Chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Jade

Chương 95 Nội chiến (3)

Cùng lúc đó, một góc khác của Tinh thành Aslan cũng náo loạn.

Phủ Thủ tướng đèn đuốc sáng trưng, tiệc mừng năm mới của Lauren luôn được kéo dài đến rạng sáng ngày hôm sau, trong khoảng thời gian này, toàn bộ sân đều mở cửa cho công chúng tham quan, mọi người có thể tùy ý ra vào.

Lúc này, đám đông người xuống đường hò hét đều đổ về đây, có người tức giận, có người bối rối, có người lại mong chờ... Hiển nhiên, họ đã đặt hy vọng vào vị Thủ tướng luôn luôn thân thiện gần gũi với dân chúng này, hy vọng Lauren có thể làm chủ cho bọn họ, chỉ dẫn cho họ con đường phía trước.

Lauren mặc một bộ lễ phục sẫm màu, đứng trên bục cao.

Hàng chục lính canh được trang bị súng ống đứng xung quanh y hô lớn, cố gắng trấn an mọi người bình tĩnh lại.

"Ngài Lauren!" Không biết ai hét lên tiếng đầu tiên.

"Ngài Lauren!!" Càng nhiều người hét lên theo.

Dưới ánh đèn, hốc mắt Lauren hơi đỏ lên, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy chúng hơi ẩm ướt. Với vẻ mặt đầy nước mắt và tức giận như vậy, Thủ tướng từng bước một đi đến trung tâm của đài cao, bước đi dưới sự dõi theo của mọi người.

Y nâng tay không nói một lời, nhưng mọi người đang xôn xao tự nhiên trở nên im lặng như cơn sóng lúc thủy triều xuống.

"Tôi đã biết chuyện rồi."

Lauren đặt tay lên ngực, thật sâu nhíu mày: "Không thể không thừa nhận, đây là một tin rất đáng tiếc, cũng rất đáng buồn."

"Tôi hiểu rõ nỗi đau trong lòng chư vị lúc này, mà tôi... tôi không dám nói rằng có thể chịu đựng được nỗi đau như mọi người." Y ngẩng mặt thở dài, "Bởi vì tôi được sống một cuộc sống giàu có và quyền thế, nếu bây giờ tôi nói 'tôi cảm nhận được đau khổ như người một tháng chỉ có 500 tệ điểm', vậy đó chính là lời đạo đức giả lố bịch nhất trên đời."

Giọng nói của Lauren vang vọng, mọi người ngẩng đầu nhìn y, từng đôi mắt mang màu sắc khác nhau phản chiếu cùng một bóng tối bất an.

Một thiếu niên mặt xanh mét chen qua đám đông tiến lên phía trước, là Kevin.

"——Nhưng ít nhất, vào lúc này, tôi cũng cảm thấy tức giận như tất cả chư vị."

Lauren vung tay hô to, giọng nói cảm xúc và vẻ mặt cực kỳ đau khổ: "Việc không ổn trong chuyện này, không chỉ nằm ở việc dự luật bị phủ quyết, mà còn là, thành quả của máu và nước mắt mà chư vị đã dày công tranh thủ được, còn chưa trải qua thảo luận công khai minh bạch, chưa được Hoàng đế bệ hạ xem qua, mà cứ như vậy biến mất trong bóng tối!"

Vừa dứt lời, những người phía dưới như bùng lên, có vài người giơ nắm đấm lên trời:

"Đúng!"

"Đúng vậy, thật không công bằng!"

"Họ đang đàn áp chúng ta——!"

"Nhưng chúng ta không nên tuyệt vọng, chư vị!" Lauren tiếp tục kêu gọi, "Nhìn lại lịch sử huy hoàng suốt 63 năm kể từ khi Đế quốc mới thành lập tới nay, tôi càng sẵn lòng tin tưởng, đêm nay chỉ là một lần lạc đường nhỏ bé. Nếu người mắc sai lầm, thì đất nước cũng vậy."

"Vậy chúng ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ cứ như vậy, rời bỏ bỏ quê hương của chúng ta sao?"

"——Không, từ bỏ không bao giờ là giải pháp cho vấn đề. Khi sai lầm xảy ra, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực cùng sửa chữa nó, đưa Đế quốc trở lại quỹ đạo đúng đắn!"

Mọi người nhìn nhau, châu đầu ghé tai.

"Này......"

"Đúng vậy."

"Ngài thủ tướng mới là người sáng suốt."

Dần dần, ngày càng có nhiều người gật đầu. Đồng thời cũng có người hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Lauren đợi một lúc, sau khi tiếng ồn lắng xuống rồi mới nói tiếp.

Lần này y đổi giọng trầm hơn, khiến trái tim khán giả cũng bị nhấc lên cao: "Ngày mai, chính là ngày đầu năm mới, lễ tiễn biệt cái cũ đón cái mới. Như các vị đã biết, Hoàng đế bệ hạ sẽ ngự giá đi tuần, đi qua bốn quận của Tinh thành Aslan.

"Mà tôi, sẽ nhân cơ hội này, trực tiếp thỉnh nguyện với Hoàng thượng bệ hạ."

Toàn trường náo động, bốn phía vang lên tiếng hô, đám người bắt đầu ầm ĩ như nước sôi, trong đó cảm xúc hưng phấn chiếm tới 70%.

Lauren hai mắt sáng ngời, lớn tiếng nói: "Đương nhiên, một mình tôi thế đơn lực mỏng. May mắn thay, giáo chủ Margaret của Tinh thể giáo là người tốt bụng, nàng sẽ dẫn dắt giáo chúng của Nhà thờ lớn Huy Hoàng, cùng tôi yến kiến bệ hạ."

"Đồng thời, đêm nay giáo đường sẽ mở cửa cho dân chúng, nếu chư vị bằng lòng đi cùng tôi, vậy đến lúc đó, ánh sáng của hạt Tinh thể cũng sẽ sóng bước bên chư vị!!---"

Âm cuối của y cao vút, hoàn toàn bị lấn át bởi tiếng gầm hưởng ứng bên dưới. Quần chúng giơ cao tay, hô vang tên Thủ tướng.

Kevin bị người xung quanh xô đẩy đến mức quần áo nhau nhúm, thiếu niên nghiêng ngả lảo đảo, ánh đèn chiếu xuống khiến cậu ta đầu váng mắt hoa.

Tại sao...

Quá nhanh, cậu ta không kịp phản ứng.

Tại sao chỉ trong chớp mắt, mọi chuyện lại biến thành thế này?

"Anh Kevin!"

Đột nhiên, Kevin nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Cậu ta quay đầu lại, nhìn thấy một vài người bạn bình dân từ Học viện quân sự giữa đám đông.

Cậu béo chật vật chen qua vỗ vỗ vào vai Kevin, phẫn nộ nói: "Kevin, chúng ta đều đi đi. Tiền căn hậu quả chúng ta đã nghe rồi, ngày mai cùng nhau đi thỉnh nguyện đi!"

Cô gái tóc thắt bím nhỏ giọng nói: "Nếu ngài Thủ tướng có thể trở thành hoàng đế thì tốt quá, chúng ta nhất định sẽ... không bao giờ bị bắt nạt nữa."

"Phải không, anh Kevin...Anh Kevin?"

Kevin thất thần lại thất thần, mãi đến khi bạn bè xung quanh gọi cậu ta hai tiếng mới tỉnh táo lại.

"A? Ừm... ừm." Thiếu niên sửng sốt cúi đầu.

Cậu ta lặng lẽ nắm chặt tay, đó là lòng bàn tay vừa được ngài Lance nắm.

Cậu ta vừa tận mắt chứng kiến, ngài Lance, người được mệnh danh là thủ lĩnh của phe quý tộc, cũng không phải là người xấu; cậu ta vừa mới cảm thấy, thật ra trên đời không tồn tại "bức tường cao" nào không thể lật đổ...

Kevin ngơ ngác nhìn đám đông kích động, chỉ vài giờ trước, thế giới vẫn đang vận hành một cách hòa bình và yên ổn, tại sao chỉ trong chớp mắt lại trở thành như thế này?

=

Trong tòa nhà Kim Nhật Luân, thang máy lên xuống liên tục. Các sĩ quan đi tới đi lui với vẻ mặt u ám, một cảm giác bất an mơ hồ lan tỏa ra từ bóng tối.

Chỉ một lát trước, bầu không khí còn chưa như vậy.

Tuy rằng chính sách Đế quốc bị lộ ra ngoài quả thực quỷ dị, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, cũng sẽ không gây ra phiền toái lớn gì. Cũng chỉ có một hai người kích động đến mức xuống đường đập phá đồ đạc, cảnh sát tuần tra bình thường cũng có thể xử lý được.

Cho đến khi một lượng lớn người đổ về cùng một hướng, một cách có kế hoạch.

"Trung tướng, hình như ngày càng có nhiều người tụ tập về phía Nhà thờ lớn huy hoàng. Hừng đông bệ hạ sẽ tuần tra Tinh thành, theo lộ tuyến hàng năm sẽ đi qua trước cổng nhà thờ, ngài xem..."

Một sĩ quan trẻ lau mồ hôi lạnh trên trán, chân tay luống cuống báo cáo với Trung tướng Luther.

"Nghe nói ngài Lauren kêu gọi bọn họ tập hợp. Nói, nói muốn trực tiếp thỉnh nguyện với bệ hạ. Việc này..."

Sắc mặt Trung tướng Luther tối sầm lại, ông cau mày một lúc rồi đứng dậy nói: "Ôi! Tại sao Thủ tướng lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy?"

Những sĩ quan cấp cao xung quanh ông ta đều mang khuôn mặt lo âu. Một người trong đó nhịn không được nói: "Trung tướng, chúng ta có nên xin chỉ thị của bệ hạ, thay đổi lộ trình tuần tra không?" Người vừa lên tiếng lập tức bị người bên cạnh cho một khuỷu tay, "Đánh rắm! Xin chỉ thị cái đầu ông! Chẳng lẽ muốn nói với bệ hạ rằng, chúng ta bị một đám bình dân áo vải dọa sợ sao? Đám người tụ tập chỗ nào, ngay cả bệ hạ cũng phải tránh né chỗ đó?"

Trung tướng Luther vẫn trầm mặc không nói gì, quay mặt nhìn về hướng khác——

Khương Kiến Minh một thân quân phục màu bạch kim, anh vừa mới đến, nhưng không tham gia thảo luận, thay vào đó ngồi một mình trong góc yên tĩnh, trầm ngâm nhìn bố cục Tinh thành Aslan.

Lão tướng quân lúc này mới âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ vị ngài nhỏ này tuy rằng thông tuệ quả cảm, nhưng dù sao cũng vẫn quá trẻ. Đối mặt với kẻ thù thì mạnh mẽ, nhưng đối mặt với tình huống dân chúng một nhà nội đấu, e rằng không biết phải làm sao.

Nghĩ tới đây, trung tướng Luther liền vứt bỏ ý định hỏi ý kiến ​​đối phương, đứng dậy nói: "Thôi, dẫn đường đi, ta tự mình đi xem tình hình."

Trung tướng nhanh chóng đi ra ngoài, những sĩ quan khác xung quanh cũng vội vàng giải tán.

Khương Kiến Minh vẫn ngồi tại chỗ, nhìn kỹ có thể thấy chiếc tai nghe kết nối với Vòng tay lấp ló dưới mái tóc đen của anh.

Trên mặt anh không có chút cảm xúc nặng nề nào, mà ngược lại, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Cho đến khi Vòng tay anh reo chuông.

Khương Kiến Minh bất ngờ khi nhìn thấy người gọi hiện lên, đây không phải là người anh đang đợi, nhưng anh vẫn lập tức bắt máy.

"......Khương!"

Giọng nói run rẩy của Kevin truyền đến từ đầu bên kia, cậu ta khẩn trương nuốt nước miếng, rồi hạ giọng rất thấp: "Anh có nghe thấy không? Chúng tôi... chúng tôi đang ở... Nhà thờ lớn huy hoàng..."

Thiếu niên lạnh run thì thầm: "Họ nói rằng, sẽ cùng nhau thỉnh nguyện hoàng đế vào lúc bình minh, nhưng ..."

"Tôi không biết, không biết tại sao lại thành ra thế này, quá không thích hợp. Đầu tiên có mấy người hung hăng, kéo theo càng nhiều người phát điên, càng ngày càng mất khống chế."

"Có người đã lấy... dao. Anh ta nói... nếu Bệ hạ không chịu làm chủ cho bọn họ, thì sẽ tự cắt cổ mình."

Khương Kiến Minh: "Bình tĩnh, Kevin, bình tĩnh."

Kevin nghẹn ngào, ngơ ngác nói: "Tôi muốn... Tôi muốn nhờ ngài Lauren đến thuyết phục mọi người, nhưng tôi không tìm thấy... Tôi không tìm thấy ngài ấy."

"Khương!" Giọng nói thiếu niên nức nở, dù ngày thường có ương ngạnh đến đâu, cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi bình thường mà thôi.

Kevin run rẩy thì thầm: "Anh ở đâu... anh sẽ qua đây sao?"

"Sẽ. Nghe tôi nói, ngừng gửi tin, và đừng hành xử quá lộ liễu."

Khương Kiến Minh liếc nhìn bốn phía, trầm giọng nói: "Tôi sẽ tới, đợi tôi."

Sau khi cúp máy, Khương Kiến Minh khẽ thở dài. Đêm đã khuya, ánh đèn vẽ bóng dáng cô độc của anh lên bức tường trắng.

Ánh mắt Khương Kiến Minh vô hình trung càng sâu hơn khi nhìn vào bản đồ Tinh thành.

Đến bây giờ, anh kỳ thực đã có thể phác họa ra trong đầu âm mưu của kẻ thù.

Lúc bình minh, hoàng đế sẽ đi ngang qua nhà thờ. Khi đó, nếu có nhiều người mất kiểm soát lao về phía hoàng đế, các vệ binh chắc chắn sẽ phải ngăn cản, tất nhiên cũng sẽ phát sinh xung đột.

Nhưng đây mới chỉ là cấp độ khủng hoảng đầu tiên, mà trọng tâm thực sự cũng không phải ở đây.

Chìa khóa của mọi chuyện, thực ra nằm ở lô quặng Chân Tinh bị đánh cắp mà vẫn chưa rõ tung tích.

Đây tưởng chừng như là hai sự kiện không liên quan.

Nhưng chỉ cần xung đột giữa quân và dân nổ ra, kẻ thù lại âm thầm phóng thích hạt Tinh thể trong quặng Chân Tinh, gây ra thảm kịch, bầu trời Aslan nhất định sẽ nhuốm máu.

Bởi vì hỗn loạn Tinh thể có tính lây lan, tần số trực tiếp của các hạt Tinh thể có tính lan truyền. Hỗn loạn Tinh thể của một người có thể dẫn đến hỗn loạn Tinh thể của mười người, và của mười người có thể dẫn đến của trăm người.

Mà hỗn loạn Tinh thể bị dẫn phát ở địa điểm tập trung đông người, không khác nào một cuộc thảm sát tàn nhẫn.

Khi đó, cho dù là dân chúng đi thỉnh nguyện hay quân lính ra sức giữ gìn trật tự, đều không thể thoát khỏi số phận chết thảm tại chỗ.

Tuy nhiên... vào thời điểm này, cái chết của hàng trăm hàng nghìn người chỉ là bề ngoài, cùng lắm cũng chỉ là khủng hoảng cấp độ hai.

"..."

Khương Kiến Minh buồn bã thở dài. Anh thấy hơi lạnh, đưa tay kéo chiếc áo khoác quân đội đang mặc, đồng thời cảm thấy có chút sợ hãi.

Tất nhiên anh sẽ không bao giờ quên rằng, vụ trộm quặng Chân Tinh, là do anh ngẫu nhiên phát hiện ra khi cứu thiếu tạ Trịnh Việt bị ám sát.

Nếu lúc trước không thể điều tra được, đêm nay sẽ có bộ dạng gì?

Hỗn loạn cùng màn đêm hóa thành sương mù, và rồi khoảnh khắc thảm kịch hỗn loạn Tinh thể xảy ra, không ai có thể ngay lập tức nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

Nỗi sợ hãi không tên sẽ lấn át mọi thứ. Vào lúc bạn trơ mắt nhìn bạn đồng hành thất khiếu đổ máu vì hỗn loạn Tinh thể, bản năng con người sẽ hướng ánh mắt thù hận sang quần thể đối diện mình —

Sau đó nghĩ thầm, trời ơi, là bọn họ làm.

Khi đó, trong mắt quân đội, những người thỉnh nguyện này là kẻ phản bội, dùng vũ khí không rõ nguồn gốc mưu sát hoàng đế;

Trong mắt những người thỉnh nguyện, tầng lớp cai trị Đế quốc là một chính quyền tàn bạo sử dụng vũ khí không xác định tàn sát dân thường.

Mất bao lâu để chia cắt một đất nước thịnh vượng?

Liệu vài giờ từ đêm nay đến bình minh hôm sau, có đủ không?

"Tích tích——"

Vòng tay lại lần nữa vang lên, Khương Kiến Minh mới hoàn hồn lại.

Lần này anh như dự kiến nhận điện, không khỏi bật cười trước khi nói bất cứ điều gì: "Điện hạ, ngài không sao chứ?"

Bên kia im lặng, sau đó truyền đến tiếng hít thật sâu, như đang hết sức cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp bùng nổ.

"...Đồ được một tấc lại muốn tiến một thước."

Ngay khi giọng nói lạnh lùng và khó chịu này vang lên, Khương Kiến Minh dễ dàng tưởng tượng ra bộ dạng Garcia với đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi để kìm nén cơn tức giận, vì vậy nụ cười trên môi càng sâu hơn.

... Anh không ngạc nhiên khi mình vẫn có thể cười, anh đã biết từ lâu, rằng dù âm mưu khủng khiếp đến đâu hay cuộc đấu tranh đen tối nhất cũng không thể tạo ra một làn sương mù trong lòng anh.

Bởi vì ánh sáng anh đã đánh mất mà tìm lại được, đang ở ngay đây.

......

Cùng lúc đó, trong không gian bên ngoài Tinh thành Aslan.

Con tàu vũ trụ đưa Khương Kiến Minh và Garcia đến Đế quốc, con tàu thuộc về Căn cứ Hắc Sa Cơ vẫn đang lơ lửng trong vũ trụ bên ngoài Tinh thành.

Chỉ hai mươi phút trước, hoàng tử điện hạ đã điều khiển cơ giáp Trảm Tuệ Tinh đi vào con tàu không gian này, yêu cầu được gặp Thủ lĩnh của Căn cứ Hắc Sa Cơ.

Các thành viên cốt cán của Căn cứ Hắc Sa Cơ chứng kiến ​​cảnh tượng này, đều vô cùng kinh ngạc.

Mọi người đều biết, điện hạ Garcia không thích căn cứ Hắc Sa Cơ, lại càng ghét Thủ lĩnh đến mức tránh còn không kịp. Điện hạ thế nhưng lại chủ động đến chơi, đây quả thực là sự kiện chưa từng có.

Trên cầu tàu, có hai bóng người đang đứng.

Garcia tựa lưng vào cửa sổ, màn sáng trong phi thuyền và bầu trời đầy sao, cùng nhau chiếu sáng đường nét lạnh lùng và duyên dáng trên nửa khuôn mặt hắn.

"...Tôi muốn cảnh cáo anh, Khương Kiến Minh."

Những đường gân xanh trên trán Điện hạ giật giật, hắn cắn răng nói: "Tôi giúp anh không có hạn cuối như thế này... chỉ có lần này thôi, lần cuối cùng."

Nói xong, Garcia oán hận nhắm mắt lại.

—— Đúng vậy, vào lúc Khương Kiến Minh ôm hắn mỉm cười trong đêm tối đan xen ánh lửa, hắn thừa nhận mình bị quỷ ám, cảm thấy có thể vì người này mà liều mạng.

Nhưng Khương Kiến Minh lại bình tĩnh nói: "A, thật vậy chăng? Vậy phiền ngài giúp tôi đi một chuyến, liên hệ Thủ lĩnh của căn cứ Hắc Sa Cơ."

...Lúc đó, cảm giác si mê đột ngột biến mất.

Thủ lĩnh áo choàng đen mặt nạ đen đứng bên cạnh, bà đứng thẳng tắp, những âm thanh điện tử tổng hợp vừa lúc phát ra từ dưới chiếc mặt nạ.

"Tiểu điện hạ, cá nhân tôi nghĩ rằng, khi ngài nói chuyện vẫn nên chừa lại đường sống cho mình thì tốt hơn."

— Lúc này, âm thanh tổng hợp điện tử vô cảm càng có tác dụng chế giễu tốt hơn.

Garcia lảng tránh quay mặt đi, năm ngón tay chống lên thái dương, oán hận nói: "Im đi."

Thủ lĩnh nói: "Tiểu điện hạ, xem ra thời gian ở cùng người này đã khiến ngài trở nên ngoan ngoãn đáng yêu hơn rất nhiều. Đây là chuyện tốt."

Garcia: "..."

"Được rồi."

Thủ lĩnh tiến lên một bước, chiếc mặt nạ công nghệ cao này hiển nhiên không hề cản trở tầm nhìn của người sử dụng, bà đi tới trước hình chiếu liên lạc.

"Tôi đã hiểu đại khái tình huống, ngày mai là Tết Nguyên Đán, nhiều năm rồi không gặp bệ hạ, tôi cũng muốn nhân ngày lễ ôn lại chuyện xưa..."

Thủ lĩnh chậm rãi nói: "Nếu cần sử dụng lực lượng Căn cứ để tiêu trừ nội loạn và phản tặc, xin cứ phân phó."

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Garcia: Lần cuối...đợi đã, sao các người lại cười?

Tui là cái máy lặp của quyển 2: Đồng bào đừng quên tiếp tục thả cho tui có động lực cày cuốc nha~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro