Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 36 Tính công (4)

Năm phút sau.

Thang máy màu đen vững vàng dừng ở tầng hai, đèn báo xanh lục bật sáng cùng với tiếng "ding".

Hạ sĩ trẻ dẫn Khương Kiến Minh ra ngoài: "Thưa ngài, đi hướng này."

Khương Kiến Minh ra khỏi thang máy, giày quân đội giẫm lên hành lang lát bằng thép hợp kim, quay đầu nhìn lại.

Hạ sĩ mỉm cười bước đi: "Đây là lần đầu tiên ngài từ tầng một đi lên sao? Tôi nghe nói mấy ngày trước ngài đã góp công cứu trợ khẩn cấp, nhất định sau này sẽ có cơ hội thường xuyên lên tầng hai."

Anh ta suy ngẫm một lát rồi nói thêm: "Thậm chí, vài năm nữa còn có cơ hội sống ở đây."

"Thật sao? Mượn lời chúc phúc của ngài." Khương Kiến Minh nhẹ nhàng cong khóe môi, đi theo anh ta về phía phòng hội nghị.

Pháo đài Ngân Bắc Đẩu có tổng cộng bốn tầng, khu quân sự tầng một được chia thành bốn khu vực chính: khu ký túc xá, khu điều trị, khu thương mại và khu tiếp viện, ngoài ra còn có bốn nhà kho cơ giáp và hai cảng tinh hạm, thuận tiện cho việc sẵn sàng tham chiến bất cứ lúc nào.

Tầng hai, cũng chính là tầng mà Khương Kiến Minh hiện đang ở, có cơ sở vật chất chính bao gồm khu ký túc xá cao cấp, phòng hội nghị quân sự, phòng hồ sơ và cơ sở dữ liệu.

Ngoài ra, tầng này còn bố trí nhiều máy tính cỡ lớn và dụng cụ tinh vi; cán bộ, chiến sĩ cấp thấp không được phép vào khi chưa được cấp phép, ngoại trừ người đưa tin.

Tầng trên cùng, 3F, thuộc khu phi quân sự, bao gồm khu trồng trọt và chăn nuôi chủ yếu nhằm cung cấp thực phẩm; khu hậu cần xử lý lọc nước, cung cấp điện, sưởi ấm và tất cả các công việc tạp vụ khác; phòng nghiên cứu khoa học xử lý phát triển thuốc, sửa chữa cơ giáp và phát triển vũ khí Tân tinh giới......

Và quan trọng nhất trong những nơi quan trọng, kho quặng Chân Tinh. Quặng Chân Tinh của Á Chủng cấp B được Khương Kiến Minh thu hồi, chắc hẳn đang nằm ở đó.

Ngoài ba tầng trên mặt đất, Pháo đài Ngân Bắc Đẩu còn có -1F, tên gọi khác là "Bia anh linh", vùng đất thanh bình để tưởng nhớ những linh hồn anh hùng Ngân Bắc Đẩu đã hy sinh ở Viễn Tinh tế.

Theo định vị của của trí não Seth Henry, phần thân chính của cơ giáp Lean, hẳn đang được đặt ở đâu đó trong Bia anh linh dưới lòng đất.

Khương Kiến Minh một lần nữa ôn lại trong đầu kế hoạch đã đặt ra hôm qua, sau đó nghe vị hạ sĩ kia nói: "Thưa ngài, chúng ta đến rồi."

Khi Khương Kiến Minh ngẩng đầu, liền nhìn thấy phòng hội nghị 205 ngay trước mặt.

Anh cảm ơn hạ sĩ, nhẹ nhàng hít một hơi, gập ngón trỏ và ngón giữa, giơ lên gõ cửa ba lần.

"Sĩ quan kỳ thích ứng Khương Kiến Minh, nhận lệnh tới báo cáo."

Ba giây sau, cánh cửa tự động màu trắng 'ong' mở ra.

Bên trong rộng rãi sáng sủa, đập vào mắt là chiếc bàn dài trong phòng họp, bốn vị cấp trên động tác nhất trí ngồi phía đối diện ——

Trung tá Hoắc Lâm ngồi đầu tiên bên trái, vẫn là vẻ mặt hung ác nham hiểm như trước. Bên phải Hoắc Lâm là một sĩ quan đen gầy; bên cạnh hắn ta là một sĩ quan béo trắng; cuối cùng, ở ghế đầu tiên bên phải là một sĩ quan có chòm râu quai nón.

Ánh mắt áp bách của bốn người đồng loạt hướng về phía Khương Kiến Minh vừa từ cửa đi vào.

Sĩ quan đen gầy sờ cằm, mở miệng trước: "Cậu là..."

Vừa nói lời này, hắn ta vừa nhanh chóng nhìn chung quanh Khương Kiến Minh, nheo mắt lại.

Thanh niên tóc đen này gầy hơn hắn ta tưởng tượng, ngũ quan rất thanh tú, cũng có thể nói là rất đẹp, nhưng làn da hơi thiếu huyết sắc, bảo là bệnh nặng lâu ngày hắn ta cũng tin.

Anh đứng thẳng, dáng căng chặt có chủ ý, bộ quân phục quá chỉnh tề, hiển nhiên đã được giặt và ủi đêm qua, có thể thấy được... anh hơi khẩn trương.

Suy cho cùng, đột nhiên bị nhiều cấp trên triệu tập lên tầng hai như vậy, với tư cách là sĩ quan đang trong thời kỳ thích ứng, biểu hiện này cũng có thể được coi là bình thường.

Nhưng anh không giống một người có năng lực lật ngược tình thế trong hiểm nguy và lập chiến công hiển hách.

Khương Kiến Minh chào quân lễ: "Kính chào các vị cấp trên, tôi là... Khương Kiến Minh."

Mấy vị sĩ quan không dấu vết nhìn nhau một lượt, người thì cau mày, người thì sầm mặt, người cuối cùng khẽ lắc đầu, ấn tượng của họ đối với chàng trai trẻ này đã giảm đi mười phần.

Trước khi chính thức triệu tập Khương Kiến Minh, họ đã tranh cãi nội bộ hai ngày.

Không ai có thể vô cớ đàn áp một sĩ quan mới lập công, nhưng Khương Kiến Minh là một Tàn nhân loại, và đây chẳng may là nơi không chào đón Tàn nhân loại nhất trong toàn bộ đế quốc - Pháo đài Ngân Bắc Đẩu của Viễn Tinh tế.

Hậu quả của việc phá cách đề bạt một Tàn nhân loại là gì?

Sau khi được thăng chức, thì phải đặt vào vị trí nào, ai sẵn sàng tiếp nhận một Tàn nhân loại làm cấp dưới, và ai sẵn sàng nhận một Tàn nhân loại làm cấp trên trực tiếp?

Ai dám đưa cậu ta ra trận, nếu cậu ta chết trận thì ai sẽ chịu trách nhiệm?

Nếu không thể tham chiến, chẳng lẽ ở lại Ngân Bắc Đẩu để làm vật trang trí à?

Quá hoang đường, quá nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn và những điều chưa xác định.

Tranh luận, thảo luận, tranh luận.

Cuối cùng, họ quyết định gặp trực tiếp Tàn nhân loại đặc biệt này trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

Trên thực tế, nếu bọn họ không xem video cơ giáp, thấy trình độ điều khiển cơ giáp và khả năng thích ứng trên chiến trường của thanh niên này quả thực rất đáng kinh ngạc; nếu đồng đội của Khương Kiến Minh không một mực khẳng định rằng người này quả thực phi thường...

Có lẽ sẽ chẳng có chuyện triệu tập lần này.

Chỉ có Hoắc Lâm nheo mắt lại, cảm thấy có gì đó không ổn.

Tên nhóc lòng dạ hiểm độc này, hình như lại có ý định lừa gạt mọi người.

"Ừm,... Khương Kiến Minh, phải không."

Vị quan trung niên béo trắng dẫn đầu hắng giọng, nheo lại đôi mắt xanh lam. Ông ta nghiêng người về phía trước, bắt chéo ngón trỏ thành tháp: "Chúng tôi không muốn quanh co lòng vòng, tình huống cậu thế nào, bản thân cậu phải là người biết rõ nhất."

"Không ai trong chúng tôi, kể cả chỉ huy trực tiếp của cậu, Trung tá Hoắc Lâm, thực sự muốn vinh danh cậu bằng cách tính công theo quy định trong quá khứ. Bây giờ là cơ hội cuối cùng của cậu."

Giọng điệu của viên sĩ quan không quá gay gắt, thậm chí rất ôn hòa, nhưng lời nói cũng chẳng mấy thân thiện.

"Cho cậu ba mươi phút để thuyết phục mấy người chúng tôi thay đổi ý định."

Nghe vậy, Khương Kiến Minh tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó cụp mi xuống.

Anh do dự gần năm sáu giây mới thấp giọng nói: "Tôi..."

Mấy vị cấp trên không dấu vết liếc nhìn nhau một cái.

Sĩ quan râu quai nón gãi mũi nói: "Đừng căng thẳng, có lẽ, cậu có thể bắt đầu bằng cách giải thích lai lịch của chính mình. Ai đã cho cậu con chip điều lệnh đặc biệt kia?"

Khương Kiến Minh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm bàn hội nghị sạch sẽ trước mặt, thấp giọng nói: "Dạ, đó là một vị rất tôn quý, tôi không dám nhắc đến tên của ngài ấy."

"Ngài ấy đưa tôi con chip này, phần nhiều là vì lý do cá nhân. Tôi... vị hôn phu của tôi đã hy sinh ở Viễn Tinh tế, và quý ngài kia là thầy của cậu ấy khi còn sống."

"...Cha tôi là một trong những cựu binh nhập ngũ năm năm trước, chẳng mấy chốc đã được truy tặng danh hiệu liệt sĩ. Tôi không còn người thân nào khác."

"Ý định ban đầu của quý ngài kia, là muốn Ngân Bắc Đẩu chăm sóc tôi và để tôi làm văn chức ở hậu phương. Là do tôi không cam lòng, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng muốn một lần đến nơi mà cha và chồng tôi đã hy sinh."

"Ồ..." Mấy vị sĩ quan giãn lông mày, miệng phát ra vài tiếng thở dài.

Ánh mắt vốn mang theo soi mói lạnh lùng nhìn Khương Kiến Minh, dường như đã tan chảy rất nhiều.

"Đứa trẻ tội nghiệp."

"Không dễ dàng."

Họ gật đầu với nhau. Sau khi nghe được lời giải thích về thân thế của Khương Kiến Minh, ít nhất lý do tại sao Tàn nhân loại này lại ở Viễn Tinh tế đã trở nên hợp lý.

Ánh mắt Khương Kiến Minh tối sầm, anh lặng lẽ nhìn mấy cấp trên, thầm nghĩ: Anh không hề nói dối.

Đến tận bây giờ, anh thậm chí còn chưa nói dối một lời nào, anh quả là một người trung thực hiếm có.

Về việc các cấp trên không thể liên kết "hôn phu" và "quý ngài" với Hoàng thái tử và lão nguyên soái... đó hẳn là vấn đề của chính bọn họ.

Vì vậy thanh niên tóc đen ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lần này hạ quan may mắn đóng góp được một chút công lao mọn, nhưng không dám mong cầu thăng chức."

Sĩ quan đen gầy ngạc nhiên nói: "Ồ?"

"Tôi biết mình là một Tàn nhân loại. Trong khoảng thời gian này ở Ngân Bắc Đẩu, tôi thực sự cảm thấy... khụ."

Khương Kiến Minh vừa nói vừa che miệng ho khan: "Xin lỗi, thất lễ... Tôi cảm thấy quá sức, có lẽ quy tắc của thế giới này, tàn khốc hơn tôi nghĩ rất nhiều."

"......."

Hoắc Lâm đột nhiên cầm cốc nước lên uống hai ngụm lớn, vẻ mặt âm trầm.

......Con mẹ nó!

Sắc mặt viên sĩ quan béo trắng có vẻ trìu mến hơn một chút, ông ta nhẹ nhàng nói: "Cậu đã vất vả rồi, tôi có thể cảm nhận được... Con trai, xin hãy nhận lấy sự kính trọng của ta."

Khương Kiến Minh: "Nghe nói ở Ngân Bắc Đẩu, độ tự do của quân công rất lớn, có người thậm chí còn chọn đổi quặng Chân Tinh lấy tệ điểm..."

Nghe anh nói tới đây, ba cấp trên nhìn nhau một lượt, ánh mắt cong lên——

Hiển nhiên, họ đều cho rằng chàng trai trẻ trước mặt đang cố gắng làm dịu bầu không khí bằng một câu chuyện cười.

Tàn nhân loại sẵn sàng tự nguyện từ bỏ cơ hội thăng tiến của mình, điều này khiến họ cảm thấy bớt một tảng đá lớn trong lòng.

Bây giờ mọi chuyện có thể giải quyết dễ dàng, ba vị cấp trên đều cười rộ lên trước chuyện cười này, phòng họp tràn ngập không khí vui vẻ.

Trong số đó, viên sĩ quan có râu cười lớn nhất: "Quả nhiên từng có chuyện đó, hahaha... Nhưng kẻ ngu hám tiền như vậy, đã hơn mười năm không gặp rồi."

"......."

Hoắc Lâm hoàn toàn không cười nổi, trán giật giật, lại bắt đầu ừng ực ừng ực uống nước.

......Con mẹ nó, con mẹ nó, sao mày lại muốn ngồi đây xem oắt con này biểu diễn vậy!

"Trung tá Hoắc Lâm, anh bị sao vậy?"

Bên cạnh, vị quan béo trắng bất mãn nhìn y: "Cho dù anh chưa bao giờ thích Tàn nhân loại, nhưng đứa nhỏ này vốn dưới trướng anh, cậu ấy sống cũng không dễ dàng, đừng như vậy."

Không để ý đến vẻ mặt xanh mét của trung tá, ông ta thân thiện quay sang Khương Kiến Minh: "Vậy, cậu muốn đổi quân công này để lấy cái gì?"

Khương Kiến Minh: "Di vật của hôn phu tôi còn nằm ở Bia anh linh dưới lòng đất. Tôi muốn... kế thừa di sản của cậu ấy."

Hoắc Lâm ho khan một tiếng, nói lời đầu tiên kể từ khi Khương Kiến Minh bước vào: "Việc dỡ bỏ di vật khỏi Bia Anh linh cần có sự chấp thuận của Thiếu tướng Tạ, chúng tôi không thể hứa trước với cậu được."

Vừa nói xong, bản thân trung tá cũng giật mình: Đợi đã, chẳng lẽ mục tiêu ban đầu của Khương Kiến Minh chính là thiếu tướng?

Sĩ quan râu quai nón ngay lập tức tiếp lời: "Đương nhiên, chúng tôi có thể giúp cậu nộp đơn - nhưng đồng nghĩa là, cậu lựa chọn sử dụng quân công lần này, để đổi lấy 'cơ hội nộp đơn' đó, nếu thiếu tướng không đồng ý, bọn tôi cũng không thay đổi được gì."

Khương Kiến Minh lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tôi chấp nhận mọi kết quả."

Đột nhiên, vẻ mặt của ba sĩ quan trở nên càng tươi tỉnh hơn.

Họ không ngờ Tàn nhân loại này lại có thể được giải quyết dễ dàng như vậy, họ nhìn Khương Kiến Minh bằng ánh mắt yêu thương như đang nhìn đứa con ruột của mình.

Cậu bé ngoan, thật là một cậu bé ngoan!

Sĩ quan béo trắng nheo mắt: "Đây là điều kiện do chính cậu đưa ra, cậu bé. Sau này đừng nói là chúng tôi bắt nạt cậu, áp chế thành tích của cậu."

Khương Kiến Minh vội vàng ngước mắt, chân thành nói: "Sao có thể!"

"Vậy được rồi, đi theo chúng tôi."

...

"Cậu rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy?"

Trên đường đến văn phòng của Thiếu tướng Tạ, Hoắc Lâm hạ giọng hỏi Khương Kiến Minh.

"Trung tá." Khương Kiến Minh cười khẽ, giấu giọng trong tiếng bước chân dồn dập của mọi người, "Ngài dù sao cũng là chỉ huy của tôi, tôi sẽ không chơi ngài đâu, xin hãy nhanh lên."

Vừa nói, anh vừa cố ý cao giọng: "Trung tá Hoắc Lâm, hôm nay ngài không phải tổ chức huấn luyện sao?"

Ba sĩ quan phía trước nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, một người nói: "Ồ, đúng rồi. Hoắc Lâm, cậu về trước đi."

Một người khác nhìn Khương Kiến Minh một cách trìu mến: "Thật là một cậu bé ngoan, cẩn thận và chu đáo."

Hoắc Lâm: "..."

Y nhìn chằm chằm vào Khương Kiến Minh một lúc lâu với vẻ mặt phức tạp, tạm biệt những người đồng nghiệp có số phận khốn khổ, rồi quay người đi về phía thang máy dẫn xuống tầng một.

Tới trước văn phòng thiếu tướng, sĩ quan đen gầy nhìn tay Khương Kiến Minh, gật đầu tán thưởng: "Ừm... biết đeo găng tay che đi, không tồi."

Sĩ quan râu quai nón nói: "Nhớ kỹ, tính tình thiếu tướng rất nghiêm khắc, sau khi tiến vào không được nói lung tung, cũng không được đề cập tới quân công của mình."

Chàng trai tóc đen dường như lại căng thẳng, cắn môi dưới một lúc rồi nhẹ giọng hỏi: "Vậy... sau khi gặp ngài Thiếu tướng, tôi có thể chào ngài ấy chứ?"

Một số sĩ quan nghe thấy anh nói lời ngây thơ như vậy, lập tức vừa tức giận vừa buồn cười: "Tất nhiên rồi."

Khương Kiến Minh gật đầu: "Xin các ngài yên tâm, tôi chỉ nói mấy chữ ''Kính chào cấp trên'."

Vẫn là chuỗi quy trình gõ cửa, báo cáo và mở cửa tự động.

Văn phòng chỉ huy tối cao của pháo đài rất rộng rãi, nữ phụ tá của thiếu tướng đang ngồi ở bàn bên cạnh.

Cô ngừng gõ bàn phím ảo, chỉnh lại kính: "Mời vào, có chuyện gì vậy?"

Tạ Dư Đoạt ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa sổ, vẫn vắt chân ngạo nghễ, một tay cầm tách trà, một tay cầm mấy tài liệu giấy, nghiêng đầu lười biếng nheo mắt đọc.

Khương Kiến Minh bình tĩnh bước vào, đứng yên ở cửa, giơ tay chào quân lễ.

"Kính chào cấp trên."

Tạ Dư Đoạt vừa uống một ngụm trà, đột nhiên cảm thấy giọng nói này có vẻ quen thuộc, vì thế lười biếng ngước mắt khỏi rìa tài liệu...

"Phụt——!!!"

Lập tức phun ngụm trà kia ra!

"Quý, quý, quý ngài nhỏ——!!?"

Trong giây lát, đôi chân bắt chéo của Tạ Dư Đoạt buông xuống, cái lưng cong vẹo 'banh' thẳng lên, chiếc cốc mà y suýt làm đổ được đặt phịch xuống góc bàn, che hồ sơ kín mít!

Dưới cái nhìn kinh hãi của nữ phụ tá, Thiếu tướng Tạ bật dậy với tốc độ sét đánh!

Y ba bước thành một xông về phía Khương Kiến Minh: "Trời ạ, ngài nhỏ Khương của chúng ta tại sao lại tới đây?"

"Thiếu... Thiếu tướng!?"

Sắc mặt nữ phụ tá trở nên vô cùng sợ hãi, như nhìn thấy trời đổ mưa đỏ.

Cô đã làm việc với Thiếu tướng được gần ba năm, người đàn ông này tính tình cực kỳ ngang ngược, thậm chí có thể cãi nhau với Nguyên soái Trần, đã bao giờ cô thấy y chu đáo như vậy đâu?

Còn nữa, y còn kính cẩn gọi thanh niên này là "ngài nhỏ"?

Nhiều người không biết nhưng cô biết. Bản thân Thiếu tướng Tạ xuất thân từ một gia đình quyền quý, người này có địa vị gì mà được Thiếu tướng Tạ gọi một tiếng quý ngài?

"Thật sằng bậy, Viễn Tinh tế không phải là nơi ngài nên ở... Chậc, tổng tư lệnh có biết không?"

Tạ Dư Đoạt nắm lấy cánh tay của Khương Kiến Minh, đôi mắt phượng cong lên như vầng trăng khuyết, liên tục nói, nửa kinh hách nửa kinh hỉ: "Mau vào đi, mời ngồi, ngồi đi."

Thiếu tướng giơ tay mang Khương Kiến Minh vào, đẩy anh về phía ghế của mình, trên mặt nở nụ cười chân thành, nói hết câu này đến câu khác.

"Ngài nhỏ chắc chắn đã chịu khổ trên đường đến đây, ôi, sao lại không biết báo một tiếng, tôi sẽ lái phi thuyền đến đón ngài ngay! Đúng rồi, ngài đã có đủ thuốc trấn an và thuốc men chưa? Người có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Khương Kiến Minh đi theo y hai bước.

Vì thế, lộ ra ba sĩ quan phía sau, nhãn cầu của họ sắp lồi ra, cằm sắp rơi xuống đất, khuôn mặt họ xanh mét như người chết.

Tạ Dư Đoạt đột nhiên nhận ra có gì đó hơi sai.

Y nhớ lại, nhớ lại lần nữa, rồi nhìn bộ quân phục Ngân Bắc Đẩu của Khương Kiến Minh, phát hiện ra không chỉ có "hơi" sai.

Tạ Dư Đoạt: "Ngài nhỏ Khương, ngài vừa nói tôi là cái gì của ngài cơ?"

Khương Kiến Minh cúi đầu, bình tĩnh nói: "Cấp trên."

"..."

Nụ cười của Thiếu tướng Tạ cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt còn xanh hơn ba sĩ quan tội nghiệp, xanh hơn cả rau xanh y ăn lúc trưa.

Với nụ cười cứng ngắc, y thận trọng nói: "Là nghĩa mà tôi hiểu sao? Không phải chứ, ngài nhỏ, ngài đang nói đùa à?"

Y lại muốn khóc, khóc không ra nước mắt: "Không không không không không, vậy Tàn nhân loại điện hạ nói mấy ngày trước..."

Khương Kiến Minh cười không nói gì, ánh mắt rõ ràng viết: Ngài nói xem?

Tạ Dư Đoạt hít một hơi thật sâu, mạch máu trên trán giật giật.

"Nếu không thì," y nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, chỉ vào ba người đang sững sờ ở cửa, "Tôi... tôi bảo họ ra ngoài trước, sau đó chúng ta ngồi xuống chậm rãi tâm sự. Ngài thấy có được không?"

Khương Kiến Minh nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên một tia đắc thắng.

Cuối cùng anh bước qua, thản nhiên kéo ghế dựa của thiếu tướng, bình tĩnh ngồi xuống nói: "Được."

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Khương: Chỉ nói chào cấp trên thôi.

Jade: chớt mất, cái từ trưởng quan nó là hán việt ý, tui tra thì ở quân đội vn mình toàn gọi thẳng bằng cấp bậc trong quân đội luôn, chứ k có từ chung để chỉ 'cấp trên trong quân đội'.

Tui là cái máy lặp đây: Đồng bào đừng quên thả cho tui có động lực cày cuốc nha~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro