Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 54 Anh Linh (1)

Anh lại nằm mơ.

Không biết vì sao, có thể do thuốc mê, có thể do mệt mỏi quá độ và mất máu, hoặc có thể do ảnh hưởng tinh thần khi lần đầu tiên chứng kiến ​​sự tàn khốc của chiến trường.

Giấc mơ lần này kỳ lạ mà liên miên, như từng đợt thủy triều, bao trùm lấy ý thức của Khương Kiến Minh. Anh chỉ có thể cảm thấy mơ màng, không ngừng chìm sâu hơn.

Chìm xuống, lại chìm xuống.

Cho đến khi quên mất tên mình, quên mất tương lai và đích đến.

......

Vào buổi tối cuối đông, những ngôi sao băng vụt qua bầu trời đêm.

Đứa trẻ tóc đen co rúm trong góc tối, gương mặt tái nhợt, thỉnh thoảng ho khan một cách khó khăn. Ở nơi mắt nhìn đến, đâu đâu cũng là những con mương đầy rác thải bốc mùi hôi thối. Đèn cảm biến đã hỏng, bóng tối tràn ngập khắp nơi, kéo dài đến cuối tầm nhìn.

Quạ đã ngủ nhưng chó hoang đằng xa vẫn sủa. Tấm chăn đỏ cũ nát trên người không chịu nổi nanh vuốt của mùa đông giá lạnh, đứa trẻ tóc đen đầy bệnh tật co rúm lại vì lạnh, nép vào một cơ thể khác bên cạnh.

Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng đứa bé, đứa bé lờ mờ ngước lên, nhìn thấy một đôi mắt nâu sâu thẳm, với hàng mi cong nhẹ ưu thương mà mạnh mẽ.

Đó là một người phụ nữ cũng ăn mặc rách rưới, gió lạnh thổi tung mái tóc đen như cành khô của bà, người mẹ ôm con vào lòng, vỗ nhẹ, nỗi buồn đọng lại trong mắt thật lâu không tiêu tan.

Gió lạnh thổi tung rác rưởi ở góc phố, người phụ nữ hé đôi môi xinh đẹp nhưng nứt nẻ. Tiếng hát nhẹ nhàng truyền ra từ cổ họng bà, chảy xuôi trong đêm đông tối tăm ngột ngạt này.

"Bầu trời đen ôm lấy đất mẹ,

Ánh sao trắng hôn lấy giọt mưa,

"Khi những ngọn núi xa mất dấu loài chim,

Khi nào bình minh mới tới?

"Đừng khóc, đừng khóc,

"Để mẹ ôm con mãi mãi..."

Người mẹ hát một khúc hát ru không tên với giọng nhẹ nhàng êm dịu. Giọng điệu u sầu mờ ảo ngắt quãng, tựa như những đường khâu trên tấm chăn đỏ tồi tàn này.

Dần dần, đứa trẻ tóc đen trong lòng người phụ nữ cũng ngừng ho khan. Nó lặng lẽ nhìn bầu trời đêm trên đầu, trong mắt có vẻ bình yên hiếm thấy ở một đứa trẻ độ tuổi này.

"Bầu trời đen ôm lấy đất mẹ,

Ánh sao trắng hôn lấy giọt mưa..."

Khi người phụ nữ đang hát, đứa trẻ chợt hỏi:

"Mẹ ơi, ngày mưa cũng có ngôi sao ạ?"

Sạt--......

Gió hoang vu thổi tới tận chân trời, bụi đất bay mù mịt.

Ngọn đuốc rực lửa rơi khỏi tay, rơi xuống tấm chăn đỏ đã sờn. Thiếu niên thắp sáng quá khứ, cơn gió lạnh từ phía sau ùa về như một cơn sóng lớn, thổi bay chiếc áo choàng vải bẩn và mái tóc đen dưới mũ trùm đầu.

Anh quay người nhìn khoảng đất trống trước mặt, kéo áo choàng trên người, khuôn mặt đạm mạc bước về phía trước, không hề quay đầu lại.

"Những ngôi sao luôn ở đó, cục cưng của mẹ."

Trong đêm tối, ngọn lửa sau vụ nổ lóe lên trên mảnh vỡ của phi thuyền, hồi lâu không tắt.

Quả táo rơi khỏi những ngón tay tái nhợt khô gầy, lăn tròn trên mặt đất.

Đầu tiên lăn một vòng trong bụi đất, sau đó lăn vào vũng máu, cuối cùng dừng lại bên cạnh mái tóc bạch kim dài nhuốm máu.

"Chẳng qua những đám mây đen dày đặc đã che mất ngôi sao... Nếu cục cưng muốn nhìn thấy các vì sao, nhất định phải bay cao hơn những đám mây..."

"Mẹ à, chúng ta đã ở trên mây rồi."

Cơn mưa xối xả từ mây đen trút xuống, không thương tiếc đập lên vùng đất bỏ hoang này.

"Không, vẫn chưa đủ. Con phải đi xa hơn nữa."

Anh quỳ gối dưới mưa, đáy mắt tối sầm không ánh sáng. Hàng ngàn phi thuyền xuyên qua tầng mây, hóa thành những vệt sáng xanh sẫm, rồi biến mất phía chân trời.

Cho đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, có người đang vội vã đạp mưa đi tới. Một chiếc áo choàng ung dung che trên đỉnh đầu hắn, một đôi cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ ôm lấy anh, dùng lực nâng anh lên.

"——Đứng lên! Đứng lên!"

"Anh đang nhìn gì vậy... đừng nhìn họ, nhìn em này!"

Thiếu niên khom người dưới mưa thở hổn hển, cao giọng hô lớn, đôi mắt lạnh băng như dã thú ăn thịt người.

Hắn có một đôi mắt màu phỉ thúy, sâu trong đó là một cơn bão: bạo lực, điên cuồng, và cảm xúc muốn hủy diệt mọi thứ.

"Em sẽ mang anh đến nơi xa hơn những con tàu không gian đó!!"

Đã lâu lắm rồi, bên góc ngõ tối, một người phụ nữ vẫn khe khẽ ru con:

"Đừng khóc, đừng khóc,

"Hãy để mẹ ôm con mãi mãi..."

Cuối cùng, ý thức biến mất thành một mảnh tuyết trắng.

Trong phòng thí nghiệm trắng như tuyết, một bóng người bị thương nằm trong vũng máu, mỉm cười yếu ớt đưa tay về phía anh.

"Em đã có một giấc mơ thật dài."

Giọng nói kia rất khàn, mang theo âm mũi triền miên buồn bã: "Trong mơ... em còn chưa gặp được anh."

*đọc quá lâu rùi t k nhớ chỗ này là ai nói với ai nữa, đánh dấu ở đây có gì sau nhớ ra sẽ sửa (hoặc bồ nào đọc QT còn nhớ thì cmt nhé, các bạn chưa đọc đừng bấm vào kẻo bị spoil)

......

"Ah......!"

Khương Kiến Minh vô thức kêu một tiếng, ngón tay anh đột nhiên co lại, mồ hôi lạnh đầm đìa bừng tỉnh từ cơn mơ.

Trước mặt anh là bóng tối dày đặc, anh không rõ mình đang ở đâu. Tay chân run rẩy ngâm mình trong chất lỏng không xác định, Khương Kiến Minh xoay người thở hổn hển, giống như một con cá bị ném lên bờ sắp chết ngạt.

Đó... đó là cái gì vậy?

Mơ?

Tại sao lại có một giấc mơ kỳ lạ nhưng rõ ràng như vậy?

Đèn cảnh báo bật sáng, bóng tối trước mặt mở ra một ô cửa sổ nhỏ, ngoài cửa sổ có người.

"Ngài đừng khẩn trương, ngài đang nằm trong cabin điều trị của Ngân Bắc Đẩu." Một giọng nữ vang lên, "Tôi sẽ truyền thêm một ít Oxy cho ngài, xin ngài cố gắng hít thở chậm rãi."

"..." Khương Kiến Minh nhắm mắt lại há miệng thở dốc, thân thể yếu ớt vô lực, lúc này vết thương bên sườn mới bắt đầu cảm thấy đau nhức rõ rệt, trên trán toát ra từng hạt mồ hôi tinh mịn.

Khi những ký ức trong giấc mơ nhanh chóng tan biến, bộ não vốn đang hỗn loạn mới thanh tỉnh lại.

Lúc này Khương Kiến Minh mới nhận ra mình quả thực chỉ đang nằm trong cabin điều trị, chẳng qua giường ngủ bên trong khoang bị nghiêng.

Quần áo của anh đã bị cởi bỏ, từ bả vai trở xuống đều ngâm trong dung dịch y tế. Để bảo vệ bệnh nhân, một tấm màn mờ được nâng lên trên nắp cabin, thế nên mới có khung cảnh tối tăm kinh hoàng khi anh vừa tỉnh lại.

Bên ngoài cabin điều trị, mấy nữ y tá chuyên nghiệp, trong đó có cả y tá trưởng khu điều trị, đều lo lắng canh giữ bên cạnh.

Y tá trưởng không khỏi thấp giọng nói: "Ngài cảm thấy thế nào rồi, nếu vết thương quá đau, chúng ta có thể hơi tăng liều thuốc giảm đau."

Đã ba ngày trôi qua kể từ trận chiến khốc liệt giữa Ngân Bắc Đẩu và toán cướp vũ trụ, sự tích về người Trung úy trẻ tuổi này cũng gần như đã lan truyền khắp pháo đài.

Kể cả chuyện anh đã kịp thời phát hiện ra âm mưu của toán cướp, dự đoán được vị trí mai phục, sau đó lợi dụng diệu kế tuyết lở để truyền tin về vẫn có một số người không tin.

Nhưng trước mặt bao người, hành động vĩ đại của vị Tàn nhân loại này, dùng cơ giáp loại nhỏ đâm L-Hephaestus, cùng với khả năng điều khiển cơ giáp phối hợp ăn ý với Hoàng tử Điện hạ, đã in sâu vào mắt mỗi người có mặt.

Chưa kể đến hai phát súng vào mặt thủ lĩnh bọn cướp không gian, cộng thêm một màn bản sắc anh hùng – "sau khi bị thương nặng, vẫn kiên trì không kêu tiếng nào cho đến khi cơ giáp hạ cánh"...

Một truyền mười mười truyền trăm, truyện kể* luôn trở nên cường điệu hơn trong lúc lan truyền.

*故事: truyện xưa/cố sự

Cuối cùng, nhiều phiên bản kỳ diệu khác nhau đã phát triển nhanh đến mức chính chủ Khương Kiến Minh cũng không nghĩ rằng nó đang nói về mình.

Các bác sĩ y tá trong pháo đài có sự hiểu biết sâu sắc hơn, họ đã ở Viễn Tinh tế lâu lắm rồi, bình thường chỉ chữa trị cho Tân nhân loại ... Đột nhiên xảy ra chuyện Tàn nhân loại bị Chân Tinh đâm này, dù các bác sĩ y tá chuyên nghiệp cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Chưa kể đến vị Trung úy huyền thoại này còn rất trẻ, đẹp trai, xanh xao gầy gò, khiến mọi người đều khiếp sợ khi anh bị hôn mê đưa tới.

Lúc này, người cuối cùng cũng tỉnh lại, tất cả đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong cabin trị liệu, Khương Kiến Minh lắc đầu nhỏ giọng nói: "Cám ơn... Không cần thêm thuốc đâu."

Ánh mắt anh rơi vào chất lỏng gần như bao phủ toàn thân, đột nhiên, lông mày anh khẽ động, trong mắt hiện lên một tia bất an.

Y tá trưởng khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, độ tuổi tràn ngập lòng trắc ẩn, đầu tiên là nhìn thấy Khương Kiến Minh hoảng sợ tỉnh dậy từ hôn mê, sau đó lại thấy anh trầm tĩnh chịu đựng cơn đau, nhất thời cảm thấy vừa kính nể vừa trìu mến.

Bà không khỏi giảm tốc độ nói: "Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ canh gác bên ngoài, nút gọi ở ngay bên tay phải ngài."

"Do môi trường nồng độ Tinh thể cao và sự kích thích của các hạt Tinh thể tràn ra từ Chân Tinh, tình hình của ngài khi vừa trở lại pháo đài đã rất nguy kịch. Vì vậy chúng tôi đã đưa những chất lỏng y tế này vào cabin điều trị. Đây là kỹ thuật y học tiên tiến nhất hiện nay, chúng có thể..."

"Tôi biết... xin ngài đừng nói nữa."

Trong cabin điều trị, vị Trung úy trẻ huyền thoại đột nhiên ngắt lời.

Vẻ mặt của anh tựa hồ có chút thống khổ, thấp giọng nói: "Chế độ nạp dung dịch vào cabin điều trị cao cấp khởi điểm là 200.000 tệ điểm, mỗi ngày 80.000."

"?" Vẻ mặt từ ái của y tá trưởng có chút bối rối.

Mặc dù không sai, nhưng dường như mấu chốt hơi không đúng chỗ.

Chỉ thấy Trung úy Khương chua chát nhắm mắt lại, anh thở dài một tiếng, dùng khí thế bất chấp tất cả nhắm mắt nghiêng đầu, "Xin lỗi, số tiền này tôi sẽ không trả, bán tôi đi cũng không được 200.000."

Y tá trưởng càng thêm bối rối, vô thức nói: "Ngài, ngài yên tâm, pháo đài sẽ phụ trách trả 90% chi phí y tế..."

Khương Kiến Minh vội vàng nói: "Vậy cũng là 20.000. Không được, tôi không có, xin dừng cabin điều trị đi, những chi phí đã phát sinh phiền thiếu tướng chi trả."

Vừa nói, anh vừa kiên quyết duỗi tay chạm vào nút bên cạnh, cố gắng nhấn nút dừng của cabin điều trị.

——Không có tiền, chữa không nổi.

Các y tá lập tức tái mặt vì sợ hãi:

"Ngài đừng cử động—"

"Không, không, không được, ngài hãy bình tĩnh!"

"Chuyện chi phí dễ thương lượng! Ngài mau về nằm nghỉ trước——"

Khu vực điều trị lập tức trở nên hỗn loạn.

Mọi chuyện thậm chí còn tồi tệ hơn khi Thiếu tướng Tạ nghe tin vội vàng đến thăm, sau đó chưa kịp bước vào khu bên trong đã bị y tá trưởng chặn ở cửa, mắng cho một trận.

"Ngài Thiếu tướng, bây giờ các sĩ quan của ngài được nhận đãi ngộ gì?" Y tá trưởng tức giận nói, lau nước mắt trên đôi mắt đỏ hoe, "Những chiến sĩ anh hùng của Đế quốc, thế nhưng chữa bệnh cũng không chữa nổi sao? Trời ơi, tôi hành nghề y ở pháo đài thứ nhất lâu như vậy, chưa từng thấy chuyện hoang đường thế này!"

Tạ Dư Đoạt: "?"

Y tá trưởng lấy khăn giấy ra xì mũi, đôi mắt đỏ hoe nói tiếp: "Đứa trẻ này quá khổ, quá kiên cường, vừa tỉnh lại nó đã muốn ra khỏi cabin điều trị. Vừa rồi một đám cô gái nhỏ dưới trướng tôi đều thầm rơi nước mắt......"

Tạ Dư Đoạt: "??"

"——Ồ, Thiếu tướng, ngài trả phí trước đi, phí ban đầu là 200.000 điểm tệ, 80.000 một ngày. Hôm nay là ngày thứ ba, trừ đi 90% phần pháo đài chi trả, cộng với tiền thiết bị thuốc men, không nhiều lắm, chỉ hơn 50.000 tệ điểm thôi."

Thiếu tướng Tạ chưa kịp hiểu gì đã bị y tá trưởng tóm lấy, ngơ ngơ ngác ngác bị quẹt mất hơn 50.000 tệ điểm.

Thiếu tướng ngơ ngác nghĩ: Thứ này không phải do điện hạ Garcia khăng khăng muốn dùng sao, tại sao cuối cùng lại là y trả tiền?

......

Trong phòng bệnh đơn.

Sau khi Trung úy Khương đấu võ mồm đủ kiểu với các bác sĩ y tá, cuối cùng anh cũng không kéo cơ thể bị thương của mình ra khỏi cabin điều trị.

Dịch y tế đã được rút đi, trên người anh lại được đắp chăn mềm mại và một tấm thảm giữ nhiệt, anh vẫn nằm đó, hồi tưởng lại cảnh tượng kỳ quái mà mình đã mơ thấy trong lúc hôn mê.

Con người gần như không thể nhớ kỹ được những giấc mơ của mình, ký ức của anh về chúng cũng mờ đi rất nhanh.

Điều duy nhất khắc sâu trong tâm trí anh, là cảm giác rùng mình "điều này chắc chắn không bình thường" khi anh vừa tỉnh dậy.

Khương Kiến Minh cảm thấy không thực tế: anh đã sống với cha nuôi kể từ khi anh có thể nhớ được. Điều bất thường nhất mà anh từng trải qua trong cuộc đời hai mươi mốt tuổi hiện tại, là bằng cách nào đó cùng vị trữ quân đế quốc vừa mắt nhau, thẳng một đường tới hẹn hò yêu đương, sau đó bàn chuyện cưới hỏi.

Anh chưa bao giờ trải qua bất kỳ thí nghiệm kỳ lạ nào trên cơ thể người, chưa từng có những mảnh ký ức, không cảm nhận được bất kỳ điều gì bất thường xung quanh ... Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, anh cũng chỉ là một thiếu sinh quân tầm thường không có gì đặc biệt mà thôi*.

(*lời nói dối lớn nhất thế kỷ của anh ta 🙂)

Khương Kiến Minh cau mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ có liên quan đến cha mẹ ruột không có trong ký ức anh? Chẳng lẽ anh thực sự không chỉ là một thiếu sinh quân tầm thường không có gì đặc biệt?

—— Vậy tại sao anh lại lưu lạc đến nông nỗi trả chi phí y tế thôi cũng phải tống tiền cấp trên?

Khương Kiến Minh đang chìm đắm trong cảm xúc phức tạp khó hiểu thì ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.

Người đẩy cửa tiến vào đúng là Thiếu tướng Tạ.

Khương Kiến Minh còn muốn cố gắng đứng dậy, nhưng Tạ Dư Đoạt đã bước tới giữ anh lại: "Đừng đừng, ngài đừng cử động nữa, nằm kỹ nằm kỹ đi - chẳng may vết thương nứt ra tôi lại phải trả thêm tiền chữa bệnh."

Khương Kiến Minh đành phải dở khóc dở cười nằm lại, thuận tay nâng giường trong cabin điều trị lên một chút, xem như nửa nằm.

Hai người trao đổi vài câu đơn giản, cơ bản là Tạ Dư Đoạt quan tâm hỏi han mà Khương Kiến Minh trả lời có lệ.

Hàn huyên hai câu, người sau tự nhiên hỏi: "Nói mới nhớ, tiểu điện hạ đâu rồi?"

Anh tỉnh lại đã mấy tiếng, ngay cả Thiếu tướng Tạ bận rộn cũng hay tin tới thăm, Garcia không có lý do gì không xuất hiện.

Trong tiềm thức nghĩ đến đây, Khương Kiến Minh chợt giật mình: Không ổn, từ khi nào anh bắt đầu cho rằng Garcia sẽ quan tâm đến mình như vậy?

Cũng không giống anh và Lean trước kia, anh và Garcia hiện tại, cùng lắm chỉ là quan hệ cấp trên - cấp dưới mà thôi.

Hơn nữa Điện hạ ở trên chiến trường bảo vệ anh, gần như cả ngày không ngủ không nghỉ chiến đấu, vậy nên hiện tại hắn nghỉ ngơi cũng là chuyện hết sức bình thường. Anh mặt mũi bao lớn, còn mong đợi đường đường là hoàng tử của đế quốc còn phải luôn để mắt tới mình?

Khương Kiến Minh có chút khó chịu vi diệu, nhưng đương nhiên là tự mình giận mình. Lúc này anh không thể rút lại lời đã nói, chỉ hy vọng Tạ Dư Đoạt không quá xấu hổ.

Không ngờ, Tạ Dư Đoạt lại bất đắc dĩ cười khổ nói: "Điện hạ, hắn đã trông cậu hai ngày hai đêm, đến sáng nay vẻ mặt quá kinh khủng, tôi sợ hắn tự lăn lộn ra chuyện, khuyên can mãi mới nhét người vào cabin điều trị bên ngoài ngủ một lát."

"..." Khương Kiến Minh trầm mặc.

"Tôi còn thề son sắt với hắn rằng hôm nay ngài nhất định vẫn chưa tỉnh lại, không ngờ..."

Tạ Dư Đoạt dùng ngón trỏ áy náy sờ mũi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: "Điện hạ không thể trông đến khi ngài tỉnh nhất định sẽ tức chết, nếu tí nữa hắn tới chém tôi, ngài làm ơn thương xót xin xỏ cho hạ quan."

Khương Kiến Minh mím môi, trong mắt chợt lóe qua một tia thất thần.

Anh nhanh chóng đổi chủ đề, ngón tay lặng lẽ đặt lên vết thương đã được băng bó trên bụng: "... Khụ, tôi không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, ngủ liền tận ba ngày, lúc đó còn tưởng rằng chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi."

Thanh niên tóc đen cụp mi xuống: "Thật xin lỗi, Thiếu tướng... vẫn l gây thêm rắc rối. Tôi sẽ một lần nữa nghĩ cách khác, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái."

"Ngài nhỏ Khương, ngài đang nói cái gì vậy?" Tạ Dư Đoạt sửng sốt, "Nếu lần này không có ngài, chưa nói đến 500 người Ngân Bắc Đẩu kia đều phải chết, còn không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì."

"Quân công của ngài không tầm thường, trước đây thậm chí còn có thể xin thăng chức đặc biệt. Tuy nhiên, đây không phải là điều mà tôi, một quan chỉ huy pháo đài có thể quyết định được. Phải đến tổng bộ quân đội, để lão Nguyên soái Trần đóng dấu."

Khương Kiến Minh chợt nhớ tới, hỏi: "Lại nói đến, đại hội quân sự của ngài..."

Tạ Dư Đoạt: "À, đến muộn, nhưng cũng không trì hoãn chuyện lớn gì. Ngược lại, còn được nhảy cóc bớt mấy lời vô nghĩa nghe ù cả tai, không tồi không tồi."

Y nói nhẹ nhàng nhưng Khương Kiến Minh lại không nhịn được bật cười.

——Trong cuộc hội nghị xuyên vũ trụ trang trọng và nặng nề, hình chiếu Thiếu tướng Tạ đột nhiên xuất hiện với sát khí đẫm máu từ chiến trường, ngang ngược lộ liễu chào hỏi một đám ông bà già cổ hủ với nụ cười tà...

Cảnh này, chắc chắn phải hết sức phong độ* và cực kỳ thú vị.

*潇洒: tiêu sái (gg dịch ra tiếng anh còn là chic cơ mn ạ, troáy dữ)

Tạ Dư Đoạt tình cờ lại là vị tướng yêu thích của lão Nguyên soái Trần, vị Nguyên soái già đã dung túng cái tính khí của y không chỉ một hai năm, cuối cùng chắc chắn sẽ kết thúc bằng việc mấy ông bà già cổ hủ kia tức giận nhưng không dám nói gì.

Độ cung khóe môi Khương Kiến Minh lại sâu thêm một chút.

Ngay sau đó, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra!

Không có tiếng gõ cửa, không có y tá dẫn đường.

Trong chớp mắt, trong lòng Khương Kiến Minh đã biết là ai, quả nhiên nghe thấy Tạ Dư Đoạt gọi một tiếng "Điện hạ".

Sau đó anh chậm rãi ngẩng mặt nhìn.

Garcia đỡ khung cửa khẽ thở dốc, quần áo mỏng manh hơi loạn, được ánh sáng từ hành lang bên ngoài chiếu sáng rực rỡ.

Mái tóc dài xa hoa cũng không buộc lên, lười biếng lượn sóng trên vai lưng, rực rỡ lấp lánh.

Hắn đứng yên ở cửa, trong mắt mang theo hoảng hốt như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.

Hoàng tử ngày thường lạnh lùng cao quý, nhưng bây giờ lại lộ ra vẻ ngây thơ bối rối, giống như một thiếu niên càng trẻ tuổi hơn.

... Người này chắc chắn vừa mới tỉnh ngủ, Khương Kiến Minh thầm nghĩ. Anh lặng lẽ nhìn vào mắt Garcia, nhất thời không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình.

Ong một tiếng, Khương Kiến Minh mở cửa cabin điều trị, chậm rãi duỗi một cánh tay ra.

Cánh tay gầy gò, tái nhợt không mảnh vải che thân nối với cổ tay tinh tế, cùng với đầu ngón tay khẽ cong.

Khương Kiến Minh đưa tay về phía Garcia.

Với nụ cười trên đuôi mắt: "Chào buổi sáng, điện hạ."

Khi anh nói đến hai chữ này, một điều gì đó mới lạ âm thầm dâng lên từ tận đáy lòng anh.

Họ đã trải qua một trận chiến sinh tử đẫm máu, giờ đây có thể cùng chào đón một bình minh như vậy, mang theo chút buồn ngủ nói với nhau lời chào buổi sáng.

Đó là một điều rất đẹp và hạnh phúc.

Garcia nhanh chóng cúi đầu im lặng, hắn bước nhanh hai bước, trực tiếp xách Tạ Dư Đoạt đẩy sang một bên.

Sau đó nửa quỳ xuống, nắm chặt tay Khương Kiến Minh, không nói thêm gì nữa.

Trong cabin trị liệu, đáy mắt Khương Kiến Minh dường như có một điểm sáng mờ nhạt.

Anh co ngón tay nắm lại, tuy sức không lớn như Garcia, nhưng vẫn luôn nắm chặt.

Im lặng kéo dài hai ba giây, hoàng tử chậm rãi ngẩng đầu, môi mỏng hơi cong, ánh mắt sâu thẳm ôn nhu, giống như đêm giữa hè.

"Vừa rồi anh cười." Hắn trầm giọng nói, không hề nhận ra trong mắt hắn cũng có ý cười nhạt đến khó phát hiện.

"Anh... đang cười gì vậy?"

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ: ?

Tạ: Tôi chỉ là một cái máy ATM vô cảm.


Jade: Hqua tui sủi chương là vì bày đặt làm bánh khúc 🙂 ối dồi ôi nặn mấy cái bột bột mà muốn đi luôn mấy ngón tay, đã thế nếp còn đíu dính lên bánh mà cứ dính vào nhau, hấp thì mệt mõi quá quên k đặt bấm giờ thế là cháy miệ chảo nước, ncl gà bay tró sủa xong thì cáu tó k muốn gõ truyện nứa T.T

Tui là cái máy lặp đây: Đồng bào đừng quên thả cho tui có động lực cày cuốc nha~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro