Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 102 Phía sau cánh cửa (2)

Những ngón tay gầy trắng nõn cầm quả táo đỏ hồng, ấn vào má Garcia qua mái tóc xoăn màu bạch kim.

Khương Kiến Minh giữ tư thế giơ cánh tay lên, đáy mắt anh như hồ nước lặng, không gì có thế nhiễu loạn cảm xúc trong đó.

Cứ vậy đi, anh thầm nghĩ.

Anh hy vọng Garcia sẽ ngoan một chút, cứ vậy mà nhận quả táo, cùng anh đi về nhà, vui vẻ trải qua buổi tối hôm nay.

Đã ba năm rồi chưa có ai cùng anh ăn Tết.

Nhưng Garcia lại đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, sức lực mạnh đến mức xương cốt kêu lên kẽo kẹt. Khương Kiến Minh bị đau, quả táo cứ như vậy rơi xuống sàn nhà, lăn hai vòng rồi dừng lại trước mũi giày hoàng tử điện hạ.

Ngoài cửa sổ, tiếng pháo dần dần lắng xuống, trong văn phòng phía sau, Nữ đế Lâm Ca, Thủ lĩnh và lão nguyên soái Trần đều im lặng.

Garcia gắt gao nhìn chằm chằm Khương Kiến Minh, khóe mắt dần đỏ lên, ánh mắt hung hãn đến mức dường như muốn lột da xẻ thịt Tàn nhân loại trước mặt mà ăn vào bụng.

Hầu kết hắn lên xuống, mở miệng nhiều lần. Nhưng giữa môi lại chỉ thoát ra tiếng thở dốc nặng nề, nói không nên lời, cái gì cũng nói không nên lời.

Khương Kiến Minh cúi đầu xuống, mái tóc đen che đi đôi mắt. Anh hy vọng rằng Garcia có thể chấp nhận số phận, giống như năm đó Lean hy vọng rằng anh có thể chấp nhận số phận—

Đừng vùng vẫy khổ sở như vậy, cố gắng vãn hồi thứ không thể vãn hồi được.

Không biết qua bao lâu, Garcia rốt cục tìm lại được thanh âm của mình, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh không bị Hỗn loạn Tinh thể?"

Không cam lòng, chưa bỏ cuộc, không dám đối mặt, và lừa mình dối người. Tất cả đều có trong câu hỏi này.

Khương Kiến Minh nhìn hắn, một cảm giác mệt mỏi lan ra khắp người anh.

Chiếc túi nặng nề rơi xuống đất, phát ra âm thanh nghèn nghẹt, anh nhìn vết đỏ trên tay mình, mỉm cười buồn bã.

"Bởi vì tôi cũng là một bệnh nhân Hỗn loạn Tinh thể mãn tính, điện hạ."

Garcia đột nhiên hơi run rẩy, cả người hắn gồng lên bám vào bức tường bên cạnh, dùng sức hít một hơi thật sâu.

Garcia: "... Hắn có biết không, trước khi rời bỏ anh?"

Khương Kiến Minh: "Không."

Garcia đột nhiên ngẩng đầu, giận dữ gầm lên: "Không thể nào!"

"Có thể đấy, tiểu Kaios."

Tiếng bước chân thanh thúy vang lên trên sàn nhà, giọng nói của Lâm Ca truyền đến từ phía sau Khương Kiến Minh, "Cậu nghĩ sao? Bây giờ tại Đế quốc, người bình thường muốn bị Hỗn loạn Tinh thể mãn tính cũng không phải chuyện dễ dàng — trừ khi chủ động tìm chết."

Garcia như bị sét đánh.

Đầu tiên, hắn đơn thuần bị khiếp sợ mà choáng ngợp một giây, sau đó ập tới chính là những ẩn ý đằng sau câu nói này.

Nỗi sợ hãi lập tức đông cứng sống lưng và mạch máu toàn thân, kèm theo đó là cơn đau dữ dội dễ dàng xé nát trái tim.

Khương Kiến Minh quay đầu lại: "Bệ hạ!"

Garcia khó tin nắm lấy vai anh: "Anh...!?"

"Dù sao hắn cũng phải biết, Minh Minh, đau dài không bằng đau ngắn phải không."

Nữ đế đứng yên ở cửa. Nàng nheo mắt lại, đặt cánh tay lên đầu vai Khương Kiến Minh, móng tay gõ gõ lên cằm chàng trai trẻ xanh xao: "Nói thật đi, trước khi Lean chết... cậu còn chưa mắc Hỗn loạn Tinh thể, phải không?"

Trước mắt Garcia choáng váng, đầu ngón tay hắn run rẩy kịch liệt, gần như không nắm lấy nổi xương bả vai mảnh khảnh của Khương Kiến Minh.

Thần linh ơi, hắn nghĩ thầm, nếu ngài thực sự tồn tại.

Hà tất phải tàn nhẫn đến vậy, sao không chiếu cố tôi một lần, hay chiếu cố anh ấy một lần.

"......Thực xin lỗi."

Khương Kiến Minh lại nói như vậy. Nỗi buồn dày đặc không thể xóa nhòa lại hiện lên sâu trong đáy mắt anh, anh thấp giọng ho nhẹ hai tiếng.

"Điện hạ Garcia, nếu tôi biết sẽ gặp ngài..."

Tôi chắc chắn sẽ không nỡ để em phải nhấm nháp nỗi đau như vậy.

Khương Kiến Minh ngước khuôn mặt tái nhợt lên, ánh mắt u buồn nhìn bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ.

"Nhưng nếu như đêm đó, tôi không lựa chọn bước lên con đường này, không có dũng khí đi tới Viễn Tinh tế, tự nhiên sẽ không gặp được cậu."

"Cho nên tôi không hối hận."

Anh tiến lên một bước, bước qua quả táo đỏ rơi trên mặt đất, bước ngang qua Garcia với khuôn mặt tái nhợt.

"Tôi không hối hận vì đêm đó, đã sử dụng Tử Tinh chủ động làm bản thân mắc Hỗn loạn Tinh thể mãn tính."

......

Thật ra cũng chẳng có gì để nói.

Đó chỉ là một lựa chọn được đưa ra khi không còn sự lựa chọn nào khác.

Khương Kiến Minh đã biết rõ điều đó trước khi lên đường. Nếu đã quyết định đặt chân lên Viễn Tinh tế, vậy đích đến cuối cùng của anh rất có thể sẽ là Tổ Tinh thể – nơi Lean đã tới.

Nhưng môi trường hạt Tinh thể ở đó, ngay cả Tân nhân loại cũng có thể chết bất đắc kỳ tử do Hỗn loạn Tinh thể cấp tính nếu không cẩn thận. Đối với Tàn nhân loại mà nói, là quỷ môn quan không thể tới gần.

Anh không sợ chết, nhưng cũng không thích lãng phí mạng sống của mình. Huống chi Hỗn loạn Tinh thể có tính lây lan, hành vi chôn vùi đồng đội thậm chí toàn bộ đội ngũ vì tình cảm cá nhân, vượt quá điểm mấu chốt của anh.

"Khương, từ bỏ đi."

Audrey từng cầu xin anh: "Không thể nào, cậu đừng phát điên..."

Khi đó, Khương Kiến Minh vẫn mặc quân phục màu xanh lam của học viện quân sự, khuôn mặt anh xinh đẹp, vẫn là một thiếu niên, nhưng vẻ mặt đã có nét trầm tĩnh và phiền muộn nhàn nhạt của sau này.

"Vậy chị thì sao, gia chủ Lance?" Anh mỉm cười, "Ngụy trang thành Tân nhân loại, mỗi ngày sống cuộc đời đi trên dây, biết rõ một khi bại lộ hậu quả sẽ là trời sập đất nứt, chị không điên sao?"

"Tôi..."

Audrey hít một hơi thật sâu, cô cúi đầu xuống, dùng đôi tay đè lên khóe mắt.

"Trời ơi, tôi," cô không ngừng lắc đầu, cay đắng nói, "nhưng làm sao tôi có thể nhìn cậu..."

"Tôi đã lập kế hoạch," Khương Kiến Minh thản nhiên nói: "Dùng Tuyết Cưu quá độ đến Viễn Tinh tế, tiếp xúc với môi trường hạt Tinh thể... có khả năng mắc Hỗn loạn Tinh thể cấp tính, đó chính là xui xẻo; nhưng cũng có thể thành công mắc Hỗn loạn Tinh thể mãn tính, nếu là cái sau, tôi cũng chẳng có gì phải lo lắng."

Audrey đứng dậy đập bàn, vừa sợ vừa tức giận: "Khương Kiến Minh!"

Cô đi vòng đến trước mặt Khương Kiến Minh, mất khống chế không ngừng lắc vai bạn thân, giọng run rẩy: "Khương, có phải cậu đang lên cơn sốt mê sảng hay không, rốt cuộc cậu có biết điều này có nghĩa gì không!?"

"Hỗn loạn Tinh thể mãn tính? Sao cậu có thể nghĩ đến... sau khi mắc bệnh, thể chất cậu sẽ ngày càng suy nhược, mỗi năm đau đớn khi bệnh phát tác sẽ càng nặng nề hơn, cậu muốn nhập ngũ như vậy? Không thể nào!"

"Rất có thể cậu sẽ không sống quá năm năm, thậm chí ba năm..." Giọng Audrey lạc đi, sắp không nói được nữa, cô dùng sức nhắm mắt lại.

"Khương, cậu cũng biết trong lịch sử, trong thời đại đen tối kia, 99% bệnh nhân Hỗn loạn Tinh thể mãn tính đều chọn cách tự sát. Tại sao, vì họ không chịu đựng được sự đau đớn! Cậu thật sự muốn mang Hỗn loạn Tinh thể mãn tính đến Viễn Tinh tế!?"

Khương Kiến Minh ôm trán cười khổ, xấu hổ nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Đương nhiên không muốn, nhưng tôi là một Tàn nhân loại không quyền không thế."

"Nhưng không phải... không còn biện pháp khác sao?"

Ngoại trừ tính mạng này, và một chút an nhàn khó tả trong suốt quãng đời còn lại, anh không còn gì khác để thế chấp nữa.

Cho nên anh đặt tất cả những gì mình có lên trên cán cân số phận.

... Ngày này, đèn trong nhà Lance sáng cho đến tận khuya.

Cuối cùng, Audrey không khuyên nhủ được chỉ có thể nhịn đau chấp nhận quyết định của bạn thân.

Cô lấy ra một khối pha lê trong suốt trong hộp, bề ngoài của nó xinh đẹp và vô hại, như một viên ngọc quý.

Đây là lần đầu tiên Khương Kiến Minh nhìn thấy Tử Tinh.

"Đừng tới Viễn Tinh tế, dùng nó đi." Audrey nhẹ nhàng nói: "Có thể điều khiển được, cho nên ít nhất không có nguy cơ bị Hỗn loạn Tinh thể cấp tính."

"Đeo trên người hai tiếng. Lần đầu tiên phát bệnh sẽ hết sức đau đớn, nếu muốn cậu có thể ở... nhà tôi."

Khương Kiến Minh cảm ơn rồi nhận lấy Tử Tinh, nhưng lại từ chối lời đề nghị của Audrey.

Anh nói, "Không cần phiền như vậy, tôi sẽ tự mình suy nghĩ lại."

Về quãng đời còn lại, thực sự cần phải cẩn thận suy ngẫm.

Audrey không nhịn được lại lấy thêm mấy ống thuốc trấn an, đặt vào hộp cùng viên Tử Tinh đưa cho anh.

"Nếu hối hận, trước khi phát bệnh có thể ném nó về hộp bất kỳ lúc nào, sau đó tiêm thuốc trấn an rồi quay lại tìm tôi. Ngày mai tôi sẽ để bác sĩ chờ trắng đêm."

Khương Kiến Minh chỉ có thể nói lời cảm ơn một lần nữa.

Ngày hôm sau, anh mang theo hộp chứa Tử Tinh, đến ngọn núi cao nhất Tinh thành Aslan.

Đỉnh núi sẽ là nơi gần sao trời nhất, anh sẽ đưa ra quyết định cuối cùng ở đó, tiện thể ngắm mưa sao băng.

Trận mưa sao băng lần này được dự đoán sẽ có quy mô lớn hiếm gặp trong nhiều thập kỷ, Lean đã hứa sẽ đi cùng anh.

Theo kế hoạch, họ có thể cùng nhau leo ​​núi, cắm trại trên đỉnh núi, đốt lửa trại, và kề vai cùng nhau ấu trĩ ngắm ngôi sao nhỏ.

... Bây giờ chỉ còn lại mình anh, đây đã định sẵn là một hành trình không vừa ý.

Nhưng chẳng bao lâu, Khương Kiến Minh lại ngộ ra một chân lý khác: khi một người bị vận may bỏ rơi, những điều tồi tệ không dừng lại ở đó.

Ngày hôm sau, dưới chân núi.

Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen, mưa như trút nước.

Khương Kiến Minh cả người ướt sũng, anh đứng dưới mái hiên thở hổn hển, trên lưng đeo ba lô nặng trĩu, sắc mặt tái nhợt nhìn trời mưa to... Xa xa có tiếng sấm rền vang.

Tại sao.

Tại sao luôn là như vậy?

Khu vực xung quanh cũng bị thời tiết cản trở, những hành khách đến đây trú mưa đều thở dài:

"Trời mưa to quá."

"Ối... không được rồi."

"Về hết đi, về hết đi."

Mọi người nhanh chóng giải tán, nhưng Khương Kiến Minh vẫn chưa rời đi, anh chưa hoàn hồn lại sau cú sốc. Chuyện tới lúc này, Lean đã không thể đi cùng anh được, anh biết.

Vì thế anh chỉ muốn ở một mình, một mình đi tiếp, leo lên núi ngắm một đêm mưa sao băng mà thôi.

"..."

Khương Kiến Minh cắn răng cúi đầu, ngón tay nắm chặt run rẩy.

Là hy vọng xa vời sao? Anh đã mong muốn quá đáng sao!?

Hay Thần vận mệnh cho rằng, áp lực trên người anh còn chưa đủ nặng, tra tấn còn chưa đủ tàn nhẫn?

Cơn giận quen thuộc hóa thành ngọn lửa trên thảo nguyên trong lòng, dễ dàng đốt cháy chút do dự cuối cùng thành tro bụi.

Khương Kiến Minh đột nhiên ném ba lô xuống, tiến về phía trước hai bước, lao vào trong màn mưa dày đặc, những hạt mưa lạnh lẽo tàn nhẫn quất lên khuôn mặt tái nhợt của anh, từ mái tóc đen cho đến bộ quần áo dài đều lập tức ướt sũng.

Anh lấy Tử Tinh ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, ném chiếc hộp đi rồi đi bộ lên đường núi trong mưa.

Liệu một cơn mưa có ngăn được bước chân anh hay không, liệu sự ra đi của một người có thể làm gãy xương sống của anh hay không.

Chẳng lẽ chỉ cần dựa vào bốn chữ chủng tộc bẩm sinh, là có thể cắt đứt mọi đau buồn, tức giận và không cam lòng của anh?

Ầm ầm ầm... sấm sét ầm vang.

Giày giẫm lên nước bùn, bọt nước văng khắp nơi.

Chỉ là một Tàn nhân loại hèn mọn mà thôi.

Chỉ là một Khương Kiến Minh mà thôi.

Anh ngã xuống trong mưa, va phải những mỏm đá. Ngón tay co lại cắm vào bùn đất, những ngọn cỏ cắt đứt làn da trắng nõn.

Trời đất lạnh lẽo, Khương Kiến Minh tựa vào thân cây run rẩy, anh bắt đầu hộc máu, máu loãng nhanh chóng bị mưa cuốn trôi, chảy xuống dọc theo khe đá gồ ghề.

Anh nắm chặt lấy viên Tử Tinh đang tước đoạt đi mạng sống của mình, nhưng lại như nắm chặt lấy cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng.

Bầu trời phía xa sáng lên trong giây lát rồi lại tối sầm, sấm sét liên miên, mưa trên núi ngày càng nặng hạt.

Hai giờ sau, triệu chứng Hỗn loạn Tinh thể mãn tính bùng phát trên người Khương Kiến Minh.

Khi đó, anh đang co ro thở hổn hển sau bóng cây bị gió mạnh va quật, đột nhiên, một cơn đau gấp ngàn lần trước đó đâm thẳng vào dây thần kinh anh.

"A......!!"

Khương Kiến Minh trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã quỵ xuống, trong cổ họng không kiềm chế được bật ra tiếng kêu thảm thiết.

...nhanh như vậy, nhưng anh vẫn chưa lên tới đỉnh núi.

Đây là suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng, các hạt Tinh thể trong xương, thịt và nội tạng anh bắt đầu tạo phản, cơn đau lan khắp cơ thể, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Anh đau đớn co giật trong vũng nước bùn, ghê tởm đến mức há mồm muốn nôn mửa, từng ngụm nôn ra đều là máu, cho đến khi hơi thở thoi thóp nằm trên bãi cỏ và bùn.

Đây là... quãng đời còn lại của mình sao?

Khương Kiến Minh nửa tỉnh nửa mê nghĩ như vậy, từ nay về sau không còn đường lui, chỉ có vách đá dựng đứng chọc trời trước mặt, chỉ có lạnh lẽo, đau đớn, mệt mỏi và cô đơn.

Đôi mắt đen láy của anh mờ đi, không nhìn thấy gì, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuống... hòa lẫn với mưa, mồ hôi lạnh và máu.

Anh không sợ hãi, cũng không hối hận, chỉ đau buồn.

"Le..." Khương Kiến Minh nhắm mắt lại, nghẹn ngào nức nở, khẽ gọi: "Lean..."

Sau đó, cơn đau nhức gặm nhấm xương cốt lan khắp người khiến Khương Kiến Minh nhìn thấy ảo giác.

Dường như anh thấy một biển băng, Lean quỳ gối trên mặt băng, bàn tay kia bóp cổ anh, đẩy anh xuống biển sâu.

Đôi mắt phỉ thúy của hoàng tử vẫn đẹp như băng mỏng, không chứa bất luận cảm xúc nào, sau lưng là biển sao cuồn cuộn xoay tròn, là Tổ Tinh thể trong truyền thuyết.

Anh đang giãy giụa dưới nước bên bờ vực của cái chết, đôi mắt mở to phản chiếu mặt băng lấp lánh ánh sao, anh muốn gọi tên Lean, nhưng nước biển mặn lạnh băng đã tràn vào miệng, mũi, khí quản, rót đầy phổi và bóp nghẹt sinh mệnh anh.

Khoảnh khắc cơn đau ngạt thở lên đến đỉnh điểm, anh không còn phân biệt được biển sâu và bầu trời sao nữa.

Bóng tối giống nhau, lạnh lẽo giống nhau.

Trong cơn mưa tầm tã, Khương Kiến Minh hoàn toàn bất tỉnh.

Ký ức sau đó vụn vặt, nhưng cũng chỉ lặp lại giữa việc tỉnh dậy vì đau và ngất đi vì đau. Từ đầu đến cuối, không ai tìm được anh, không ai đến cứu anh, anh một mình hưởng sự tra tấn suốt đêm.

Trong cơn xuất thần, ranh giới giữa ảo ảnh và hiện thực trở nên mờ nhạt, giống như làn sương mù bị thổi bay.

Anh dường như nhìn thấy mưa tạnh, mây tan. Bầu trời đêm được gột rửa trở nên trong trẻo và sạch sẽ hơn bao giờ hết, giống như một khối pha lê màu xanh sẫm.

Một cơn mưa sao băng màu vàng kim xẹt qua chân trời, muôn vàn màu sắc rực rỡ lao về phía anh như chim bay về tổ, không biết là mộng hay ảo ảnh.

—-------

Jade: úi dời, đoạn cuối chương này hint nha, má ưi hint nhiều quá *giãy đành đạch*

Tui là cái máy lặp của quyển 2: Đồng bào đừng quên tiếp tục thả ⭐ cho tui có động lực cày cuốc nha~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro