Chương 8: Trong thư phòng liếm hậu huyệt trước khi khai bao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, những tia mặt trời đầu tiên xuyên qua khe hở chiếu vào căn phòng bị tấm rèm dày nặng che khuất, chiếu vào hai người đang thân thể giao triền, thân mật không thể phân trên giường.

Nam nhân hai tay ôm thiếu niên trong lòng ngực, chân mạnh mẽ chen vào giữa hai chân thiếu niên, toàn bộ thân thể cậu ghé vào trên người nam nhân ngủ say.

Bỗng nhiên, đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Thanh mơ mơ màng màng mở mắt, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng mới vừa chui ra một góc đã bị nam nhân ấn trở lại ôm gắt gao.

"Đồng hồ báo thức..." Lâm Thanh giọng khàn khàn, mang theo mê mang vào buổi sớm.

Một bàn tay từ trong chăn vươn ra tắt đồng hồ rồi trở lại ôm sát người trong lòng, môi tiến đến bên tai thiếu niên hôn hôn, thanh âm trầm thấp ngái ngủ, "Ngoan, ngủ với ba ba một lát."

Nhớ tới hôm nay được nghỉ, Lâm Thanh cũng hôn hôn trầm trầm ngủ tiếp, thẳng đến khi mặt trời lên cao cậu mới từ từ tỉnh lại, trở mình theo bản năng sờ sang bên cạnh.

Trong chăn vẫn ấm áp như cũ nhưng người đã không còn, Lâm Thanh ngồi dậy, phát ngốc một lát thì bị tiếng đóng cửa cắt ngang.

Nam nhân mặc quần áo ở nhà, cơ bắp đều bị quần áo che khuất, cả người mang một loại hơi thở hưu nhàn, hắn từ từ đi đến trước giường, giúp thiếu niên vẫn còn đang sững sờ mặc quần áo.

Lâm Thanh ngồi ở mép giường, nam nhân nửa ngồi xổm mang tất cho cậu, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu nam nhân, môi khẽ mở, "Ông nói, tôi muốn gì ông cũng đều có thể cho, đúng không?"

Nam nhân dừng tay một chút rồi tiếp tục động tác giúp thiếu niên mang tất mang dép lê, sau đó vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu ngước nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mặt trời chói mắt khiến khuôn mặt thiếu niên có chút mơ hồ.

Nam nhân nhìn người trước mắt chậm rãi mở miệng: "Của ba chính là của em", sau đó khóe miệng cong lên, nhẹ giọng nói "Tiền đề là, em là của ba."

Bởi vì dậy quá muộn cho nên chờ hai người cơm nước xong xuôi cũng đã đến giữa trưa, nam nhân ở trong thư phòng làm việc, Lâm Thanh ở bên cạnh làm bài thi.

Lâm Thanh chuyên chú làm đề, không phát hiện nam nhân đáng lẽ nên làm việc lại đang nhìn cậu chằm chằm.

"Bảo bảo, lại đây."

Lâm Thanh mắt điếc tai ngơ chuyên tâm nghiên cứu đề bài trước mặt, nam nhân bất đắc dĩ bật cười, không còn vẻ hiểu chuyện như lúc mới gặp nhau, thiếu niên ở trước mặt nam nhân càng ngày càng tuỳ ý.

Nam nhân đứng dậy đem thiếu niên kéo đến bàn sách, hai người mặt đối mặt, Lâm Thanh nghi hoặc, tư thế này là có ý gì?

Nam nhân lên tiếng trước, "Thanh Thanh tương lai muốn làm gì?"

Lâm Thanh đối với bộ dạng muốn làm ba ba tốt của nam nhân đặc biệt cạn lời, "Liên quan gì đến ông?".

Nam nhân ôn nhu cười, tiến đến ôm mặt thiếu niên, "Thanh Thanh thích nhiếp ảnh, tương lai hẳn sẽ lựa chọn nghề nghiệp liên quan?"

Nam nhân nhìn chằm chằm hai mắt thiếu niên, thanh âm mang theo mê hoặc, "Vừa rồi Thanh Thanh hỏi có phải em muốn gì ba ba cũng cho không, ba ba có thể nói cho em biết ba ba có thể cung cấp cho em mọi thứ em yêu cầu, trường học tốt nhất, cho dù điểm thi đại học không đủ, ba ba cũng có thể cho em xuất ngoại du học."

"Còn có thiết bị cùng dụng cụ, cơ hội làm việc, hoặc nếu Thanh Thanh là chú sâu nhỏ không thích mỗi ngày đi làm, ba ba cũng có thể xây cho em một phòng làm việc riêng." Nam nhân nhìn chằm chằm đôi mắt người trước mặt, nói ra chuyện hắn đã sớm tính toán.

Lâm Thanh vung tay đẩy tay nam nhân ra, ánh mắt hờ hững, khóe miệng nhấc lên một tia châm chọc: "Đây là giao dịch?"

"Không phải", nam nhân thu hồi ý cười trên mặt, nghiêm túc nói, "Đây là tâm ý của ba, ba ba muốn Thanh Thanh biết, ba là đường tắt để Thanh Thanh đạt thành mơ ước, để con mình phải đi đường vòng là người cha không có trách nhiệm."

Nói đến nửa câu sau, nam nhân đã khôi phục lại tính tình ác liệt.

"Đáng tiếc, ông đoán sai, tôi đối với nhiếp ảnh không có hứng thú, đối với ông cũng không có." Đôi môi mềm mại của thiếu niên phun ra từ ngữ lạnh băng, ánh mắt hờ hững.

Nam nhân xoay người ngồi vào ghế dựa, nhìn thiếu niên quật cường trước mặt, "Cái miệng phía trên của bảo bối lúc nào cũng cứng như vậy, vẫn là miệng nhỏ phía dưới tương đối thành thật."

Một câu nói của nam nhân đem bầu không khí lạnh băng kéo sang một hướng khác, trong không khí đột nhiên có chút nóng, nhìn hai mắt nam nhân trước mặt tràn ngập dục vọng, thiếu niên mới phản ứng lại, tức giận đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Lại bị nam nhân giữ chặt ấn trên đùi, thiếu niên giãy giụa không ra, đành buông xuôi rũ mắt bất động, tùy nam nhân giở trò với cậu, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Nam nhân mút lỗ tai thiếu niên, từng trận tiếng thở dốc từ bên tai trực tiếp truyền tới trong lòng, "Ba ba sờ cái miệng nhỏ phía dưới của bảo bảo, nếu nó ướt, vậy chứng tỏ ba ba nói đúng, bảo bảo thích nhiếp ảnh, cũng thích ba ba."

"Ông,, ông vô lại,, buông tôi ra!" Lâm Thanh giãy giụa nhưng nam nhân tay chân thuần thục chui vào trong quần cách quần lót vuốt ve, "Tao bảo bối, quần lót đều ướt đẫm, còn cãi bướng."

Nam nhân dán bên tai thiếu niên trêu đùa, bàn tay giơ lên trước mặt thiếu niên, lòng bàn tay sáng lấp lánh dâm thủy, nam nhân dùng mấy ngón tay vuốt nhẹ mũi thiếu niên mũi, dịch nhầy sáng lấp lánh dính lại.

Sau đó dẹp hết tài liệu trên bàn, một tay đem Lâm Thanh ấn trên bàn sách, cúi xuống hôn môi, "Bảo bảo, ba ba có phải nói đúng không, em cũng yêu ba ba, em là của ta, biết chưa."

Hơi thở nóng bỏng trong miệng nam nhân đánh vào trên mặt Lâm Thanh, khiến cho mặt cậu nổi lên đỏ ửng, miệng bị nam nhân dùng sức hôn, hắn giống như rất kích động, động tác có điểm thô bạo.

"Không đúng," nam nhân lầm bầm lầu bầu, "Em vốn dĩ là của ta, mặc kệ em có thừa nhận hay không."

Hôm nay Lâm Thanh không ra ngoài cho nên mặc một bộ quần áo ở nhà, cổ áo có chút lớn, giờ phút này đang bị nam nhân lôi kéo hôn môi.

"A, đây gọi là yêu, đổi lại một người khác đối với tôi như vậy, tôi cũng yêu a." Lâm Thanh vốn dĩ không muốn chấp nhặt với biến thái nhưng trong lòng lại vẫn không phục.

Nam nhân nghe xong lời này liền giận dữ, tuy rằng biết thiếu niên chỉ là mạnh miệng nhưng hắn vẫn thật sự bị làm tức giận, đối với cần cổ trắng mịn trước mặt càng ra sức gặm cắn, tra tấn Lâm Thanh đến khó chịu, cậu dùng sức đẩy cái đầu chôn bên cổ, vất vả lắm nam nhân mới nhả ra, để lại trên cổ thiếu niên toàn dấu răng cùng nước miếng.

Áo trên bị nam nhân xốc lên, hai viên đào mọng thay phiên nhau bị ngậm vào miệng liếm láp, liếm Lâm Thanh ngứa không thôi, ngực run rẩy, tay chặt chẽ bắt lấy đỉnh đầu đang ghé vào ngực mình.

"A..., A... Không,, đừng liếm... dừng... ngứa... a... ưm..."

Nam nhân vừa liếm vừa lột quần thiếu niên, tay vói vào trong, "Bảo bối nơi nào ngứa, nơi này sao?" Tay hung hăng xoa nắn nhục huyệt, "Ba ba giúp bảo bối ngăn ngứa."

"Ân... A... a không cần... A...ưm... a," dưới sự xoa nắn nhanh chóng của nam nhân, Lâm Thanh nháy mắt đạt tới cao trào, dâm thủy trong lỗ nhỏ phun tung toé như nước tiểu, bắn ướt cả tài liệu trên bàn, bắn tới trên tay nam nhân, tích tích rơi xuống mặt đất.

Lâm Thanh hai chân vô lực run rẩy, huyệt khẩu mở lớn, nam nhân vói ngón tay vào trong huyệt mát xa huyệt thịt run rẩy, "Bảo bối, em cao trào, xem dâm thuỷ của em này, ba ba lát nữa sao làm làm việc, tiểu tao hóa."

Thanh âm ác liệt của nam nhân vang lên bên tai, rõ ràng là nam nhân sai, lại đổi trắng thay đen, Lâm Thanh thở hổn hển, đứt quãng phản bác: "Ông... liếm sạch sẽ... không phải được rồi sao."

Nghe thiếu niên nói như thế, nam nhân trên bụng trào ra một cổ nhiệt lưu, chỉ cảm thấy dưới thân quả thật là tiểu yêu tinh, lời nói ra cũng có thể tao như vậy.

Nam nhân hạ người hôn sâu thiếu niên đang giương miệng thở dốc, "Bảo bối thật thông minh", tiếp theo khom lưng kéo hai chân thiếu niên ra, đem quần lót ướt đẫm cởi vứt xuống đất.

Đầu tiên là dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp dâm thủy dính trên háng, cắn thịt mềm trắng nõn nhẹ nhai, hơi hơi đau đớn khiến Lâm Thanh không tự giác run rẩy.

Chờ đem bên trong hai chân liếm láp sạch sẽ, đầu lưỡi mới tới gần nhục huyệt run rẩy, liếm láp huyệt dâm đang chảy nước, răng ngậm môi huyệt khẽ cắn, làm tiểu huyệt vốn sưng lại càng sưng to, múp míp giống như cái bánh bao.

Nam nhân yêu thích không buông tay, mở lớn miệng đem toàn bộ tiểu huyệt ngậm vào, giống như đang nhấm nháp thứ gì mỹ vị, mút đến dâm thủy chậc chậc rung động.

"A... ân.. ha... ha... a..." Lâm Thanh bị đầu lưỡi ướt mềm mượt mà liếm láp, sảng khoái giống như ngâm mình trong suối nước nóng, nhịn không được thả lỏng thân thể, đem đỉnh đầu giữa hai chân ấn vào miệng huyệt.

Nam nhân thấy thiếu niên hưởng thụ, trong lòng vô cùng đắc ý, vì thế càng thêm ra sức, đem đầu lưỡi duỗi thẳng, từ dưới lên trên từng chút một liếm ướt mềm nhục huyệt.

Thẳng đến khi đem dâm thủy liếm sạch sẽ mới thôi, khiến thiếu niên quên mất hôm nay là mấy nào, chỉ biết hưởng thụ nam nhân dưới thân hầu hạ.

Thẳng đến khi bị nam nhân hôn môi cậu mới hồi phục tinh thần, đầu lưỡi nam nhân vói vào trong miệng tàn sát bừa bãi, thiếu niên lúc này mới nhớ ra nam nhân dùng cái miệng vừa mới liếm lỗ dâm này hôn mình, tức khắc một trận ghét bỏ.

Muốn quay mặt đi lại bị nam nhân dùng tay chế trụ, thẳng đến khi nam nhân cảm thấy mỹ mãn buông ra mới một bên ho khan, một bên ghét bỏ: "Ông có thấy ghê tởm hay không!"

Nam nhân cau mày, dùng tay đánh vào mông trần của thiếu niên, cười nói "Tiểu hỗn đản, ba đều không chê em, em còn dám ghét bỏ tôi."

Vừa nói vừa đem thiếu niên nâng dậy, Lâm Thanh chân vừa rơi xuống đất liền mềm nhũn quỵ xuống, nam nhân một phen bế cậu lên, để cậu ngồi trên đùi chính mình.

Lâm Thanh muốn lấy quần áo trên mặt đất , lại bị nam nhân ngăn cản, "Ở trong nhà cần gì mặc quần áo, cứ như vậy ba ba thích."

Lâm Thanh bất đắc dĩ, đành bị nam nhân ôm vào trong ngực, ghé trên vai nam nhân mơ màng ngủ, nam nhân thấy vậy, lấy một tấm thảm nhỏ đắp lên người cậu.

"Mệt nhọc thì ngủ đi, ba ba cùng em", nói vô cùng đường hoàng, thật không biết là ai bồi ai.

Lâm Thanh cực kỳ buồn ngủ, không muốn cãi nhau với nhau, liền ghé vào trên vai nam nhân ngủ, đến khi tỉnh lại, trong phòng đã hoàn toàn tối tăm, chỉ còn ánh sáng máy tính chiếu vào hai người.

Lâm Thanh muốn quay đầu xem nam nhân đang làm gì, lại bị nam nhân chặn đầu lại, đem notebook khép lại.

"Bảo bối tỉnh? Đói bụng sao? Ba ba nấu cơm cho em ngay đây."

Lâm Thanh có chút khó hiểu với động tác vừa rồi của nam nhân, nhưng cũng không suy nghĩ sâu, chỉ gật gật đầu, "Đói bụng."

Nam nhân đem người ôm ra khỏi thư phòng đặt lên sô pha trong phòng khách, "Bảo bối trước xem TV một lát, cơm một sẽ xong ngay thôi."

Vì thế Lâm Thanh cứ như vậy xem hai tập Doraemon, chờ cả gia đình Doraemon chuẩn bị ăn cơm thì được nam nhân ôm tới nhà ăn.

"Tôi như vậy làm sao ăn cơm? Lấy quần áo cho tôi." Vẫn còn trần trụi làm thiếu niên có chút không kiên nhẫn.

"A, ba ba quên mất bảo bảo vẫn chưa mặc quần áo, thật là", nam nhân biểu tình có chút ảo não, làm như đang tự trách mình quên lấy quần áo cho người ta.

Nhưng ngay sau đó hắn lại đem Lâm Thanh trực tiếp ôm trên đùi chuẩn bị đút người ăn cơm, Lâm Thanh có chút tức giận: "Ông làm gì? Còn không lấy quần áo cho tôi!"

"Bảo bảo như vậy không thể ăn cơm, ba ba đút em là được, ngoan, nghe lời, nếu bảo bảo nghe lời một lát sẽ cho bảo bảo ngủ, còn không thì..."

Nam nhân đĩnh thân, vật lớn chôn trong quần dù chưa cương cứng nhưng hình dạng đã phi thường khả quan, cọ cọ lỗ nhỏ Lâm Thanh xong lại có xu thế muốn sống lại.

Lâm Thanh không muốn lúc ăn cơm bị cắm huyệt, cho nên nhìn muỗng cháo đút đến bên miệng liền cau mày há mồm nuốt xuống, "Bảo bối thật ngoan." Nam nhân nháy mắt mặt mày hớn hở, giống như đút đến nghiện, thẳng đến khi Lâm Thanh che miệng kiên quyết không ăn nữa mới tính là xong.

Sau đó tự mình nhanh chóng ăn cơm, đem Lâm Thanh đặt trên sô pha, lại về phòng bếp chuẩn bị rửa chén, Lâm Thanh tranh thủ lúc nam nhân không chú ý liền đến phòng tắm tắm rửa.

Mặc áo ngủ, thắt nút kín mít, nằm trên giường tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, khiến nam nhân nhìn đến tình cảnh này liền có chút bất đắc dĩ.

Lúc này Lâm Thanh còn không biết, trốn được mùng một, không trốn được mười lăm.

Nam nhân cũng xác thật không động đến cậu, chỉ ôm người vào trong ngực, nghĩ đến mấy thứ mình đặt trên mạng liền hưng phấn đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro