Chương 26+27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam và Mẫn dắt xe đạp ra ngoài rồi bắt đầu phóng như điên ra đường cái. Hai cô nhóc " lai con trai " chằng ai chịu nhường ai! Đường phố chật kín người vì xe cộ, nhưng cái đó chẳng là thá gì với 2 cô nhóc này, cả hai nàng đều bay xe qua tất cả các chiếc xe hơi. Hành động mà rất thường hay thấy trong những bộ phim của Lý Tiểu Long! Hết bay qua những trần nhà xe hơi rồi lại bay xuống cầu, đi xuống cầu thang. Sau gần mấy phút suýt đứng tim với 2 cô nhóc. Hai người đã đến trường " Thiên Duyên " 

Lam nhìn thấy Ân đang đứng trước cổng trường thì chạy tới lấy quyển tập đập vào ngực anh 1 cái đau điếng! 

-Đau! tên nào mất dạy thế?-Ân hét lên vì đau rồi quay sang răng đe " tên " nào đó 

-Tên này nè! tên mà đã được anh nhờ chuyển cuốn tập tới đây đấy! - Lam nhìn trừng trừng vào Ân hăm dọa 

Anh chàng sợ hãi nhìn Lam rồi nhìn sang phía Mẫn! 

-Bạn mày hả?-Anh hỏi 

-Không biết! bạn hay không cũng được!-Lam chỉ hờ hững đáp lại 

-Xin chào! em là Mẫn, đến từ Luân Đôn!-Mẫn với cái tính hoạt bát thường ngày nhìn Ân nói 

-À, Luân Đôn!-Ân hét lên như hiểu về Luân Đôn lắm ý 

Lam nhìn Ân dè chừng rồi hỏi 1 câu bất ngời khiến Ân đứng tim 

-Anh biết Luân Đôn chứ? 

-Tất....tất....nhiên..là biết, Luân Đôn có cái tượng Nữ Thần Tự Do chứ gì!-Ân vỗ ngực bảo 

Lam và Mẫn chỉ biết lắc đầu 

-Ừ! cái tượng Thần Tự Do! vâng, anh hai đây thông minh lắm! đúng là " đại đại đại ngốc "! Luân Đôn có tượng Thần Tự Do, vậy New York có cái gì hả? hả? Tháp " Ép Phe " à? - Lam mỉa mai 

Ân phát hiện mình bị hớ nặng, anh quê đến nổi muốn tìm cái hố nào đó chui vào đó nằm. Nhưng ở đây thì làm quái nào có hố! Ân lủi thủi bước vào trường không nói 1 tiếng! 

Lam lại chuyển sang Mẫn hỏi chuyện 

-Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi? 

-À, đúng rồi, thật ra, ngày mốt là ngày chị Ngưu và anh Yết đi du lịch ở Singapo, tôi muốn cậu đi cùng tôi tới đó! 

Nghe yêu cầu của Mẫn khiến Lam vừa vui vừa ngạc nhiên, vui là vì cô nhóc này vốn có máu thích đi du lịch. 

-Singapo? cậu với tôi đến đó làm gì chứ? họ đi du lịch thì để họ đi! đừng nói với tôi cậu đến đó để " rình " 2 vợ chồng họ đấy nhé! 

-Bingo! - Mẫn búng tay 

-Bingo cái con khỉ! cậu bị vấn đề ở dây thần kinh à? điên điên khùng khùng, rãnh hơi đi rình 2 người đó! bớt điên dùm tôi đi!-Lam cú vào đầu Mẫn 1 phát 

-Chẳng lẽ cậu không muốn đi? còn nữa, tôi đâu có ý đến đó rình hai người đó, cái chữ " rình " đây có ý nghĩa khác! Tôi thấy 2 người cưới nhau cũng gần 1 tháng rồi, mà vẫn còn xưng " cậu " với " tớ ", còn chưa hề " đụng " nhau 1 lần nào nữa chứ! nên tôi muốn " giúp đỡ " họ! chứ tôi đâu có phải biến thái đi rình vợ chồng người ta đi du lịch! 

Lam cũng có vẻ hiểu ra được cái gì đó! nhưng cô vẫn không tin được rằng cô nàng Mẫn này có thể bằng tuổi cô với cái trí tuệ " người lớn " khủng khiếp đó! 

-Tôi thì cũng rất thích đi du lịch, nếu vậy thì cậu bao cho tôi à! bao thì tôi đi, không thì tôi không rảnh! 

-Tất nhiên là Mẫn này sẽ bao hết cho " bạn hiền "!-Mẫn quàn vai Lam mà nói 

Có lẽ hai đứa trẻ này đã trở thành bạn của nhau nhờ cái tính dở hơi trời cho đó! 

Cái ngày mà đối với 2 đứa em gái của 2 nhà rất mong chờ nhưng lại đối với cặp vợ chồng trẻ, Yết và Ngưu không hề mong đợi chút nào cũng đã đến. Vali sải dài giữa nền nhà sân bay. Không biết là đi du lịch 2 ngày hay chuyển nguyên cái nhà đến Singapo mà 2 vợ chồng này vát gần 3, 4 cái vali to như voi ra sân bay. Và tất nhiên, 2 người không hề biết rằng đằng sau 2 người đang có 2 " điệp viên nhí " đang theo sau rình mò. Vì đi theo dõi 2 người, nên Lam và Mẫn không đem gì nhiều ngoài 2 bộ đồ và đồ lót để thay trong 2 ngày. Nhưng có vẻ linh tính của anh em, chị em rất thính. Cứ lâu lâu Yết và Ngưu lại nhìn ra đằng sau, mỗi lần như thế Lam và Mẫn gần như chết vì bệnh tim. 

- Cậu có cảm giác có ai đó theo dõi mình không? - Yết quay sang hỏi nhỏ vào tai vợ mình 

Ngưu gật đầu rồi trả lời lại 

-Cái cảm giác này tớ có hồi mình còn ở nhà ấy! 

Nhưng rồi cặp vợ chồng " ngây ngô " chưa biết đời là gì này cũng không mấy để ý chuyện đó lắm! 

Đến gần cổng soát vé, cả 2 bước vào trước, còn 2 đứa em gái thì lại đang gặp 1 vài rắc rối nhỏ. Vì Lam không có hộ chiếu, nên đành phải nán lại để người trong sân bay " làm việc ". Nhưng khi biết Mẫn là con gái của nhà họ Đỗ, ai nấy đều cười mời mọc 2 cô nhóc lên máy bay miễn phí không tính tiền tặng thêm gói bánh ăn đường. Vì 1 lý do rất đơn giản, sân bay này, cũng thuộc quyền sở hữu của nhà họ Đỗ! 

Bước lên máy bay, Ngưu và Yết ngồi ghế 13 và 14, Mẫn và Lam ngồi ghế 10 và 11. Vì quá gần, Lam như muốn bóp cổ Mẫn mà đáp 

-Cậu mua vé cái kiểu gì thế hả? ngồi gần thế này thì lỡ họ phát hiện ra mình thì ... khực!!! - Lam đưa tay ngang cổ mình tỏ vẻ ám chỉ rằng sẽ bị giết 

-Cậu sao cứ trù ẻo hoài thế hả? bọn họ đâu rảnh cứ quay ra đằng sau mình mà nhìn, còn nữa, nếu cậu lo xa quá thì đeo cái này vào rồi trùm thêm cái này nữa! 

Nói rồi Mẫn lấy từ trong túi và 1 chiếc khăn quàng và 1 cái kính đen to đùng. Cả 2 cùng làm theo cái " ý kiến " của Mẫn " nhà ý kiến thông minh " của gia tộc họ Đỗ. Bây giờ, nhìn 2 nhóc và có thể nói rằng 2 nhóc có thể nằm trong danh sách " đồng bọn " của " Bin la đin ". 

Máy bay bắt đầu cất cánh, vì là lần đầu tiên đi máy bay, nên Ngưu hơi sợ, cô cứ nắm chặt tay Yết hoài. Anh hiểu ý, cũng nắm chặt tay cô không kém! 

Cảnh này có 1 không 2, nên Lam và Mẫn thấy vậy chộp ngay 1 bức ảnh làm " kỷ niệm ". 

Máy bay cất cánh được khoản 15 phút, thì Yết quay sang hỏi Ngưu 

-Sang Singapo chúng ta làm gì đây? 

-Đi ra biển! - Ngưu trẻ lời lại ngay 

Vừa mới nghe thấy chữ " biển ", mắt Yết sáng bừng lên, anh liếm môi rồi quay sang ngước nhìn Ngưu nói 

-Vậy tớ có cơ hội thấy vợ mình mặc " bikini " 2 mảnh rồi! 

Mặt Ngưu đỏ bừng vì câu nói đó, cô giả vờ giận Yết rồi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Yết níu níu áo Ngưu trông rất dễ thương, anh chu mỏ bảo 

-Vợ ơi! vợ đừng giận, chồng xin lỗi mà! chồng chỉ muốn thấy vợ mặc bikini thôi! 

Ngưu phải bật cười vì chất giọng " dễ thương " kinh khủng của Yết, cô quay sang anh đấm vào ngực anh 1 phát rồi bảo. 

-Tớ sẽ mặc, nếu có thể! được chưa? 

Hai vợ chồng cứ đùa giỡn với nhau hoài mà không biết hai đứa em gái đang ngồi đằng sau nổi da gà 

-Này! tớ chưa bao giờ thấy anh Yết  như thế đấy! có vợ rồi đúng là khác, nhưng mà dễ thương thật!- Mẫn đập đập vai Lam bảo 

-Tớ cũng có khác gì cậu, lần đầu thấy chị Ngưu cười như thế đấy! chắc việc cho chị ấy cưới anh Yết cũng là điều tốt nhỉ! 

Nói rồi cả Mẫn và Lam cùng nhìn nhau cười, trên chiếc máy bay bay đến Singapo, tiếng cười của 4 con người Châu Á tràn ngập khắp máy bay! 
_________

Góc t/g

Tặng bạn Linhbi244BThanhL

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro