Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 84 Mặt trời lặn (3)

"..."

Mồ hôi lạnh từ chóp mũi tham mưu Duke chảy xuống, gã nhìn thấy đôi mắt của chàng trai trẻ trước mặt... đôi mắt luôn điềm tĩnh và sâu thẳm.

Gã nhận ra mình đã sai, vị này dường như cũng không phải một thiếu gia nhỏ nhoi dễ đối phó, mà là một thanh kiếm khát máu đã ra khỏi vỏ, một con cáo đen đang ngủ yên chờ đợi con mồi... Có lẽ từ một khắc truyền lệnh mở họp, tên này đã bắt đầu chờ đợi thời cơ lập uy, mà bản thân mình là con thỏ chủ động dí miệng vào họng súng, là con gà bị giết gà dọa khỉ!

"Mời trả lời tôi." Khương Kiến Minh đứng trước mặt gã.

Hầu kết tham mưu Duke vặn vẹo, những giọt mồ hôi trên trán gã ngày càng dày hơn.

Gã không cam lòng cúi đầu nói: "Không thể."

"Rất tốt."

Khương Kiến Minh dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, bình tĩnh nói: "Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của một người lính – hãy về chép lại câu này hai mươi lần, ngày mai nộp cho tôi."

"Chép...!?" Tham mưu Duke đột nhiên ngẩng mặt lên, gần như trợn lồi mắt cá ra ngoài.

Chép hai mươi lần!?

Gã hận không thể nghi ngờ lỗ tai của mình, thằng oắt này vừa mới dạy trẻ trong trường học sao!?

Trong phòng hội nghị truyền đến vài tiếng nghẹn cười.

Trung tướng Luther hắng giọng ho khan, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

"Thưa ngài thanh tra, ta đã từng nghe Tổng tư lệnh nhắc tới cậu."

Vị tướng già này đứng dậy, ánh mắt nghiêm túc đảo qua trên người Khương Kiến Minh: "Tổng tư lệnh nói, cậu là người được cố Hoàng Thái tử điện hạ đánh giá cao, ta rất tò mò."

"Nghe nói cậu rất giỏi về chiến thuật và chiến lược khi còn theo học ở Trường quân đội... Trong tòa nhà Kim Nhật Luân này có một cỗ máy mô phỏng đối kháng, tỷ thí với ta một ván thế nào?"

Lão Trung tướng Luther chỉ vào quân huy Kim Nhật Luân trên ngực, "Cậu không cần phải thắng ta, chỉ cần cậu kiên trì hai mươi phút, tất cả các sĩ quan Kim Nhật Luân sẽ công nhận năng lực của cậu."

Khương Kiến Minh cúi đầu mỉm cười.

"Xin lỗi, tôi rất háo hức với cơ hội được tướng quân chỉ dạy, nhưng tôi không thể chấp nhận khiêu chiến vào lúc này."

Trong phòng hội nghị vang lên tiếng than tiếc nuối.

Lão trung tướng Luther cau mày: "Tại sao vậy?"

"Bởi vì tôi phán đoán, ván tỷ thí này sẽ không mang lại ích lợi gì."

"Lão tướng quân, tôi tới để giám sát kỷ luật quân sự nội bộ của Kim Nhật Luân, không phải tới làm chỉ huy chiến trường của các ngài. Nếu thua, tôi sẽ mất uy tín, điều này không có lợi cho hoạt động sau này của tôi."

"Mà nếu ngài thua," Khương Kiến Minh bình tĩnh nói, ánh mắt u ám, "Người mất uy tín sẽ biến thành ngài. Sau khi tôi xử lý xong việc của mình và rời khỏi Kim Nhật Luân... Trung tướng Luther, xin hỏi ngài sẽ kiểm soát cấp dưới thế nào đây?"

"Cậu!" Một vị phó tướng nổi giận, đứng dậy đập bàn.

"——Xin chư vị hãy hiểu rõ một điều." Khương Kiến Minh vẻ mặt hơi lạnh lẽo, giơ tay ấn xuống, nhất thời cũng khiến đối phương kinh sợ đến nỗi tức giận mà không dám nói gì.

"Không phải tôi cố ý can thiệp vào chuyện của các ngài, mà là trong Kim Nhật Luân có ổ bệnh các ngài không thể tự mình giải quyết được, cho nên tôi tới đây để giúp các ngài giải quyết vấn đề này."

"Trong nhiệm kỳ của tôi, quyền lực của tôi cao hơn bất kỳ ai khác. Nếu không phục, xin chư vị hãy trực tiếp đến gặp lão nguyên soái để khiếu nại."

"..." Trung tướng Luther sắc mặt có chút khó coi, ông ta nháy mắt với phó tướng, hai người đều im lặng ngồi xuống.

Khương Kiến Minh: "Còn ai có thắc mắc gì không?"

Một mảnh an tĩnh, một số sĩ quan cà lơ phất phơ cũng miễn cưỡng cúi đầu, không ai khiêu khích thêm nữa.

Một lúc sau, khuôn mặt của lão tướng Luther giật giật, ông ta chậm rãi đặt tay lên ngực và cúi đầu: "...Toàn thể quan binh Kim Nhật Luân đồn trú tại Aslan, phục tùng mệnh lệnh của ngài Thanh tra."

"Cảm ơn." Khương Kiến Minh gật đầu một cái, lông mày ánh mắt ôn hòa giãn ra, khí thế lạnh lẽo vừa áp chế mọi người trong nháy mắt liền tan thành mây khói.

Anh bước trở lại sân khấu, nhìn xung quanh một vòng, không nhanh không chậm nói: "Vậy bây giờ... để tôi làm quen với mọi người trước. Mời mỗi người chư vị, tự giới thiệu mình trong vòng một phút."

......

Khi nhóm người này lục tục rời khỏi phòng hội nghị thì đã quá giờ ăn tối.

Các sĩ quan đói đến mức da ngực dán da lưng, hai mắt đờ đẫn, như thể họ đã phải chịu đựng một sự tra tấn tinh thần tàn khốc.

"Chết tiệt, tên này thực sự yêu cầu ông đây tự giới thiệu——"

Cuối cùng, một vị tướng quân vỡ òa rống lên, trên mặt tràn đầy nghi hoặc với toàn thế giới: "Kể từ khi ông đây được Kim Nhật Luân nhận vào hai mươi năm trước, chưa có ai từng bắt ông đây tự giới thiệu!"

Người bên cạnh dở khóc dở cười nói: "Tôi nhớ ra rồi, vị thanh tra này chính là người đã đến dự bữa tiệc của ngài Lance mấy ngày trước."

"Pfft, cảnh tượng kia, người đã chứng kiến sẽ không bao giờ quên nổi."

"Thật sự là một nhân vật lợi hại sao? Tổng tư lệnh đã phái một người như vậy tới đây. Chẳng lẽ Kim Nhật Luân chúng ta thật sự có... sâu mọt?"

"Nhưng mà," một người đàn ông trung niên da ngăm đen khóe miệng giật giật, chính là phó tướng tức giận đập bàn lúc trước, "Ta cảm thấy thằng nhóc này điên đến bất thường."

"Mọi người nghĩ xem, dù chức vị thanh tra tạm thời của cậu ta có quyền lực tới đâu, thì cũng chỉ là 'tạm thời' nhậm chức, một ngày nào đó sẽ phải rời đi. Nhưng thằng oắt này, thế nhưng chẳng thèm giữ gìn mặt mũi trước mặt trung tướng Luther, chẳng lẽ không sợ..."

Phó tướng đảo mắt nhìn chung quanh, hạ giọng nói: "Cậu ta không sợ không thể tiếp tục sự nghiệp trong quân đội sao?"

Nhóm người vừa đi vừa nghị luận sôi nổi như vậy, đột nhiên phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn!

"Mọi người... mọi người đang nói về ai vậy!?"

Người xông tới là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, không phải đại thiếu gia của gia tộc Brandon thì là ai?

Brandon hai mắt đỏ ngầu, cơ bắp trên mặt giật giật: "Thanh tra phía trên phái đến là ai?"

Mấy vị tướng quân nhìn nhau, ai nấy đều nhăn mày cau mặt.

Hiển nhiên, họ không có ấn tượng tốt với kẻ ăn chơi trác táng này, quân hàm thấp nhưng lại ỷ gia thế mà vênh váo tự đắc trong quân đội, nhưng cũng không tiện thẳng thừng khiển trách.

Tham mưu Duke chen ra khỏi đám đông, thần sắc u ám bĩu môi với Brandon: "Thiếu gia Brandon, không được thất lễ trước mặt cấp trên."

Brandon trong mắt lóe lên: "Tham mưu Duke, tôi..."

Sau vài giây, hiển nhiên gã đã ngầm hiểu ra điều gì đó, im lặng chào rồi lui xuống.

Chẳng bao lâu, các sĩ quan từng người phất tay giải tán, một số đi đến thang máy và quay lại với công việc của mình, một số vội vã đi ăn, một số đã hoàn thành phiên trực trong ngày và trực tiếp về nhà.

Có rất nhiều người, tiếng bước chân và tiếng trò chuyện đan xen vào nhau.

Không ai nhận ra rằng, Tham mưu Duke đỡ mắt kính điện tử, hướng rời đi của gã không phải thang máy, căng tin, hay cửa ra vào, mà là góc ngoặt nơi đại thiếu Brandon vừa đi tới.

=

Chiều hôm đó, tin tức về thanh tra lâm thời mới nhậm chức lan nhanh như cháy rừng trong Kim Nhật Luân.

Cùng lúc đó, thanh tra Khương, người đã "dạy dỗ" các sĩ quan cấp cao của Kim Nhật Luân một bài, đương nhiên chuyển ra khỏi ký túc xá trường quân sự và chuyển vào ký túc xá do quân đội Kim Nhật Luân phân phối.

"Từ khi lô quặng Chân Tinh kia được vận chuyển tới Đế quốc, tất cả dữ liệu về phi thuyền căn cứ của Kim Nhật Luân ở Aslan đều ở đây phải không?"

Buổi tối, Khương Kiến Minh ngồi ở bàn làm việc mới được phân bổ. Màn hình ảo trước mặt anh được phóng to lên khoảng bốn mươi inch, bên trong có hơn chục cửa sổ nhỏ được xếp gọn gàng ngăn nắp.

Cửa sổ đặt ở góc trên bên phải là hội thoại video với Trịnh Việt, người đang nói chuyện nhanh chóng: "Tất cả đều ở đây, thưa ngài. Ngoài dữ liệu về phi thuyền căn cứ, tôi còn điều tra thông tin về cảng phi thuyền dân sự. Ngoài thông tin về Tinh Cảng Beluga lớn nhất khu vực, còn có hai cảng phi thuyền dân sự khác ở Aslan, đều không phát hiện điều gì bất thường."

"Phần này có quá nhiều số liệu, nên tôi chưa gửi nó qua cho ngài."

Trịnh Việt do dự túm chiếc mũ quân đội của mình, "Nếu ngài muốn tự mình kiểm tra lại..."

"Không cần." Khương Kiến Minh dùng ngón trỏ xoa xoa thái dương như có điều suy nghĩ, "Đối với những dữ liệu phi thuyền này, đương nhiên là anh quen thuộc hơn tôi. Nếu là thứ anh đã cảm thấy không có gì bất thường, thì có đưa cho tôi, tôi cũng không nhìn ra cái gì cả, anh cứ tự chủ trương đi."

Trong lòng Trần Việt nóng lên: "Rõ...!"

Cuộc sống kỳ diệu như vậy đó, nếu một tuần trước có người nói với anh ta rằng, một thanh niên hai mươi mấy tuổi sẽ mang lại cho anh ta cảm giác tự hào vì được tin tưởng, Trịnh Việt chắc chắn sẽ cười nhạo ngay tại chỗ.

Nhưng vào lúc này, Trịnh Việt chỉ cảm thấy nhiệt tình gấp trăm lần, lập tức dựng thẳng sống lưng.

"Ngài nhỏ, tôi cũng đã phái người đi điều tra những khu vực rộng rãi khác của Aslan nơi phi thuyền có thể hạ cánh, kết quả phải hai ngày sau mới nhận được."

Nhưng vừa nói xong, anh ta lại cười khổ lắc đầu, "Ha, nhưng nhìn tiến độ này, hy vọng cũng không lớn."

"Ừm..." Khương Kiến Minh trầm ngâm im lặng, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Một chiếc phi thuyền... là một chiếc phi thuyền quân sự của Đế quốc, không phải người hay chó hoang, tuyệt đối không thể biến mất vào hư không.

Nhưng bây giờ không thể tìm thấy ghi chép.

Nó có thể đi đâu?

Trịnh Việt: "Ngài xem, hay chúng ta nên bắt đầu với Duke bên kia?"

"Đợi thêm một lát, nếu không có bằng chứng thuyết phục, muốn làm gì cũng bất tiện, nói không chừng còn bị cắn ngược lại tội vu khống."

Khương Kiến Minh nói xong lời này, cau mày nghĩ thầm: Đến tình trạng này, đối phương có thể không chỉ dùng quyền lực và tiền bạc, mà còn cả một số thủ đoạn bẩn thỉu.

Nếu muốn nhanh chóng tra ra thứ gì đó, có lẽ phải suy nghĩ vượt ngoài khuôn khổ.

"Vậy đi, lão Trịnh."

Khương Kiến Minh nhắm mắt thở nhẹ một hơi, sau đó đứng dậy: "Trước tiên liên lạc với Tinh Cảng Alborn, xem tinh hạm kia có trở về điểm xuất phát đúng giờ hay không."

"Hôm nay cũng không còn sớm, anh kiểm tra xong thì gửi kết quả cho tôi, sau đó đi ngủ trước đi."

"Rõ!" Trịnh Việt kính quân lễ.

Sau vài giây, cửa sổ liên lạc tối xuống.

Khương Kiến Minh vẫn ngồi trước bàn, không nhìn vào số liệu trên màn hình, chỉ đang ngơ ngẩn chìm trong suy nghĩ.

Thể lực của anh vốn dĩ đã không tốt lắm, mặc dù cường độ công việc hiện tại kém xa so với việc điều khiển cơ giáp tại Ngân Bắc Đẩu, nhưng bận rộn cả ngày và tập trung cao độ cũng là thật.

Khi cảm giác mệt mỏi ập đến, thực sự rất muốn lăn lộn trên giường, nằm liệt thành một vũng bùn, nhắm mắt lại còn chuyện hôm nay cứ để ngày mai tính tiếp.

Ước chừng năm phút sau, Khương Kiến Minh đứng dậy, pha cho mình một tách cà phê, tùy ý nới lỏng cổ áo quân phục, ngồi trở lại ghế.

...Thật đáng tiếc, không có thời gian để thư giãn, công việc vẫn phải hoàn thành.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây theo màn đêm càng lúc càng tối, ánh đèn của quận một Tinh Thành Aslan đã sáng lên, gió lạnh thổi qua.

Đêm khuya, từng cửa sổ sáng đèn lại tối xuống.

Ba giờ sáng, đường phố vắng lặng. Chỉ có một khung cửa sổ trong ký túc xá sĩ quan cấp cao của Kim Nhật Luân là vẫn sáng.

Cho đến một giây phút nào đó...

Tiếng xào xạc vang lên, có người lặng lẽ nhảy từ trên mái nhà xuống, một tay bám vào cửa sổ, giày giẫm lên bệ cửa sổ nhỏ hẹp.

Bang bang!

Lòng bàn tay đập nhanh vào kính cửa sổ.

"---Ai!?"

Khương Kiến Minh đang ngủ gục trên bàn đột nhiên bừng tỉnh, nửa đêm có người đập cửa sổ, tim anh suýt nữa nhảy vọt lên cổ họng.

Anh vô thức quay người lại, lòng bàn tay phải đã chạm vào bao súng ở thắt lưng——

Sau đó anh cứng đờ một giây, toàn thân mềm nhũn, ngã lưng xuống ghế.

Đối mặt với đôi mắt ngọc lục bảo mơ hồ tỏa sáng giữa bóng tối ngoài cửa sổ, Khương Kiến Minh dở khóc dở cười: "Điện hạ! Tại sao đêm hôm khuya khoắt ngài lại gõ cửa sổ phòng tôi?"

"......Anh."

Garcia vẻ mặt lạnh lùng, chằm chằm nhìn thẳng vào Khương Kiến Minh, khóe môi mím chặt: "Tôi yêu cầu anh không cần ra tiền tuyến, anh liền vào Kim Nhật Luân?"

Nói xong lời này, vẻ mặt của hắn càng trở nên xấu xí hơn.

Nhưng xem ra hắn cũng biết mình không có tư cách can thiệp vào chuyện của Khương Kiến Minh, cũng không còn gì để nói.

"Tôi vốn là thiếu sinh quân, điện hạ."

Khương Kiến Minh đi đến bên cửa sổ, ngón trỏ vô tình cố ý chạm vào lòng bàn tay Garcia phía đối diện, nhiệt độ cơ thể hai người chỉ cách nhau một lớp kính.

"Có thể tiến vào Kim Nhật Luân, là vinh dự của đại đa số học viên quân sự trong Đế quốc."

"..."

Sau vài giây, Garcia lạnh lùng quay đi.

Hắn đá vào mép cửa sổ: "...Mở cửa sổ ra, có đồ cho anh."

Khương Kiến Minh ngoan ngoãn mở cửa sổ.

Nhưng khi gió đêm ùa vào, bàn tay mở cửa sổ của anh đột nhiên bị Garcia tóm lấy.

Hoàng tử nắm lấy cánh tay anh, nhanh chóng đeo chiếc vòng màu trắng bạc lên cổ tay, kiểu dáng quen thuộc này——

Lông mi Khương Kiến Minh run rẩy.

"...Tuyết Cưu."

"Nghe này, mặc dù tôi sẽ không bao giờ yêu anh như Lean."

Garcia thản nhiên rút tay lại, ho nhẹ một cái.

Hắn nghiêng người khỏi cửa sổ, tầm mắt nhìn xuống ánh đèn đường rải rác dưới thành phố, chậm rãi nói: "Nhưng..."

"Nếu bí mật có thể liên quan đến tôi, tôi đương nhiên cũng muốn biết."

Garcia nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần anh đồng ý thỏa thuận kia, chúng ta sẽ là đồng minh."

Tốt nhất là đừng cãi nhau nữa, điện hạ cay đắng nghĩ thầm.

Đêm đó những lời hắn nói rất quá đáng. Đó không phải ý định ban đầu của hắn, hắn chỉ muốn... bắt Khương Kiến Minh dừng việc truy đuổi như thiêu thân lao đầu vào lửa này.

​Nhưng một số lời nói trong đó, vẫn là quá tổn thương.

Đối diện đã lâu vẫn không có tiếng trả lời.

Garcia lặng lẽ liếc mắt qua nhìn một cái.

Khương Kiến Minh ngơ ngẩn đứng ở cửa sổ, ánh mắt hơi giật mình.

"Cơ giáp."

"Cơ giáp gấp." Anh thì thầm hai tiếng.

Chính là nó!

Giây tiếp theo, Khương Kiến Minh hai bước làm ba, lao vội về phía bàn làm việc, mở ra màn hình ảo!

Một cảm giác run rẩy như điện giật chạy dọc sống lưng, anh thở dồn dập, đột nhiên mím chặt môi——

Tại sao không thể tìm thấy hồ sơ hạ cánh của phi thuyền?

Nếu ......

Nếu như phi thuyền vốn dĩ chưa từng hạ cánh!?

Ở phía đối diện, thông tin liên lạc của Trịnh Việt nhanh chóng được kết nối.

"——Có lẽ là cơ giáp gấp!"

Giọng Khương Kiến Minh căng thẳng, thậm chí không thèm giải thích tiền căn hậu quả: "Chỉ cần phi thuyền chở sẵn một lượng lớn cơ giáp gấp, là có thể vận chuyển từng nhóm quặng Chân Tinh từ vũ trụ, là có thể tránh được việc phi thuyền hạ cánh xuống cảng!"

Tuy nhiên, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Thiếu tá Trịnh Việt ở bên kia, người luôn đáng tin cậy, dần dần lộ ra vẻ mặt ngơ ngác đờ đẫn.

Dịch thành lời, có nghĩa là "Có phải ông đây vẫn chưa tỉnh ngủ không?" và "Ông đây đang mơ cái qué gì vậy?"

Sau lưng anh, có âm thanh khe khẽ khi có người bước lên sàn cạnh cửa sổ.

Garcia nghiến răng cười lạnh: "Khương, Kiến, Minh——"

"......A."

Khương Kiến Minh chớp mắt, cảm thấy dưới chân mình nhẹ bẫng, đồng thời có thứ gì đó nhô lên vòng quanh eo anh...

Anh trực tiếp... bị Tinh Cốt của điện hạ nhấc lên.

"——đây là việc anh đang bận sao? Đối diện là cấp dưới mới của anh sau Tạ Dư Đoạt phải không?"

Tinh Cốt nhanh chóng rút lại, Garcia đổi thành dùng hai tay ôm người: "Khương Kiến Minh, anh muốn làm việc ở đâu là tùy anh, nhưng bây giờ đã là ba giờ sáng, anh cảm thấy thân thể mình có thể thức đêm làm việc sao?"

"Điện... Điện hạ!" Khương Kiến Minh vừa tức giận vừa buồn cười, vùng vẫy đưa tay định chặn camera liên lạc, "Ngài... ngay cả thiết bị che đậy cũng không...!"

Đối diện, ánh mắt của Trịnh Việt đờ đẫn.

Miệng anh ta mở ra rồi khép lại như một máy phát thanh trục trặc: "Hoàng hoàng hoàng hoàng..."

Vẻ giễu cợt trong mắt Garcia càng thêm trầm trọng: "Làm sao, tôi không xứng ra ngoài ánh sáng như vậy sao? Đeo hay không đeo thiết bị che đậy, anh có quyền gì mà quản tôi."

Trịnh Việt: "Le, le... Điện điện điện... điện..."

Khương Kiến Minh: "Ngài cũng biết bây giờ đã là nửa đêm, lỡ hù dọa chết trợ lý của tôi thì làm sao bây giờ? Từ từ, thả tôi ra trước --"

"..."

Trịnh Việt lắp bắp một lúc lâu, trợn trắng mắt——

"Đừng ngất đừng ngất, đi làm việc đi." Khương Kiến Minh dở khóc dở cười, vừa đẩy Garcia vừa quay người nói: "Đi kiểm tra camera hàng không mấy ngày nay, mau mau mau!"

___________________

Jade: nghỉ hqua rồi lại định nghỉ cả hôm nay nữa vì tự dưng dạo này hơi lười lười 🙁 cơ mà nghĩ đến việc lỡ nghỉ 1 2 hôm rồi lại nghỉ thành mấy tháng như đợt trước thì baoh mới end truyện :(((((

Tui là cái máy lặp của quyển 2: Đồng bào đừng quên tiếp tục thả cho tui có động lực cày cuốc nha~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro