CHƯƠNG 64: ĐỪNG SỈ NHỤC CÔ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: KhuynhHyy09


Chờ xử lý xong vết thương của Giang Thanh Nhiên đã là nửa tiếng sau.

"Anh Hàn Xuyên, anh dời hội nghị để đưa em đi xem vết thương, em cũng không biết nên làm gì để cảm ơn anh." Giang Thanh Nhiên chớp chớp mắt, ôn nhu nói

"Không thì như vậy đi, em vừa mới học được vài món điểm tâm, em làm xong rồi đưa cho anh, thế nào?"

"Không có gì, tôi thích đầu bếp làm hơn." Hạ Hàn Xuyên nhìn mu bàn tay quấn hai lớp băng gạc, trong đầu không tự giác thoáng qua hình ảnh phần đùi của Hướng Vãn quấn một mảng, và tư thế đi cực kì mất tự nhiên của cô, hàng chân mày vì vậy mà nhíu lại

Giang Thanh Nhiên hơi cong môi, oán trách nói

"Tay nghề của em đương nhiên so với đầu bếp không thể nào bằng, chính là tấm lòng a"

"Tôi còn muốn trở về công ty, tự cô đi về." Hạ Hàn Xuyên không có tình người không vì cái làm nũng của cô mà thay đôi ý định, đi ra phòng bệnh, so với thường ngày có vội vàng hơn chút.

Giang Thanh Nhiên nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, khẽ thở dài, cười đến phá lệ chua xót.

Hạ Hàn Xuyên lập tức đi tới văn phòng của bác sĩ, mang theo vài phần khẩn trương mà chính anh cũng không nhận ra.

"Hạ tổng" Bác sĩ đã sớm chờ ở cửa, thấy anh tiến vào, lập tức đứng dậy, tầm mắt dừng lại ở quần tây bị ướt của hắn

"Ngài....thật sự không cần xử lý sao?" lúc băng bó vết thương cho  Giang Thanh Nhiên, liền đưa ra yêu cầu đưa Hạ tổng đi xử lý vết thương, bất quá liền bị từ chối

"Không cần" Hạ Hàn Xuyên đi thẳng vào vấn đề,

"Hướng Vãn bị phỏng có nghiêm trong không?"

"Bị phỏng cấp độ 2, nói nghiêm trọng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, liền không thành vấn đề, chính là...."

"Cái gì?" Hạ Hàn Xuyên cúi đầu, vỗ vào chỗ bị nhắn lại trên quần tây

"Bị phỏng không thể hoạt động quá nhiều, để tránh vết thương cùng băng gạc cọ xát với nhau, làm kéo dài thời gian vết thương lành lại..." bác sĩ có chút căm hận mà nói tiếp

"Chính là Hướng tiểu thư không chịu phối hợp, cô ấy..."

Điện thoại của Hạ Hàn Xuyên reo lên, hắn nâng mắt nhìn thời gian, nhàn nhạt nói

"Tôi đã biết, cô ấy sẽ phối hợp"

Nói xong, không để ý tới vẻ mặt mê man nghi hoặc của bác sĩ, đi ra ngoài nhận điện thoại

"Ừ, tôi đang trên đường tới công ty, bảo người bên kia chờ một chút" không biết bên kia nói cái gì, hắn cười nhạt một tiếng

"Không muốn chờ thì để hắn đi, chúng ta không thiếu người hợp tác"

Hạ Hàn Xuyên ra đến cửa bệnh viện mới tắt điện thoại, vừa vặn thấy được Giang Thanh Nhiên đang chờ bên cạnh chiếc Bentley

"Sao còn chưa về?"

"Em xuống dưới thấy xe của anh còn đậu ở chỗ này, liền đợi một lát" Giang Thanh Nhiên cười cười, thuận miêng hỏi

"Anh Hàn Xuyên tại sao bây giờ mới ra?" 

Hạ Hàn Xuyên mở cửa xe, đem Giang Thanh Nhiên bé vào trong xe, sau đó đem xe lăn để ra đằng sau

"Tra hỏi tôi?"

"Chỉ là thuận miệng hỏi một chút, anh Hàn Xuyên không muốn nói thì không cần nói" Giang Thanh Nhiên thắt dây an toàn, tùy tay sửa lại tóc dài có chút rối

Hạ Hàn Xuyên ngồi vào ghế lái, khởi động xe

"Đến công ty sau, tôi trước đưa cô về"

"Em tính là để anh trai em tới đón" Giang Thanh Nhiên nhíu mày, có chút buồn rầu

"Chính là lúc ra tới, vừa vặn nhìn thấy anh ấy vừa rời khỏi"

Hạ Hàn Xuyên một tay nắm tay lái, một tay khác trên tay lái vô thức gõ.

"Anh Hàn Xuyên, ngày đính hôn của anh em, làm phiền anh rồi", Giang Thanh Nhiên cắn cắn môi

"Em không muốn nghĩ xấu về Hương Vãn như thế, nhưng mà...em thật sự không yên lòng. Nếu cô ấy đi đến lễ đường làm loạn, Giang gia cùng Tống gia liền trở thành trò cười"

Đèn xanh sáng lên, Bently đột ngột tăng tốc. Hạ Hàn Xuyên nhìn thẳng phía trước, kéo môi

"Giang gia có thể thuê mười mấy người bảo vệ là có thể giải quyết chuyện này, cô lặp đi lặp lại nhiều lần muốn tôi giúp đỡ như vậy, là có ý gì?", anh nghiêng đầu liếc nhìn Giang Thanh Nhiên một cái, đáy mắt một màu ảm đạm,

"Nếu cô nói như vậy để ám chỉ Hướng Vãn cùng anh cô có có quan hệ ám muội, tôi biết rồi."

Bị anh vạch trần, Giang Thanh Nhiên vẫn cười tươi như cũ

"Anh đem chân Hướng Vãn đánh gãy, còn đem cô ấy vào ngục giam ngày đó, em cùng cô ấy đã xong ân oán. Anh Hàn Xuyên, em không còn hận Hướng Vãn, anh cho cô ấy rời khỏi Mộng hội sở đi, đừng làm nhục cô ấy nữa"

"Chỉ là đơn giản có lòng như vậy?" đèn đỏ, Hạ Hàn Xuyên đột nhiên dẫm phanh lại, lốp xe ma sát với nhựa đường vang lên âm thanh chói tai.

Giang Thanh Nhiên thoe quán tính hướng người về phía trước, may mà có dây an toàn giữ lại, không quan tâm lắm

"Em muốn nói là, chỉ sợ anh Hàn Xuyên cũng sẽ không tin tưởng. Nói thật, bỏ qua lòng tốt vì HƯớng Vãn, em cũng có một chút tâm tư"

( hy: không phải một chút mà là nhiều lắm đó chị gái)

Đèn xanh sáng, phía trước là xe tập lái nửa ngày vẫn không nhúc nhích, Hạ Hàn Xuyên bấm kèn

"Hướng Vãn làm việc ở Mộng hội sở, nên mới có cơ hội tiếp xúc với anh em. Nếu cô ấy rời đi muốn gặp anh em cũng không dễ dàng." Giang Thanh Nhiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn mỹ, ôn nhu nói

"Có thể chứ, anh Hàn Xuyên?"

Xe tập lái phía trước tắt mở mấy lần mới khởi động lại được, phía sau tiếng còi vang lên từng đợt từng đợt. 

Hạ Hàn Xuyên đi theo sau xe tập lại đang chạy một cách chậm chạp

"Đúng là anh em, đều thích nhúng tay vào chuyện ở hội sở"

"Vậy là anh Hàn Xuyên đồng ý sao?" Giang Thanh Nhiên cười hỏi

Phía trước xe tập lái quẹo hướng khác, Hạ Hàn Xuyên liền tăng tốc độ, cười khẽ một tiếng

"Có thể cô hiểu lầm, tôi đối với HƯớng Vãn như thế nào, cô không liên quan. Cho nên việc cô có tha thứ cho cô ấy hay không, đều không ảnh hưởng đến quyết định của tôi"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro