Chương 48: Jeon Jungkook nổi giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Vương gia, thần thiếp quả thật không cố ý mà. Xin người hãy tin thần thiếp, vương gia, thần thiếp bị oan.."
Tzuyu phi nước mắt lưng tròng, đối diện với cơn giận của Jungkook nàng chỉ còn biết cách khóc, hy vọng hắn sẽ mềm lòng. Nhưng nàng đã không biết rằng, trước giờ Jungkook ghét nhất chính là nhìn thấy nữ nhân khóc.
" Hoàng huynh, nàng ta rõ ràng là cố ý, lúc đó ngoài muội ra còn mấy a hoàn nữa cũng nhìn thấy nàng ta đẩy tỉ tỉ xuống. Huynh cứ cho người gọi họ đến đây hỏi cho ra lẽ là sẽ biết thực hư. "
" Đi tìm những người đó tới đây. "
Jungkook nói vọng ra ngoài, bàn tay nắm lại nghe rắc rắc. Tzuyu phi, Momo phi và Sana phi khuôn mặt đã sớm trở nên trắng bệch vì sợ hãi. Tzuyu phi lại càng không thể ngờ được, muốn để cho những a hoàn đó làm chứng cho nàng, giờ lại thành ra bằng chứng buộc tội nàng. Chỉ một lát sau, bốn a hoàn bị đẩy vào, quỳ rạp trên mặt đất.
" Tham kiến vương gia. "" Ngày hôm nay các ngươi đã nhìn thấy những gì? Nói! "
" Việc này....."
Bốn a hoàn quay sang nhìn nhau, sự việc ngày hôm nay bọn họ cũng không dám chắc lắm. Hơn nữa, họ cũng không dám nói, sợ đắc tội với Tzuyu phi, Momo phi, Sana phi nên cứ ậm ừ, không người nào dám nói.
" Nói "
Jungkook gầm lên, sắc mặt vô cùng đáng sợ khiến cho bốn nha hoàn giật nảy mình, mặt mày xanh mét. Họ thà đắc tội với ba người kia còn hơn là đắc tội với vương gia, hơn nữa, thường ngày Yuju đối xử với họ rất tốt, mỗi lần gặp họ đều cúi đầu chào, hoàn toàn không coi họ là kẻ dưới. Vì vậy một người lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, giọng nói run run.
" Bẩm vương gia, việc này chúng nô tì cũng không dám chắc lắm. Hôm nay chúng nô tì đang đem đồ đi giặt thì nhìn thấy Momo chủ tử, Sana chủ tử, Tzuyu chủ tử, Choi chủ tử và công chúa đang đứng bên hồ. Chúng nô tì nghe thấy Tzuyu chủ tử nói rằng Choi chủ tử muốn làm khó Tzuyu chủ tử. Sau đó không hiểu sao Choi chủ tử nắm lấy tay Tzuyu chủ tử, rồi Tzuyu chủ tử hất tay một cái, Choi chủ tử đứng không vững liền ngã xuống hồ. "
" Lời các ngươi nói là thật ? "
" Bẩm, chúng nô tì không dám nói dối nửa lời."
" Được rồi, lui ra cả đi. "
Jungkook phất tay áo, ngay sau đó bốn a hoàn kia đều vội vã rời đi.
" Vương gia, thần thiếp thật sự không có, người không thể tin những gì họ nói được, Chính họ cũng bảo là không dám chắc. Vương gia, xin người hãy tin thần thiếp......"
Tzuyu phi một khuôn mặt tràn đầy nước mắt, đôi mắt đỏ hoe. Lúc này trông nàng ta thực sự đáng thương.
" Ngươi vẫn còn dám chối ? Ngươi muốn nói rằng cả họ và ta đều nói dối phải không ? "
SinB tức giận chỉ tay vào Tzuyu phi.
" Đủ rồi SinB. "
Yuhu nặng nề mở mắt, yếu ớt dựa vào người
Jungkook, giọng nói thì thào như có như không
" Không có ai chứng kiến sự thật, ở đó cũng chỉ có muội. Muội thân thiết với ta như vậy, nói ra ai sẽ tin chứ ? Quên đi, không có chứng cứ nói gì cũng là vô dụng thôi. Ta cũng không muốn xảy ra bất hòa với họ, tha cho họ đi."
Sau đó lại ngất lịm đi. Tzuyu phi tức giận gào rống lên, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng khó coi.
" Choi Yuju, là ngươi, chính ngươi cố tình bày mưu hã.m hại ta. Không ngờ ngươi lại nham hiểm đến thế, còn bày ra bộ dạng mèo khóc chuột đó, ngươi muốn diễn cho ai xem ? "
" Im miệng. "
Jungkook gầm lên
" Còn dám xảo biện ? Các ngươi biết rõ ta chính là ghét nhất việc nữ nhân tranh sủng, đấu đá lẫn nhau. Các ngươi không xem ta ra gì có phải không ? Người đâu, đưa Tzuyu phi, Sana phi và Momo phi tới Đạm Tình Cư, trong vòng một năm không cho phép rời khỏi nửa bước. "
" Dạ "
Ngay lập tức ba thị vệ xuất hiện, nắm lấy tay họ lôi đi. Momo và Sana phi thấy thế liền hốt hoảng kêu toáng lên.
" Vương gia, vương gia, chúng thần thiếp đâu có làm gì đâu. Tất cả đều là do một mình Tzuyu phi gây ra, không có liên quan đến chúng thần thiếp. "
Vì cớ gì Tzuyu phi đẩy Choi Yuju xuống hồ mà họ lại phải chịu tội chung chứ ?
" Ba người các ngươi là hợp lực lại ức hiếp tỉ tỉ của ta, còn oan ức cái gì nữa ? Không nói nhiều, lôi đi. "
SinB nhìn Momo phi và Sana phi bằng ánh mắt trào phúng, lạnh lùng ra lệnh. Nàng sẽ không cho phép bất cứ ai tổn thương đến tỉ tỉ của cô.
" Buông ra "
Tzuyu phi mạnh mẽ hất tay thị vệ ra, nhìn Jeon Jungkook với vẻ ưu thương, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Khóe miệng nở ra nụ cười trào phúng.
" Vương gia, sự thật như thế nào chính người hiểu rõ. Thực chất người trừng phạt thần thiếp không phải là vì thần thiếp đã làm sai mà là vì thần thiếp đã làm sai với ai. Vương gia, nếu ngày hôm nay không phải là nàng ta ngã xuống nước mà là thần thiếp thì người có trừng phạt nàng ta như vậy không ? Ha ha ha........"
Tzuyu phi cười lên đầy điên cuồng, tiếng cười sắc lạnh vang vọng trong không gian, khuôn mặt đẫm nước mắt trở nên vặn vẹo khó coi. Trong mắt hàm chứa sự đau thương tột cùng, nàng nhìn hắn, nhìn người nam nhân mà nàng hết mực yêu thương.
"....Người sẽ không, đúng không ? Câu trả lời sẽ là không đúng không ? Vương gia, sao người lại có thể đối xử tàn nhẫn với thần thiếp như thế ? Vì sao thần thiếp phải đối chọi với nàngta, không phải là vì người sao? Người biết rõ tình cảm của thần thiếp dành cho người, năm năm qua dù ở bên cạnh người nhưng người vẫn chưa bao giờ đặt thần thiếp trong mắt. Thần thiếp cũng không oán giận nửa câu. Tại sao? Giờ người lại vì nàng ta mà đối xử với thần thiếp như thế? Tại sao ? "
Tzuyu phi gào lên đầy bi thương, phẫn uất. Trong tim nàng, là đau, đau đớn đến nghẹt thở. Những lời nói của Tzuyu phi khiến cho căn phòng rơi vào một mảnh yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc nức nở đầy đau đớn. Khuôn mặt Jungkook tái đen, trong lòng nổi lên một cảm xúc hỗn tạp. Hắn biết, hắn biết Huệ phi là thật lòng yêu hắn, hắn biết những lời nàng nói là thật. Hắn hiểu rõ suốt năm năm qua, Tzuyu phi đã vì hắn mà cố gắng rất nhiều. Tuy bản thân nàng có chút ích kỉ, kiêu căng, lại có chút thủ đoạn, nhưng nàng luôn đối xử với hắn rất tốt, mỗi khi gặp hắn, nàng đều e lệ như một con mèo nhỏ. Hắn biết đó là những cảm xúc thật của nàng, tuyệt nhiên không phải là diễn để cho hắn xem, chính vì vậy nên trong ba tiểu thiếp của hắn lúc đó, người mà hắn sủng hạnh nhiều nhất chính là nàng. Hắn vô tình, hắn lãnh khốc, hắn vì Eunha mà không để bất cứ nữ nhân nào trong lòng, nhưng hắn lại vì thế mà phụ đi một tấm chân tình. Dù biết nàng yêu hắn sâu đậm đến thế thì đối với nàng hắn cũng chỉ có tôn trọng, tuyệt nhiên không có suy nghĩ nào khác. Nhưng là hắn không thể chịu được khi nàng vì ghen tuông mà đánh mất chính mình như thế. Giống như mẫu hậu mà hắn luôn kính trọng đã phản bội lại lòng tin của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro