƠNG 89: CỬA HÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lấy phương pháp tinh luyện rượu đổi lấy giấy phép kinh doanh rượu?"

Lạc tấn nguyên kinh ngạc nhìn Cố thần nói ra lời này: " Ngươi biết ta muốn rượu mạnh?" Dùng một từ để miêu tả chất rượu, hắn dễ dàng chấp nhận lời giải thích rượu mạnh hơn.

"Đúng". Cốt Thần khẳng định gật đầu, tiêu độc sát trùng tại thời điểm bên trong tận thế thiếu y thiếu thuốc cũng là một chuyện vô cùng trọng yếu, có người trốn khỏi bệnh độc tang thi lại ngã xuống vì vết thương nhiễm trùng, hắn nhớ tới lúc Lạc Tấn Nguyên lộ ra ánh mắt thần sắc suy tư tìm tòi nghiên cứu, tỉ mỉ nhìn qua hắn, khi đó liền biết hắn đối với cái này sinh ra hứng thú.

" Còn có phương pháp may vá, Lạc tướng quân cũng có thể cầm dùng, ta dù muốn che giấu cũng không che giấu được, còn không bằng thực tế đem ra đổi chút chỗ tốt".

Phương pháp đơn giản tới cực điểm, chính là hắn cho Cố Đông kêu hán tử trong tiệm rèn chế tạo nồi cất, tuy rằng hình thù kì quái, mà sau khi làm rõ nguyên lí sử dụng, tài nguyên chế tạo ra lại đơn giản đến vậy, người khác không khỏi hít một tiếng, CT cũng hết cách rồi, này nhưng là một cái xã hội cổ đại không có độc quyền nha.

Mà sự thực chứng minh, LTN tuy rằng muốn nhưng cũng không có sử dụng khi không được hắn đồng ý, CT đối với nhân phẩm LTN nhiều thêm mấy phần tin tưởng.

LTN ánh mắt có chút xoắn xuýt: " Kỳ thực ngươi chỉ cần cùng ta nói một tiếng, ban ngày ta vẫn có thể kêu thiếu chủ hảo cấp cho ngươi, huống hồ nếu ngươi đem phương pháp kia hiến cho triều đình, triều đình chắc chắn có khen thưởng"

Triều đình? CT theo bản năng mà không muốn tiếp xúc quá nhiều, hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: " Không cần, ta chỉ muốn lấy sản xuất rượu cùng quyền cho phép mua bán là tốt rồi, trong này lợi nhuận lớn, độc quyền mua bán khiến cho người khác rất dễ dàng đỏ mắt, sinh ra tâm tư tranh đoạt; cuối cùng có lẽ vẫn phải cùng Thượng gia hợp tác mới được, đúng rồi, Thượng gia vẫn còn tin được không? Thượng công tử có làm chủ Thượng gia?"

Hắn hậu tri hậu giác hỏi, một đại gia tộc cành lá xum xuê, không chắc trên dưới một lòng.

" không có chuyện gì, ngươi muốn làm thế nào cũng được, bất quá cùng Thượng gia hợp tác cũng tốt" LTN đoán CT nghĩ không muốn ra mặt nhiều làm người khác chú ý, cho nên nói tiếp: " Thượng Diệc Lan nếu như ngay cả chút chuyện này cũng an bài không xong, vậy vị trí thiếu chủ này sớm để người khác rồi"

Tuy rằng có thể cùng Lục hoàng tử trong cung không thể rời bỏ quan hệ, nhưng năng lực kinh thương bản thân Thượng Diệc Lan cũng không thể khinh thường.

LTN còn nói: " Rõ ràng ngày mai bọn hắn nhất định sẽ lại đây, đến lúc đó vừa vặn cùng hắn thương nghị."

"Hảo, đa tạ" . CT thành tâm nói cảm tạ, suy nghĩ một chút để cho hắn ra bên ngoài chờ một chút, chính mình quay người vào phòng, kì thực là từ trong không gian lấy ra một cái bình sứ, bên trong đựng chính là viên thuốc chính mình làm, trở ra đem chiếc lọ đưa cho LTN " Điều trị thận thể, đối với ngươi có trợ giúp trừ độc"

" Cảm tạ Cố tiểu ca, vậy ngươi sớm chút nghỉ ngơi". LTN bất động thanh sắc tiếp nhận, quay người cáo từ.

Đi ra nhà chính, hướng dưới cửa sổ liếc mắt một cái, thấy được bụi cây thực vật kia, cư nhiên ở dưới cửa sổ cành lá run lên.

LTN khóe miệng cong cong, hắn dám nói, kia cũng không phải gió lay động mới run run.

Còn có viên thuốc trong tay, đối với độc tố của hắn chân chính mới là đồ vật có hiệu quả.

Ngày thứ hai, trên trười liền bay lên hoa tuyết, tiểu bạch chạy trong tuyết cơ hồ sáp nhập vào một mảnh trong thế giới màu trắng.

Sáng sớm sau khi rèn luyện xong xuôi, Ct liền đến phòng bếp có đồ ăn mua bán tối hôm qua, đem rong biển ngâm trong nước, Thượng Diệc Lan đưa tới chút đồ vật kia bên trong có nửa thịt heo, khí trời hiện tại đã dưới 0 độ, thả ở bên ngoài hoàn toàn không lo lắng sẽ hỏng.

CT vốn định chính mình chặt ít củi đút dưới bếp làm điểm tâm, LTN thấy thế xung phong nhân việc hỗ trợ, dùng cái rìu trong phòng bếp phanh phanh khảm lên, Quách Lượng lén lút hướng trong phòng bếp liếc mắt nhìn, liền vội vã rụt đầu về.

Hắn mò đầu to ra hỏi Tiếu Hằng: " Tướng quân có phải đối với tiểu công tử không bình thường?". Hắn nhận thức tướng quân từ hồi thiếu niên, khi nào gặp qua tướng quân sẽ làm sự tình vụn vặt này đó.

Tiếu Hằng lườm một cái: "Người ngu ngốc như ngươi rốt cục cũng nhìn ra tướng quân đối với tiểu công tử có không bình thường sao?"

"Dát... thật sự?!" Không bình thường này là hắn lý giải có ý sao?

Quách Lượng kêu lên sợ hãi, bị Tiếu Hằng vội vã lôi kéo ra bên ngoài, thực sự muốn chết cũng đừng kéo theo hắn a. Tiếu Hằng dùng ánh mắt nhìn người ngớ ngẩn nhìn hắn: " Hô to gọi nhò cái gì, tướng quân lại không thể có ý trung nhân sao, chờ sau khi hồi kinh cũng cần một vị Quận chúa".

Quách Lượng ngó ánh mắt ngu ngốc lên, hoàn toàn là một bộ thần sắc không dám tin, Tiếu Hằng thẳng thắn quay người đi, mặc kệ cái đồ ngớ ngẩn này.

Nghe đến Quách Lượng gió thỏi qua, Cố Đông giật giật khóe miệng, Tiếu Hằng chủi hay lắm, ngớ ngẩn!!!

Thiếu gia nhà hắn thời điểm nào đáp ứng lấy chồng nha? Hắn nhìn ra được thiếu gia hiện tại căn bản không có lòng muốn gả cho người ta nha, tướng quân nhà ngươi rõ rang là mongmuon61 đơn phương.

"Đi, đi, thiếu gia giao việc cho ngươi, đến, xem biểu hiện của ngươi." CĐ lôi kéo Ngô Hùng đi đến xe ngựa bên kia, phải đến trấn trên đem hàng còn lại trong cửa hàng giải quyết sớm một chút.

" Quá tốt rồi, cứ để ta lo, ta tìm nhiều nhân thủ đồng thời hỗ trợ"

" Không cần nhiều người, người cùng đi với ngươi buổi tối ngày hôm ấy đều tính lại đây đi". Ai kêu bọn họ dám đối phó thiếu gia, hiện tại nên xuất lực làm việc.

Thời điểm cố đông bước lên xe ngựa rời khỏi thôn, bên trong gia chủ nói với dương phu lang một chút sự việc trong cửa hàng.

Thời điểm trước, danh tiếng cửa hàng kinh doanh này của Triệu gia tại trên trấn cùng láng giềng tám thôn càng ngày càng xấu, dùng kém sung ưu*, ép mua ép bán, sinh ý càng ngày càng ảm đạm. Cố đông thời diểm đi lên trấn trên có đi ngang qua cửa tiệm, cố ý hướng bên trong nhìn xung quanh, không phải nói, dùng ánh mắt hắn nhiều năm làm trong cửa hàng tơ lụa trên huyện Phong An mà xem thì đồ trong cửa hàng màu sắc hoa văn hết thảy đều cũ, bất quá đối với người nông dân mà nói, so với dùng giá tiền thấp mua lại một ít xem ra vẫn là có lợi, cho nên cố đông hỏi một chút Dương phu lang muốn thì mau chân đến xem, thuận tiện ở tron thôn thuyên truyền một chút.

*dùng kém sung ưu: ý là dùng sản phẩm kém thay thế hàng xịn

Ngày hôm qua khi Đại Thành trở về liền từ trong miệng hắn biết được chuyện cửa hàng cùng tòa nhà đã thuộc về CT, Dương phu lang mừng thay cho hắn, nhưng nghe đến miêu tả của Đại Thành đối với phụ thân của Cố Thần liền đau long thay CT, làm người phụ thân làm sao lại có bộ dạng này, dường như là không thể chờ đợi được nữa muốn quăng bao quần áo* CT này đi.

*bao quần áo: gánh nặng, phiền toái

Bất quá hắn đối với người Triệu gia vẫn có chút không yên lòng: "Triệu Kim cùng những người Triệu gia khác chịu nhường lại như vậy sao? Triệu gia khi ở trấn trên hoành hành nhưng năm này dù sao cũng có nhiều quan hệ, một mình Cố quản sự sợ không phải là đối thủ người ta, nếu không ta gọi Đại Thành đi chung với ngươi phụ một tay đi".

Lúc nói lời này, hắn hoài nghi nhìn hướng Ngô Hùng. Người này đầy mặt hung khí, vừa nhìn liền không phải người tốt, mà Đại Thành cũng không nhiều lời chuyện Mãnh Giao bang cùng Quách Lượng đối với Triệu Kim ra tay độc ác. Triệu Kim tưởng trở về tiếp tục chiếm cửa hàng cùng trạch viện? Vậy cũng phải xem hắn có động được không đã.

Triệu Bằng, một chủ nhân khác của Triệu gia, thì bị một hồi đại hỏa đốt chết tươi.

Cố Đông rõ ràng trong lòng, lần đi lên trấn trên có Ngô Hùng đứng ra hù dọa chút, hạ nhân, quản sự Triệu gia và vân vân, còn không sợ mà đi nhanh lên? Nói không chừng hiện tại tiếng gió Triệu bằng chết ở Hoàng gia đã truyền ra. Triệu gia đã rối loạn.

" dương phu lang, không cần" hắn chỉ chỉ Ngô Hùng, người sau lập tức treo lên nụ cười tự cho là thật thà, thấy được Dương phu lang run lên. " Có hắn giúp đỡ ở đây, những người Triệu gia kia có hắn quản lý. Ngược là là Đại Thành ca, không có chuyện thì mang mọi người đi trấn trên dạo, ngắm nghía cẩn thận có vừa ý vải vóc nào hay không.".

"Vậy được, các ngươi làm việc cẩn thận chút, ta kêu Đại Thành theo hai ngưới qua xem một chút. Trời tuyết, đi đường cẩn thận"

Triệu gia xác thực rối loạn, Triệu Kim không về, Triệu bằng cũng mất tích không gặp. Quản sự Triệu gia cùng Dương Sơn tiếp xúc, đối với hành tung hai cha con rõ ràng trong lòng, cũng bởi vì vẫn luôn không về trong lòng mới biết không hảo, khả năng xảy ra vấn đề rồi, vì vậy vội vã phái người đi tìm hiểu.

Một bên cho người đi tìm hiểu, một bên thu thập gia sản của bản thân, sợ có nhất vạn cũng chạy trốn kịp. Những năm này hắn làm cho Triệu Kim nhưng cũng thu không ít tài vật. Chủ nhân đều đã giữ không được, hạ nhân càng không thể, còn không bằng cuốn tài vật chạy trốn còn hơn.

Căn bản không có chủ nhân trong nhà, phu lang Triệu Kim đã sớm qua đời, trong nhà ngược lại là có một đống tiểu thị cả ngày tranh giành tình nhân, lại không có người chủ trì đại cục. Quản sự Triệu gia không trông cậy nổi bọn họ.

Tuy vậy, chuyện Hoàng gia cũng giấu không được, trong thôn cũng có người lộ chuyện, thiếu gia Triệu gia rất có thể đã chết trong hỏa hoạn. Hài cốt người nhà họ Hoàng cũng được anh họ được Hoàng ma ma gả xa nghe tin tức chạy về liễm tang, mà cái hài cốt không danh phận khác thì không ai nhắc, người hơi có lương tâm lúc hắn trở về lặng lẽ nói cho hắn biết hại người nhà họ Hoàng chính là ai.

Hạ nhân Triệu gia nghe đến tin tức này sợ đến giật mình, sau khi đánh bạo đi xem hài cốt, lien tục lăn lộn chạy trở về đem kết quả nói cho quản sự. Quản sự trong lòng lộp bộp một tiếng kêu không tốt. Người đi thăm dò tin tức Bình Dương thôn cũng quay về rồi, nói Triệu gia bị người tòm đem đi huyện Phong An rồi, Triệu quản sự vội vã đem người đuổi ra ngoài.

"Nhanh lên một chút thu dọn đồ đac chạy trốn, trễ nữa liền không kịp" Triệu quản sự thúc giục dặn dò người nhà.

"Triệu gia đi huyện Phong An cũng không phải không trở về, ngươi quên mất Cố phủ Quận chúa huyện Phong An chính là đệ đệ ruột Triệu gia, đâu có thể nào không giúp huynh trưởng mình." Phu lang hắn không tìm được lý do, phóng hảo nhật tử* bất quá chạy trốn làm gì.

" Ngu xuẩn! Sự tình rơi vào tai Cố lão gia bên kia có thể tốt sao? Huống hồ thiếu gia cũng mất, coi như lão gia trở lại chúng ta cũng không có quả ngon để ăn. Triệu gia người sau cũng không có, một đám tiểu thị kia trong bụng không có một ai" Quản sự lòng nói e sợ thật sự là nghiệp chướng nhiều lắm mới có kết quả này. Triệu Kim dẫn theo những người nào đi Bình Dương thôn hắn sao lại không biết, như vậy nhựng người này thất thủ nói rõ cái gi?

" Vậy chúng ta trước tiên ở ngoài trấn một bên trông coi hai ngày?" Phu lang quản sự chưa từ bỏ ý định nói.

"Hảo" Triệu quản sự cũng tích trữ tâm lý cầu may.

Chờ hạ nhân Triệu gia lại tìm quản sự hỏi chuyện, ai biết người không nhà trống, gian nhà sạch sẽ khiến hạ nhân nhất thời hét lên, vì vậy Triệu trạch rối loạn.

Quản sự đều chạy, hạ nhân còn tới khi nào. Xem thời cơ đầu óc sớm linh hoạt vọt vào chủ viện kiếm vật đáng tiền cầm lấy nhanh chóng chạy lấy người, người phản ứng trễ hối hận không thôi, cũng gia nhập hàng ngũ cướp đoạt.

Thời điểm Cố Đông mang Ngô Hùng vượt tuyết đi trấn trên, đại môn cửa hàng tơ lụa vẫn còn đóng.

Cố đông nhượng Ngô Hùng đi tim nhóm huynh đệ hắn, mình thì lưu lại trên xe ngựa chờ hắn.

Tiểu nhị tửu lâu đối diện cho là hắn tìm cửa hàng Triệu gia có việc gấp, chạy tới nói cho hắn biết một tin: " Triệu gia xảy ra vấn đề rồi, nghe nói thiếu gia Triệu gia bị người thiêu chết. Quản gia thì cuốn tiền tài chạy trốn rồi."

" Vậy cửa hàng này bọn họ không mở?" Cố Đông vừa nghe liền thấy quả nhiên hạ nhân Triệu gia phản ứng thật mau mà, may là hắn tới cũng nhanh, bằng không một hồi qua chỉ sợ cũng có người nhìn chằm chằm cửa hàng này, đập cửa tiệm cướp đồ vật bên trong cũng không phải là chuyện không thể.

" Xì, coi như không có việc này thì cửa hàng nhà bọn họ sớm muộn cũng phải đóng cửa, nào có người buôn bán chuyên môn dựa vào bẫy người lừa gạt tiền. Ta không thèm nghe ngươi nói nữa, ta một hồi còn có việc bận trong tửu lâu a. Sinh ý Triệu gia ảm đạm, ta trong tiểu lâu nên không giúp được gì đâu". Tiểu nhĩ liền đạp tuyết chạy trở về, Cố Đông cười cười, tiểu nhị này ngược lại là người nhiệt tình nha.

Trong chốc lát Cố Đông nhìn thấy mấy cái thân ảnh chỉ vào cửa hàng nói gì đó. Hắn hoàn toàn lo lắng dựa vào chính hắn không ngăn được người, Ngô Hùng dẫn theo mấy vị huynh đệ rốt cuộc xuất hiện, đi ở đầu đường khá là bắt mắt, người đi đường dồn dập né tránh.

" Cố quản sự, các anh em đều tới, ngươi nói thế nào các anh em đều nghe ngươi sai khiến." Ngô Hùng giọng oang oang kêu lên.

Cố Đông hướng phí mấy người kia nhìn một chút, những người đó thấy tình thế không hảo liền rụt trở lại. Cố Đôn xuống xe ngựa vỗ vai Ngô Hùng nói: " Lám phiền, trước tiên phá cửa ra, ngoại trừ mấy người chúng ta, tạm thời ai cũng không thể tiến vào cửa hàng, càng không thể động vào đồ vật bên trong."

" Hảo, các anh em có nghe không, phá cửa."

Người tới cùng Ngô Hùng nghe lời vô cùng, Cố Đông dặn dò một lần cùng Ngô Hùng lập tức liền hành động, không nghe lời cũng không được a, trải qua tình cảnh đêm đó còn ai dám sinh ra tâm tư đối nghịch gì, may là chủ nhân khu vườn đều thả bọn họ ra, bọn họ vẫn là thành thật lấy công chuộc tội đi.

Sống trong nghề lấy cường giả vi tôn, bất kể là LTN hay CT, đều làm cho họ không thể phản đòn, tâm lý sớm sinh ra lòng thần phục.

" Ầm, ầm,..." Mấy người đập một trận, kinh động đến người đi đường, dồn dập sang đây xem náo nhiệt, lại còn có người dám đập cửa hàng Triệu gia. Ai chẳng biết Triệu gia hoành hành, trước giờ chỉ có bọn họ bắt nạt người khác nha.

Tiểu nhị trước nhắc nhở Cố Đông nghe đến động tĩnh tò mò nhìn ra, sợ hết hồn. Người lúc trước hắn có lòng tốt chỉ điểm cư nhiên hiện tại cười híp mắt đứng ở một bên chỉ huy người phá cửa. Ván cửa rầm một cái ngã. Chuyện này... rốt cuộc người này là ai a.

" Đây không phải là Ngô Hùng Mãnh Giao bang sao? Hắn làm sao nghe lời cái tiểu tử này mà vào đập cửa hàng Triệu gia?"

" Bất quá đập đến hảo nha, sớm nên đập nát cửa hàng Triệu gia a."

" Ngươi còn không biết Triệu gia xảy ra vấn đề rồi, đến bây giờ Triệu Kim còn chưa lộ mặt, e sợ là Triệu gia ngã rồi."

Người xem tập hợp lại đây càng ngày càng nhiệu, liền ngay cả khách nhân tửu lâu đối diện đều chạy đến xem trò vui, Cố Dông nhân cơ hội đứng ở phía trước ôm quyền lớn tiếng nói: " Thanh Nghi trấn các phụ lão hương thân, từ hôm nay trở đi, cửa hàng này không còn thuộc về Triệu gia nữa mà sẽ do hậu nhân Du gia thu hồi lại."

" Lão nhân trên trấn đều biết, cửa hàng này nguyên bản chính là của Du gia, hiện tại ngoại tôn duy nhất của Du chưởng quỹ năm đó đã trở lại. Ngô đại ca, đem tấm biển phía trên đập cho ta, ngày khác đổi tấm thành tấm biển của Du gia." Cố Đông một mặt nói với người trên phố, một mặt chỉ vào tấm biển chướng mắt.

" Hảo, xem ta!" Ngô Hùng trên bậc thang chà xát vài bước nhảy dựng lên, một quyền nện ở trên tấm biển, rầm một cái vỡ thành vài miếng rơi xuống dưới, đám người kinh ngạc một mảnh thốt lên.

" Chưởng quỹ, chưỡng quỹ" tiểu nhị ở đối diện tửu lâu một bên chạy trở về một bên kêu quái dị. " Đối diện cửa hàng Triệu gia có người Du gia trở về thu hồi a."

"Ở đây này, đều nhìn thấy rồi." Nguyên lai chưỡng quỹ ở ngay tại cửa, dựa ngay cây cột khoanh tay cũng đang nhìn động tĩnh đối diện.

Trong tửu lâu có khách không biết cố sự nhỏ này, lên tiếng dò hỏi. Vị chưởng quỹ có chút tuổi là nhìn thấy chuyện năm đó phát sinh, cấp khách nhân giải thích: " đối diện kia vốn là tiệm của lão Du gia, Triệu gia làm đến danh không chánh ngôn không thuận, không nghĩ tới ngoại tôn kia của Du gia cư nhiên trở về thu lại cửa hàng, thu hảo a."

Trông ấn tượng kia chỉ là một tiểu ca chưa tới đầu gối, ca nhi Du gia vừa mới đi, vị tiểu ca gầy đến mức nhìn như mèo con, tưởng rằng không sống sót được, không nghĩ tới còn có một ngày có thể trở về.

Chưởng quỹ nói ra một câu, càng có nhiều lão nhân trấn trên đem chuyện năm xưa tỉ mỉ nói ra, nghe đầu đuôi câu chuyện, không ai đối với Triệu gia đồng tình nổi.

Người vây ngoài cửa hàng ngày càng nhiều. Vừa hỏi liền biết, nguyên lai mới vừa rồi vị thanh niên trẻ kia vừa nói sau khi kiểm hàng bên trong cửa hàng xong sẽ đem bán, không ít người chờ vải vóc thanh lý chiếm chút tiện nghi.

"Xem ra ngaoi5 tôn Du chưởng quỹ thật sự có tài, cư nhiên có thể làm cho người Mãnh Giao bang giúp hắn làm việc." Trong tửu lâu có người nói.

"Thật sự?! nghe người ta nói không phải chỉ là một tiểu ca thôi sao?"

"Nhìn đối diện kia, người vừa mới nhảy dựng lên đập tấm biển được gọi là Hùng ca của Mãnh Giao bang. Côn ca bậy giờ không xong, Hùng ca này liền thành quản sự của bến tàu trấn Thanh Nghi, những người cùng hắn tiến vào cửa hàng kia ta ở bến tàu đều gặp qua."

"Một tiểu ca có thể cùng người Mãnh Giao bang lui tới sao? Còn có thể sai khiến bọn họ làm việc?"

"E rằng phía sau có nhân vật nào đó làm chỗ dựa đi, không phải nói Côn ca Mãnh Giao bang kia chính là bên ngoài bị người tới phế đi sao."

"Đúng đúng, cái đồ vật bị người ta phế bỏ, ha ha..."

"Nếu ta nói phế thật tốt, họ viên kia liền không phải thứ tốt gì. Nhiều ít cũng bị tiểu ca kia dằn vặt tới chết rồi."

"Đúng vậy, hy vọng Hùng ca này có thể làm cho trấn trên thanh tịnh một chút, chỉ cần để ý đến chuyện trên bến tàu là tốt rồi."

Cố Đông cho người nhìn cửa hàng phía trước, chình mình dẫn theo Ngô Hùng đập ra kho phía sau. Bên trong đen như mực, một luồng mùi mốc bay ra. Trong lòng cđ thầm mắng, e sợ Triệu lão cẩu hiểu vật so với hắn còn kèm hơn a, người như vậy cũng dám mở cửa hàng tơ lụa lại còn có thể đem cửa hàng chống đỡ được đến hôm nay.

"Ngô đại ca, mang hai người đem vải vóc trong kho hàng lấy ra đi, kiểm tra lại xem có bao nhiêu vải vóc, ta sang tìm một chút xem có quyển sách nào không."

Ngô Hùng không có ý kiến, lập tức kêu hai người lại đây chuyển hàng, chuyển tới một nơi thoáng hơn.

Trở lại quầy trên, Ngô Hùng dùng lực đem khóa bên ngoài vặn ra. Lúc này có người bên ngoài nháo lên, nói là phòng thu chi gì đó, còn muốn đi báo quan.

Cđ tìm kiếm sổ sách, mặc kệ người bên ngoài, đem khế ước mua bán nhà giao cho Ngô Hùng dể hắn đem người bên ngoài đánh đuổi đi.

Cùng không lâu lắm, thanh âm huyên náo bên ngoài nhỏ dần, còn truyền đến tiếng cười vang. Cđ cũng tìm được sổ sách ngay trước mắt lúc trước muốn tìm trong nhà. Cđ lười xem những món nợ cũ, chỉ cần tìm xem có sách ghi chép lại hàng tồn kho hay không thôi.

Cđ nhìn một hồi lại tức giận cười rộ lên, này đều là cái quỷ gì a, toàn bộ sổ sách lung ta lung tung.

Sách vô dụng, vẫn là cđ tự mình động thủ thì hơn. Kiểm tra cửa hàng cùng vải vóc trong kho, sắp xếp phân loại, cho một cái giá rẻ sau đó mang lên quầy hàng cho người ta bắt đầu mua.

Người chờ bên ngoài cửa nghe đến giá kia nhất tề chạy vào, vốn là ôm hy vọng không bao lớn, không nghĩ đến hàng giá rẻ đến mức nghịch thiên như vậy a. Chất lượng vải vóc dù không tốt nhưng chiều theo giá cả mà nói, giá tiền này thật sự cực kì rẻ nha.

"Ai, chậm một chút, chậm một chút, từng người từng người lên, tranh mua liền đuổi ra ngoài!" Bang phái thời điểm này cũng không ăn cơm không, hét một cái thật to cho bọn họ thiến vào thành thật chút.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xuyên