Chương 245

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời vừa nói ra, giống như là trời lạnh lại kết sương, tức khắc làm công tử lam bào run lập cập, nụ cười đắc ý trên mặt cũng cương lại.

Một loại cảm giác nguy hiểm nói không nên lời, làm hắn chớp mắt buông xuống lòng hiếu thắng.

...... Sát khí.

Bất quá, là có sát khí mà không có sát ý.

Chính là công tử lam bào từ trước đến nay cẩn thận, biết rõ thế sự thay đổi thất thường. Chính sát khí như này, lúc này tuy nói cũng không sát ý, ai biết được tiếp tục đi xuống có sinh ra sát ý hay không?

Chỉ là một đồ vật bán đấu giá hơn phân nửa thôi, thực sự không cần kết thù, công tử lam bào cũng là Kim Đan chân nhân, có thể tu hành đến này cảnh giới này, sớm đã sẽ không đem mọi việc đều ký thác ở tình huống không có đảm bảo.

Cho nên nhận thấy hắn không thể đánh lại được người nọ, lúc sau hắn liền không tiếp tục cùng Từ Tử Thanh giằng co cường ngạnh, mà lựa chọn đi xuống.

Còn lại người cạnh tranh trước đó với công tử lam bào cùng Từ Tử Thanh đã từ bỏ, lúc này lại không người mở miệng.

Tất nhiên, túi gấm kia liền về tay người sở hữu.

Từ Tử Thanh đầu tiên là sửng sốt, theo sau trong lòng ấm áp, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Liệt: "Đa tạ sư huynh tương trợ." Y nghĩ nghĩ, liền lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái túi trữ vật khác, bên trong trang một chút linh thạch, đưa ra muốn giao cho Vân Liệt, "Trong này ước chừng có năm vạn 5000 hạ phẩm linh thạch, mong sư huynh nhận lấy. Còn lại bốn vạn 5000 linh thạch, đệ sau này tất nhiên sẽ thu góp, trả lại cho sư huynh."

Y đúng là tình nguyện cùng sư huynh tuy hai mà một, chỉ là trong lòng suy nghĩ thì vậy, hành sự lại không thể như thế. Y tuy nói đối với sư huynh sinh ra ý nghĩ xằng bậy, lại tự tin lòng thành tâm thành ý, tình cảm thuần túy, cho nên mặc dù sư huynh đối với y cực kỳ tốt, cũng không thể coi đó là đương nhiên, sư huynh rất nhiều lần giúp đỡ, y cũng là cảm ơn trong lòng.

Vân Liệt liếc hắn một cái, mở miệng nói: "Không cần đâu."

Từ Tử Thanh nao nao, vừa muốn nói chuyện.

Vân Liệt lại nói: "Đệ tu vi yếu, nhưng linh thạch không cung cấp đủ linh khí."

Từ Tử Thanh giật giật ngón tay, mới thu hồi túi trữ vật.

Y trong lòng âm thầm cười khổ, sư huynh một khi đề cập y tu vi không đủ, y liền không còn lời nào để nói.

Từ việc ái mộ sư huynh, y liền càng thêm phát hiện bản thân cùng sư huynh kém xa, mặc dù khắc khổ tu hành như vậy, cũng khó có thể đem chênh lệch hai người kéo gần, cho nên có khi cũng sẽ tiếc nuối, tự than thở sinh ra quá muộn, không thể cùng sư huynh quen biết từ khi bắt đầu. Nhưng nghĩ lại, y càng minh bạch nếu không có như vậy, y cũng không thể gặp gỡ sư huynh, cho dù thật sự gặp gỡ, cũng chẳng thể cùng bản thân quen biết, mới đem sự tiếc nuối áp xuống.

Ở vương phủ tu hành, linh khí tràn đầy, đáng tiếc nơi này cùng Ngũ Lăng tiên môn khác nhau, Hiên Trạch có được một linh mạch cấp 3, chỉ là linh mạch vẫn chưa trải rộng toàn phủ, mà là chiếm cứ ở dưới nhà cửa Thiên Thành Vương, còn lại là nhường cho những tán tu Nguyên Anh lão tổ. Như Từ Tử Thanh cùng sư huynh một chỗ, tất nhiên là không thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Từ Tử Thanh từ trước đi theo Vân Liệt sống ở Tiểu Lục Phong, chọn lấy chính là chỗ cực kỳ tràn đầy linh khí để sáng lập động phủ, mà hôm nay thành trong vương phủ linh khí tuy cũng không kém, nhưng vẫn là không bằng linh khí trong linh khiếu.

Bởi vậy, y cũng đến đem linh thạch bày ra, làm thành Tụ Linh Trận, khiến cho linh khí càng thêm tràn đầy.

Nghĩ đến đây, Từ Tử Thanh tự giác lại thiếu sư huynh ân huệ, tuy là y biết thân là nam tử không so đo, cũng có tự nhủ ngày sau chắc chắn đối đãi tốt với sư huynh, nhưng là vẫn luôn chỉ bị chiếu cố mà không có năng lực hồi báo, trong lòng như thế nào có thể an ổn? Thở dài, y thầm nghĩ: Ta nếu là nữ tử, còn có thể cùng sư huynh lấy thân báo đáp, nhưng đã là nam tử, việc này coi như cẩn thận châm chước.

Huống chi y vốn là cùng sư huynh có tâm ái mộ, mặc dù là lấy thân báo đáp, cũng chỉ là làm thỏa mãn tâm nguyện của bản thân, không tính là đối tốt với sư huynh.

Cũng không trách Từ Tử Thanh rối rắm lặp lại như vậy, cơ thể y kiếp trước triền miên trên giường bệnh, Tuy rằng tính tình bình thản, cũng khó tránh khỏi cảm thấy liên lụy người nhà, cảm thấy trước nay chỉ nhận nhân tình thân nhân, mà chẳng thể giúp gì lại cho người nhà. Cứ thế mãi, tâm tư tự nhiên mẫn cảm hơn nam tử bình thường, đối sự cũng càng nhiều cân nhắc.

Đến kiếp này y có được thân thể khoẻ mạnh, cũng thuận lợi bước lên tiên đồ, vốn định muốn tự mình khổ tu, nhưng vẫn là được sư huynh che chở, nhưng nói trước sau đang ở dưới cánh chim sư huynh-- nếu không có sư huynh chiếu cố, chỉ sợ xương cũng đã nguội. Bất tri bất giác, y liền giống như kiếp trước, một bên lòng tràn đầy quyến luyến vui mừng, một bên cảm giác làm được không đủ, đối với sư huynh có điều cô phụ.

Như thế kiếp trước kiếp này, ý niệm quay cuồng.

Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Tử Thanh liền nghĩ đến có chút ngây ngốc.

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền vào thức hải, khiến hắn tỉnh táo.

Sư huynh gọi: "Tử Thanh."

Từ Tử Thanh giật mình, giống như xối đầu vào nước lạnh, tỉnh táo lại. Y giương mắt, liền thấy Vân Liệt đưa cho hắn một cái túi gấm thêu hoa, liền hiểu được.

Ra là Vân Liệt thấy Từ Tử Thanh ngơ ngẩn thu hồi túi trữ vật, sắc mặt lại bình tĩnh, thẫn thờ.

Tuy rằng người khác nhìn biểu tình y như vậy, sẽ cho đó là bình thường, nhưng Vân Liệt nhiều năm qua nhìn Từ Tử Thanh lớn lên đến giờ, so với người khác càng có thể thấy rõ trong mắt y toát ra sự buồn bã.

Vân Liệt cũng không kinh động Từ Tử Thanh, thẳng đến khi Long Hành Thương Hội sai người đưa đến vật đấu giá mà y vẫn chưa tỉnh, đành mượn cơ hội tặng túi gấm, đánh thức Từ Tử Thanh.

Từ Tử Thanh tiếp nhận túi gấm, bỏ vào trong túi trữ vật.

Đám người Hiên Trạch nhìn thấy, đều nhận ra đôi sư huynh đệ này tình cảm thâm hậu, đặc biệt những môn khách đó đều là tán tu, cả đời chưa từng có sư tôn, nhìn thấy tình cảnh này, tất nhiên là trong lòng hâm mộ.

Càng có người thầm nghĩ: Ta nếu có sư môn, cũng có sư huynh đệ, hẳn là cũng như bọn họ, chăm sóc lẫn nhau!

Nhưng mà lúc này, trong đầu Từ Tử Thanh lần thứ hai vang lên tiếng Vân Liệt, cùng trước giờ giống nhau không gợn sóng, băng hàn đến xương, nhưng lại làm hắn cảm thấy thập phần an tâm.

Chỉ nghe Vân Liệt truyền âm nói: "Đệ từ khi tu hành, đã bao nhiêu năm?"

Từ Tử Thanh không rõ nguyên do, nhưng cũng thành thật đáp: "Mười hai năm."

Vân Liệt lại nói: "Ta tự Luyện Khí thủy, đã tu hành 64 năm."

Từ Tử Thanh gật gật đầu, y cũng nhớ rõ.

Sư huynh cách hắn nhiều năm , đối với tu sĩ khả năng không coi là cái gì, nhưng từ khi y động tâm, với y mà nói liền cách xa như khe trời, làm hắn càng thêm một lát không dám thả lỏng.

Vân Liệt lại mở miệng: "Ta cùng đệ tương giao đã mấy năm?"

Từ Tử Thanh cứng lại, chính sắc trả lời: "Cũng là mười hai năm."

Vân Liệt gật đầu, lại nới: "Kim Đan chân nhân tuổi thọ là bao nhiêu?"

Đến lúc này, Từ Tử Thanh trong lòng mơ hồ có chút sáng tỏ: "Kim Đan chân nhân thọ 800 tuổi."

Vân Liệt lặng im một lát, rồi nói tiếp: "Ta tu hành Vô Tình Sát Lục kiếm đạo, mấy chục năm qua, chưa có từng tri kỷ bạn tốt."

Từ Tử Thanh không biết vì sao, thế nhưng không khỏi hơi hơi mà cười: "Đệ tuy nói cũng kết giao qua nhiều bằng hữu, nhưng từ đầu đến cuối, cũng chỉ có 'Vân huynh', hiện giờ là sư huynh ."

Vân Liệt cuối cùng là nói: "Đệ tu hành thời gian ngắn, ta tu hành đã lâu, dù là Hóa Nguyên Kim Đan, trên tiên đồ chỉ như bọt sóng trong nước, không đáng giá cười nhạt. Tiên lộ gian nguy, hôm nay có ta trợ giúp đệ, ngày sau chưa chắc không có lúc đệ giúp đỡ ta. Tử Thanh, đệ không thể nóng nảy."

Từ Tử Thanh nghe được, trong lòng bủn rủn, cơ hồ hốc mắt nóng lên. Thật lâu sau, y hơi thấp cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Sư huynh, là ta làm huynh lo lắng."

Lấy tính tình Vân Liệt, hôm nay một lời như vậy, có thể nói là thành thật với nhau.

Từ Tử Thanh thời trẻ tuy cũng lúc nào cũng nhắc nhở chính mình, muốn đạt cảnh giới càng cao khi đối với sư huynh sẽ báo đáp, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có thấp thỏm -- y không lo lắng tư chất không đủ, chỉ lo lắng sư huynh đi quá nhanh, làm y đuổi theo không kịp.

Mà nay sư huynh mặc dù thất tình đóng lại, lại còn có thể trấn an y, nếu như y lại tiếp tục đi xuống như vậy, đó là uổng phí tâm ý sư huynh .

Lúc này, Từ Tử Thanh trong lòng bỗng nhiên sinh ra một ý niệm tới.

Thiếu ân tình, thiếu ân tình, thiếu càng nhiều càng tốt.

Thiếu nhiều ân tình, cũng chưa chắc không phải y cùng sư huynh không có ràng buộc. Cho dù lấy mạng đền mạng, mà với hắn mà nói, cũng là một loại viên mãn.

Người tu tiên, bất luận thuận ý trời, nghịch thiên, kỳ thật đều là đoạt tạo hoá thiên địa, hạng người ích kỷ cầu trường sinh, dù rằng kết giao bạn bè, địa vị luôn là ở dưới.

Từ Tử Thanh nguyện ý đem tánh mạng giao phó cho sư huynh thân nhất, đúng là không dễ, tâm cảnh cũng có vài phần siêu thoát. Từ đây y hành sự càng vì cẩn thận, lại cũng càng thêm không sợ gì cả.

Gạt đi trong sợi bụi bặm trong lòng, Từ Tử Thanh trong mắt cũng mang lên ý cười.

Y vừa rồi cùng sư huynh một phen hỏi đáp, đấu giá hội lại chưa dừng lại, lúc này đã ra vật đấu giá áp đáy hòm, đại hội cũng đã kết thúc.

Hiên Trạch mang đến một nhóm môn khách, khách khanh, cũng đều sôi nổi mua được một ít đồ vật, lúc này liền từng người ôm mỹ tì, cùng đi trở về.

Vân Liệt cùng Từ Tử Thanh cũng đứng dậy, cũng không khiến người chú ý, bọn họ hai người từ đầu tới đuôi lại chỉ mua được một cái túi gấm mà thôi, đến nỗi trong đó vật gì, chắc sẽ không ở chỗ này điều tra.

Đi ra ngoài sau đại môn, Từ Tử Thanh còn nhớ rõ sự việc Quỷ Linh Môn, liền vừa đi vừa quan sát đánh giá, muốn nhờ trực giác đi tìm người khiến cậu có cảm giác quen thuộc.

Đáng tiếc cậu trước sau vẫn chưa tìm được, cho đến đi đến ngoài cửa, lòng cậu liền động, không khỏi liền nhìn về một hướng .

"Di." Chỗ kia trống trải không có gì, khiến cho Từ Tử Thanh không khỏi nhẹ nghi.

Nhưng mà không đợi cậu cẩn thận đi xem, liền phát giác phía sau có người áo đen quỷ khí dày đặc đi ra, một thân ác ý, cách xa nhau mấy trượng cũng có thể phát hiện.

Từ Tử Thanh khẽ nhíu mày, không muốn gây chuyện, càng không muốn bị Quỷ Linh Môn theo dõi, nhân lúc chưa bị nhận ra liền thu hồi tầm mắt, vờ như vô tình lướt qua.

Theo sau, bước chân cậu nhanh hơn, cùng Vân Liệt sóng vai rời đi.

Trở về Thiên Thành Vương phủ, Hiên Trạch phải đi về nhìn đồ mua được ở đấu giá hội, không cùng mọi người nói chuyện, còn lại người chờ cũng cũng có chút vội vàng, từng người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, đều cáo từ mà đi.

Từ Tử Thanh liền đi theo Vân Liệt trở về trong viện của cậu, hai người lúc này đúng là muốn đem cấm chế của túi gấm mở ra. Lấy tu vi Từ Tử Thanh lúc này không thể làm được, vẫn là muốn Vân Liệt giúp đỡ.

Đi vào trong viện, cho lui đi người hầu, sư huynh đệ hai người đối diện.

Từ Tử Thanh mở bàn tay, phía trên quang mang hơi lóe, xuất hiện túi gấm cực kỳ tinh xảo hiển hiện ra.

Vân Liệt thấy thế, vươn một ngón tay, điểm vào hướng túi gấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro