Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 111 Sự hội ngộ giữa những vì sao xa (5)

Hai lời châm chọc này vừa nói ra, trong lòng Khương Kiến Minh liền trầm xuống, đầu tiên anh vỗ rớt cổ tay Hoàng Thái tử bên cạnh.

Sau đó lại dời ánh mắt qua, trên mặt Lean quả nhiên đã bao phủ một tầng rét lạnh, sát ý dưới đáy mắt gần như đã hóa thành lợi kiếm đâm ra.

"Điện hạ." Khương Kiến Minh đột nhiên hạ giọng, đồng thời đưa một ánh mắt qua.

Bất luận thế nào đi nữa, lúc này Lean tuyệt đối không thể đứng ra bênh vực anh, Hoàng Thái tử biến mất ba năm mới trở về, không thể để người ta bắt lỗi hắn lấy việc công làm việc tư.

"Thượng tướng Tịch Lâm, tôi biết bà vừa mất đi rất nhiều chiến sĩ ưu tú, khó tránh khỏi đau buồn."

Là Tạ Dư Đoạt lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, y lười biếng nói: "Nhưng cũng chẳng đến mức hạ xuống ngang hàng với Trung trướng Boris, phải không?"

Boris giận dữ trừng to mắt: "Tạ Dư Đoạt!!"

Một hòn đá trúng hai con chim, quả là cao tay... Đường Trấn bên cạnh lặng lẽ nhìn thiếu tướng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Tịch Lâm: "Thiếu tướng Tạ, đây là đại hội quân sự. Một thượng tá vừa mới nhậm chức, cho dù có là người Hoàng Thái tử điện hạ yêu mến, cũng không có đặc quyền nói nhảm, phá rối trật tự."

Bà nói, đưa ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tàn nhân loại trẻ tuổi: "Đương nhiên, nếu có cao kiến, cậu ta cũng có thể thử thuyết phục tôi."

Toàn trường rơi vào im lặng.

Khương Kiến Minh cau mày – những lời anh vừa thốt ra chỉ là linh cảm thoáng qua, giờ phút này, quả thực không có bằng chứng nào cho thấy sinh vật ngoài hành tinh và triệu chứng của Hỗn loạn Tinh có mối liên hệ, anh vô tình gây chuyện.

Thanh niên tóc đen rũ mắt mím môi, sau đó hơi cúi đầu, bình tĩnh nói: "Không, là tôi vô lễ nói linh tinh."

"Bại tướng." Không ngờ Hoàng Thái tử đột nhiên ngước mắt, nhìn về phía Tịch Lâm, môi mỏng lạnh lùng nói: "Khả năng miệng lưỡi không hề suy giảm, tinh thần rất đáng khen."

Những lời này sắc bén đến xuyên tim, khuôn mặt Tịch Lâm đột nhiên tái nhợt, sau đó lại tím tái: "Điện hạ!"

"Điện hạ." Khương Kiến Minh cũng trầm giọng gọi hắn, đôi mắt Tàn nhân loại sáng như châu ngọc.

Tay anh dùng sức càng mạnh, giọng nói gần như mang theo ý vị nghiêm khắc, lại khẽ đến mức gần như không nghe thấy: "Không thể như vậy, điện hạ."

Lean không để ý tới anh, hắn thấp giọng cười một tiếng: "Mỗi lời nói ra đều phải cân nhắc kỹ lưỡng, xếp hạng theo thâm niên... Tướng quân cho rằng mọi người tụ tập ở đây để viết báo cáo tình hình quân sự sao?"

Mắt hắn như đao lạnh, bỗng nhiên đưa tay kéo Khương Kiến Minh vào lòng, ngạo nghễ nói: "Nhưng người của tôi thì không, đừng động tới anh ấy."

Tịch Lâm không dám tin nhìn chằm chằm Hoàng Thái tử, khớp hàm kẽo kẹt hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không dám hé răng, oán hận ngồi xuống.

"..." Khương Kiến Minh bất đắc dĩ kéo tay Lean ra.

Anh biết rằng đối với Điện hạ, chỉ châm chọc đối phương hai câu đã là mức độ khoan dung tối đa.

"Được rồi." Lão nguyên soái Trần đột nhiên lên tiếng, "Điện hạ bớt giận, để hội nghị tiếp tục đi."

Lão trung tướng Luther bị tình hình giương cung bạt kiếm vừa rồi dọa cho mồ hôi lạnh đầy trán, giờ phút này vội vàng đứng lên hòa giải, "Phải phải, chúng ta tiếp tục họp, tiếp tục họp."

"Tình hình hiện tại là như thế này... Phán đoán sơ bộ là, băng cướp vũ trụ Dung Nham, Tinh thể giáo và đàn sinh vật ngoài hành tinh trí năng cao này đều thuộc một nhóm. Thông tin về kẻ thù không rõ ràng, cấu thành mức độ nguy hiểm nhất định cho Đế quốc."

"Đặc biệt là những sinh vật ngoài hành tinh đó. Chỉ riêng sự tồn tại của chúng cũng gây ra khủng hoảng phạm vi rộng trên toàn bộ Đế quốc, mặc dù chúng tôi đã chặn đứng thông tin, nhưng..."

Lão trung tướng tổng kết phân tích khoảng chừng mười phút, nội dung không còn gì khác ngoài tình hình nguy hiểm đến mức nào vân vân.

Chẳng bao lâu đã có người không kiên nhẫn nghe nốt, hỏi, vậy tổng hành dinh và các vị tướng quân có dự tính gì.

"Rất đơn giản... thiếu tướng Tạ."

Tịch Lâm một lần nữa hắng giọng, bà nhìn một lượt quanh ba vị tướng của Ngân Bắc Đẩu, "Và trung tướng Kim, thiếu tướng Emma."

Ba người bị gọi chính là ba vị tướng quân Ngân Bắc Đẩu. Khương Kiến Minh đang yên lặng nghe họp, đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành.

Theo bản năng, anh lại nhìn Lean. Người sau tựa hồ tâm tình không vui, sau khi tỉnh táo lại liền hung hăng liếc anh một cái.

Chỉ nghe thấy Tịch Lâm nói: "Tôi hy vọng Quân viễn chinh tinh tế Ngân Bắc Đẩu sẽ áp dụng thế phòng thủ một khoảng thời gian tiếp theo, cùng Kim Nhật Luân gánh vác trách nhiệm bảo vệ Đế quốc."

"Đầu tiên, bắt đầu từ việc điều tra khu vực từ ba dị tinh đến địa phận Đế quốc, nếu có tung tích sinh vật ngoài hành tinh, lập tức tiêu diệt, đảm bảo thảm kịch tương tự sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Tạ Dư Đoạt hiếm thấy mà sửng sốt: "Bà nói cái gì?"

"Thượng tướng Tịch Lâm," Trung tướng Kim của pháo đài II đứng lên, sắc mặt trầm như nước, "Khoảng cách giữa dị tinh và địa phận Đế quốc xa bao nhiêu, bà không phải không biết, đây là một khối lượng công việc khổng lồ."

"Tôi có thể hiểu rằng... bà hy vọng Ngân Bắc Đẩu, đặc biệt là pháo đài thứ nhất của Ngân Bắc Đẩu, dừng việc thăm dò Viễn Tinh lại — và hoàn toàn chuyển sang chiến lược bảo thủ?"

Shh... Một tiếng hít mạnh vang lên, mấy vị tướng thấp giọng thì thầm.

Khương Kiến Minh sắc mặt tái nhợt, bỗng dưng cắn chặt khớp hàm, tay lại ấn lên người điện hạ Lean.

Tịch Lâm gật đầu: "Đúng vậy, đây cũng là chủ đề cuối cùng của chúng ta trong hội nghị lần này."

"Chính sách chung của lực lượng viễn chinh tinh tế Ngân Bắc Đẩu trong tương lai, là chủ chiến hay chủ hòa ——"

Tịch Lâm còn chưa dứt lời, Tạ Dư Đoạt đã bật dậy, chỉ vào mũi nữ tướng quân chửi ầm lên: "Tịch Lâm!! Bà đừng có mà ** ** bằng miệng ở đây!!"

"Hàng trăm ngàn người Kim Nhật Luân cũng không bảo vệ nổi Đế quốc, các người không muốn lau vết rỉ sắt trên tấm khiên vàng, ngược lại muốn bẻ gãy giáo bạc, tôi nói cho bà... Bà đừng hòng nghĩ đến chuyện đấy, nghĩ cũng đừng nghĩ!!"

Mọi người đều giật mình trước sự bộc phát đột ngột của Tạ Dư Đoạt, thiếu tướng như một con ác long bị chạm phải vảy ngược, đỏ mắt rít gào, hơn phân nửa tướng quân Kim Nhật Luân đều bị y chỉ vào mũi chửi cho máu chó đầy đầu.

Đường Trấn phía sau cũng không ngăn nổi y: "Thiếu tướng! Thiếu tướng ngài bình tĩnh một chút đi, thiếu tướng của tôi ơi!!!"

"Tạ Dư Đoạt!"

Lão nguyên soái Trần nghiêm giọng nói, "Cậu ngồi xuống cho tôi!"

"Tổng tư lệnh!" Tạ Dư Đoạt đột nhiên ngẩng đầu, y kích động thở dốc, trán nổi đầy gân xanh, "Hạm đội viễn chinh đã đến rất gần khu vực ngoại vi Tổ Tinh thể, Ngân Bắc Đẩu chưa bao giờ thuận lợi được như vậy, đây là do chúng ta đã mở được Vương miện Kim Hiểu, dựa vào những thông tin để lại trong đó!"

Giọng nói của y khàn đặc, "... Đây là cơ hội mà tiểu điện hạ đã phải trả giá bằng mạng sống của mình, Tổng tư lệnh!!"

Ngồi ở ghế đối diện Tạ Dư Đoạt, Thiếu tướng Đường vẻ mặt phức tạp nói: "Thiếu tướng Tạ, nhưng cậu phải biết một điều... Trước kia, không phải chưa từng có người đến được Tổ Tinh thể."

Đường Trấn ngơ ngẩn buông đôi tay đang kéo Tạ Dư Đoạt: "Cha?"

"Từ chiến dịch Thần thánh của Đại đế, cho đến vô số hạm đội viễn chinh của Ngân Bắc Đẩu các cậu, những chiến binh dũng cảm đó có không ít người xác thật đã đột phá ngoại vi của Tổ Tinh thể..."

Thiếu tướng Đường có vẻ hơi không đành lòng, nhưng vài giây sau, vẫn nói ra sự thật: "Chỉ là, sau khi bọn họ tới Tổ Tinh thể, đều bỏ mình... mà thôi."

Tịch Lâm nhàn nhạt nói: "Rất có thể trong Tổ Tinh thể thực ra chẳng có gì cả, chỉ là một khu vực chết trong vũ trụ, như một lỗ đen vừa bước vào đã bị xé nát."

Luther thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Đúng vậy, nhưng Đế quốc còn sống, hàng trăm triệu binh lính và dân thường còn sống, trong video mà thượng tướng Tịch Lâm mang tới — hai sĩ quan bảo trì kia, và cả người mẹ vĩnh viễn không đợi được con trai về nhà, đều là những người còn sống trong hiện tại."

Lão tướng quân gần như khẩn cầu nhìn về phía Tạ Dư Đoạt: "... Còn có phu nhân và con gái của cậu, thiếu tướng Tạ."

Mấy vị tướng quân lần lượt lên tiếng, càng ngày càng có nhiều người gật đầu đồng ý. Ngay cả khi có hai ba người phản đối, giọng nói của họ cũng nhanh chóng bị át đi.

Tạ Dư Đoạt khom lưng đứng đó, đỏ mắt thở dốc, nhất thời lộ ra vẻ suy sụp phản kháng khi rơi vào địa thế hiểm trở.

Mặc dù tên đầy đủ của Ngân Bắc Đẩu là Lực lượng Viễn chinh Tinh tế Ngân Bắc Đẩu, nhưng pháo đài thứ hai vẫn chịu một phần áp lực chống lại cướp vũ trụ, trong khi pháo đài thứ ba chủ yếu hỗ trợ nghiên cứu khoa học của Căn cứ Hắc Sa Cơ.

Nhiều năm như vậy, duy trì thế trận tiến công đến Viễn Tinh theo đúng ý nghĩa của nó, chỉ có pháo đài thứ nhất của Ngân Bắc Đẩu.

Cái gọi là bảo thủ, cũng chính là pháo đài thứ nhất bảo thủ.

Nhìn vị tướng trẻ tuổi luôn khoa trương lại có bộ dạng như vậy, dường như ngay cả Tịch Lâm cũng cảm thấy không thoải mái, nhịn không được khuyên một câu: "Đây chỉ là tạm thời, thiếu tướng."

"Sau khi tiêu diệt hết những sinh vật ngoài hành tinh thông minh, Ngân Bắc Đẩu của ngài vẫn là ngọn giáo bạc chỉ vào những vì sao xa."

"Ngồi xuống đi." Lão nguyên soái Trần nói với Tạ Dư Đoạt, tuy rằng khuôn mặt vẫn sắt đá, nhưng giọng nói đã chậm rãi hơn, "Nghe lời."

Tạ Dư Đoạt nhắm mắt lại, ngẩng đầu thở dài một tiếng, sau đó ngồi thụp về chỗ: "Ngân Bắc Đẩu không phải của tôi, nó thuộc về Đế quốc... Tôi phục tùng mệnh lệnh."

Khương Kiến Minh nhìn thiếu tướng.

Bây giờ anh đã hiểu tại sao Tạ Dư Đoạt thà mạo hiểm sơ suất cũng muốn tự tiện xuất binh, tại sao lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh, rằng đây có thể sẽ là cơ hội cuối cùng.

Lean cũng đang nhìn thiếu tướng.

Đã từng, khi vẫn còn là Garcia, hắn đã ở pháo đài I Ngân Bắc Đẩu ba năm, cũng đã nhìn Tạ Dư Đoạt ba năm.

Hắn biết rõ ràng hơn ai hết, viễn chinh biển sao chính là tín niệm của người đàn ông này.

Cho nên lúc này, mình nên lên tiếng, Lean... cũng là Garcia thầm nghĩ như vậy.

Hắn lựa chọn kế thừa thân phận Hoàng Thái tử, chẳng lẽ không phải để có thể lên tiếng, vào những thời điểm như thế này sao?

Nhưng cổ tay lại bị Khương Kiến Minh dùng sức đè chặt, sườn mặt tái nhợt của người này cực kỳ bình tĩnh, như không có gì có thể khiến anh suy sụp.

Rõ ràng anh đã biết, nếu sau này Ngân Bắc Đẩu chuyển sang chiến lược bảo thủ, rất có thể trong nhiều năm, hoặc nhiều thập kỷ sẽ không có hạm đội viễn chinh nào được phái đi.

Mà một Tàn nhân loại mắc chứng Hỗn loạn Tinh thể mãn tính, giai đoạn đầu mắc bệnh lại không được điều trị kịp thời, sẽ không có tuổi thọ dài "vài thập kỷ" như vậy.

"Điện hạ." Khương Kiến Minh cụp mắt xuống, vội vàng thấp giọng nói: "Ngài không thể tiếp tục tùy hứng nữa, lúc này xin ngài đừng phát biểu ý kiến."

Hiện tại mình có thể dễ dàng mở miệng, Garcia nghĩ thầm.

Nhưng lời chất vấn của các tướng lĩnh cũng sẽ ồ ạt xuất hiện.

Nếu muốn biện luận về tình hình Viễn Tinh tế, phân tích chiến lược tốt nhất cho các hạm đội, hắn chẳng sợ gì cả.

Nhưng nếu hỏi về tình hình của các quân đoàn lớn trong địa phận Đế quốc thì sao?

Nếu hỏi về tài chính, về dư luận, hay về bất kỳ một góc phố nào trong chín Tinh thành thì sao? Hắn có thể đối đáp trôi chảy mà không để lộ bất kỳ sai sót nào không?

Sâu thẳm trong đáy mắt Garcia lạnh lẽo tối xuống, vì kiềm chế cơn giận quá mức mà đầu răng hơi run rẩy, nhưng hắn không nói.

Hắn không thể nói...

Hắn vẫn chưa trở thành điện hạ Lean chân chính.

Khương Kiến Minh bỗng nhiên đứng dậy.

"Xin lỗi, tôi có thể phát biểu được không?" Một giọng nói trong trẻo trầm tĩnh vang lên, viên sĩ quan trẻ tuổi nhìn về phía lão nguyên soái Trần đang ngẩng đầu, "Chỉ vài câu thôi."

Lão nguyên soái Trần mỉm cười, đây là lần đầu tiên ông cười trong hội nghị: "Đương nhiên."

"Không phải chưa từng có người sống sót trong Tổ Tinh thể."

Khương Kiến Minh đạm nhiên nói: "Do một số vấn đề cá nhân, tôi đã cẩn thận tìm đọc những tài liệu lịch sử có liên quan đến Thánh Chiến. Trong lần Thánh Chiến thứ tư, rất có thể Đại đế đã đột phá ngoại vi của Tổ Tinh thể."

"Mọi người đều biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, Đại đế đã bất thường dùng Kim Nhật Luân 'bảo vệ Đế quốc' thay thế Ngân Bắc Đẩu 'chinh chiến Viễn Tinh', mang theo hai trăm nghìn quân tinh nhuệ đến Tổ Tinh thể, sau đó toàn bộ hy sinh ở đó."

Khương Kiến Minh ngồi xuống nói: "Tôi chỉ muốn nói vậy thôi."

......Hả?

Nói xong, Khương Kiến Minh chợt giật mình, muộn màng nhận ra, những việc này đối xứng nhau một cách kỳ lạ, như hai bánh răng ăn khớp chặt chẽ.

Đại đế Kaois hư hư thực thực đã tiến vào Tổ Tinh thể trong lần Thánh Chiến thứ tư. Vài năm sau, hắn bất ngờ mang theo hai trăm nghìn binh lính Kim Nhật Luân tiến quân vào Tổ Tinh thể, một đi không trở lại.

Mà "đứa con duy nhất" của Đại đế — đương nhiên, sau khi nhìn thấy bí mật của Căn cứ Hắc Sa Cơ, "đứa con" này cũng phải đặt một dấu chấm hỏi – Lean Kaois vào một ngày, cũng đột nhiên muốn đến Tổ Tinh thể, từ chối nói ra lý do, cũng một đi không trở lại.

Sự im lặng kéo dài một lúc lâu trong không gian ảo của phòng họp.

Thời gian mọi người im lặng, đã vượt quá thời gian Khương Kiến Minh nói ra những lời ngắn gọn của mình.

Một lúc sau, tướng quân Emma của Ngân Bắc Đẩu liếm đôi môi khô khốc, hơi thở ngắt quãng nói: "Ý cậu... là gì?"

Khương Kiến Minh thản nhiên nói: "Khi bổ sung dữ liệu lịch sử, tốt nhất nên nghiêm cẩn một chút."

Sự im lặng lần thứ hai bao trùm bầu không khí.

Tất nhiên, sẽ không ai tin vào cái quỷ gì mà bổ sung dữ liệu lịch sử.

Ánh mắt của lão nguyên soái Trần ngày càng âm trầm phức tạp, ông cũng không nói gì, chỉ yên lặng thở ra một hơi.

Tạ Dư Đoạt nhíu mày, thăm dò nói: "Tư liệu bằng chứng đâu, chứng cứ đâu?"

Khương Kiến Minh: "Thiếu tướng, tôi không được biết trước chủ đề thảo luận của cuộc họp này. Nhưng tôi nhớ rõ những tư liệu lúc trước đã tìm đọc, xin hãy cho tôi một chút thời gian sắp xếp lại."

=

Nửa giờ sau, Khương Kiến Minh cởi miếng dán đầu cuối ra, nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài.

Trước mắt anh vẫn là phòng họp sạch sẽ trong trụ sở quân đội, các thiết bị liên lạc vẫn nhấp nháy ánh đèn xanh.

Hội nghị quân sự kết thúc.

Áp lực khi tổ chức cuộc họp kiểu này kỳ thực rất cao, giả thuyết hóa năm giác quan, tập trung tinh thần cường độ cao... Đủ loại mệt mỏi ập tới, hiện tại khiến anh cảm thấy tức ngực khó thở.

Kết quả cuối cùng, lão nguyên soái Trần lệnh toàn thể quân đoàn Kim Nhật Luân tiến vào trạng thái chiến tranh, toàn lực điều tra và loại bỏ những sinh vật ngoài hành tinh trí thông minh cao có thể tồn tại trong và ngoài Đế quốc.

Còn lại là đề phòng cướp vũ trụ Dung Nham nổi loạn, tiếp tục truy lùng Tinh thể giáo.

Cho phép hạm đội viễn chinh của Tạ Dư Đoạt đến Vũ Vực bên ngoài Tổ Tinh thể, nhưng không được phép tiến sâu vào, mà phải rút lui ngay lập tức.

Mà chính sách chiến lược của Ngân Bắc Đẩu, vẫn chưa được xác định.

Khương Kiến Minh để mệt mỏi hoãn bớt, rồi quay đầu nhìn về phía Hoàng Thái tử điện hạ bên cạnh: "Kết quả xem như không tồi, tôi cảm giác bản thân lão nguyên soái Trần cũng đang do dự, hoặc có lẽ muốn hỏi ý tứ của bệ hạ bên kia..."

Anh cố ý cười thoải mái: "Vậy xử lý còn dễ hơn, tôi cảm giác ý định tiến quân của bệ hạ khá rõ ràng."

...Nhưng Garcia không nhìn anh mà vẫn im lặng, trên khuôn mặt lạnh lùng không hề lộ ra vui buồn mừng giận gì.

Khương Kiến Minh ý thức được, trạng thái tinh thần của bông hồng vàng kim này lại lần nữa héo úa, nếu ở đây có giường và chăn, có lẽ điện hạ sẽ nằm liệt trong đó.

Anh biết tại sao, nên không hỏi.

Ngược lại, lại dịu dàng nói: "Điện hạ, về nhà trước thôi?"

Garcia quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Khương Kiến Minh, ánh mắt trong trẻo như con suối có thể nhìn đến tận đáy.

"Trước kia, có người từng bắt nạt anh," hắn chậm rãi nói, "Em nhìn thấy, lập tức dùng Chân Tinh đâm thủng cánh tay gã, anh nhớ không."

Khương Kiến Minh cố nhớ hồi lâu, mới nhớ ra một người. Khi còn là sĩ quan kỳ thích ứng ở Ngân Bắc Đẩu, thanh niên trong tiểu đội của anh, Joe Brown.

"Nhớ," Anh nói, "Ngài đối xử rất tốt với tôi."

"Nhưng hôm nay," Garcia khàn giọng nói, "Có người bắt nạt anh trước mặt em, vô lễ khinh bỉ anh, em chỉ nhẹ như lông hồng trách cứ hai câu."

Khương Kiến Minh chột dạ: "Xin lỗi, rất xin lỗi."

"Tại sao anh lại phải xin lỗi?"

Garcia vừa nói vừa vẫy tay: "Lại đây... muốn ôm anh."

Thân hình mảnh khảnh của chàng trai tóc đen trước mặt quả nhiên áp sát tới, Hoàng tử điện hạ thở dài tựa trán lên vai đối phương.

"Trước kia hắn cũng như vậy sao? Thân phận Hoàng Thái tử, cũng không thể thực sự bảo vệ anh sao?"

Khương Kiến Minh buồn cười, trong lòng thầm nghĩ: Hiện tại, "em" lại biến thành "hắn"?

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Tại sao cứ phải là hắn bảo vệ tôi, điện hạ. Đều là người yêu bình đẳng, vì sao tôi không thể tự bảo vệ mình —"

Lời còn chưa dứt, anh đột nhiên mất đi thanh âm, khí quản phảng phất như đang run rẩy, trong nháy mắt, ngay cả hô hấp cơ bản nhất cũng trở nên khó khăn.

Nội tạng truyền đến một cơn đau kỳ dị, cơn đau khiến trước mắt Khương Kiến Minh lập tức tan rã mờ đi. Anh khẽ mở miệng, hai chân lại nhũn ra trước, nhanh chóng mất đi sức lực, rơi vào vòng tay Garcia.

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Khương: Vì sao tôi không thể tự bảo vệ mình [lên cơn Hỗn loạn Tinh thể mãn tính]

Jade: trừi ưi cíu coan, bộ này nó có những cái cụm dài vãi linh hồn, ví dụ: Tại sao k thể gọi là "thái tử" mà cứ phải "Hoàng Thái tử điện hạ"? Còn cả cdb "sinh vật ngoài hành tinh có trí thông minh cao", thế là 10 chữ r đấy (mặc dù QT ngắn hơn nhưng cũng là 7 chữ)?

Đây là máy lặp của quyển 3: Cảm ưn các bạn đã đồng hành, hãy tiếp tục thả ⭐ ủng hộ tui sớm ngày hoàn nghen~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro