Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Đêm đại hôn.

Ngụy Chiêu say khướt ngã trái ngã phải đi vào động phòng, nhìn từ trên xuống dưới đều nhận ra được là hắn cũng không tình nguyện.

Hắn cũng không có chút nào che giấu, trên khuôn mặt ửng đỏ say rượu, một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng.

Hắn hận ta.

Nhưng ta cũng không để ý chút nào.

Ta – Trường An công chúa Triệu Tử Ngọc, bây giờ chính là tân sủng Hoa Kinh.

Ta vì nước cầu phúc mười tắm năm, tuổi xuân đều trôi qua tại chùa, bây giờ vinh quang trở về, hoàng hậu đối với ta dĩ nhiên là muốn gì được nấy.

Ngay cả Khang Nhạc công chúa được hoàng hậu sủng ái mười tám năm cũng phải tránh ta.

Một Ngụy Chiêu nhỏ bé, có thể làm gì được ta?

Nhưng nhìn gương mặt này, thật sự ta không tức giận được.

Ngụy Chiêu bộ dáng lớn lên anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, phiêu dật như tiên, với dung mạo như thế này nuôi trong phủ nhìn cũng gọi là cảnh đẹp ý vui.
Ngụy Chiêu đi đến trước mặt ta, nhếch mép cười.

Hắn tức giận cởi bỏ lớp áo đỏ hoa phục bên ngoài, lớp áo trong cùng rõ ràng là một bộ đồ tang màu trắng nhìn chói mắt.

Hắn đúng là phu quân của ta, đồ hắn mặc cũng là đồ tang, rất rõ ràng là hi vọng ta c.h.ế.t.

Sắc mặt Trương ma ma đại biến, mở miệng trách mắng.

"Phò mã, sao ngài lại dám vô lễ như thế?"

Ta vẫy tay, ta hiệu cho Trương Ma Ma im lặng.

Ta bình tĩnh nói: "Ngươi thấy vui không?"

"Ngài biết rõ còn cố hỏi!"

Ngụy Chiêu nghiến răng nghiến lợi, hắn uống rượu, say rồi nên có lẽ cũng không thèm cố kỵ.

"Nếu không phải ngài, ở chỗ này thành thân vào giây phút này chính là ta cùng Doãn Nhi."

Nhưng bây giờ, ta đã trở về, phủ công chúa này cũng thuộc về ta.

Ta mỉm cười.

Thì ra cảm giác cướp đồ vật của người khác lại thoải mái như thế.

Khó trách trước đây phụ hoàng không chỉ cướp đoạt ngôi vua của Tiên hoàng, còn chiếm đoạt cả hoàng hậu của Tiên hoàng nữa.

Mẫu hậu của ta, năm đó chính đệ nhất mỹ nhân Hoa Kinh, khiến cho cả hai vị hoàng tử đều động lòng.

Tiên hoàng trước một bước ôm mỹ nhân về.

Mà phụ hoàng chỉ là kẻ đến sau, ấy mà không chỉ có giết c.h.ế.t tiên hoàng chiếm ngai vàng còn đổi thân phận hoàng tẩu, danh chính ngôn thuận giữ lại bên người làm hoàng hậu của chính mình.

Chưa nói đến ta không biết Ngụy Chiêu và Khang Nhạc là lưỡng tình tương duyệt, cho dù biết, chuyện hôm nay ta làm ra, cũng chỉ là làm theo Tiên hoàng.

Ngụy Chiêu trước mắt đây, cũng đúng là đệ nhất mỹ nam tử của Hoa Kinh.

Hồi còn ở chùa Vân Sơ, đã nghe qua danh tiếng của hắn.

Lúc ấy không chú ý, cho đến khi gặp, ta mới biết ta nông cạn.

Thật sự dáng vẻ của hắn rất đẹp.

Chỉ tiếc, đầu óc không được tốt.

Khó trách lại chỉ là con rơi của Ngụy gia.

Nhưng mà, nếu nói lời này cho Ngụy Chiêu nghe, chỉ sợ có đánh chết hắn cũng không tin.

2
Ta cho Ngụy Chiêu hai lựa chọn.

Một là bây giờ cởi bỏ đồ tang, ta sẽ bỏ qua.

Hai là hắn cứ mặc đồ tang cút ra hậu viện ngủ, đêm động phòng thì không cần.

Ngụy Chiêu quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, quả quyết lựa chọn cái thứ hai.

Hắn muốn thủ thân vì Khang Nhạc.

Hắn vội đi nhanh về phía hậu viện.

Trương ma ma ngạc nhiên.

"Công chúa, ngài thật hả phò mã đi?"

"Không thì sao?"

Ta ra lệnh cho bà giúp ta tháo xuống châu quan nặng nề.

Ta nhìn xuống móng tay đỏ xinh, ánh nến chiếu rọi, vô cùng lộng lẫy.

Đáng tiếc.

Lần đầu tiên trong đời ta mặc đồ đẹp như vậy, nhan sắc tuyệt mỹ như vậy, vậy mà lại không phải vì người kia.

Lúc ta còn ở chùa Vân Sơ, đã quen biết Ninh Tắc.
Hắn là con trai của mấy người nông dân dưới núi, tướng mạo cũng dễ nhìn.

Ta ở chùa Vân Sơ mười tám năm, thường lén lút xuống núi tìm hắn vui đùa, chúng ta cùng nhau bắt cá, lấy trứng chim, bắt ve sầu, làm hết mấy chuyện nghịch ngợm.

Mãi cho đến khi ta cập kê, thành thiếu nữ.

Bỗng dưng hắn trở nên câu nệ, nói nam nữ thụ thụ bất thân, cho ta về sau bớt tìm hắn.

Nực cười!

Trong mắt công chúa, không có nam nữ, chỉ có quân thần.

Ta ra lệnh cho hắn cùng ta chơi đùa, hắn cũng bất đắc dĩ tuân lệnh.

Đến tận lúc hắn chết trong ngực ta, ta mới hiểu được, người như ta không nên có bạn chơi, có bạn chơi chính là khiến cho kẻ đó mất mạng.

Ta nói, "Ninh Tắc, chỉ cần ngươi không chết, ta có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu, bất kể khó khăn như thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi làm được."

"Thật sao?"

Trong đôi mắt của Ninh Tắc, lóe lên chút ánh sáng cầu sinh.

Hắn nắm lấy áo của ta, yếu ớt cầu khẩn.

"Vậy ngài giúp ta che chở cho Ngụy gia, Ngụy gia sụp đổ, thiên hạ đại loạn, hãy cố hết sức nếu người có thể làm được như thế, còn nếu không, cũng không sao."

Ngụy gia, hắn cùng Ngụy gia có quan hệ gì?

Ninh Tắc cười, một nụ cười đắng chát.

"Ta là con riêng của Ngụy gia."

Sau khi mẫu thân của hắn là hậu nhân của tội thần, Ngụy tướng lén lút sai người giải cứu.

Sau lại, âm thầm bố trí, ai ngờ thường xuyên qua lại, cũng dần sinh tình cảm, có hắn.

Nhưng sự tồn tại của hắn, sẽ kéo toàn bộ Ngụy gia xuống nước, chỉ đành phải giấu kín, gửi nuôi tại nhà nông dân.

"Khi mẫu thân c.h.ế.t, cũng không trách phụ thân, ta cũng không trách ông, ta chỉ là hận..."

Hận cái gì.

Trong lòng ta biết rõ.

Phụ hoàng thí huynh thượng vị, lúc trước nhiều đại thần của Tiên hoàng không thể trọng dụng.

Khi đó, khắp thành Hoa Kinh đều là tội thần.

Mà Ngụy gia nhìn có vẻ phong cảnh, thực ra cũng là thủ đoạn mà phụ hoàng dùng để ổn định triều thần.
Bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, Ngụy gia đã không còn hữu dụng, nếu ta là phụ hoàng, cũng là thời điểm cần trừ bỏ cái gai trong lòng này.

Ta cắn răng, "Được, chỉ cần ngươi còn sống, ta đồng ý với ngươi, ta không c.h.ế.t, Ngụy gia cũng sẽ không tàn."

"Được...ta nhất định...còn sống"

Ninh Tắc thân xác lạnh dần, vẫn là c.h.ế.t trong ngực ta.

Năm đó, ta cảm giác được từng chút từng chút như thế nào là cơn lạnh thấu xương, mặc cho bên ngoài là ánh nắng mặt trời chói chang, trong lòng ta vẫn một mảnh băng giá.

Không bao lâu sau.

Cuối cùng mẫu hậu cũng đã nhớ ra ta, bà triệu ta hồi kinh.

Trên đường hồi kinh, ta tự giễu nghĩ, ta là một nàng công chúa không quyền không thế, ngay cả ân sủng của phụ hoàng mẫu hậu cũng mỏng manh, làm sao để bảo vệ Ngụy gia?

Duy nhất có thể để cho ta và Ngụy gia có dính líu quan hệ, cũng chỉ có mối quan hệ thông gia.

Ta ỷ vào lúc mới hồi kinh, một chút áy náy còn sót lại của mẫu hậu, đường hoàng ương bướng muốn Ngụy Chiêu.

Vừa khéo, hắn cũng như Ninh Tắc, cũng đều là con rơi của Ngụy gia.

Hơn nữa, hắn cực kỳ giống Ninh Tắc.

Lúc mới gặp, ta cho là mình bị hoa mắt.

Nhưng nhìn kỹ lại, mới hiểu được...

Chuyện cũ không thể quay đầu, cố nhân khó tìm lại...

3.

Sau ngày đại hôn, công chúa cần phải vào trong cung bái kiến phụ hoàng mẫu hậu.

Sau mấy lần thúc giục, Ngụy Chiêu từ từ mới đến.

Giữa hai đầu lông mày lộ rõ sự chán ghét.

Ta cũng không thèm để ý, bãi giá đi về phía trong cung.

Thái dám dẫn đường, vừa cung kính lại hời hợt.

Hậu cung là thiên hạ của mẫu hậu, mẫu hậu thực sự yêu thương ai chiều chuộng ai, những người này đều rất tỏ tường.

Ở trong Trường Ninh cung ta gặp phụ hoàng, mẫu hậu và Khang Nhạc.

Đôi mắt Khang Nhạc sưng lên như quả hạch đào, khóe mắt đỏ ửng, rất rõ là vừa khóc xong, nàng có chút ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác, có vẻ nghĩ đến điều gì đó, không được tự nhiên ngẩng đầu lên, không cam lòng yếu thế nhìn về phía ta, cũng không hề chớp mắt nhìn về phía Ngụy Chiêu.

Mà Ngụy Chiêu cũng như vậy.

Một đôi bích nhân, vì ta, mà mãi xa cách tận chân trời.

Thật sự là thê thảm!

Ta hành lễ có thứ tự nề nếp.

Mẫu hậu mỉm cười, vẫy tay cho phép ta tiến lên.

"Với phụ hoàng mẫu hậu, sao phải câu nệ như vậy? Doãn nhi, con nên noi theo Tử Ngọc học quy củ, nếu ngày nào đó con được như Tử Ngọc, mẫu hậu cũng không cần bận tâm."

Ta nhoẻn cười ấm áp, cúi đầu xuống, mặc cho mẫu hậu đang nắm hơi chặt những ngón tay có vẻ thô ráp của ta.

Hài tử lớn lên trong thôn quê, không có được sự tinh tế như vậy (ở đây ám chỉ là tay không được mềm mại nhỏ nhắn).

Mẫu hậu dừng một chút, buông tay ta, ý cười cũng ảm đạm đi vài phần.

Mắt Khang Nhạc lại đỏ lên, nàng cắn môi, dậm chân liên tục.

"Mẫu hậu ngài không cần có mới nới cũ, nếu như con cũng giống như Trường An công chúa, sao có thể rơi xuống tình trạng này?"

Một câu nói, đều khiến cho phụ hoàng và mẫu hậu biến đổi sắc mặt.

Ta che đi ý cười trong mắt, lặng lẽ trong lòng cho Khang Nhạc một cái tán.

Chỉ bằng một câu đắc tội nhiều người như vậy, ít người có bản lĩnh, Khang Nhạc là đệ nhất không ai dám là thứ hai.

Chỉ bằng điểm này, nàng và Ngụy Chiêu thực sự là giai ngẫu thiên thành.

Rốt cục Khang Nhạc cũng kịp phản ứng.

Nàng lưỡng lự một chút, sau đó vùi đầu vào ngực mẫu hậu, vừa ôm vừa lay, còn lặng lẽ kéo tay áo của phụ hoàng.

Rất nhanh, hai người đế hậu bị nàng chọc cười.

Ba người, vui vẻ hòa thuận.

Ta giống như một người ngoài.

Không, ta chính là một người ngoài.

Mẫu hậu lại hỏi thăm ta vài câu sau đại hôn như thế nào, rồi đuổi ta rời đi, thậm chí giữ lại ăn một bữa cơm cũng không có.

Ra khỏi Trường Ninh cung, ta cũng không giữ được nụ cười trên mặt.

Ta mặc bộ đồ công chúa hoa mỹ, uyển chuyển di chuyển về phía trước, Ngụy Chiêu thì vừa đi vừa dừng, mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau.

Ta đứng ở chỗ rẽ chờ hắn, thấy hắn đã dừng lại hẳn.

Mà sau hắn, có Khang Nhạc công chúa nâng váy, giống như chim yến lao về tổ, vồn vã đuổi theo.

Lúc hai người chuẩn bị nắm tay, ta bước ra, khẽ ho một tiếng.

Mà đôi uyên ương sắp nắm chặt tay nhau kia bỗng dừng lại.

Ngụy Chiêu xanh mặt hung hăng lườm ta, mà Khang Nhạc vừa thẹn vừa xấu hổ.

Trước đó chưa có ta, nàng đúng là công chúa được sủng ái nhất ở trong cung, mà sau khi ta trở về, cuộc sống vô ưu vô tư của nàng có chút mù mịt.

Nhưng hết lần này "đám mây mịt mù" là ta cũng không có chút tức thời, không có ý định di chuyển ra chỗ khác.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng, Ngụy Chiêu ra vẻ quyết tâm, xốc lên hỉ phục màu đỏ, lộ ra một góc áo bên trong màu trắng, là áo vải gai, chính là đồ tang lễ.
"Khang Nhạc, trái tim thần không thay đổi, ngài yên tâm!"

Yên tâm cái gì?

Dĩ nhiên là sẽ không bị ta làm bẩn.

Hắn tự quyết muốn thủ thân như ngọc vì Khang Nhạc.

Khang Nhạc thốt lên một tiếng, dĩ nhiên là vui mừng.

Ý mừng trên mặt nàng không giấu được, liếc mắt nhìn về phía ta.

Nàng chế giễu ta, có được người lại không chiếm được trái tim.

Ta cũng cười.

Hai con chim hoàng yến vô tư vô lo này, sống thật đơn thuần.

Trên đường trở về.

Ngụy Chiêu ngồi im trong góc xe, sợ ta chọc ghẹo hắn.

Ta cảm thấy buồn cười, không nhịn được muốn trêu chọc hắn, muốn xem có phải đầu hắn bị hỏng hay không.

Ta hỏi, "Ngươi thật sự cho rằng, nếu không có ta, ngươi và Khang Nhạc có thể ở bên nhau?"

"Đó là dĩ nhiên, phụ thân thần đã cầu thân với bệ hạ, chỉ kém một xíu nữa là ý chỉ tứ hôn của bệ hạ sẽ đến Ngụy phủ, nhưng mà vì người..."

Ngụy Chiêu càng nói càng tức giận, con ngươi đỏ lên, hắn đ.ấ.m một cái vào thành xe, tay chảy m.á.u, vẫn nhất quyết không chịu kêu đau.

Hắn rất vất vả nhịn đau mà ta cũng vậy, rất vất vả nhịn cười.

Dù sao bây giờ ta cũng thật sự là một người ngoan tâm đoạt ái, tham luyến mê sắc, một công chúa xinh đẹp mà si tình, ta vì tình mà khổ sở, tinh thần chán nản, dù có như thế nào cũng không được cười.

Trở về phủ công chúa.

Ngụy Chiêu không cần đợi ra ra lệnh, tự giác đi trước về phía hậu viện.

Ta nói: "Đợi đã."

"Triệu Tử Ngọc, ngài còn muốn như thế nào!" Ngụy Chiêu đè nén lửa giận.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, nói với Trương ma ma.

"Truyền lệnh của bản cung, phò mã quyết lấy thân mình bái tế tình yêu, cần giữ hiếu bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong bảy bảy bốn mươi chín ngày này, phò mã phải niệm kinh, đóng cửa hỗi lỗi, không cho phép ai được quấy rầy."

"Vâng!" mặc dù Trương ma ma ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ đáp ứng.

Ngụy Chiêu kinh hãi.

"Ngài muốn giam lỏng ta?"

Ta không thèm quan tâm, đi lướt qua bên cạnh hắn.

Phải!

Ta muốn giam lỏng hắn.

Dù sao thì Triệu Tử Ngọc ta đây cũng là kẻ phát cuồng vì yêu, giam lỏng một tên phò mã như hoa như ngọc, cũng không có làm sao đi?

04

Sự thật thì ta có đại sự muốn làm.

Ngụy Chiêu là mồi câu, có mồi câu, tự nhiên sẽ có cá cắn câu.

Rất nhanh, Ngụy tướng đã đến bái phỏng phủ công chúa.

Ta mời Ngụy tướng vào.

Khí thế Ngụy tướng đoan chính, cúi đầu ngồi ngay ngắn như một bức tượng Phật.

Ông ta đợi ta mở miệng, ta thì cứ vậy mà thong thả dùng bữa.

Sau khi dùng bữa xong, ta rửa sạch tay, dùng ngọc thủ cao mà mẫu hậu ban thưởng, bắt đầu tỉ mỉ bôi dưỡng.

Thật lâu, ta mới nói: "Ngụy tướng, ngài đã từng gặp ta chưa?"

Trong mắt Ngụy tướng thoáng có vẻ ngạc nhiên.

Tướng gia đương triều tất nhiên sẽ không quen biết Trường An công chúa ở bên trong chùa miếu.

Nhưng ông ta là phụ thân của Ninh Tắc, có lẽ đã từng thấy qua ta.

Hiển nhiên Ngụy tướng cũng nghĩ đến tầng này, ông ta khẽ thở dài, chấp tay một cái.

"Đa tạ công chúa hào hiệp ra tay tương trợ, bảo vệ Ngụy gia, Ngụy gia thiếu ngài một phần ân tình."

Lại đến ta kinh ngạc.

Không nghĩ tới, ông ta sẽ nhận.

Ngụy tướng cay đắng nói, "Công chúa đoán không sai, lão thần đã từng ba lần cầu thân với bệ hạ, đều bị bệ hạ cự tuyệt."

Ta gật đầu.

Làm gia chủ của Ngụy gia, Ngụy gia đang đón mưa bão như thế nào, so với người khác Ngụy tướng cảm nhận càng rõ rệt hơn.

Ông ta mưu tính muốn Ngụy Chiêu thông gia với Khang Nhạc, muốn lấy lòng phụ hoàng, để phụ hoàng yên tâm.

Đáng tiếc, việc phụ hoàng đã quyết định, ngay cả mẫu hậu cũng chưa chắc có thể khiến ông thay đổi quyết định.

Vào thời điểm Ngụy tướng tuyệt vọng, đành phải từ bỏ Ngụy Chiêu, dồn tinh lực bồi dưỡng trưởng tử và thứ tử Ngụy gia.

Đừng nhìn đại huynh và nhị huynh của Ngụy gia không có danh tiếng hiển hách, nhưng luận về tài năng đều vượt xa Ngụy Chiêu.

Tội nghiệp Ngụy Chiêu không hề hay biết chiếc danh tiếng đệ nhất quý công tử Hoa Kinh là do phụ thân mình tỉ mỉ dựng lên.

Cũng vì hắn lớn lên có một tướng mạo rất được, mà gương mặt ấy đã khiến Khang Nhạc công chúa vừa gặp đã cảm mến.

Phụ hoàng không chịu tứ hôn, Ngụy gia bấp bênh.

Đúng vào lúc này, ta xuất hiện, chọn Ngụy Chiêu.

Ngụy Chiêu từ một đứa con rơi, lại biến thành một quân cờ chân chính, mà bản thân không hay biết.

Ngụy tướng thật tâm thật ý hành lễ với ta.

Ta cũng thản nhiên nhận lấy.

Sau ta hỏi hắn.

"Bản cung cùng Ninh Tắc quen biết, có phải do ngài sắp xếp?"

Toàn thân Ngụy tướng run lên, đột nhiên quỳ xuống.

"Vi thần sợ hãi, vi thần không dám."

Ta từ trên cao nhìn ông ta ở dưới, ở trên mặt ông ta không thấy một xíu chột dạ.

Ta có chút thở phào, thực thì, ta và Ninh Tắc gặp nhau cũng là ngẫu nhiên.

Bất kể như thế nào, Ninh Tắc c.h.ế.t rồi, vẫn là vì ta mà c.h.ế.t.

Mà nếu thật do Ngụy tướng sắp xếp, ta cũng cảm ơn ông ta, khi tuổi tơ ta lạnh lẽo cô đơn đưa tới một tia ánh sáng.

Ta lấy từ trong ngực ra một viên ngọc bội ném cho Ngụy tướng.

"Đây là ngọc bội của A Tắc, đưa lại cho Ngụy tướng làm kỷ niệm."
Ta nhắc nhở ông ta, đừng quên A Tắc.

A Tắc chỉ có một mình ông ta là người thân, nếu ông ta không hóa vàng mã cho A Tắc, thì lúc ở dưới suối vàng có lẽ A Tắc sẽ phải sống nghèo khổ.

Ngụy tướng nắm chặt ngọc bội, che giấu sự u buồn.

Lúc sau ông ta nói: "Hay là vi thần đi khuyên A Chiêu, nói ra việc bệ hạ cự hôn cho nó biết?"

Ta cười.

"Nói cho hắn biết làm cái gì? Hắn sẽ tin sao?"

Để hắn hận bản cung cũng tốt, bản cung đối với hắn cũng không chút tình cảm."

"Còn để hắn quấn lấy bản cung, bản cung ngại phiền."

"Ngụy tướng cũng biết con trai mình, lúc yên tĩnh như một bông hoa, nếu cho hắn biết, bản cung chỉ sợ diễn không nổi, tự tay g.i.ế.t hắn."

Ngụy tướng yên lặng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro