CHƯƠNG 59: LÒNG DẠ KHÓ ĐOÁN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: KhuynhHyy09


Hạ Hàn Xuyên gác chéo hai chân thon dài lại với nhau, cả người lười biếng dựa vào lưng ghế phía sau, giọng nói sắc lạnh

"Vậy cô cũng nên biết, những tin tức sai lệch khiến cổ phiếu bị giảm giá như vậy, đối với tập đoàn Hạ Thiên cũng không bị ảnh hưởng gì lớn"

"Đương nhiên, tập đoàn Hạ Thiên làm ăn vững chắc, một chút cổ phiếu mà nói không là gì cả, bất quá tổn thất hơn mấy trăm triệu mà thôi. Nhưng anh Hàn Xuyên là thương nhân, hẳn sẽ không vì mấy thứ râu ria không liên quan, mà chịu những tổn thất không đáng có đó đâu nhỉ?" Giang Thanh Nhiên chậm rãi nói.

"Vì mấy thứ râu ria không liên quan đương nhiên không đáng" Hạ Hàn Xuyên đặt tay ở đầu gối, ngón tay phải nhẹ sờ đầu gối, đáy mắt mang chút khí lạnh cùng kích động

"Nhưng hy sinh mấy tỷ để xử lý người đụng vào giới hạn của tôi, vẫn là rất đáng"

Im lặng....

Nụ cười trên mặt Giang Thanh Nhiên cứng lại, đẩy xe lăn lùi về sau một bước

"Anh Hàn Xuyên có phải nói hơi nghiêm trọng rồi không. Vẫn như đã nói, em không có theo dõi hoặc là cho người đi theo anh Hàn Xuyên, điều đó cũng không cần thiết. Em tới hội sở, cũng chỉ là muốn cùng anh nói chuyện đính hôn của anh em vào tháng sau mà thôi"

Ánh mắt sâu thẳm của Hạ Hàn Xuyên phản chiếu lại hình ảnh của cô ta, một mặt không biểu cảm.

Anh cầm ly trà, mới vừa đưa đến bên miệng,  trong đầu liền nghĩ đến vết sẹo còn có vết bỏng trên đùi của Hướng Vãn, nhíu nhíu mày, đem trà để xuống.

"Nếu anh Hàn Xuyên vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, em có thể đảm bảo, sau này không có sự cho phép của anh, em sẽ không tới hội sở nữa". Giang Thanh Nhiên cười có chút chua xót.

"Ân" Hạ Hàn Xuyên nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không làm khó cô nữa, chuyển đề tài nói

"Cô nói cô tới đây nói chuyện đính hôn của anh cô ?"

Giang Thanh Nhiên gật đầu, nhẹ nhàng nói 

"Ngày hôm qua ở tiệc sinh nhật của ba, Hướng Vãn cùng anh em dây dưa cả nhà em ai cũng đều biết. Ba mẹ em không yên tâm, sợ đến hôm  đính hôn của anh em cùng Tống Kiều, Hướng Vãn chạy tới quấy rối, cho nên bảo em tới tìm anh"

"Tìm tôi?"

'Dây dưa' hai từ này làm cho mắt Hạ Hàn Xuyên trầm xuống, chỗ ngực có chút ngột ngạt, hắn nhẹ mở cúc áo ra. 

 "Ân" Giang Thanh Nhiên đem tất cả hành động của hắn thu vào mắt, tay phải hơi nắm lại, rất nhanh liền thả ra

"Hướng Vãn là nhân viên của hội sở, anh lại là ông chủ ở đây, anh xem anh có thể hay không vào ngày anh em đính hôn giao cho cô ấy thêm công việc một chút, lại cho những nhân viên khác trông chừng cô ấy, đừng cho cô ấy cơ hội đi quấy rối?"

~~~~~~~~

Một lúc sau Hướng Vãn được đưa đến bệnh viện, được bác sĩ lấy kim vô trùng chích hết những vết phồng rộp trên đùi cô, rửa sạch dịch mủ bên trong, rồi quấn băng gạc cho cô. 

Bởi vì bề mặt bị tổn thương lớn nên vết phỏng tương đối nghiêm trọng và được yêu cầu nằm viện truyền dịch. Bác sĩ dặn dò xong liền có chút chuyện mà rời đi.

"Phỏng do nước trà nóng?" Mộng Lan dựa vào tường, giọng nói êm dịu hỏi, càng lộ vẻ quyến rũ.

Hơn nửa đùi phải của Hướng Vãn được quấn băng gạc, nằm không thể động đậy liền không thoải mái, cô chỉ ừ một tiếng, đôi tay chống xuống thành giường, có chút vất vả mà ngồi dậy.

"Xuống tay cũng thật nặng!" Mộng Lan cảm thán một tiếng, tò mò hỏi

"Giang tiểu thư làm cô bị phỏng như vậy, Hạ tổng không hỏi gì sao?"

Hướng Vãn rũ mắt xuống, âm thanh nhỏ nhẹ 

"Anh ấy chỉ bảo tôi khi nào khỏi hẳn rồi mới đi làm"

"Không nói gì Giang tiểu thư?" Mộng Lan đừng thẳng người lại, cong người hiếu kỳ hỏi.

Hướng Vãn nhướng mắt lên nhẹ liếc cô một cái, một lúc sau mới nói 

"Không có"

"Lòng dạ đàn ông khó đoán, cũng thật khó hiểu" Mộng Lan đứng dậy, đột nhiên nói một câu không đầu đuôi.

Hướng Vãn không hiểu cô ấy nói là có ý gì, cũng không muốn biết, cô mím môi, có chút ngại ngùng nói 

"Chị Mộng Lan, tiền thuốc cùng tiền viện phí, tôi có thể mượn cô trước được không? Lúc về tôi liền trả lại". Đi quá vội, cô ngay cả tiền cùng điện thoại cũng không mang.

"Tính vào tai nạn lao động, hội sở sẽ trả, cô không cần phải lo". Mộng Lan nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt cô, vươn tay chạm nhẹ, mày lá liễu nhẹ nhíu lại

"Cái mặt xinh đẹp như thế, thật đáng tiếc"

Hướng Vãn giống như vô tình mà nghiêng đầu, mái tóc so le không đồng đều đủ che khuất vết sẹo trên trán,

"Vậy cảm ơn chị Mộng Lan"

Cô không có bảo hiểm ý tế, nếu không có hội sở chi trả, tiền thuốc men lần này bằng một phần ba tiền tiết kiệm của cô

"Phải một câu cảm ơn, trái một câu cảm ơn, cô không thấy mệt sao?" Mộng Lan chấm chấm đuôi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ nói

"Anh của cô cùng chị dâu cô vừa mới bên ngoài đi ngang qua, có muốn để tôi đi ra ngoài gọi họ tới một lúc không?"

Hướng Vãn không do dự lắc đầu, "Không cần, cảm ơn chị Mộng Lan"

Anh cùng chị dâu chắc là đi tháo băng, nếu mà cho họ biết cô bị thương, lại để họ thêm lo lắng.

"Được thôi". Mộng Lan thướt tha đi đến mép giường ngồi xuống, chống cằm nhìn cô, chuyển đề tài ngay lập tức 

"Hạ tổng đánh gãy chân của cô, còn làm cho cô tới hội sở làm việc, không có hận anh ta sao?"

Mặt Hướng Vãn nhanh chóng trắng bệch không còn huyết sắc, có hận hay không?

Tất nhiên là hận, nhưng là sợ nhiều hơn. Bất luận là hận hay không hận, quan hệ giữa cô và giám đốc chưa tốt đến nỗi có thể nói đến chuyện này.

"Dọa sợ đến cô rồi?". Mộng Lan khẽ cười một tiếng, ngũ quan sáng bừng

"Vậy tôi nói cái khác, cô có nghĩ đến rời khỏi Hội sở Mộng không?"

Hướng Vãn mím môi nhíu mày, không biết hôm nay giám đốc vì cái gì mà đột nhiên hỏi cô nhiều chuyện cá nhân như vậy.

Nếu nói muốn, giám đốc có thể sẽ không vui. Nhưng nếu nói là chưa nghĩ đến, rõ ràng là nói dối. Phía trước là sói phía sau là hổ, trả lời thế nào đều không được.

"Thôi bỏ đi, không đùa với cô nữa, đừng sợ". Mộng Lan đứng lên, chỉnh lại nếp nhăn ở váy do ngồi xuống.

"Tôi còn có việc, đi trước đây, điện thoại của cô cùng tiền lát nữa tôi sẽ cho Chu Diểu mang tới cho cô" Đi tới cửa, đột nhiên Mộng Lan dừng lại, xoay người nói 

"Chuyện rời khỏi Hội sở Mộng, cô vẫn là không cần suy nghĩ, có người chỉ sợ là không bao giờ chịu buông tay a !"

Cô nàng cười cười, tâm tình thực tốt mà rời đi. 

Mà Hướng Vãn lại khẩn trương nắm chặt tấm ga trải giường lại, bị những lời của Mộng Lan mà trong đầu bỗng trống rỗng. Giám đốc là biết cô muốn chạy trốn, cho nên nói những lời này là để cảnh cáo cô? Hay vẫn là đơn giản nói một câu, không hề có ý gì khác?

Suy nghĩ trong đầu Hướng Vãn thành một mớ hỗn độn, lúc Hướng Vũ cùng Lâm Na Lộ đi theo Chu Diểu đi vào phòng bệnh, trong đầu cô càng thêm rối loạn. Cô nhíu mày nhìn Chu Diểu, đối phương cười gượng mà trốn tránh ánh mắt của cô.

"Như thế nào mà lại để bị thương? Toàn bộ đùi đều băng lại như vậy, là toàn bộ đùi bị thương à? Bị thương có nghiêm trọng không? Hiện tại có còn đau không?" Băng quấn trên đầu Hướng Vũ đã được tháo xuống, nhưng những vết thương lớn nhỏ ở tay thì vẫn còn, mà những vết thương này vì cái nhíu mày mà vặn vẹo thành một chỗ.

Hắn lo lắng hỏi một hồi, thấy Hướng Vãn không trả lời, hắn gấp đến độ chuẩn bị gỡ băng gác của cô ra để xem miệng vết thương.

"Nói đến thăm xem Vãn Vãn thế nào, anh lại định gây thêm phiền phức sao, mở băng gạc ra rồi bị nhiễm trùng thì làm sao?". Lâm Na Lộ gỡ tay Hướng Vũ ra, ngồi ở mép giường giữ chặt Hướng Vãn, cúi đầu nhìn băng vải trên đùi cô

"Vãn Vãn, một mảng lớn như thế này có phải...đều bị phỏng không ?" Mới nói hết câu, hai mắt đều đã đỏ rồi...

Trước kia cô rất ngưỡng mộ Vãn Vãn về tất cả, cảm thấy Vãn Vãn được cả nhà yêu thương chiều chuộng, thực hạnh phúc, nhưng sau khi xảy ra chuyện đâm người từ hai năm trước, tất cả đều thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro