CHƯƠNG 61: LÀ CÒN NGƯỜI SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: KhuynhHyy09


"Được, các người đều không gọi đúng không?" Hướng Vũ đáy mát đầy tơ máu, ngón tay chỉ đám nhân viên, đi nhanh đến cầu thang đi lên.

Bọn họ không gọi, hắn liền tự mình tìm.

Đáy mắt Lâm Na Lộ hiện lên chút do dự, muốn giữ hắn lại, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, không lên tiếng mà đi theo sau hắn.

Một đám nhân viên anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ai cũng không dám đi lên lầu. Hướng gia không để so cùng Hạ gia, nhưng bọn họ cũng không phải là người có thể đắc tội.

"Anh tìm tôi?". Lúc này cửa thang máy mở ra, Hạ Hàn Xuyên đẩy Giang Thanh Nhiên đi ra

Nghe được giọng hắn, Hướng Vũ không nói hai lời liền trực tiếp giơ nắm đấm đánh tới trước mặt Hạ Hàn Xuyên.

"Hướng Vũ!". Lâm Na Lộ do dự một chút, vẫn là tiến lên ngăn trước mặt Hạ Hàn Xuyên, nhìn hắn lắc đầu.

"Em tránh ra!" Hướng Vũ gạt cô ra, đi đến trước mặt Hạ Hàn Xuyên, tay túm lấy cổ áo hắn, từng chữ từng chữ gằn giọng nói

"Họ Hạ, mẹ nó mày còn là con người không?"

Lâm Na Lộ, kéo kéo tay hắn, âm thanh nghẹn ngào

"Hướng Vũ, anh đừng như vậy." 

"Mày nói đi, có phải hay không?" Hướng Vũ nhìn chằm chằm Hạ Hàn Xuyên, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cũng không thèm lau đi, quát

"Người phụ nữ mày thích cũng là người, em gái tao thì không phải là người à ?"

Trong đại sảnh càng ngày càng nhiều người, thậm chí còn có người muốn quay lén lại.

"Rất thích?" Hạ Hàn Xuyên không để ý tới sự giận dữ của Hướng Vũ, nhàn nhạt quét mắt về phía đám người vây lại xem chuyện.

Mọi người vội vàng đem điện thoại cất đi, không ai dám chụp

Mộng Lan đi ra từ thang máy, trong mắt gợn sóng

"Phiền mọi người đây tự giác đem ảnh chụp cùng ghi hình xóa bỏ, rồi muốn đi chỗ nào thì đi"

Đám người lần lượt mà rời đi, nhưng rất nhiều người vừa đi vừa quay đầu lại nhìn,

"Giang Thanh Nhiên bị gãy một chân, mày liền đánh gãy một chân của em gái tao, còn đem nó đưa vào ngục hai năm! Năm đó ai sai ai đúng còn chưa rõ, ngay cả là em tao sai, nó cũng đã trả đủ hết rồi, mày vì cái gì mà không buông tha cho nó?!" Hướng Vũ kích động, sắc mặt dữ tợn. 

Hạ Hàn Xuyên thản nhiên mà nhìn mắt hắn, lạnh giọng

"Buông tay."

"Em gái tao đời này sai làm lớn nhất, chính là mắt nó mù nên mới xem trọng mày!". Hướng Vũ dùng sức nắm chặt cổ áo của anh, đáy mắt một màu đỏ tươi

"Hạ Hàn Xuyên tao hỏi mày, đùi Vãn Vãn bị như vậy, có phải là mày làm?"

Vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, Giang Thanh Nhiên vội vàng lên tiếng, vẻ mặt nôn nóng cùng áy náy

"Anh Hướng Vũ, chuyện này không thể trách anh Hàn Xuyên, là em lúc bưng bình trà, không cẩn thận mà đổ lên đùi của Hướng Vãn. Tiền thuốc nem em sẽ trả, hôm nào em cũng sẽ đi bệnh viện nói cho Hướng Vãn biết...."

Uỳnh!

Hướng Vũ buông Hạ Hàn Xuyên ra, đẩy thật mạnh xe lăn xuống đất, giễu cợt nói

"Bồi thường tiền thuốc men?"

Hắn móc ra bóp tiền, lấy ra một xấp tiền, quăng lên mặt Giang Thanh Nhiên

"Ông đây mẹ nó không thiếu tiền! Chút tiền này đủ trả tiền thuốc men không? Không đủ ông đây đưa tiếp."

Hắn móc ra một đống thẻ ngân hàng, tất cả đều hướng mặt Giang Thanh Nhiên mà ném.

Giang Thanh Nhiên chật vật quỳ rạp trên mặt đất, xe lăn đè lên nửa người dưới của cô, cố sức đẩy xe lăn ra, nhưng sức vẫn không đủ, căn bản không thể đẩy ra.

Tiền cùng thẻ thưa thớt mà rơi xung quanh cô, trên mặt một trận nóng hừng hực, đau đớn trên người cùng nỗi xấu hổ đang lan ra trong lòng.

Lâm Na Lộ ngăn Hướng Vũ còn muốn tiếp tục đánh Giang Thanh Nhiên  lại, nhỏ giọng nói

"Thôi bỏ đi, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, hơn nữa không chừng cũng không phải cố ý, cũng nói xin lỗi rồi"

"Em vậy mà lại tin cái người què này nói?". Hướng Vũ trên mặt phỉ nhổ

"Cô ta còn nói Vãn Vãn đâm cô ta, anh còn không tin!"

Giang Thanh Nhiên lấu tiền rơi trên đầu cùng người xuống, ánh mắt vì một từ 'người què' mà trầm xuống.

"Hướng Vũ, anh làm loạn đủ chưa?"

Hạ Hàn Xuyên ngồi xổm xuống, lật xe lăn đang đè Giang Thanh Nhiên lên, đem cô bế lên, một lần nữa đặt lên xe lăn.

"Chưa đủ!". Hướng Vũ nhìn Hạ Hàn Xuyên tỉ mỉ che chờ Giang Thanh Nhiên mà buồn bực, phẫn nộ kêu gào

"Các người đôi nam nữ chó má này không phải thích ăn miếng trả miếng sao? Cái con điếm tâm cơ này, làm phỏng em gái tao, cũng đừng nghĩ muốn sống tốt!"

"Hướng Vũ, anh định làm cái..." Lâm Na Lộ đồng tử co lại, lời còn chưa nói xong, liền thấy Hướng Vũ đi qua đoạt lấy bình trà trong tay nhân viện tạp vụ , lập tức bước về phía Giang Thanh Nhiên.

Rào!

Một nửa nước nóng trong bình văng xuống đất, còn một nửa văng tới quần tây của Hạ Hàn Xuyên cùng mu bàn tay của Giang Thanh Nhiên

Hạ Hàn Xuyên bị thương thế nào thì không rõ, nhưng mu bàn tay nõn nà của Giang Thanh Nhiên ngay lập tức đỏ lên, còn nổi lên mấy cái bọng nước rõ ràng. Cô ta cắn chặt môi đỏ, nước mắt không tiếng động rơi xuống, khiến người ta thương tiếc.

"Này..." mặt Lâm Na Lộ lúc đỏ lúc xanh, nói một chữ, nửa ngày chưa nói ra một câu hoàn chỉnh.

Mộng Lan đáy mắt hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó liền chỉ còn sự hứng thú.

"Lúc cô ta đem nước trong bình trà hướng em gái tao, mày như thế nào không chắn giúp một chút? Hả?!"

Trán Hướng Vũ gân xanh nhảy nhảy, ngón tay chỉ Hạ Hàn Xuyên rồi chỉ qua Giang Thanh Nhiên

"Cô hất em gái tôi một bình, tôi mới trả lại một chút, coi như cô may mắn!". Nói xong, hắn nắm tay Lâm Na Lộ muốn rời đi.

Hạ Hàn Xuyên rũ mắt nhìn quần tây ướt đẫm, nhàn nhạt nói với Mộng Lan

"Tìm người giữ hắn lại, báo cảnh sát"

"Anh Hàn Xuyên, đừng báo cảnh sát", Giang Thanh Nhiên kéo tay áo hắn, lắc đầu, đáy mắt ướt đầm dề

"Anh Hướng Vũ vì khó chịu nên mới làm như thế, dù sao vẫn là em sai trước. nếu em không cản thận làm nước đổ lên người Hướng Vãn, liền sẽ không xảy ra chuyện này."

Hướng Vũ vừa tới cửa hội sở, nghe vậy khí thế liền rào rào mà vọt tới

"Giả tạo con mẹ nó, ông đây ghê tởm nhất chính là loại điếm tâm cơ giả dạng bạch liên hoa!"

Hắn nhấc chân định đá xe lăn, lại bị Lâm Na Lộ túm lại giữ chặt, giọng nghẹn ngào nói

"Hướng Vũ, anh có thể hay không nghe lời em nói?"

Hướng Vũ nắm chặt nắm tay dừng động tác lại, nhìn chằm chằm Giang Thanh Nhiên, trên mặt hung hăng phỉ nhổ

"Thật là mẹ nó kinh tởm!"

"Anh Hướng Vũ, anh..." lông mi của Giang Thanh Nhiên run rẩy vài cái, nghẹn ngào không nói nên lời.

Lâm Na Lộ nỗ lực kéo kéo môi, gương mặt tươi cười xin lỗi

"Cũng là do Hướng Vũ nổi nóng, mới có thể làm ra sự việc này. Giang tiểu thư, tôi thay anh ấy xin lỗi, thực xin lỗi, có thể hay không đừng báo cảnh sát?"

"Muốn báo cho bọn họ báo, thật cho rằng ông đây sẽ sợ?". 

Hướng Vũ nói một tiếng, mạnh mẽ lôi Lâm Na Lộ ra ngoài. Nhưng Mộng Lan đã kêu hai bảo vệ tới, ra tay ngăn hai người lại.

Thấy vậy, Lâm Na Lộ gấp đến độ không biết nên làm gì, muốn cùng Hạ Hàn Xuyên và Giang Thanh Nhiên làm hòa, nhưng chính là Hướng Vũ không cho.

Hạ Hàn Xuyên bị hắt nước đến nhưng sắc mặt đạm mạc, không có chút biến động, chỉ là nhìn bọng nước trên tay Giang Thanh Nhiên, trong đầu hắn thoảng qua hình ảnh dữ tợn trên đùi của Hướng Vãn, mày nhẹ nhíu lại không ai biết.

Hắn vòng ra sau xe lăn, đẩy Giang Thanh Nhiên ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro