Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời xuyên qua bức màn, chiếu xuống mặt người trên giường, Lâm Thanh mở mắt ra, vừa định ngồi dậy thì đột nhiên dừng lại, ẩm ướt quen thuộc dưới thân làm cậu bực bội, xốc chăn lên thì phát hiện khăn trải giường đã bị thấm ướt, đây đã không biết là lần thứ mấy.

Ngay từ đầu Lâm Thanh đã không thích thân thể của mình, thậm chí là chán ghét, sau này học sinh học rồi tra xét rất nhiều tư liệu mới biết bản thân không phải quái vật, chỉ là có chút không may mắn, gien thiếu khuyết dẫn tới thân thể cậu cùng người khác không giống nhau.

Vốn dĩ cậu đã chấp nhận nó, nhưng theo tuổi tác lớn dần, thân thể lại càng ngày càng mất khống chế, giống như hiện tại, cậu không khống chế được muốn an ủi lỗ nhỏ phía dưới.

Nhưng lý trí nói cậu không thể, cậu là cái con trai, không nên sờ nó, càng không thể thông qua nó đạt được khoái cảm.

Thật vất vả mới ngăn cản được chính mình, Lâm Thanh thay ga trải giường mới, quần lót mới, đem đồ thay ra ném vào tủ quần áo, chờ lúc khác lại xử lý.

Ra khỏi phòng ngủ, phát hiện đồ ăn sáng đã làm xong, Cố Cảnh Diên để lại tờ giấy nói đã đi làm, Lâm Thanh rửa mặt ăn sáng xong liền đến trường học.

"Aizz, Lâm Thanh cậu muốn thi trường nào? Nếu còn chưa nghĩ ra thì đi theo người anh em này đi!" Triệu Nham ngồi cùng bàn lúc nào cũng phấn khởi, Lâm Thanh không biết cậu ta lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy.

Trái ngược với Lâm Thanh, có thể là bởi vì từ nhỏ đã phải tự mình chăm sóc bản thân cho nên bất luận đối mặt với tình huống gì cậu đều bảo trì bình tĩnh.

"Vẫn chưa." Lâm Thanh hiện nay đã lớp 12, chủ nhiệm nói mọi người có thể chọn một mục tiêu để nỗ lực, như vậy sẽ có phương hướng để phát triển.

Tuy rằng Lâm Thanh đúng là chưa nghĩ ra muốn chọn trường nào, nhưng cậu có thể xác định mình tuyệt đối sẽ không chọn trường Triệu Nham chọn, bởi vì với tính tình của cậu ta, khẳng định sẽ chọn cái trường kỳ quái nào đó, cha mẹ Triệu Nham cũng rất thương cậu ta, dù sao phía trên đã có anh trai anh minh thần võ kế thừa gia nghiệp, con trai út chỉ cần làm thiên sứ nhỏ của ba mẹ là được.

"Ai, đừng mà, cậu còn chưa nghe tôi giới thiệu nữa!" Triệu Nham đang có hứng thú muốn cùng cậu giao lưu nhưng nhìn thấy thầy giáo tới, lại chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.

Cứ như vậy thẳng đến tan học cậu ta cũng không tìm được cơ hội mở miệng, vô dụng thôi, cậu ta thật sự là quá nhiệt tình, Lâm Thanh thật sự không tiêu hoá được người có tính cách như vậy, đành phải trốn trước.

Lúc cậu về đến nhà thì Cố Cảnh Diên đã về rồi, hôm nay hình như hắn tan tầm sớm, Lâm Thanh trong lòng nghĩ vậy, miệng cũng nói ra. Cố Cảnh Diên một bên tiếp nhận cặp sách của cậu một bên nói: "Hôm nay công việc kết thúc sớm cho nên về sớm một chút."

Lâm Thanh không nói gì, chỉ tiếc hôm nay không thể xử lý khăn trải giường cùng quần lót, thấy Cố Cảnh Diên đang nấu cơm, Lâm Thanh liền rửa tay muốn giúp hắn, Cố Cảnh Diên thấy thế cười nói: "Thanh Thanh đừng động vào, sắp xong rồi, con đi xem TV một lát đi."

Lâm Thanh nghe hắn gọi mình thân mật như vậy thì có chút kinh ngạc, nhưng thấy hắn vẻ mặt tự nhiên thì cũng không nói gì nữa, "Dạ vâng."

Cơm rất nhanh đã làm xong, Lâm Thanh hai người cúi đầu ngồi ăn cơm, bọn họ đều không phải người thích nói chuyện cho nên lúc ăn cơm luôn rất yên tĩnh, đây mới là bầu không khí Lâm Thanh thích, nhưng lúc này Cố Cảnh Diên lại đột nhiên mở miệng: "Thanh Thanh, lần này sinh nhật con muốn làm gì không?"

Lâm Thanh có chút kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới ý thức được mình sắp sinh nhật, là sinh nhật 18 tuổi, đại biểu cậu đã thành niên, nhưng cậu không muốn làm gì cả, lúc trước ăn sinh nhật cũng chỉ là đơn giản ăn cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi.

Cho nên cậu liền đem suy nghĩ của mình nói ra: "Chúng ta người một nhà đơn giản ăn bữa cơm là tốt rồi, không cần làm gì nữa."

Cố Cảnh Diên trong lòng không quá đồng ý nhưng hắn vẫn luôn thuận theo Lâm Thanh cho nên không phản đối, chỉ nói: "Mẹ con khả năng không thể trở về kịp, lần này sinh nhật chỉ sợ có mỗi hai người chúng ta cùng nhau trải qua." Ngữ khí rõ ràng có chút tiếc nuối nhưng ánh mắt lại hoàn toàn tương phản.

Lâm Thanh tỏ vẻ thấu hiểu, dù sao trước đây phần lớn đều là như vậy.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh chủ động rửa chén, cậu diện mạo vốn đã nhu hòa, thường được người khen là an tĩnh hiểu chuyện, hiện tại mặc tạp dề lên, ở trong mắt người nào đó lại nhiều thêm một phần phong vị.

Gần đến giờ ngủ, Lâm Thanh uống một ly sữa bò xong liền lên giường nằm, nhớ tới lời nói hôm nay của Triệu Nham, cậu nhịn không được tự hỏi chính mình sau này muốn học ở đâu, học ngành gì, nghĩ tới nghĩ lui liền ngủ mất.

Tựa như mỗi ngày đều được đồng hồ báo thức, cửa phòng đúng giờ bị đẩy ra, hôm nay Lâm Thanh nằm sấp ngủ, nam nhân cũng không thay đổi tư thế của cậu, thuận thế áp lên hôn vành tai cậu, vừa mút vừa liếm, làm đến ướt át sắc tình.

Hắn cởi quần áo cậu ném sang một bên, cẩn thận liếm láp phần lưng trắng tinh phía sau, hôn dần đến bả vai.

Thẳng đến toàn bộ phần lưng đều che kín dấu vết mới bỏ qua, đôi tay bắt lấy mông vểnh của Lâm Thanh, thiếu niên tuy dáng người tinh tế nhưng mông thịt lại rất đầy đặn, khiến nam nhân yêu thích không buông tay.

Không chỉ dùng tay xoa nắn, môi hắn còn thường thường ở trên làn da tuyết trắng lưu lại từng vệt đỏ, lại dùng răng cọ xát, giống như chó lớn tìm miếng thịt mình ưa thích.

Một hồi lâu sau, hắn mới lưu luyến buông tha cánh mông bị tàn sát bừa bãi, dùng tay bẻ ra hai chân thiếu niên, không chờ nổi đem côn thịt sưng to cắm vào giữa hai chân cẩn thận cọ xát, đem hoa huyệt cọ đến nước chảy ròng ròng, giải toả một chút dục hỏa trên người.

Cuối cùng vừa kêu bảo bối, vừa đem tinh dịch bắn lên mặt cậu, ngay cả môi cũng dính một chút, không biết vì nguyên nhân gì, buổi tối hôm nay Cố Cảnh Diên phá lệ làm càn, tựa hồ là không sợ bị Lâm Thanh phát hiện ra thân thể khác thường, chỉ lo giải toả dục vọng của chính mình.

Chờ sau khi tất cả kết thúc, Cố Cảnh Diên lại đem Lâm Thanh sửa sang lại sạch sẽ, sau đó ôm Lâm Thanh hôn lên môi, lên mũi, lên tai, lên miệng, vừa hôn vừa nói: "Bảo bối, em sao lại đáng yêu như vậy, ba ba sắp chờ không nổi nữa, hiện tại liền muốn đem em ăn luôn."

Chuyện này trực tiếp dẫn tới Lâm Thanh ngày hôm sau lại phải thay toàn bộ khăn trải giường.

Thời gian qua nhanh, trong nháy mắt liền đến ngày sinh nhật của Lâm Thanh, Cố Cảnh Diên cố ý nghỉ phép cùng cậu ăn sinh nhật, Lâm Thanh cũng gọi video cho mẹ, mẹ cậu bởi vì công tác chưa kết thúc cho nên chưa thể về được, nhưng quà sinh nhật đã mua xong, mấy ngày nữa sẽ đến.

Nhìn áy náy trong mắt mẹ, Lâm Thanh tuy rằng trong lòng khổ sở nhưng vẫn cười nói với mẹ không sao.

Cố Cảnh Diên chuẩn bị một bữa tiệc lớn trước nay chưa từng có, còn tặng cậu quà sinh nhật, là một chiếc camera cậu vẫn luôn rất muốn.

Chuyện này khiến Lâm Thanh rất cảm động, chưa từng có người nào quan tâm cậu như vậy, ngay cả mẹ cũng vì công việc mà thường xuyên xa nhà, rất ít có thời gian ở cùng cậu, càng đừng nói chú ý đến biết cậu thích cái gì, Lâm Thanh trên thực tế là một người rất cô độc.

"Thanh Thanh, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của con, cũng là sinh nhật đầu tiên ta cùng con, những lần trước vắng mặt nhưng sau này mỗi sinh nhật ta đều sẽ ở bên cạnh con." Cố Cảnh Diên trong tay bưng bánh kem cắm ngọn nến, cười đến vô cùng ôn nhu, khoảnh khắc đó Lâm Thanh thật sự xem hắn là cha, hoàn toàn tiếp nhận hắn.

Sinh nhật hôm nay trong lòng Lâm Thanh là một bữa tiệc rất viên mãn, cậu ăn một bữa lớn, thổi nến, ăn bánh sinh nhật, hưng phấn đến mức bị Cố Cảnh Diên dụ uống liền mấy ly rượu vang đỏ! Ngày mai là cuối tuần, có thể ngủ nướng, thật là một ngày hoàn mỹ!

Lâm Thanh sau khi uống sữa bò nằm trên giường thì nghĩ như thế.

Loại ý nghĩ này vẫn luôn duy trì đến nửa đêm. Lâm Thanh lại nằm mơ, vẫn là ác mộng kia, Lâm Thanh rõ ràng nhìn thấy một con mãng xà so với cậu còn cao hơn đang đánh úp về phía cậu, cậu nỗ lực chạy vội về phía trước, lại phát hiện chân của mình căn bản không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị mãng xà xâm nhập.

Lâm Thanh nhắm chặt hai mắt chờ đợi cái chết đến, nhưng không ngờ mãng xà không tiếp tục buộc chặt mà thu nhỏ lại, ở trên người cậu bò tới bò đi như là đang tìm kiếm gì đó, thẳng đến khi bò đến giữa hai chân cậu mới dừng lại.

Lâm Thanh có một loại dự cảm xấu, đang muốn chạy trốn lại bị nó chui vào bên trong hoa huyệt. Lâm Thanh mở choàng mắt, phát hiện chính mình đang nằm mơ, không đợi cậu thở phào nhẹ nhõm lại phát hiện bản thân thật sự không động đậy được, mà hoa huyệt dưới thân lại truyền đến cảm giác có cái gì đó đang mấp máy.

Lâm Thanh theo bản năng la lên một tiếng rồi giãy giụa, nhưng có thể là vì trước khi ngủ đã uống mấy ly rượu vang cho nên thân thể cậu nhũn ra, như thế nào cũng tránh không được, lúc này Lâm Thanh còn có chút mơ mơ màng màng, cho rằng thật sự có rắn, thẳng đến khi phía dưới có tiếng truyền đến cậu mới dừng giãy giụa, vừa cúi đầu nhìn, cảnh tượng phía dưới lại càng khiến cậu hỏng mất.

"Bảo bối tỉnh rồi? Đừng sợ, là ba ba." Cố Cảnh Diên ngẩng đầu liếm môi nói với Lâm Thanh, bên miệng còn mang theo chút dâm thủy chưa bị liếm hết.

"Cố.... Cố Cảnh Diên! Ông đang làm gì! Ông mau buông tôi ra!" Lâm Thanh đầu óc có chút phản ứng không kịp với tình huống hiện tại, nhưng cậu theo bản năng muốn xê dịch ra xa một chút, thân thể không ngừng giãy giụa, lại bị người ta chặt chẽ khóa trụ không thể nhúc nhích.

Lâm Thanh gấp đến phát khóc, đầu óc rối như cuộn chỉ, trong lòng đều là xong rồi! Bí mật của mình bị phát hiện, chốc lát lại nghĩ, Cố Cảnh Diên vì sao lại ở trong phòng mình, hắn muốn làm gì?

Một bên giãy giụa một bên khóc rống, thẳng đến khi Cố Cảnh Diên ôm lấy cậu, vừa hôn vừa an ủi "Bảo bảo không sợ, là ba ba, là ba ba đang hôn em."

Lâm Thanh dần dần an tĩnh lại, sau đó một phen đẩy Cố Cảnh Diên ra, kéo chăn lui về phía sau, nhưng phía sau chính là tường, cho dù lui lại nữa cũng không thể chạy thoát.

"Ông muốn làm gì?" Lúc này Lâm Thanh đã hiểu bản thân gặp phải chuyện gì, chỉ là cậu không thể tin được người ngày thường ôn hòa hữu lễ sẽ là một tên biến thái ghê tởm!

Cố Cảnh Diên chậm rãi tới gần Lâm Thanh, một phen kéo ra chăn Lâm Thanh nắm chặt trong tay, bắt lấy chân cậu kéo về phía mình, "Bảo bảo em nói xem? Ba ba đã nhịn quá lâu rồi, bảo bảo cần phải bồi thường ta thật tốt," một tay áp chế Lâm Thanh, một tay bẻ ra hai chân cậu.

Lúc này bảo bối ngủ hắn đã giúp cậu làm tiền diễn, dâm thuỷ lỗ nhỏ chảy ra đều đem quần lót làm ướt.

"Bảo bảo phía dưới cơ khát như vậy, ba ba cũng không để nó chờ, trước đút no rồi lại nói sau, nhé?" Hắn vừa nói xong cũng mặc kệ Lâm Thanh có phản ứng gì, trực tiếp động thân thao vào.

Tuy rằng chỉ mới tiến phần quy đầu nhưng Lâm Thanh đã đau không nói nên lời, cậu không ngừng thở dốc, trên tay cũng mất đi sức lực, Cố Cảnh Diên buông tay cậu ra, một bên liếm láp núm vú một bên dùng tay nhẹ xoa bộ phận sinh dục, thỉnh thoảng còn chiếu cố côn thịt trắng nõn.

Dường như chậm rãi cảm nhận được lạc thú, bên trong nhục huyệt chảy ra một cổ dâm thủy, khiến cho côn thịt Cố Cảnh Diên có thể tiếp tục thâm nhập, hắn vừa cắm vào bên trong vừa hôn môi Lâm Thanh, ở bên tai cậu nhẹ giọng an ủi.

"Bảo bối thả lỏng để ba ba đi vào được không? Ngoan bảo nghe lời, để ba ba thương em." Lâm Thanh còn muốn giãy giụa nhưng lại đều bị Cố Cảnh Diên áp xuống, Lâm Thanh tức đến mức vứt bỏ hình tượng ngoan ngoãn ngày xưa, chửi ầm lên "Cố Cảnh Diên ông là đồ biến thái! Ông đi ra ngoài, khốn nạn!"

"Đúng vậy, ba ba chính là biến thái, ba ba là đại biến thái chỉ thích Thanh thanh tiểu biến thái!" Nghe Lâm Thanh mắng hắn, Cố Cảnh Diên lại càng phấn khởi, vứt bỏ suy nghĩ chậm rãi tiến vào, trực tiếp thúc eo cắm hết toàn bộ vào, chọc thủng tấm màn ngày xưa từng cẩn thận đối xử, máu tươi theo động tác đâm thọc chảy ra ngoài.

"A!" Lâm Thanh bị động tác này làm đau đến thở không nổi, tiếng mắng cũng mắc kẹt trong miệng, côn thịt vốn dĩ hơi gắng gượng đều xìu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro