Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

Vương Nhất Bác tỉnh dậy, hắn không nhìn thấy y đâu liền tìm kiếm chung quanh. Tiêu Chiến hiện tại không nhìn thấy, vạn nhất nếu xảy ra chuyện thì làm sao? Hắn vội vội vàng vàng chạy khỏi hang núi hô to "Tiêu Chiến, Tiêu ~ Chiến"

Không có tiếng trả lời, Vương Nhất Bác nghĩ thầm "Chẳng lẽ Tiêu Chiến đã trở về?" Hắn vừa nghĩ nhưng quay đầu liền gạt bỏ "Không có khả năng, hiện tại Tiêu Chiến mắt nhìn không thấy. Tuy rằng chuyện này chẳng là gì, nhưng đối với một Vương gia mà nói thì đó lại là chuyện lớn, huống chi y là Tiêu Chiến" Nghĩ, hắn quyết định tìm kiếm chung quanh một lượt nữa.

Rốt cục, sau vài lần hò hét cũng có người đáp lại "Ta, ta ở đây!!!"

Vương Nhất Bác đi đến nơi phát ra âm thanh. Hắn phát hiện Tiêu Chiến đã bị kẹt vào bẫy của thợ săn, cả người bị treo trên cây, bên người còn có chăn cùng một ít đồ ăn. Vương Nhất Bác nhìn đến thật sự không kìm được, cười phì một tiếng.

"Hahahahahaha… Tiêu Chiến, ngươi đang yên đang lành lại treo mình lên cây để làm gì???"

Tiêu Chiến tức giận hừ một tiếng "Ngươi nghĩ rằng ta muốn bị treo lên cây sao? Còn không phải do ở hang núi cái gì cũng đều không có? Ta đã tìm được một ít thức ăn cùng chăn đệm ở chỗ thôn dân. Ai ngờ lúc về lại dẫm phải bẫy bị treo ở trên cây."

"Ai ai ai, ngươi đừng cười nữa, mau giúp ta xuống đi"

Vương Nhất Bác nhịn cười. Hắn tìm đầu dây thừng khác bên kia chậm rãi thả y xuống. Tiêu Chiến được thả xuống liền xoa tay ôm lấy chăn cùng thức ăn người hầu vừa mới đưa tới cho y.

"Ai, không phải ta nói thôn dân nơi này thật vô cùng hào phóng. Ngươi xem, một cái chăn bông tốt như vậy" Nói xong, y còn giơ chăn cho Vương Nhất Bác xem một chút.

"Ừm, thật hào phóng. Ngươi mang về nhiều đồ đạc như vậy, chúng ta phải xách về như thế nào?"

Tiêu Chiến gãi đầu. Đột nhiên y nghĩ ra cái gì đó liền vỗ đầu "Không phải còn chiếc dây thừng vừa mới treo ta lên sao? Chúng ta hủy cái bẫy đi, sau đó đem mấy thứ này bỏ vào, như vậy là có thể mang đi một lần."

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ cảm thấy khả thi. Sau hai ba lần kéo cái bẫy liền hỏng, hai người đem chăn cùng thức ăn bỏ vào. Kế đó Tiêu Chiến ôm đi, còn Vương Nhất Bác nắm tay y dẫn đường phía trước.

Lúc đầu Vương Nhất Bác còn nghĩ muốn mang hộ một chút. Hắn vừa động tay Tiêu Chiến liền nề hà "Việc của ngươi là ở phía trước dẫn đường ta. Ta không nhìn thấy gì cả, rất dễ ngã. Lúc vừa mới ra ngoài ta đã ngã vài lần rồi" Nói xong còn đưa tay cho Vương Nhất Bác "Ngươi xem, rất đau đó."

Vương Nhất Bác nhìn một chút. Bàn tay không có vết thương gì nghiêm trọng, chỉ trầy xước một ít da. Nhìn thấy biểu tình "đau đớn" của Tiêu Chiến, hắn nhịn không được lấy tay nhẹ nhàng sờ một chút.

Vừa mới đụng tới, Tiêu Chiến phía sau liền gào khóc. Vương Nhất Bác giật nảy mình "Biết đau??? Lần sau còn dám chạy loạn không???" Thần sắc nghiêm cẩn nói.

"Không chạy, không chạy, lần này là ngoại lệ" Tiêu Chiến nghe được giọng nói của hắn có chút nghiêm túc nên tưởng hắn tức giận phải vội vàng giải thích. Hai tay y ôm ngực lắc lư, biểu hiện chính mình thật sự sẽ không loạn chạy.

Vương Nhất Bác gật đầu "Lần sau nếu ngươi muốn đi ra ngoài phải gọi ta dậy.” Nói xong lại cảm thấy sai sai, thoáng qua Tiêu Chiến giải thích "Mắt của ngươi như vậy là do ta, ta có nghĩa vụ phải săn sóc ngươi. Chờ ngươi tốt lên, ta đưa ngươi về."

Tiêu Chiến gật gật đầu "Thời gian này đành phiền ngươi vậy. Đúng rồi, ngươi tên gì nha???"

Vương Nhất Bác suy nghĩ chốc lát, nói "Ta và tức phụ của ngươi cùng họ, tên Tiểu Ba. Ngươi có thể gọi ta là Tiểu Ba"

"Được."

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến về hang núi. Tiêu Chiến ngồi lên một tảng đá, Vương Nhất Bác mở đồ mà Tiêu Chiến kiếm được cẩn thận kiểm tra rồi một chút. Đồ y mang về có bát, nồi, một ít đồ ăn cùng cái chăn bông.

Vương Nhất Bác đơn giản sắp xếp một chút, cuối cùng cũng đâu vào đó, ít nhất tạm giống một ngôi nhà.

"Tiểu Ba, ta đói bụng."

"Ngươi chờ một chút, ta nấu cho ngươi" Hoàn cảnh sống của Vương Nhất Bác ở Vương gia cũng không tốt, cho nên bình thường không có việc gì hắn vẫn vào bếp nấu ăn. Đối với hắn mà nói chỉ cần có nguyên liệu thì cho dù có đem hắn đến nơi chim không thèm đậu hắn vẫn có thể sống sót.

Bữa cơm này Vương Nhất Bác làm rất dễ dàng nhưng trong lòng Tiêu Chiến lại không cảm thấy tốt như vậy. Hắn là Vương gia Tứ công tử, mười ngón không dính nước mùa xuân. Rốt cuộc tại sao hắn lại thuần thục như vậy? Thuần thục khiến người khác phải đau lòng.

Bữa cơm này Tiêu Chiến ăn đặc biệt nhiều, vừa ăn vừa khen "Tiểu Ba, ngươi nấu cơm cũng quá ngon đi. Cái này ăn ngon, cái kia ăn cũng rất ngon."

Vương Nhất Bác được khen đến vui vẻ ăn cũng nhiều hơn một chút.

Buổi tối rồi cũng tới, chờ Vương Nhất Bác ngủ say, Tiêu Chiến nhẹ nhàng tiêu sái ra cửa hang. Một người nhảy ra đứng trước mặt y, hành lễ "Vương gia."

Người hành lễ này là Mạc Lão, từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh Tiêu Chiến. Hiện tại hắn là thị vệ của y, cũng là thân tín của y. Công việc của Mạc Lão chủ yếu là bảo hộ Tiêu Chiến an toàn, bình thường cũng sẽ bị y phái đi xử lý một ít chuyện hằng ngày trong cuộc sống.

"Mọi chuyện thế nào rồi???"

"Vương gia bên kia truyền ra tin tức, nói……." Mạc Lão dừng một chút, câu kế tiếp có điểm lúng túng. Hắn không biết có nên nói với Tiêu Chiến hay không?

"Nói cái gì???" Tiêu Chiến giương mắt nhìn Mạc Lão

"Vương gia truyền ra tin tức, nói Vương phi nửa đêm đi chơi cùng nam nhân bên ngoài bị bọn họ phát hiện nên bỏ trốn. Hiện tại không rõ tung tích. Vương Tuấn tâu với Hoàng Thượng rằng Vương phi làm ra loại sự tình này không xứng với ngài, yêu cầu đổi thành nữ nhân của Vương gia là Vương Di Đình" Mạc Lão nhắm mắt lại, rất nhanh đem tin tức hắn nghe mấy ngày nay bẩm báo với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến sắc mặt lạnh dần, theo sau nói "Ngươi truyền tin tức, nói Tiêu Nhị Vương gia lên núi săn thú, bất hạnh rơi xuống vực, tung tích không rõ. Hỷ sự cùng Vương Tứ công tử sẽ tổ chức sau. Về phần Vương gia bên kia, cứ âm thầm chèn ép trước, hành sự tùy theo hoàn cảnh"

Y nói xong còn lấy giấy bút của Mạc Lão viết một phong thư về nhà, nói "Ngươi đem thư này gửi cho phụ hoàng và mẫu hậu, nói cho bọn họ biết hiện tại ta rất mạnh khỏe."

"Vâng" nói xong, Mạc Lão liền chuẩn bị trở về, cũng không nghĩ bị Tiêu Chiến gọi lại một chút.

"Mấy ngày nay ngươi tới sớm một chút, chuẩn bị tốt thức ăn đặt ở cửa hang núi, không có việc gì thì đừng xuất hiện trước mắt ta"

"Vâng"

Mạc Lão đi rồi, Tiêu Chiến mới trở lại hang núi. Y nằm bên cạnh Vương Nhất Bác, ôm Vương Nhất Bác chặt hơn một chút. Cũng chỉ ban đêm Tiêu Chiến mới dám tùy ý thân mật với Vương Nhất Bác một chút. Y sợ tiến triển nhanh quá sẽ doạ Vương Nhất Bác chạy mất.

Tiêu Chiến có chút đau lòng chạm lên má Vương Nhất Bác. Vốn dĩ y cho rằng Vương Nhất Bác dù có xấu cũng là người nhà họ Vương, ít ra cũng Vương gia sẽ đối xử với hắn tốt một chút. Y không nghĩ rằng mình sẽ khiến Vương Nhất Bác không chịu nổi vị trí Vương phi như vậy.

Mấy năm trước y cũng hỏi thăm về Vương Nhất Bác nhưng chẳng có chút tin tức nào. Hơn nữa khi đó mẫu hậu y thân thể không tốt, cho nên y mới không tìm kiếm nữa.

Tiêu Chiến hối hận. Nếu y biết hắn ở Vương phủ sống như thế này, y nhất định quên mình chạy tới Vương gia mang hắn về nhà. Nghĩ, Tiêu Chiến nhẹ nhàng hôn lên trán Vương Nhất Bác.

Hiện tại Tiêu Chiến sở dĩ không xuống tay với Vương gia là bởi vì y hiểu tính cách của hắn. Vương Nhất Bác ẩn nhẫn lại tài giỏi, có một số việc y ra tay còn không bằng để cho hắn giải quyết. Giải quyết không được, y lại đến giải quyết tốt hậu quả.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm có chút nóng, vì vậy hắn vùng vẫy trong vòng tay y một chút. Tiêu Chiến sợ tới mức lập tức buông lỏng Vương Nhất Bác nhắm mắt giả bộ ngủ. Qua vài phút, hắn không còn động tĩnh. Tiêu Chiến hé một mắt nhìn thử mới phát hiện Vương Nhất Bác ngủ lại rồi.

Tiêu Chiến sủng nịch cười ngọt ngào "Đúng là heo nhỏ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro