Chương 91: Món lẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài tuyết bay lớn, trong phòng người chen trên một cái bàn lẩu. Cố Thần nhìn một bàn toàn người, cảm thấy cuộc sống như thế cứ như là mơ, chỉ e rằng một cái chớp mắt liền sẽ đến thời tận thế ăn bữa sáng lo bữa tối.

Một đôi đũa gắp theo miếng thịt dê đã nhúng đưa đến trong bát của hắn, đem Cố Thần kéo về hiện thực; ngẩng đầu hướng chủ nhân của chiếc đũa cười cười: "Ngươi cũng ăn đi, mặc kệ ta, nếm thử miếng này đi, một miếng này so với miếng kia mùi vị cũng vô cùng tốt, vừa tươi vừa ngon."

"Được." Lạc Tấn Nguyên kẹp hai miếng thị dê, một miềng trước tiên đưa vào trong bát Cố Thần, miếng thứ hai mới để vào trong bát của mình, trong mắt lộ ra sắc thái thỏa mãn.

Ngoại trừ Cố Thần, những người khác trên bàn trong lòng đều có thần sắc giống nhau, ý đồ Lạc Tấn Nguyên đã quá rõ ràng không chút che giấu nào. Khương ma ma hận thiết bất thành cương liếc trừng Cố Thần một cái, cư nhiên đến bây giờ còn chưa nhìn ra tâm ý của người ta, cùng hán tử ở chung khôn có một điểm xa cách, nếu để cho ngoài nhìn thấy có thể sẽ có lời ra tiếng vào a.

Thường lang trung cùng Thường Sinh đều được Cố Thần mời đến, bởi vì nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị nhiều lắm, bày đầy cả một bàn, băng ghế bên cạnh cũng có, có cả món mặn, chỉ cần kiếm món mình thích là được.

Bên trong, nhà chính cùng Dương Đại Thành được cũng mời lại đây, hai cha con nhìn nhau cười, bọn họ đối với hai người ngựơc lại là xem trọng, đương nhiên đều không biết trong nhà trưởng bối Lô thiếu gia đối đãi như thế nào, bất quá cố ý để cho Lô thiếu gia đi ra ngoài tìm kiếm chắc chắn cũng là cực kỳ vừa ý vị bà con Cố Thần này đi.

Bọn họ thật sữ là suy nghĩ nhiều rồi.

Thường Sinh lúc đầu không buông lỏng, chưa từng cùng nhiều người ăn cơm cùng một bàn như vậy, hơn nữa còn có nhiều thiếu niên hán tử. Tuy nhiên món lẩu nhúng thịt vừa thơm vừa cay làm cho hắn ăn đến hí hửng, hoàn toàn bỏ A gia qua một bên không để ý.

Hoàng Ninh ở cùng Khương ma ma bên kia cũng không đi ra, hắn bây giờ còn đang mặc áo trong kỳ đại tang, Cố Thần đương nhiên sẽ không miễn cưỡng hắn làm chuyện hắn không muốn.

Cđ thì đem cửa hàng ném cho Ngô Hùng trộng giữ, nếu như tuyết lớn không có cách nào đi ra liền để cho Ngô Hùng chiếu theo tình hình hôm nay tiếp tục mở cửa bán hàng. Chờ lúc tuyết nhỏ đi chạy trở về, hắn thập phần sung sướng, ắn đến đầu đổ đầy mồ hôi cũng không ngừng được đũa.

"cđ, bữa nào đó rảnh rỗi đi qua tiệm rèn chuyên nghiệp làm cái nồi lẩu, ở giữa tạo vách ngăn, một bên để hồng thang, một bên để nước lèo." Cố Thần nhìn Khương ma ma dùng nước sôi để nguôi trụng rau mà nói, liếc mắt thấy Khương ma ma không ăn cay quá nhiều, cho nên đồ ăn trụng qua trong nồi lại ở trong bát trụng qua một lần, chẳng cay mấy mới bỏ vào miệng liền như vậy nhưng cũng ăn đến mồ hôi dầy trán.

Thời đại này cũng không phải không có nồi lẩu, chỉ có điều không làm được nước lẩu cay nồng như hắn được.

"Ân, cái này hảo!" khương ma ma lập tức tán thành.

"Đúng vậy, ngay cả ta lớn tuổi cũng không thể ăn quá cay, không thể so sánh với tuổi trẻ của tiểu tử các ngươi được." Thường lang trung cũng bình chân như vại mà nói. Nói thì nói như thế, nhưng cũng không thấy đũa hắn chậm hơn so với người khác.

"Thời điểm này lại ăn cay là tốt nhất!" Quách Lượng một bên dùng tay quạt gió, một bên thổi thổi mà nhét vào miệng, lúc này thời gian chưa trôi qua bao lâu kiền thích ứng được với vị tê cay.

Cố Thần rất ít tự mình động thủ nhúng thức ăn, muốn ăn cái gì thì bên trên sẽ có đôi dũa đưa dến bát hắn, vừa vặn nghe Dương Đại Thành đang nói Tam nhi nháo muốn tới, cha bọn họ không cho hắn chạy ra bên ngoài, Cố Thần liếc mắc nhìn món ăn Lạc Tấn Nguyên kẹp trong bát hắn nói: "Ngươi bên kia có ai rảnh không? Tỷ như chịu chút thương tổn không có người nhà chăm sóc?"

"Ngươi là muốn người xem vườn?" Lạc Tấn Nguyên muốn biết rõ muốn hạng người nào để có chỗ dụng võ.

Mặt Cố Thần bị nhiệt khí trong nồi hun đến hồng hồng, đôi mắt nhìn qua cũng vô cùng thủy nhuận, hướng Lạc Tấn Nguyên liếc mắt nhìn nói: "Dương Tam Nhi muốn học võ, ta trong vườn đích xác cũng muốn có người chăm, tốt nhất là một người hiểu chút chăm sóc ngựa."

Trong vườn hiện tại có ba con ngựa, người trong thôn chăm nom dê bò thì còn được, tuy nhiên chăm ngựa thì không thể. Cố Thần chính mình cũng muốn tìm một con ngựa tốt thay cho đi bộ, nhưng bây giờ ba con ngựa đều là hàng thông thường, tại loại địa phương này cũng không mua được hảo mã.

Dương Đại Thành bên trong nghe nói như thế cũng vểnh tai lên nghe, Lạc Tấn Nguyên cùng hai vị tùy tùng đem đoàn người xông vào vườn bắt lại. Hai cha con liền biết Dương phu lang không có nhờ sai người, nếu là chuyện vì Dương tam nhi tìm võ sư chuyên nghiệp, bọn họ sẽ nhất định vì băn khoăn mà từ chối, nhưng bây giờ Cố Thần cũng vì chính mình mà tìm người như vậy, này làm trong lòng bọn họ phi thường cảm kích.

Tiếu Hằng hướng Lạc Tấn Nguyên liếc mắt nhìn, muốn nói cài gì đó lại thôi: "Chờ qua một đoạn thời gian ngắn ta an bài vài người đến đây, đến lúc đó người kia có thể yên tâm dùng."

Hắn biết Cố Thần có bí mật, cho nên sẽ không tìm người có ngoại tâm, người không có ai chăm sóc tuyệt đối sẽ trung tâm với hắn, ánh mắt Tiếu Hằng nhìn sang làm cho hắn nhớ tới một người thị vệ bị thương ở cánh tay ở dưới trướng mình, quả thật là một hảo tuyển a.

Suy nghĩ một chút liền nói thêm một câu: "Bởi vì đường xá xa xôi, chờ tin tức lại chạy tới án chừng cũng phải đến năm sau."

Lạc Tấn Nguyên vừa nói vừa nhìn về phía Cố Thần, trong mắt để lộ ra ý tứ hỏi "như vậy có được hay không", nếu Cố Thần nói một câu không hảo, phỏng chừng hắn phải đem loại người được tuyển này, lại tìm một người có thể tin được để cho hắn không ngừng chạy tới rồi.

Cố Thần thì lại nhìn về hai cha con nói; "Ta chỗ này không sao. Dương Tam nhi nơi đó..."

"không sao, không vấn đề..." người bên tronbg vội vã xua tay nói: "chớ vì một đứa trẻ mà quan tâm nhiều, thuận tiện dạy hắn mấy quyền là được rồi."

Cố Thần cười cười không lên tiếng, nếu muốn dạy thì phải hảo hảo mà dạy, lại nói hắn cũng rất yêu thích đứa bé Dương tam nhi kia, vừa nhìn là thấy sức sống tràn trề, cả người không bao giờ hết sức lực.

Lạc Tấn Nguyên để đũa xuống nói: "Bên trong cứ yên tâm, ngày nào đó đem Dương Tam nhi lại đây ta nhìn qua căn cốt, nếu như thích hợp tập võ thì đối với yêu cầu kia của hắn ta sẽ nghiêm khắc một ít."

"Vậy ta thay Tam nhi nhà ta cảm tạ Lô thiếu gia, ngày mai ta liền kêu hắn lại đây, ta muốn đêm nay trở về nói cho hắn biết chuyện này một chút, không hắn khẳng định sẽ làm ầm ĩ cả đêm mất." người bên trong hướng Lạc Tấn Nguyên liên tiếp cuối đầu tạ ơn.

Một nồi lẩu ăn hơn nửa canh giờ mối kết thúc, liền ngay cả Cố Thần cũng cảm thấy nó bụng, có thể thấy được hắn nhét vào bụng không ít đồ ăn, mà Lạc Tấn Nguyên thì đũa đang không ngừng gắp cũng cảm thấy được khá thỏa mãn, bởi vì hơn phân nửa công phu đều hầu hạ vị bên người, không những thế còn hầu hạ đến cam tâm tình nguyện.

Người người tản đi, Tiểu Bạch cuổn lại 1 đoàn nằm ngủ gật bên người Cố Thần, cđ vào nói: "Thiếu gia, vị thân thích kia của Ninh ca nhi tới muốn gặp Ninh ca nhi, cũng muốn gặp thiếu gia để cùng thiếu gia nói tiếng cảm ơn."

Chuyện này đều do cđ đi làm, thời điểm giúp đỡ vị anh họ kia thu liễm một nhà hài cốt nhà Hoàng ma ma, cđ sẽ tìm chút cơ hội nói cho hắn biết tung tích Hoàng Ninh, sau khi an táng hào, Hoàng Ninh cũng đến mộ phần khóc một hồi, bây giờ tang sự xong xuôi, vị kia cũng muốn cùng Hoàng Ninh cáo biệt, thuận tiện muốn đích thân nói tiếng cảm ơn với Cố Thần.

Cố Thần nhu nhu cái bụng tròn phía dưới, nói: "Ta thấy nên đi ra ngoài đi, thuận tiện đi dạo một chút."

Cđ lén lút nở nụ cười, không nghĩ tới có thể nhìn thấy thời điểm thiếu gia ăn tới bụng trướng lên, bất quá hắn đêm nay ăn cũng phi thường no, tay nghề thiếu gia chính là tốt nha.

Tiểu Bạch lập tức nhảy xuống, theo sát bên Cố Thần.

Cố Thần ra đến ngoại viện, nhìn thấy cở ở hành lang là một già một trẻ. Nhìn thấy cđ cùng Cố Thần đi ra, Hoàng Ninh mang người tới đón. Có thể thấy được là vừa nhìn thấy người thân khóc một hồi rồi, nói với Cố Thần: "Thiếu gia, đây là trầm a mẹ."

"Cố thiếu gia, đa tạ ngươi đã thu lưu Ninh nhi nhà ta, cho hắn một nơi ở, bằng không, a ma hắn cũng không an lòng." Vị phu gia Thẩm nhũ mẫu này khi đến đây cũng là cảm khái tới cực điểm, lúc trước vì việc hôn nhân cơ hồ cũng coi như là kết thù cùng Cố gia và Triệu gia, tuy rằng qua mấy thập niên khúc mắc đã sớm buông xuống, mà khi trở lại nơi này chuyện xưa năm đó thì liền có một chút nhớ trong lòng, chỉ là giờ cảnh còn người mất, không nghĩ tới Cố gia cũng có một ngày thu lưu người Hoàng gia.

Cố Thần khách khí cười cười nói: "không cần khách khí, Hoàng ma ma sỡ dị cho Ninh ca nhi tới tìm ta cũng là bởi vì biết ta cùng với Triệu gia có cừu oán chi gia."

Trầm ma ma kinh ngạc mà liếc nhìn Cố Thần, đứa bè Cố gia này nào có một điểm giống người Cố gia, tuổi tuy còn nhỏ nhưng lại lãnh tĩnh cực kỳ, làm việc đủ tàn nhẫn. người bên ngoài tuy không biết, nhưng hiện tại hắn biết mấy người bị thiêu chết trong phòng kia đều là do đứa nhỏ trước mắt này gây nên, có chút hãi hùng khiếp vía, có thể vừa nghĩ lại ba mạng người Hoàng gia và hài nhi trong bụng đều chết trong tay Triệu gia, mấy người kia liền không kinh sợ mà còn hả hê lòng người.

"Vẫn là muốn cảm tạ Cố thiếu gia đã cấp Ninh ca nhi một con đường sống, sau này Ninh ca nhi đành nhờ Cố thiếu gia chăm sóc." Hắn cũng là làm nhũ mẫu có niên kỷ rồi, gia đình cũng không tính là gần, coi như muốn chăm sóc Hoàng Ninh cũng là có lòng nhưng không đủ lực. (lực bất tòng tâm).

Cố Thần khẽ gật đầu không nói gì nữa, Trầm ma ma nói lời từ biệt, lại cùng Hoàng Ninh nói một chút, dặn dò một phen mới lưu luyến mà rời đi, hắn nhân màn đêm mà đến rồi cũng ngay trong màn đêm mà đi.

Ngày thứ hai, tuyết hạ xuống cả một đêm nên trên mặt đất tuyết càng ngày càng dày, cđ nghĩ một chút vẫn là không yên lòng mấy người Ngô Hùng, nói với Cố Thần một chút liền đi lên trên trấn, giống như những người khác đều là dựa vào hai chân mà đi. Loại khí trời này trừ phi là người có kĩ năng đi đường, bằng không rất dễ kẹt ở giữa đường, còn không bẳng tự mình bước đi.

Trên đường hắn gặp hai chiếc xe ngựa, có thể giữa trời tuyết này mà chạy một lúc, xe cùng ngựa này không phải thứ trong vườn có thể so sánh, cho nên cđ nhìn nhiều thêm mấy lần.

Một phu xe trong đó quay lại cùng người trong xe nói môt câu, sau đó cđ liền thấy một làn da trắng nõn, khớp xương rõ ràng vươn tay ván rèm lên, cùng với tuyết bay đầy trời, dường như giống như chân nhân.

Cđ vỗ vỗ mặt mình, từ sau khi cùng thiếu gia rời đi Cố phủ, người hắn gặp phải càng ngày càng nhiều, so với trước đậy tại huyện Phong An trong tơ lụa trang tiếp xúc với mọi người còn muốn rộng rãi hơn, bất quá chỉ là hảo nhỉn thôi liền phi thường không thiếu công tử ca có gia đình giàu có mà thôi, có cái gì quá mức chứ, hắn liền ngay cả Hổ Uy tướng quân đều mặt đối mặt còn nói chuyên a.

"Vị tiểu huynh đệ này." Cđ tiếp tục quay người đi, không nghĩ người kia hướng hắn gọi lại. Trên đường này chỉ có mình hắn gặp xe này, không hỏi hắn thì hỏi ai, "Muốn hỏi thăm ngươi một chút, Bình Dương thôn là đi hướng này sao?"

Ồ? Cđ dứng chân lại; "Các người muốn đi Binh Dương thôn?"

"Tiểu đệ là từ Bình Dương thôn ra phải không? Vậy thì tốt quá, cũng không biết Bình Dương thôn có vườn không?"

Cđ không biết làm vẻ mặt gì, thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ chư vị là từ Đức Xuyên đến?"

"Có hỏi cũng không dứt khoát như thế, tránh ra!" Bên trong xe còn có một người, động tác thô đem công tử phía trước đẩy ra, cùng cđ nhe răng một cái, khuôn mặt này so với người kia nhiều hơn mấy phần anh khí cùng quý khí không nói được. "tiểu tử, chúng ta muốn đi Bình Dương thôn tìm người có vườn, chúng ta cũng không đi nhầm phương hướng, xem tiểu tử ngươi không phải là từ trong vườn đi ra đi."

"Đúng" cđ đối vời người tới có thân phận chắc cũng cùng mục đích đi. "Thiếu gia nhà ta chính là chủ nhân khu vườn, thuận theo con đường này một đường có thể đi đến Bình Dương thôn, đến trong thôn vừa hỏi liền biết."

"Được, ngươi cứ tiếp tục gấp rút lên đường đi, chúng ta đi tìm thiếu gia nhà ngươi, nhanh, nhanh chóng lên đường đi, tốc độ nhanh một chút." Người kia không nhịn được giục, ghét bỏ tốc độ quá chậm, nhưng không nghĩ rằng trời tuyết này vốn là khó đi.

Cđ nhìn xe ngựa đi xa, lòng nói người phía sau kia dễ tính nhưng không hảo, thôi, ngược lại chắc là tìm vị kia, thiếu gia không có gì đáng ngại, vì vậy tiếp tục hướng lên trấn đi tiếp.

Có thể cđ đã đoán trúng một người, tức vị kia vẫn còn là thiếu chủ, van vạn không nghĩ tới một vị không khách khí kia chình là thiên hoàng quý tộc, tại trên mặt tuyết té chổng vó bốn chân lên trời.

Một bên khác, người đánh xe nghe thấy gia chủ nói hắn đánh xe quá chậm, hắn không nói gì hướng lên trời nhìn một chút, tuyết đọng sâu như vậy, còn là đường nhỏ nông thôn vốn gồ ghề nhấp nhô, muốn đi được nhanh hơn không cẩn thận lái xe vào trong hầm hoạc rơi vào rãnh dẫn đến kết quả lật xe, đến lúc đó còn không làm lỡ thời giam của chủ nhân sao.

Trong xe cũng không yên tĩnh, ngại chậm chính là đường đường Lục hoàng tử, đối với Thượng Diệc Lan không cho mặt mũi: "Đến hỏi cũng nói lời dài dòng, ta xem ngươi chính là sinh sai rồi đi, ra cửa cũng phí nhiều công phu như vậy."

Tdl trán gân xanh nhảy lên, ẩn nhẫn một hồi lâu mới không đem nắm đấm ra, không phải do tiểu tử này một quyền lưu lại dấu trên mặt hắn sao, hắn phải cần phải phí công phu che lấp mới đi ra ngoài sao? Chẳng lẽ muốn trên mặt hắn in một quyền rồi đi ra gặp người sao? Kia chính là ném bộ mặt thiếu gia của hắn a.

"vâng ta không có năng lực của Lục hoàng tử, liền không biết phân biệt tin tức thực giả cũng muốn đích thân chạy tới nghiệm chứng." tdl phản kích lại.

Lục hoàng tử nắm đấm bóp vang răng rắc, vừa nhắc tới việc này liền buồn bực, chạy đi huyện Phong An mới biết được mình lấy tim tức giả, trái lại Lạc Tấn Nguyên lại chạy đến huyện Đức Xuyên, nếu là hắn không tin tin tức gải tạo kia thì đã sớm có thể gặp được Lạc Tấn Nguyên rồi.

"Ngươi nói một chút, ngươi chạy loạn khắp nơi như vậy, ta phí nhiều công phu mới có thể giúp ngươi ẩn dấu tung tích, bằng không thân phận ngươi đã sớm lộ ra ngoài, chính ngươi có hậu quả gì không nói, vị trong kinh kia cũng không ta cho ngươi." Tdl tiếp tục đánh trả.

Lục hoàng tử nắm đấm kia càng xiết chặt hơn, hận không thể trên cái mặt tươi cười đến trướng mắt kia của tdl thêm vài đạo thanh ấn: "Ngươi đây là đang mắng ta ngu xuẩn?"

Thanh âm lộ ra sự uy hiếp mạnh mẽ, muốn khi tdl dám gật đầu một cái, quyền kia khẳng định liền muốn đập vô mặt hắn. tdl biết trêu trọc đến trình độ này đã là cực hạn, tiếp tục nữa e là y sẽ muốn bạo phát, vì vậy liền cười an ủi: "Ta biết biểu đệ ngươi là đang lo lắng cho an nguy của Lạc tướng quân mới có thể vội vã như thế, cũng may hiện tại đã biết tung tích của hắn, phải chờ một lúc mới có thể nhìn thấy hắn a, chờ nhìn thấy những người khác biểu đệ sẽ rõ thôi, ta không lừa ngươi, tình huống Lạc tướng quân so với chúng ta suy nghĩ trước đó tốt hơn nhiều."

Lục hoàng tử buông nắm đấm ra, hừ nói: "Ngươi cư nhiên không đồng ý cho ta mang theo một cái đại phu, Tấn Nguyên bị người đuổi giết sao có thể không mang theo thương tổn trên người, ngươi không phải nói là trúng độc sao?"

Tdl thở dài: "Ngươi mang đại phu tới có thể so với người bên cạnh tướng quân sao? Chờ ngươi nhìn thấy bản thân Lạc tướng quân liền sẽ rõ ý tứ của ta." Ngay cả ngự y cũng không có biện pháp đem mặt tướng quân trị khỏi đến trình độ bây giờ như vậy, đại phu bọn họ tìm tới càng không cần phải nói, Lạc tướng quân là có cao nhân bên người a.

Huống hồ hắn nhìn ra, tướng quân cũng không đồng ý bọn họ lại mang những người khác lại đây.

Hắn không nói với Lục hoàng tử vết sẹo trên mặt Lạc tướng quân hoàn toàn bị trừ rồi, một điểm vết tích cũng không lưu lại, đảm bảo tiểu tử này sẽ giật mình nha.

Lục hoàng tử lông mày chống lên, đối với tao ngộ của Lạc Tấn Nguyên hơi chút tò mò, núi dã này bên trong cư nhiên có đại phu so với ngự y? Hơn nữa Lạc Tấn Nguyên không chịu lưu lại trên trấn mà phải về tận thôn hoang dã, đoạn đường này xóc nảy đến cái mông đều đã tê rần.

"Chủ nhân, cẩn thận!!" Âm thanh nhắc nhở vừa ra, xe ngựa liền lắc lư một chút, Lục hoàng tử không nhịn được rên rỉ một tiếng.

Càng đi về phí trước đường càng hẹp, tốc độ xe ngựa cũng càng chậm, nguyên bản thị vệ cưỡi ngựa ở hai bên không thể không chia ra người phía trước, người phái sau, mặt đường cũng chỉ được một chiếc xe ngựa chạy.

Điên một đường, vạn hạnh cũng coi như thuận lợi mà tời được sơn thôn cđ đã chỉ cho bạn họ, không nghĩ tới một đường khổ cực, chỉ nhìn cảnh thiên sơn núi tuyết gần gần xa xa, quả thật là một địa phương không tồi để dưỡng thương, mà nhìn thấy phòng ốc thấp bé ở trong thôn phía trước cùng tiếng gà bay chó sủa, Lục hoàng tử làm sao cũng không nghĩ ra Lạc Tấn Nguyên sẽ tình nguyện lưu lại ở một nơi như vậy.

Từ nhỏ chính là hoàng tử, trừ phi có hoàng mệnh còn không thì không được rời kinh thành, ăn mặc ở đi lại không cần phải lo, ra vào đều có người hầu hạ, đâu chịu được cực khổ như vậy. Thời điểm ra khỏi thành chính là theo quan viên ra biên quan phong thưởng tướng sĩ nên dọc theo đường đi cũng vì thân phận hoàng tử của hắn mà đặt biệt đến chăm sóc.khi đó Lạc Tấn Nguyên cũng nằm trong danh sách phong thưởng, hắn hiếu kì vị thiếu niên kia vừa đi biên quan nhiều năm đến cùng đã biến thành hình dáng gì, mới cố ý xin phụ hoàng hoàng mệnh.

Hai chiếc xe ngựa sang trọng, hai bên mỗi người có hai người cưỡi ngựa mang phục sức bảo vệ. Thời điểm khi bọn hắn xuất hiện ở trong mắt thôn dân thôn Bình Dương, há có thể không đưa tới hiếu kỳ, ngó dao dác xung quanh mà nhìn lén, cũng không dám quang minh chính đại mà vây xem, người đi đường này vừa biết là lai lịch bất phàm, khổng phải người bọn hắn có thể chọc nổi, chỉ là tại sao lại xuất hiện ở cửa thôn Bình Dương?

Tdl đứng ra cho một trong hai thị vệ đi vào thôn hỏi thăm chút vị trí của khu vườn, người kia liền giục ngựa tìm người gần nhất. tdl chỉ nhìn thấy thôn dân kia cẩn thận khoa tay múa chân cái gì đó, lòng nói, đây mới là thái độ bình thường người nông gia nên có khi nhìn thấy bọn họ, vị tiểu công tử kia bên người Lạc tướng quân thật sự không tầm thường.

"Chủ nhân, ở tại thôn tây, phải đi xuyên qua thôn." Thị vệ hồi bẩm.

"Ở phía trước mở đường." thanh âm trong xe ngựa vang lên.

"Vâng, chủ nhân."

Đám người này dưới sự chú ý của thôn dân đi xuyên qua thôn, mãi đến khi bọn họ đi qua hết mới dám mở miệng lớn tiếng bắt đầu nghị luận.

Người bị thị vệ hỏi kia liền trở thành đối tượng để ý trọng điểm của thôn dân, người kia trả lời: "Bòn họ là đến tìm vườn của Lô thiếu gia." Trong lòng lại mừng rỡ ứa ra nước mắt, chỉ hỏi một câu liền thướng cho hắn một khối bạc vụn, cắn một cái, lại đếm có hai ba lượng, phát tài a!!

"Trời ạ, vị Lô thiếu gia kia đến cùng lai lịch ra làm sao a, xem ra nhưng người này căn bản không giống như những thương nhân thông thường, tuy ngựa xe kia không phải là không có, nhưng trong thị trấn trước đây cũng chưa từng thấy xe ngựa tốt như vậy."

"Không nghĩ tới ca nhi Du gia kia lại có ông bà ngoại phú quý như thế, nhưng đáng tiếc, sớm một chút tìm tới thì ca nhi Du gia đâu cần khi tuổi còn trẻ liền đi a."

"Không sai, không biết người nhà họ Cố khi biết đến việc này sẽ hối hận hay không, haha."

Cứ như vậy một tòa khu vườn trong Bình Dương thôn xa xa là có thể nhìn thấy mà không cần đi hỏi lại. đến phía trước khu vườn, hai người trong xe liền không kịp chờ mà vén rèm lên nhìn ra phía ngoài. Tdl trong lòng đến cùng không toát ra nhiều vẻ thất vọng, mà Lục hoàng tử thì không như vậy. Thời điểm thấy địa phương đơn sơ như thế, coi như chính là ước ao của người trong thôn có gạch xanh xây thành vườn, nhưng đối với Lục hoàng tử từ trong hoàng cung huy hoàng lộng lẫy mà nói thì khó tránh khỏi thất vọng cực kỳ.

"Đi gõ cửa, thông báo có..." vừa muốn nói Lục hoàng tử liền lập tức nghĩ tới là mình đang che giấu thân phận mà tới liền sửa lời: "tdl đến."

Người sau liền hắc tuyến một chút, đãi ngộ này khác biệt thật lớn a, tốt xấu gì cũng nên cũng nên xưng hô một tiếng thiếu chủ hoặc là công tử a.

Thị vệ xuống ngựa còn chưa tới gõ cửa, lão hán trong phòng nhỏ ngồi ở bên lò sưởi ấm nghe thấy động tĩnh, bật chạy ra kiểm tra, cửa kèn kẹt một tiếng từ bên trong mở ra.

Cảnh sắc khu vườn hiện ra trước mặt mấy người bọn họ, khắp nơi trụi lủi, còn có tiếng chó sủa truyền đến, tựa hồ còn có cả tiếng sói tru cũng hướng ra cửa càng sủa càng vang lên, bên trong có người hướng ra cửa kèm theo âm thanh quát lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xuyên