Chương 1: Đứa thứ ba lỗ vốn trong nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đứa thứ ba lỗ vốn trong nhà.

Editor: Diệp Thanh Thu

Beta: Thất Thất Sắc Sắc

_o0o_

Phía nam thôn Viên gia có một con suối nhỏ, giữa hè thời tiết nơi này mát mẻ, ve kêu chim hót hoa sen ngát hương, với bọn nhỏ trong thôn chính là thánh địa nghỉ mát.

Bọn trẻ trong thôn không thể so với thiếu gia tiểu thư trong thành trấn, đối với bọn nó thì có thể mượn lúc lội bùn bắt ốc nhổ cỏ heo, thuận tiện chơi đùa trong dòng suối mát, chính là trò chơi vui vẻ nhất trong ngày hè.

Dù sao về nhà còn phải giúp cha mẹ cho gà ăn chẻ củi, làm không ít công việc vất vả. Hơi lớn tuổi một tí thậm chí còn phải chuẩn bị cơm nước cho cả nhà, chờ đợi cha mẹ lao lực cả một ngày trở về từ đồng ruộng.

Viên Hương Nhi lắc lắc ước lượng cái sọt phía sau lưng. Cái sọt cao gần bằng nàng, bên trong đầy cỏ heo mới vừa từ suối nước vớt lên. Nàng điều chỉnh hô hấp, cố gắng đuổi theo bước chân các tỷ tỷ. Bảy tuổi nàng đã bị coi là một phần sức lao động trong nhà, mất đi tư cách chơi đùa cả ngày.

Bởi vì một cuộc tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nàng đột nhiên từ xã hội hiện đại phồn hoa, xuyên đến thời trung cổ đơn sơ cằn cỗi. Nhưng bất kể nói thế nào, bảy năm năm tháng khiến nàng dần thích ứng với cuộc sống không có thiết bị thông minh, tin tức bế tắc, lấy sức lao động làm chủ cuộc sống ruộng vườn.

Nơi này vừa mới sáng sớm đã rơi một trận mưa to, sau cơn mưa đường đất tích không ít nước bùn.

Bọn nhỏ đi chân đất, chơi đùa chạy qua mấy vũng nước to to nhỏ nhỏ, không có người chú ý ngay bên chân có một bãi nước nhỏ, bên trong có một sinh vật mang hình người lớn chừng ngón cái đang liều mạng giãy dụa.

Thực tế đầu nó quá nhỏ, thậm chí còn không to bằng đầu ngón tay. Tay chân mảnh dẻ da thịt trắng nõn, hình dáng không khác con người chút nào, chỉ là phía sau lưng nhiều thêm một đôi cánh mỏng manh.

Cánh bị ướt trở nên nặng nề, khiến cho nó càng khó thoát thân, chỉ có thể đuỗi cánh tay nho nhỏ ra chắn từng đợt nước không ngừng bay tới, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Nhưng mà bọn nhỏ đi ngang qua hình như hoàn toàn nhìn không thấy một sinh linh đang gặp nguy hiểm, từng tiếng cười đùa rồi cả nước bùn bắn lên từng hồi.

Viên Hương Nhi đi theo đội ngũ đột nhiên dừng bước.

Nàng nhìn các tỷ tỷ đi trước không phát hiện gì, tỉnh bơ ngồi xổm xuống, duỗi ra một ngón tay vớt nó ra khỏi vũng nước, đặt nó trên đóa hoa hướng dương nở ven đường.

Người bé tí kia đang hoảng sợ vì bị ngâm nước được giải cứu, tay chân đã có thể sử dụng, bám chặt lấy ngón tay Viên Hương Nhi. Đến mức Viên Hương Nhi phải dùng chút lực mới rút ra được, treo nó ở chính giữa hoa hướng dương ven đường.

Nó xơ lụi trên nhụy hoa hướng dương, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện biểu cảm như trẻ con, mặt mũi nhăn nhó cả, thu hai tay nhỏ giơ trên đỉnh đầu, lạy Viên Hương Nhi một cái, mở miệng phun ra mấy ngụm bong bóng nước.

Có chút đáng yêu.

Trên khoé miệng Viên Hương Nhi lộ ra ý cười.

Không biết có phải là bởi vì trải qua một lần sống chết, từ lúc sau khi xuyên không, nàng phát hiện mình có năng lực không giống người bình thường, có thể nhìn thấy đủ loại quỷ quái yêu ma trên thế giới này.

Nhưng xuất phát từ tính cẩn thận, Viên Hương Nhi không nói việc này với người thân. Nơi đây là chốn nông thôn dân trí còn chưa hoàn toàn khai hóa, vừa sùng bái vừa sợ hãi quỷ thần, nàng cảm thấy để lộ năng lực kỳ lạ này sẽ khiến mình bị xem như ma quỷ mà bài xích.

Về phần trên thế giới này còn có những người thấy đủ loại yêu quái như nàng hay không, Viên Hương Nhi không biết. Sau khi sinh ra, nàng chưa từng có cơ hội bước ra khỏi cái thôn này một bước, nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Nàng chỉ biết nhân khẩu trong Viên gia thôn không tính là quá nhiều, chưa từng phát hiện một người nào có được loại năng lực giống nàng.

Không nói là cha mẹ anh em, hay là bà đồng có thể mời được đủ loại đại tiên nhập thân trong truyền thuyết, dường như hoàn toàn không cảm giác được đám tiểu yêu hòa lẫn trong sinh hoạt của mọi người.

Trưởng tỷ Viên Xuân Hoa dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu muội muội rơi lại xa xa phía sau. Trông thấy muội muội không đến bảy tuổi, cười ngây ngô với một đóa hoa hướng dương ven đường, nàng bất đắc dĩ thở dài.

Trong nhà có ba tỷ muội, nhị muội có tính cách nhanh nhẹn, lanh lợi, ngược lại tiểu muội này lại trầm ổn chịu khó, chỉ là không biết vì sao thường xuyên thích ở nơi không có ai lẩm bẩm hoặc là hì hì cười ngây ngô.

Viên Xuân Hoa nay mười hai tuổi trong mắt những muội muội đệ đệ, nghiễm nhiên coi như một nửa người mẹ. Nàng vỗ vỗ đệ đệ đang cõng trên lưng, quay trở lại, lấy hai bó cỏ heo ướt đẫm từ trong rổ của tiểu muội nhét vào cái giỏ đã đầy ắp trong tay mình, đỡ cho muội muội còn nhỏ phải cầm nặng.

"Hương Nhi đừng chơi nữa, sớm về nhà thôi, mặt trời lên cao rồi, đi đường sẽ bị phơi nắng."

Cha mẹ Viên gia cả một đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, chăm bẵm vài mẫu ruộng cạn sống qua ngày. Trong nhà trừ mẹ già nằm liệt giường, phía dưới còn có con nhỏ một mực gào khóc đòi ăn, ngày tháng sinh hoạt cực kỳ khó khăn.

Trưởng nữ sinh ra vào mùa đông, vì muốn có cái điềm tốt trước nở hoa sau kết quả nên gắng gượng lấy cái tên Viên Xuân Hoa. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, cây không có trái, hoa lại liên tiếp nở.

Khi nha đầu thứ hai lọt lòng, sắc mặt bà nội Viên đã cực kỳ khó coi, thế là thứ nữ bị gọi thẳng là Viên Chiêu Đệ.

Viên Hương Nhi sinh ra được coi là đồ bỏ thứ ba trong gia đình, nhất định là tồn tại khiến tất cả mọi người thất vọng không thôi.

Lúc vừa xuyên qua, miễn cưỡng mở mắt ra, thứ đầu tiên Viên Hương Nhi thấy chính là ánh mắt ghét bỏ từ tận đáy lòng của vị mẫu thân kia, còn nghe thấy cha ngồi xổm ngoài cửa liên tiếp thở dài.

Nàng cũng biết mình tuy rằng đã chết nay có được cuộc sống mới, nhưng vẫn là người không có duyên với cha mẹ.

Bởi vì nàng ra đời, Viên phụ cảm giác mình không có năng lực sinh một đứa con trai để giữ hương hỏa cho Viên gia, thế nên đã mời Ngô đạo bà đặt cho một cái tên, cuối cùng gọi nàng là Viên Hương Nhi, mang nghĩa có thể giúp Viên gia hương hỏa cường thịnh.

Sau khi lấy cái tên này, Viên gia quả nhiên liên tiếp có thêm hai đứa con trai, từ đó trên gương mặt mẹ Hương Nhi mới có chút sáng sủa, thẳng lưng mà sống ở nhà chồng, thế là quanh năm suốt tháng không quên khen Ngô đạo bà thần thông khi tới những nơi khác.

Vì khi từ bé đã nghe được chuyện này, Viên Hương Nhi rất nhiều lần dùng tay chân ngắn ngủn, khó khăn trèo lên vách tường thấp thấp nhà Ngô đạo bà xem bà ấy làm việc.

Mỗi lúc như vậy, căn nhà kia đều sẽ vây đầy thôn dân, chỉ thấy trong phòng khách rộng mở, Ngô đạo bà lập bàn thờ cúng, bái lạy thất tinh, bát hương vừa đặt, đã nhảy nhót đốt linh phù.

Náo nhiệt thì đúng là náo nhiệt vô cùng. Đáng tiếc mặc kệ Ngô Đạo có nhảy hết sức, biểu diễn xuất thần nhập hóa, trên cái bàn xanh xanh đỏ đỏ kia, Viên Hương Nhi vẫn không thấy một chút linh khí nào. Có thể khẳng định cho dù là Hoàng đại tiên, hay đến cái bóng của Hồ nương tử cũng chưa từng thấy xuất hiện.

Ngô đạo bà tự bóp cổ mình, mở miệng tuyên bố mình có thể thông thần đuổi quỷ, cứu khổ cứu nạn, vỗ ngực hứa hẹn sẽ chữa khỏi trăm bệnh, lừa gạt thôn dân đến đây tìm kiếm sự trợ giúp run lẩy bẩy quỳ lạy.

Vì thế Viên Hương Nhi biết, mình cũng chỉ có thể coi loại nghi thức này như xem náo nhiệt, không thể tìm ra thứ nàng muốn biết.

Đầu tường nàng thường leo có tầm nhìn rất tốt, bên cạnh thường xuyên sẽ xuất hiện một cậu nhóc mọc đuôi cáo, có thể là một con chồn chưa hóa hình, hoặc là một bé gái có đôi tai con thỏ rũ xuống.

Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, không có ai làm phiền ai khi "xem náo nhiệt".

Qua nhiều lần, thiêu niên có đuôi cáo kia phát hiện Viên Hương Nhi, nhân loại nhỏ con này lại có thể thấy được mình. Hắn cảm thấy cực kỳ mới lạ, thò tay đưa cho Viên Hương Nhi vài quả phỉ vài cái hạt dẻ trên núi, cùng nhau vừa đập quả ăn vừa xem tiết mục của Ngô đạo bà biểu diễn.

Nói đến Viên gia sau khi thêm hai đứa con trai, mặt mũi tuy đã có đủ, nhưng túi tiền lại bị bòn rút sạch sành sanh, một nhà tám miệng ăn không nuôi nổi, thời gian càng ngày càng khó khăn, mùa hạ còn có thể miễn cưỡng vượt qua, đến mùa đông, áo bông và đồ ăn sẽ trở thành vấn đề nghiêm trọng khó có thể giải quyết.

Trước khi xuyên qua, Viên Hương Nhi là người trong danh môn thế gia chính hiệu, thuộc về tầng lớp xã hội thượng lưu. Trong nhà điều kiện kinh tế dư thừa, đời sống vật chất giàu có. Nàng từ nhỏ đã được hưởng sự giáo dục ưu tú nhất, kết thúc du học bên nước ngoài, trực tiếp tiến vào công ty của gia tộc. Cánh cửa tương lai sáng ngời, là đại tiểu thư người người hâm mộ. Thế nhưng nàng không biết cha mình là ai, mẹ lại là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, coi trọng sự nghiệp, cả đời không lập gia đình.

Từ khi Viên Hương Nhi có ký ức, mẹ xưa nay luôn trang điểm sắc bén, quần áo chỉnh tề, luôn giẫm lên giày cao gót tới lui vội vàng. Dù có ngẫu nhiên gặp được con gái, cũng chỉ dừng bước, nhưng vẫn là bộ dạng nghiêm khắc, lạnh lùng cứng nhắc đó. Làm bạn cùng nàng vượt qua tuổi thơ trong căn biệt thự xa hoa có thể người giúp việc thay đổi liên tục cùng với rất nhiều chó con, mèo con được nuôi bên người nàng.

Ngày xuyên qua, đột nhiên phải đối mặt với hoàn cảnh sinh hoạt cằn cỗi lạc hậu, vốn không thể thích ứng, nhưng Viên Hương Nhi không cảm thấy khó chịu, nàng thậm chí còn có chút cảm kích, biết ơn có cơ hội sống lại một lần nữa. Bởi vụ tai nạn ngoài ý muốn mà chết, trong nháy mắt đó, nàng cảm nhận được mong muốn được sống cực kỳ mãnh liệt từ tận đáy lòng.

Cho dù còn ở thế giới cô độc tịch mịch kia, nàng vẫn tiếp tục muốn sống, không muốn chết.

Trưởng tỷ nắm tay Viên Hương Nhi đi trên bờ ruộng nhận ra tâm trạng muội muội có biến hóa, nàng thuận tay hái một đóa hoa dại ven đường cài lên bím tóc Viên Hương Nhi.

"A tỷ thế này thật bất công, ta cũng phải có hoa." Nhị tỷ Viên Chiêu Đệ bất mãn mở miệng.

Viên Xuân Hoa cõng Viên Tiểu Bảo phía sau lưng vừa mới một tuổi, u oa mấy tiếng không rõ chữ, "Hoa hoa, muốn hoa hoa."

Thế là Viên Xuân Hoa hái một nắm hoa dại lớn, cài cho muội muội đầy đầu, lại làm một cái vòng hoa đội lên cái đầu nhỏ mới mọc vài ba sợi tóc cho tiểu đệ, nhóm tỷ đệ trên đường về nhà cười đùa vui vẻ.

Ánh nắng rực rỡ, cỏ cây bay tán loạn, đám con nít chạy trên bờ ruộng.

Cuộc sống rõ ràng trôi qua khổ cực bận rộn, nhưng chính là vì sự náo nhiệt đơn sơ như vậy, lại khiến ngày tháng nhiều thêm chút khói lửa, như đưa Viên Hương Nhi trở lại tuổi thơ tịch mịch thiếu khuyết, bổ sung một chút nho nhỏ.

Đầu con đường đất, xuất hiện một ông già tóc trắng xoá. Ông ta râu tóc bạc trắng, sắc mặt lại hết sức hồng hào, mặc quần áo toàn tơ lụa hoa mỹ, không nhanh không chậm đi tới.

Viên Hương Nhi quét mắt thấy bộ dạng ông ta cười tủm tỉm, sửng sốt từng trận, nửa người nháy mắt nổi da gà.

Vị lão tiên sinh này không khác gì với người thường, trên người cũng không có chỗ quái dị. Nhưng như thế càng làm Viên Hương Nhi kinh hồn bạt vía.

Tại nơi cằn cỗi này, người già trong thôn một đời lao lực hơn phân nửa là mặt mũi đầy nếp nhăn, lưng còng. Mặc nguyên bộ quần áo không có lấy một mảnh vá nào, đều là người giàu khó khá giả hiếm có trong thôn.

Bỗng nhiên trên bờ ruộng đầy bùn đất, xuất hiện một ông lão quần áo đẹp đẽ, mặt mũi phúc hậu. Các tỷ tỷ đối với người đột ngột xuất hiện này lại không phản ứng chút nào. Trong lòng Viên Hương Nhi đã biết người này nhất định chỉ mình mới có thể nhìn thấy.

Sống ở cái thế giới này sáu bảy năm, nàng biết là giữa yêu với nhau cũng có khác biệt rất lớn, những tiểu hồ ly tiểu yêu làm loạn trong làng thỉnh thoảng sẽ chơi đùa quá trớn, nhưng cũng không thể thực sự gây hại đến nhân loại. Là một người trẻ trong xã hội hiện đại, nàng dễ dàng tiếp thu những thứ mới, nàng không sợ tiếp xúc với những sinh vật kì lạ nho nhỏ kia.

Nhưng giờ phút này, ông lão kia không chỉ có thể lúc giữa trưa quang minh chính đại tản bộ trong thôn trang nhân loại, mà còn có thể hóa hình người một cách hoàn mỹ chắc chắn là một "đại yêu quái" không thể tùy tiện trêu chọc.

Thế là Viên Hương Nhi lôi kéo nhị tỷ Viên Chiêu Đệ, giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì, tỏ vẻ cũng không thấy vị kia như các tỷ tỷ.

Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, Viên Hương Nhi có chút khẩn trương, nàng cố gắng đưa ánh mắt nhìn ra xa, làm như không thấy ông lão ấy gần trong gang tấc, trong lòng bàn tay bắt đầu ra mồ hôi.

Khi đi ngang qua, ông lão đột nhiên cong lưng xuống, cười tủm tỉm lắc lư trước mặt nàng:

"Tiểu cô nương, con nhìn thấy lão phu ư?"

Nháy mắt sắc mặt Viên Hương Nhi trắng bệch, thân thể căng thẳng.

"Hương Nhi, muội làm gì vậy? Nắm tay ta đau quá." Nhị tỷ không hài lòng ồn ào.

Viên Hương Nhi nói không ra lời, nàng không biết hiện tại mình nên phản ứng như thế nào. Đối phương có khả năng chỉ muốn lừa nàng một chút, nhưng trong khoảnh khắc đó nàng không kiềm chế được, có thể tính là đã lộ tẩy.

Nếu như "ông lão" này muốn làm gì với tỷ đệ của nàng, nàng hoàn toàn bó tay chịu trói, không có bất kỳ năng lực phòng ngự nào.

Viên Hương Nhi chỉ có thể ngậm miệng, cứng ngắc đi theo tỷ tỷ về phía trước, tiếp tục khẩn trương đi qua người ông lão.

"Đói bụng thật, tỷ tỷ buổi trưa chúng ta ăn cái gì? Chúng ta vớt hến lên nấu canh uống đi." Lúc này Viên Chiêu Đệ còn không tim không phổi nghĩ đến cơm nước buổi trưa.

"Muội chỉ biết thèm ăn, hến trước tiên phải ngâm trong nước cho chúng nhả sạch bùn ra, chờ buổi chiều cha mẹ làm ruộng trở về rồi ăn." Đại tỷ Viên Xuân Hoa trả lời.

Hai vị tỷ tỷ bên cạnh không phát giác có gì nguy hiểm, thần sắc thoải mái nói chuyện, đi lướt qua góc áo ông lão.

May mắn đối phương không định làm khó các nàng, cười híp mắt tránh sang một bên, dễ dàng thả các nàng rời đi.

Tiết trời đầu hạ, mặt trời nắng chói chang, lưng Viên Hương Nhi lại đổ mồ hôi lạnh.

Ông lão chậm rãi nhìn bóng lưng Viên Hương Nhi đi xa, tay vuốt chòm râu gật gật đầu, "Quả nhiên là đứa trẻ có tư chất không tệ, tuổi còn nhỏ, không chỉ mở thiên nhãn mà thấy yêu cũng không hề sợ hãi. Khó trách tiên sinh lại nhọc công tới đây tìm con bé."

"Hừ, cái gì mà gặp yêu không hề sợ hãi. Ta nhìn con bé sợ đến mức chân run lẩy bẩy lên kìa, lá gan còn nhỏ hơn cả thỏ yêu. Vóc dáng này còn chưa đủ để ta nhét kẽ răng." Một loại âm thanh mang ngữ điệu kì lạ không biết từ nơi nào trong lòng đất truyền tới.

"Con bé cũng chỉ mới sáu bảy tuổi, cho dù là nhân loại cũng chỉ xem như con nít. Làm sao có thể so sánh cùng lão quái vật sống sáu bảy trăm năm như ngươi." Lão giả cười ha hả nói.

Tác giả có lời muốn nói:

4/11/2019 nhật ký khai văn.

Vốn dĩ dự định cuối tháng mười sẽ khai văn, bắt tay vào viết mới phát hiện rất nhiều lĩnh vực liên quan còn thiếu sót quá nhiều, cho nên tốn thời gian đọc thêm tư liệu, vậy mới kéo dài tới hôm nay.

#Lảm nhảm: Chào mừng đến hố mới của Team <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro