Chương 94: Cướp ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94: Cướp ăn

Cố Thần đem hạt vừng rắc lên trên món lạt tử kê phủ kín màu đỏ của ớt trong cái đĩa, cũng không quay đầu lại nói: "Đóng cửa."

Lỗ tai Lạc Tấn Nguyên hơi động liền nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy tới của Quách Lượng, trong mắt lóe ra một nụ cười, không chút do dự mà đi tới, đóng cửa.

Mũi hắn ửng đỏ, khóe mắt cũng ửng đỏ, bị vị cay nồng làm cho sặc, có thể nhìn thấy lạt tử kê (gà xào ớt) sắc hương vị đầy đủ, không nhịn được liền thừa dịp Cố Thần quay người bốc lên một khối cho vào miệng, trong họng nhất thời bị vị cay tập kích, cắn một cái, miếng gà bên noài thì giòn lại mềm mềm bên trong, hòa lẫn hương vị của hạt vừng, mỹ không thể nói.

Bất quá nghĩ đến hành vi ăn vụng của chính mình, Lạc Tấn Nguyên không nhịn được tai liền đỏ lên, nhưng rồi lại đặc biệt lưu luyến.

"nhanh chiong1 bới cơm đi, con cá này cũng gần nấu xong rồi." hành vi ăn vụng làm sao có thể giấu được tai thính mắt tinh của Cố Thần, cười cười không nói, cấp đủ mặt mũi cho Hổ Uy tướng quân a.

"được." Lạc Tấn Nguyên có loại cảm giac được dung túng, tâm lý sảng khoái không nói ra lời a, cảm thấy chính mình có chút không bình thường, như trẻ ra mấy tuổi ấy.

Quách Lượng trơ mắt mà nhìn cửa phòng bếp đóng lại trước mặt hắn, liền ngay cả vồ tới liền cũng không kịp, bên trong truyền ra hương vị câu người muốn ăn làm cho hắn ở bên ngoài cào cửa: "Cho ta niếm thử một chút đi, chỉ nếm thử một miếng nhỏ thôi."

Cố Thần đem đầu cá múc ra, vị chua dưa muối hoàn toàn thấm vào bên trong nước canh nấu đầu cá, đem những miếng cá đổ vào trong nước canh đang sôi sùng sục, dùng đũa đem hai miếng cá dính chung một mảnh nhẹ nhàng tách ra, rất nhanh từng khối từng khối cá hoàn toàn biến thành màu bạch sắc bay hơi nổi lên, Cố Thần động tác nhanh chóng múc canh cá đổ vào tô, bên nồi chảo khác thì bỏ hành thái, tiêu cùng ớt và các loại gia vị tuôn ra một mùi hương cay nồng, đổ vào trong tô canh kia.

Lạc Tấn Nguyên đem đồ ăn bưng đến bàn ăn trong phòng bếp, cơm cũng xới ra hảo, nước rửa tay để ở một bên, nói: "Trước tiên rửa tay ăn, chờ sau khi ăn xong rồi để đó ta dọn cho."

"Được." Cố Thần không chút nào cảm thấy để cho Hổ Uy tướng quân tới nhà bếp dọn dẹp là có gì không đúng, liền chuẩn bị chạy tới rửa tay, không có gì khác thường, hắn cũng phát hiện tay nghề làm món ăn của bản thân so với lần gần nhất kia khá hơn nhiều, phi thường hài lòng, đối với âm thanh cào cửa chói tai ngoài kia mắt điếc tai ngơ.

Thời điểm Tiếu Hằng đến nhìn thấy cảnh tượng này liền không biết nói cái gì cho phải, trong phòng bếp truyền đến hương vị nói rõ Cố tiểu công tử lại làm món mới, có thể... cư nhiên lại cự tuyệt bọn họ ở ngoài cửa.

Thượng Diệc Lan cùng thị vệ thời điểm đồng thời vừa đến, nhanh chóng rớt cằm, biểu hiện của Hổ Uy tướng quân thật sự là một lần so với một lần càng ngoài dự doán của mọi người.

"không hổ là công tử a, mùi vị thật thơm, chẳng trách tiểu tướng quân ăn những món khác không vô." Thị vệ một thanh âm ông ông, đôi mắt trực câu câu nhìn nhà bếp, rõ ràng viết hai chữ: "Muốn ăn.", ba chữ: "Hảo muốn ăn."

Quách Lượng dùng tư thế thảm không nỡ nhìn nằm nhoài trên ván cửa như trước không từ bỏ ý định mà cào cửa.

Thượng Diệc Lan thấy thế nào cũng có cảm giác chính mình cũng muốn đi lên cào cửa một cái.

Hai người trong phóng bếp không hẹn mà cùng nhanh chóng buông đũa, sau đó Cố Thần đối Lạc Tấn Nguyên phát tay một cái nói: "Mở cửa đi, quá đáng thương, với lại còn có khách, dáng dấp như vậy thật quá khó coi."

Lạc Tấn Nguyên kỳ thực không có chút nào muốn cho người tiến vào đồng thời chia sẻ đồ ăn thần ca nhi làm, muốn ra tay đánh hắn, muốn đem hắn đốt thành tro, hắn cảm thấy khi trở về nhất định sẽ đem Quách Lượng ném vào bên trong đại doanh mạnh mẽ thao luyện mấy tháng, đỡ phải không có đúng mực.

Hổ Uy tướng quân nể mặt mũi, rốt cục đem cửa phòng bếp mở ra, dùng tầm mắt muốn đóng băng người khác nhìn mấy người sau một chút, cấp tốc quay người ngồi lại vào bàn ăn.

Quách Lượng rùng mình một cái, dựa vào tinh thần không sợ chết thành người đầu tiên xông vào nhà bếp, tâm lý gào gào kêu to: "Có thể nào ăn nhanh như vậy, có thể nào không chờ hắn chứ?", đũa trên tay thì nhanh chóng hạ xuống.

Tiếu Hằng là người thứ hai tiến vào nhà bếp, biểu tình bình tĩnh mà nguồi xuống bàn cơm, nhưng động tác hạ đũa cư nhiên một điểm cũng không chậm hơn so với Quách Lượng.

Không ai lo lắng, bắt chuyện với khách ở phía ngoài, Thượng Diệc Lan cùng thị vệ hai mặt nhìn nhau một cái, quyết định tiến vào xem một chút sự tình.

Sau khi tiến vào chỉ thấy trên bàn chỉ có 2 món ăn, một cái dùng tô lớn đựng, màu sắc đỏ bên trên là thứ gì? Còn có một cái nồi đang đun, mấy đôi đũa đồng thời mò ở trong nồi, Lạc Tấn Nguyên dựa vào thân thủ và khí thế trấn trụ hai vị thủ hạ, lưu loát đem đồ ăn vớt được đưa đến...trong bát của Cố tiểu công tử, Cố tiểu công tử cảm kích nở nụ cười một cái, Thượng Diệc Lan nhất thời cảm thấy được... Lạc Tấn Nguyên đang nhôn nhạo.

Nếu là thời gian trước kia, mấy đôi đũa đồng thời cùng mò trong nồi, Thượng Diệc Lan sẽ cảm thấy phi thường bất nhã, mấy món kia dù mùi vị có hảo đến mấy hắn cũng không nghĩ muốn động đũa; nhưng bây giờ, nuốt 1 ngụm nước bọt, hắn quỷ dị muốn nếm thử mùi vị.

Muốn làm liền làm, Thượng Diệc Lan trong phòng bếp tìm hai cái đôi đũa sạch sẽ, kẹp hướng về phía trước... trong không khí, hương vị hạt vừng bay lên, tước nhìn một hồi, hắn hư hư thực thực món gà kia mà quả thật mùi vị cũng không tệ.

Ngay khi hắn cướp được một khối thịt gà, híp mắt đưa vào trong miệng thị vệ động tác chậm một nhịp, cướp được một miếng ớt hồng sắc bỏ vào miệng nhai.

"Khụ khục... Thứ gì, sặc chết ta rồi... Khụ khục..." Hậu quả cướp sai đồ ăn chính là bị cay làm cho đỏ mặt cùng ho kiên tục, đầu lưỡi đều duỗi ra, Tiếu Hằng thấy đồ ăn bị cướp gần hết thì tốt bụng đi tới bên cạnh rót một chén nước sôi để nguội đưa tới, thị vệ nhanh chóng đoạt lấy liền uống ngay, thấy cũng tạm ổn định, chỉ là đầu lưỡi vẫn là bị kích thích không nhẹ.

"Hương vị không tệ a." Thượng Diệc Lan híp mắt nhìn thảm trạng của thị vệ nói, nhưng đáng tiếc còn một đĩa món ăn nhưng bên trong chỉ còn lại ít dưa muối cùng với chút nước, liền thấy Quách Lượng đem trút hết vào trong bát cơm chính mình, trộn trộn mấy cái rồi đồng thời ăn hết chung với cơm, trên mặt lộ ra thần sắc thỏa mãn hạnh phúc, hai mắt nheo lại.

Lục hoàng tử chờ không tháy ai quay lại, rốt cục không kiềm chế nổi, mang theo ba thị vệ còn lại bên người, oai phong mà đi vào nội viện, vừa đến liền thấy một cái bàn sạch sẽ cùng vài miếng ớt còn dư lại trên cái đĩa, Quách Lượng bưng bát không và Tiếu Hằng đều một mặt chưa hết thòm thèm, cùng một thị vệ đang uống nước lạnh.

"Các người tập hợp ở chỗ này làm gì chứ?" Lục hoàng tử nghiệm mặt hỏi, nhựng người này cư nhiên ném hết mặt mũi vây quanh một cái bàn trống, đem hắn một người vứt tại ngoại viện, hơn nữa hắn đường đường là hoàng tử, là người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà chạy vào trong phòng bếp, những người này lại không thèm quan tâm hắn.

Khụt khịt hít hít một cái, trong không khí phiêu tán một mùi vị gay mũi, cái mùi quỷ gì vậy!

Cố Thần không đếm xỉa tới hắn, bị người cướp đoạt đồ ăn hắn còn chưa có ăn no a, cho nên liền liền quyết định cán ra chút sợi mì, sẵn có nước canh loãng.

Thượng Diệc Lan ngẩn người ra, một cái tô cơm lớn như vậy tiểu ca này lại còn ăn không no?

"ăn xong rồi thì đều ra ngoài hết đi." Lạc Tấn Nguyên phát hiệu lệnh ra, Quách Lượng liền chạy như một làn khói, Tiếu Hằng chậm rãi đi ra ngoài, mặt không thay đổi liếc nhìn Lục hoàng tử, bỗng dưng thiện tâm mà nói hắn một câu: "Ăn cơm".

Lạc Tấn Nguyên lưu lại trong phòng bếp thì lại bắt đầu thu thập bát đũa khiến cho Thượng Diệc Lan xem mà sững sờ.

"Này, tiểu Hằng tử..." Lục hoàng tử chạy theo Tiếu Hằng, từ thị vệ thứ 2 đến thị vệ thứ tư thân thiết hỏi thị vệ số một phía sau một chút, dáng dáp kia là gặp phải ám toán hay sao?

Thị vệ số một rốt cuộc thư thái một ít thanh thanh cuống họng, chỉ chỉ Lạc Tấn Nguyên đang bưng bát đĩa, hưu khí vô lực nói: "Trúng chiêu".

Cố Thần hắn liếc mắt một cái liền biết, người này bề ngoài là hán tử cao mã đại thô lỗ, chắc có lẽ là thuộc thể chất không biết ăn cay.

Ba cái thị vệ này không dám chất vấn Lạc Tấn Nguyên nên cùng nhau đem ánh mắt cùng hướng về thị vệ số một đi chung với Thượng Diệc Lan.

Thượng Diệc Lan cân nhắc nói: "Vật kia mùi vị thực cay độc, hắn hẳn là lần đầu ăn nên không thích ứng." hắn vẫn còn đang dư âm mùi vị khối thịt gà này a, muốn tìm hiểu một chút vật này đến từ nơi nào, kích thích mồ hôi đổ đầy trán, tại loại khí trời này mà ăn một bàn đồ ăn như vậy nhất định sẽ phi thường ấm áp, làm người ăn, hắn ý thức được đồ vật cay nóng này sẽ kiếm được nhiều tiền a.

Bất quá có Lạc tướng quân che chở, hắn không tiện hạ thủ nha.

Quay người dồng thời đem Lục hoàng tử cùng đi ra ngoài, vào lúc này cũng không cần chọc hai người đang bận rộn trong nhà bếp, đặc biệt là Cố tiểu công tử.

Trời tối, Cố Đông mới giẫm tuyết mà về, trùng hợp ở trước cửa khu vườn thấy một nhóm người Lục hoàng tử lúc từ trên núi xuống đụng phải, bốn người thị vệ phân biệt canh gác một phương.

Nếu trùng hợp chạm mặt lại, Cố Đông liền thấy bỏ khách nhân lại một mình tiến vào vườn cũng không hảo cho lắm, cho nên đứng ở cửa đợi một hồi, tâm lý thầm nói, không biết lai lịch vị chủ tử nhượng cho vị công tử kia phải lui về phía sau một bước là gì, nhìn bọn họ hoa y cẩm phục, lúc vung tay nhấc chân đều là quý khí, liền biết không chỉ Lạc tướng quân, Quách Lượng cũng phải hậu hạ bọn họ chu đáo a.

Một đường lúc trở lại trong thôn đều đụng phải nhưng thôn dân hiếu kỳ hướng hắn tìm hiểu lai lịch khách nhân ở trong vườn. hắn chỉ nói là là không gặp thấy nên không rõ là ai, mà có thể là tới thăm biểu thiếu gia.

Không nói tời Cố Đông, chính ngay Lục hoàng tử cũng thầm oán. Không xem khách quý là hắn đối xử tốt liền cũng thôi, thế nhưng hắn bị coi thường mà vẫn phải lưu lại, đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận hai chữ kia. Nhiệm vụ của hắn là tìm thấy Lạc Tấn Nguyên, đồng thời cũng phải mang người trở về, Tấn Nguyên không đi, hắn đương nhiên cũng không thể ly khai.

Còn có, hắn cảm thấy được cái tiểu ca kia kỳ kỳ quái quái, liền ngay cả Lạc Tấn Nguyên cũng đều trở nên ký quái, vì biên quan Đại Chu, vì triều đình yên ổn, tất biết rõ chuyện này thì hắn phải mang về một Hổ Uy tướng quany6 bình thường a.

Hắn một cái hoàng tử chì hiểu cuộc sống phóng túng cư nhiên cũng có một ngày phải nát tâm vì đại sự triều đình, nhất thiết phải đến chỗ phụ hoàng tranh công một hồi.

"Này, tiều tử, sáng sớm người chỉ đường cho chúng ta chính là tiểu tử ngươi đi." Lục hoàng tử thấy Cố Đông đứng ở cửa cổng liền hướng hắn vẫy vẫy tay, nhớ tời hắn xưng hô với chủ nhân khu vườn là thiếu gia, vậy từ trong miệng hắn sẽ dễ dàng tìm được tin tức đi.

"Ngươi tới."

Cố Đông trên mặt chất lên nụ cười đi tới: "Mấy vị chắc là khách nhân của Lô thiếu gia đi."

"Đúng, chúng ta tời tìm Lô huynh, còn vị này chính là thiếu chủ trong nhà, hoàng thương gia ngươi có biết không?" Lục hoàng tử thấy được rốt cuộc có một người có thái độ bình thường, dùng một tay chỉ Thượng Diệc Lan đang khiêu môi mỉm cười ở bên cạnh, người sau thế nhưng không có tí tẹo cảm giác vinh hạnh nào, không có dầu vết đánh đánh khóe miệng một cái, Lục hoàng tử có ý đồ gì hắn nhìn đuôi lông mày run run lên liền biết.

Cố Đông liếc mắt nhìn Thượng Diệc Lan, lộ ra vẻ cung kính: "trước kia có nghe thiếu gia nhà ta nói qua, đại danh công tử vẫn còn như sấm đánh bên tai, không biết vị công tử này là..." Lục hoàng tử càng thêm hài lòng, nhìn người này thật là biết nói chuyện, chỉ tiếc là thân phận bản thân không thể tùy tiện tiết lộ, bằng không hắn sẽ càng thêm hài lòng tự đắc, giơ giơ cằm lên ra hiệu cho Thượng Diệc Lan, đến phiên hắn giới thiệu.

Thượng Diệc Lan bất đắc dĩ nói: "vị này chính là Trình công tử, cùng... Lô huynh là bạn thâm giao, vì Lô huynh mà tới."

Cố Đông thái độ nhất thời càng thêm cung kính: "Nguyên lai là hảo hữu của biểu thiếu gia, thiếu gia của chúng ta có biểu huynh Lô thiếu gia che chở như vậy, không những thế biểu thiếu gia còn có Trình công tử là hảo hữu, thiếu gia không cần tiếp tục lo lắng bị người khi dễ nữa rồi."

Trong miệng Lục hoàng tử đang muốn lời nói khách sáo với hắn, tuy nhiên, vừa nghe lời này thì miệng há to đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng vịt: "thiếu gia nhà ngươi? Cố tiểu công tử?". Đến hoàng tử như hắn đây mà tiểu ca kia còn không để vào mắt thì còn có thể bị người khác bắt nạt sao?

"Đúng vậy, đúng vậy." Cố Đông cảm khái nói.

"Trước khi biểu thiếu gia tới, không ít người nhìn thiếu gia nhà ta trẻ tuổi nên không đem thiếu gia nhà ta để vào trong mắt, không nói tới bên ngoài, ngay cả trong thôn ta hồi trước còn có người cầm đao chẻ củi muốn giết đến tận cửa." Cố Đông một bên nói chuyện với bọn họ, một bên mời mọi người vào trong vườn.

"lại có tiện dân gan to bằng trời như vậy!!" Lục hoàng tử trợn mắt. "Như vậy, nên báo quan cho người bắt tiện dân kia lại đi."

"Tình hình người kia hiện tại như thế nào?" Thượng Diệc Lan không giốn với Lục hoàng tử, sự tình không chỉ nhìn ở mặt ngoài, hơn nữa hắn cảm thấy được tiểu tử này là người nói dối.

"Người kia, khà khà" Cố Đông cười đến không có ý tốt "Người kia cùng người bang phái trên trấn cấu kết cùng nhau, không biết làm sao mà hắn và người đó bị liên lụy, đồng thời bị tặc nhân đem "sinh mạng" phế đi. A cha a phụ nhà hắn kêu trời trách đất, cư nhiên ngang ngược không biết lí lẽ mà ỷ vào tuổi tác ép thiếu gia nhà ta đến xem thương tổn cho hán tử kia, các ngươi nói có phải là bắt nạt người khác hay không? May mà có biểu thiếu gia đến, bằng không thiếu gia nhà ta không có mặt mũi ở lại trong thôn, vẫn là biểu thiếu gia lợi hại, trực tiếp đem người ném đi, nói đánh chết người hắn sẽ phụ trách, đem người dọa cho chạy đi."

Cố Đông nói mặt mày hớn hở, Lục hoàng tử nghe được cư nhiên cũng vỗ tay lớn tiếng khen hay: "Đối phó với điêu dân nơi sơn dã liền phải dùng thủ đoạn như vậy." Sắc mặt lại tiếp tục cổ quái: "Thiếu gia nhà ngươi y thuật lợi hại lắm sao?" Nghĩ đến thân phận ca nhi của y liền nuốt lời "phía dưới" lại, thậm chí ngay cả thương tổn chỗ ấy đều có thể trị sao?

"Nơi nào" Cố Đông vung vung tay, "Thiếu gia nhà ta quay về thôn Bình Dương còn chưa tới ba tháng, cùng Thường trung lang trong thôn học y chưa tới hai tháng, cho nên mới nói bọn họ là thuần túy muốn bắt nạt thiếu gia nhà ta tuổi nhỏ, các ngươi nói có đúng hay không?"

"Không tới hai tháng?" đến phiên Thượng Diệc Lan sắc mặt cổ quái, "Không phải nói... thương tổn của Lô huynh bọn họ là thiếu gia nhà ngươi chữa sao?"

"Haha, cho nên mới nói thiếu gia nhà ta là thiên phú dị bẩm, học thứ gì đều học được đặc biệt nhanh, đương nhiên, thiếu gia nhà ta đem người cứu trở về, sau là theo Thường lang trung động dao cứu, không phải công lao của một mình thiếu gia nhà ta." Cố Đông có vẻ như khiêm tốn nói.

Thượng Diệc Lan cảm thấy được đầu óc mình cũng không đủ dùng, Lạc tướng quân là bị lang trung nơi sơn dã cùng với lang trung học việc chưa tới hai tháng, Cố công tử, động dao cứu sao?"

"Cố Đông, ngươi trở lại rồi, cái loại khí trời này sao lại chạy về? Ở lại trên trấn một đêm cũng không sao đâu nha." Quách Lượng nhìn thấy Cố Đông lại đây nên vỗ vỗ vai hắn, vỗ đến Cố Đông đau hết cả răng.

"Trên trấn nào có thoải mái như ở trong nhà, với lại ngày mai cũng không cần đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xuyên