Chương 11: Cùng Triệu Nham đi gặp bạn bè, lão nam nhân tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, các bạn học, buổi học hôm nay kết thúc tại đây, lát lớp phó đến văn phòng thầy lấy bài tập, phát ra trước khi tan học, mọi người hoàn thành trong hai ngày cuối tuần."

Nghe phía dưới một loạt tiếng thở ngắn than dài, thầy giáo bất đắc dĩ cười cười, "Thầy sẽ kiểm tra, đừng lười biếng."

Triệu Nham kề sát vào Lâm Thanh nhỏ giọng nói, "Này, bạn cùng bàn, nhờ cậu một chuyện được không."

"Chuyện gì?" Lâm Thanh bút cũng không dừng lại, chỉ nghiêng nghiêng khóe mắt, cho thấy mình đang nghe.

"Chính là... tôi ở trong trò chơi quen biết một người bạn, chúng tôi đã hẹn đêm nay gặp mặt, cậu.. đi với tôi được không, bạn cùng bàn."

Lâm Thanh không hề gợn sóng đáp, "Không đi."

"Đừng mà, nếu cậu đi cùng tôi mới có thể nói với ba mẹ là tôi ra ngoài chơi với cậu, dù sao bọn họ cũng đều biết cậu là bạn cùng bàn của tôi, đúng không?"

Triệu Nham hoa ngôn xảo ngữ khen lấy khen để, đem Lâm Thanh khen đến lên trời chỉ vì muốn cậu buổi tối ra ngoài với cậu ta.

Lâm Thanh bị hắn ồn ào đau tai, hơn nữa cũng xác thật không muốn về nhà lại bị ấn trên giường, "Được, tôi đi với cậu."

"Thật hả, bạn tốt của tôi ơi, mời cậu ăn cơm nhé... Thật là quá tốt rồi!" Triệu Nham không ngờ Lâm Thanh đồng ý, cả khuôn mặt đều tươi như hoa.

"Vậy lát nữa gọi điện thoại nhé", Triệu Nham rất hưng phấn.

Lâm Thanh, "Ừ."

Tan học, Lâm Thanh vừa lên xe đã thuần thục đẩy nam nhân đang thò miệng tới, "Tối nay tôi cùng bạn học hẹn nhau ra ngoài chơi."

"Đi đâu? Làm gì?" Nam nhân cau mày, trong mắt tràn ngập không đồng ý.

"Có phải ông quản quá rộng rồi không?" Lâm Thanh khóe mắt hơi nghiêng, liếc nhìn nam nhân.

"Ba quản giáo con trai, sao lại gọi là quá rộng?" Nam nhân vẻ mặt đương nhiên.

Lâm Thanh khóe miệng châm chọc cong lên, "Lúc thao tôi sao không nhớ tôi là con trai ông?"

Những lời này vừa ra, toàn bộ không gian chớp mắt ngưng lại, nam nhân đuối lý nói không nên lời.

Vài phút sau, nam nhân thở dài, nắm lấy tay thiếu niên hôn hôn, ngữ khí mềm xuống, "Được, nhưng bảo bảo nhớ phải về sớm, hơn nữa không thể đến mấy chỗ hỗn loạn, đặc biệt là quán net, quán bar...,"

"Dừng, lái xe đi", Lâm Thanh cắt ngang nam nhân đang tụng kinh, vẻ mặt lạnh tanh.

Sau khi về đến nhà, Lâm Thanh trở về phòng thay quần áo, đang muốn gọi cho Triệu Nham lại phát hiện không tìm thấy điện thoại, vừa mở cửa liền thấy nam nhân đứng ở bên ngoài, trong tay cầm điện thoại của mình.

Lâm Thanh vươn tay muốn lấy điện thoại, liềm bị nam nhân ôm vào trong ngực, hắn cười nhìn cậu, Lâm Thanh khẽ hít sâu một hơi.

Dùng tay nắm lấy cằm nam nhân, dùng sức lôi kéo, miệng hung hăng hôn lên hắn, nam nhân sửng sốt một chút, sau đó lập tức thuận theo cúi đầu.

Không nghĩ tới Lâm Thanh chỉ dán một chút liền buông ra, khi rời đi còn không phục dùng sức cắn môi dưới của nam nhân, sau khi cửa đóng, nam nhân bị cắn mới rên một tiếng.

Dùng tay sờ môi, phát hiện bị cắn chảy máu, bất đắc dĩ cười cười, nhấc chân trở lại thư phòng, mở máy tính, nhìn đường đi của thiếu niên.

Lâm Thanh gọi điện thoại cho Triệu Nham, hai người hẹn ở nhà hàng, "Bạn qua mạng của cậu đâu?" Lâm Thanh nhìn trái nhìn phải, cũng chưa thấy ai.

"Ai, hắn chốc lát nữa mới tới, nói là hôm nay tăng ca, bảo tôi chọn quán, lát nữa hắn trực tiếp tới đây", Triệu Nham vừa nói vừa dẫn đường cho Lâm Thanh.

"Tăng ca? Người kia đã đi làm rồi sao?" Lâm Thanh vào ghế lô ngồi xuống.

"Đúng rồi, hắn nói hắn là bác sĩ, thỉnh thoảng áp lực sẽ chơi game, bọn tôi là quen nhau ở trong trò chơi", Triệu Nham ngồi xuống đối diện Lâm Thanh.

"Ai, tôi nói cho cậu biết, hắn nếu không làm bác sĩ, đi làm game thủ cũng được, kỹ thuật rất lợi hại, người lớn lên cũng đẹp trai", miệng tấm tắc cảm thán.

"Lợi hại như vậy sao?" Lâm Thanh vẫn hoài nghi, bởi vì cậu biết Triệu Nham cùi bắp nhưng lại thích chơi game, cậu lâu lâu mới chơi mà cậu ta còn đánh không lại, người có kỹ thuật lợi hại trong mắt cậu ta, thực sự lợi hại như vậy sao?

"Cậu không tin tôi, vậy lát nữa ăn cơm xong đi tiệm net chơi một ván, thế nào?" Triệu Nham hứng thú vội vàng đề nghị.

"Tôi sao cũng được", Lâm Thanh nhún vai, vất vả lắm mới né tránh được nam nhân ra ngoài một lần, cậu không muốn về sớm như vậy a.

Lâm Thanh cùng Triệu Nham ngồi một lát, đột nhiên Triệu Nham nhận được điện thoại, cậu ta vội vàng ra ngoài đón người.

Chốc lát sau, Triệu Nham mang theo một người tiến vào, Lâm Thanh đứng dậy nhìn qua.

Đầu mùa thu, thời tiết đã có chút lạnh, người kia lại mặc một thân tây trang mỏng manh, thân hình cao lớn đĩnh bạt, đường cong lưu loát, gương mặt đúng là tuấn mỹ, đặc biệt là cặp mắt kia, như hắc diệu thạch khắc trên mặt.

Lớn lên không giống là bác sĩ, ngược lại giống minh tinh hơn, cũng xác thật như lời Triệu Nham nói, là một người rất đẹp trai, Lâm Thanh trong lòng thầm đánh giá, trên mặt lại lễ phép chào hỏi.

"Chào anh, em là bạn học của Triệu Nham, Lâm Thanh."

Nam nhân gật đầu, thanh âm lạnh lùng, "Châu Mộ." (Cuối tuần :)))

Cuối tuần? Còn có người đặt tên này? Lâm Thanh khóe miệng run run, thiếu chút nữa cười ra tiếng, khó trách lại chơi với Triệu Nham, Triệu Nham thích nhất là "Cuối tuần" a...

Triệu Nham hiển nhiên đã sớm biết nam nhân tên là gì, che miệng cười lớn, "Ha ha ha, có phải cảm thấy không thể tin được phải không, tôi lúc đầu còn tưởng là tự anh ta đặt đấy!"

Ba người ngồi xuống vừa ăn cơm vừa trò chuyện, tuy rằng Lâm Thanh cùng Châu Mộ không phải quen thuộc, nhưng bởi vì có Triệu Nham hoạt ngôn ở đây, cho nên trên bàn cơm không khí cũng rất hài hòa.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Thanh biết được nam nhân năm nay 30 tuổi, là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện trung tâm thành phố, nhìn qua cứ tưởng 26, 27 tuổi.

Cơm nước xong đã là qua 8 giờ, đáp ứng lời đề nghị của Triệu Nham, bọn họ cùng đi đến quán net gần nhất, thuê ba máy, để Lâm Thanh biết được sự lợi hại của Châu Mộ.

Game bọn họ chơi là một game đoàn đội hiện tại rất nổi tiếng trên thị trường, trong quán net cũng có không ít người chơi.

Lâm Thanh lúc đầu là bị Triệu Nham lôi kéo, sau này lúc học tập áp lực lớn cũng sẽ chơi vài trận thả lỏng, cho nên lần này ba người cùng tổ đội.

Châu Mộ thật không làm hổ lời khen của Triệu Nham, xác thật rất lợi hại, trận nào cũng mang hai người bọn họ lấy top 1, mùi vị của chiến thắng thật sự là tuyệt, Triệu Nham giết đỏ cả mắt, ngao ngao kêu Châu Mộ là ba ba.

Ngay cả Lâm Thanh luôn luôn bình tĩnh cũng có chút hưng phấn, bất tri bất giác chơi liên tục không ngừng, thẳng đến khi nhân sĩ xã hội Châu Mộ nhắc nhở, cậu mới phản ứng lại là 10 giờ rưỡi rồi.

Lâm Thanh mở điện thoại, hàng đống tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ nhảy ra, không đợi cậu phản ứng lại, đã bị người bắt lấy bả vai kéo lên, tai nghe trên đầu cũng bị người gỡ xuống.

Đôi mắt vì thời gian dài nhìn chằm chằm máy tính mà đỏ lên, đồng tử mênh mang, khuôn mặt Cố Cảnh Diên tức giận đập vào trong mắt, Lâm Thanh chớp chớp, nghi hoặc nam nhân làm sao biết mình ở chỗ này.

Lại nghe nam nhân nặng nề nói với Triệu Nham ngồi đối diện, trời đã khuya, hắn trước tiên đưa Lâm Thanh về trước.

Triệu Nham ngốc ngốc gật đầu, thẳng đến khi Lâm Thanh bị nam nhân ôm ra ngoài mới hồi phục tinh thần lại, ngọa tào một tiếng, "Xong rồi, Lâm Thanh sẽ không phải về nhà bị đánh chứ, đều do tôi quên mất giờ giấc."

Châu Mộ bên cạnh nhướng mày, đồng tử hiện lên một tia quang mang, "Tôi nghĩ hẳn là sẽ không, đi thôi, xác thật không còn sớm, để tôi đưa cậu về nhà."

Lâm Thanh bị nam nhân ôm ra cửa nhét vào ghế phụ, cửa xe rầm một tiếng đóng lại, làm Lâm Thanh sợ tới mức trong lòng run lên nhưng trên mặt vẫn thản nhiên như cũ.

Nam nhân không nói lời nào, chỉ chuyên tâm lái xe, Lâm Thanh mở điện thoại xem tin nhắn hắn gửi, lúc đầu là hỏi mấy giờ về, sau thì nói phải về trước 9 giờ, sau đó lại nói trước 10h còn chưa về thì chờ bị thu thập đi,.... Lâm Thanh trực tiếp kéo đến tin nhắn cuối cùng, chỉ một câu.

"Bảo bối, đêm nay em chết chắc rồi."

Lâm Thanh yết hầu run run, nuốt một ngụm nước miếng, tắt điện thoại, ngữ khí bình tĩnh nhưng mang theo một tia run rẩy, "Tôi để điện thoại ở chế độ im lặng, cho nên không nghe được."

Nam nhân lại không giống như bình thường tươi cười bức bách Lâm Thanh cắt đất đền tiền, mà im lặng trầm mặc, Lâm Thanh nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Vừa nãy chơi game hăng quá, quên mất thời gian."

Bình thường chỉ cần thiếu niên đưa ra bậc thang, nam nhân liền sẽ thuận theo bước xuống, hôm nay lại trước sau trầm mặc, tính tình Lâm Thanh thời gian này đã bị nam nhân sủng lên trời.

Thấy chính mình đã chịu thua mà nam nhân lại còn không xuống nước, Lâm Thanh trong lòng cũng có chút tức giận, trực tiếp im lặng, muốn thế nào thì như thế đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro