Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toả nhi nhảy xuống Túy Hoa Các, lũn cũn chạy lại bên chân Tiêu Chiến, ôm lấy y hô to:

"A, mẫu thân, mẫu thân a, người không thể bỏ phụ thân con mà đi a. Mẫu thân, người trở về đi, phụ thân biết sai rồi" Toả nhi vừa hô hô vừa rơm rớm ra vài giọt nước mắt, môi nhỏ mím mím lại khiếm má sữa nhô ra rõ ràng hơn.

"Phụ thân còn nói người đồng ý để mẫu thân giúp biểu muội của lão bằng hữu cách vách nhà ca ca đỡ đẻ cho heo mẹ. Người còn nói... còn nói cún con của nhi tử nhà muội muội thôn bên của Lão Vương cũng muốn sinh, chúng nó cũng không thể không cần người nha, mẫu thân ~"

Tiêu Chiến nhìn thấy vẻ mặt nộn thịt của đứa nhỏ giữa hai chân mình, không phải, giúp biểu muội của bằng hữu cách vách của ca ca đỡ đẻ cho heo mẹ???? Đây là cái gì vậy??? Ta đường đường một Vương gia, khi nào đã trở thành ông mụ???

Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Trì bên cạnh không nhịn cười lên tiếng "Phốc, A Chiến, ngươi biến thành mẫu thân khi nào vậy?? Còn có nhi tử lớn như vậy, rồi còn đỡ đẻ cho heo mẹ, thật sự không tệ nha."

Người bên cạnh đều chỉ trỏ Tiêu Chiến "Không phải chỉ không đồng ý cho hắn đỡ đẻ thôi sao? Vậy mà đã bỏ nhà đi???"

"Nhi tử đã chủ động tìm đến, người này sao cũng không biết ôm dỗ một chút? ? ?"

"Người này là người như thế nào mà máu lạnh đối với nhi tử của chính mình???" Một đống người chỉ trỏ Tiêu Chiến đều là khách ngoại lai, họ không biết Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn đại ca, ngồi xổm xuống đối diện với Toả nhi. Khi y nhìn Toả nhi liền cảm thấy rất bất ngờ, tiểu hài tử lớn lên sao lại giống y như vậy?

Tiêu Chiến nhìn thấy má sữa của Tỏa nhi, đột nhiên nhớ tới một người, người kia trên mặt cũng có má sữa. Y có chút đau lòng giúp Toả nhi lau đi nước mắt, sau đó ôm Toả nhi dưới đất lên, hỏi:

"Con nhận nhầm người phải không??? Tuy rằng bộ dạng của ta và con rất là giống nhau, nhưng ta là nam nhân, không phải mẫu thân của con"

Tỏa nhi lắc đầu, nói "Người là Tiêu Chiến phải không???"

"????A????" Tiêu Chiến có chút nghi hoặc.

Toả nhi kiên trì không ngừng hỏi "Người là Tiêu Chiến phải không???"

"Đúng vậy"

Toả nhi nghe được đáp án liền nở nụ cười "Con sẽ không nhận sai người. Phụ thân con nói, nơi này có một người họ Tiêu danh Chiến, sau khi tìm được phải kêu mẫu thân"

"Phụ thân ngươi là ai????" Tiêu Trì ở một bên hỏi.

Toả nhi ngẩng đầu lên hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn "Bí mật"

Tiêu Chiến cười cười, biểu tình này, y lại thấy có chút quen thuộc??? Y lại hỏi "Vậy phụ thân ngươi đang ở đâu????"

Thời điểm vấn đề này được hỏi, Toả nhi nhìn thoáng qua phương hướng của phụ thân. Vương Nhất Bác đang cười sải lai trên mái nhà, hoàn toàn quên mất vẻ mặt vừa mới nói có việc gì sẽ cứu nhóc. Toả nhi đột nhiên rất không muốn quen biết Vương Nhất Bác.

"Con đã lạc mất phụ thân, tìm không thấy người, hiện tại không có nơi nào để đi. Mẫu thân ~ người thu nhận con một chút đi, được không??? Con rất ngoan, con sẽ không giống phụ thân, không đồng ý cho người đỡ đẻ."

"Ta có thể mang con trở về, nhưng con không thể kêu ta là mẫu thân. Nếu con không tìm được phụ thân, con cứ gọi ta Vương gia đi. Còn có, ta không tiếp sinh! ! ! !"

"Được, mẫu thân, Toả nhi đã biết"

". . . . . . . . . . ." Quên đi, tiểu hài tử làm sao nghe hiểu y nói gì chứ.

Sau đó, Vương Nhất Bác trơ mắt nhìn Toả nhi bị Tiêu Chiến mang về Tiêu phủ. Ai ai ai, đó là con ta, Vương Nhất Bác ở trong lòng rít gào.

Không có Tỏa nhi, Vương Nhất Bác cũng dễ làm chuyện mình muốn hơn, mọi việc diễn ra đúng theo kế hoạch, Vương Nghị Phong uống rượu xong bắt đầu động dục ở nơi công cộng, da mặt giả mà Lý Thức chuẩn bị cho gã cũng bị Vương Nhất Bác thừa cơ trộm mất.

Không có da mặt giả bảo hộ, Vương Nghị Phong bất cẩn lộ ra trước mặt mọi người, gã quát lớn "Nhìn cái gì mà nhìn? Các ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là Vương phủ Đại công tử. Được ta chọn trúng, là các ngươi có phúc, đừng không biết xấu hổ. Nữ nhân đâu? Mau ra đây cho ta!!!!"

Vương Nhất Bác coi đến đây thì không muốn xem nữa, nói đúng hơn, hắn sợ ô uế hai mắt của mình.

Hắn nghênh ngang tiêu sái đi trên đường, lần này trở về hắn cũng không có mang mặt nạ, một thân bạch y phiêu phiêu như tiên. Nếu hắn không cười, cơ hồ không ai dám đến gần. Tuy rằng hắn đẹp, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác vẻ đẹp này tiềm tàng nguy hiểm.

Nhưng cũng nhờ điều này, hắn tránh được rất nhiều phiền toái.

Vương Nhất Bác dựa theo trí nhớ tìm được Vương phủ, sau đó mua ba bộ phủ đệ đối diện Vương phủ, một bộ tế thiên, một bộ tế địa, còn một bộ để ở.

Chuẩn bị tốt hết thảy, trời cũng đã tối rồi. Phòng mới còn chưa dọn dẹp, Vương Nhất Bác đành tìm tạm khách điếm ngủ qua đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ đốt pháo ngoài đường, nói đúng ra là đốt pháo ở cửa Vương phủ. Vương Tuấn là người đầu tiên bị ồn không ngủ được, gã xông ra ngoài muốn nói lý lẽ. Bọn họ vừa thấy Vương Nhất Bác liền đứng hình tại chỗ.

Đặc biệt là Vương Di Đình, nàng nghĩ thầm "Vương Nhất Bác không phải đã chết sao??? Chuyện gì đang xảy ra vậy????"

Vương Nhất Bác quay đầu mỉm cười "Vương gia, ta đã trở về!!!!"

Vương Tuấn là người đầu tiên có phản ứng, giận dữ nói "Ngươi còn biết trở về!!!! Nghiệp chướng!!!! Dã nam kia đâu??? Ngươi giấu hắn đi đâu rồi?? Vì một tên dã nam, ngươi tới Vương phủ còn không quan tâm, ngươi trở về làm gì!!! Vương gia chúng ta không có đứa con như ngươi!!!"

Vương Nhất Bác tiêu sái đến gần Vương phủ, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, thưởng thức chén trà. Vương Tuấn thấy thế, nói "Quỳ xuống, đến từ đường nhà họ Vương quỳ xuống, quỳ mãn ba tháng, ta liền cho ngươi trở về tiếp tục làm Vương gia Tứ công tử"

Gia đinh định tiến đến giữ chặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác né đi, sờ sờ mũi:

"Ai nói ta sẽ trở lại Vương gia ??? Lần này ta đến là vì gia phả của Vương gia, ngươi không muốn thừa nhận ta, vừa vặn ta cũng không muốn trở về. Bởi vậy, tốt hơn hết là xoá tên ta ra khỏi gia phả, đúng không??"

Vương Di Đình vừa nghe, ở trong lòng ám thích "Vương Nhất Bác a Vương Nhất Bác, vốn nghĩ lâu không gặp như vậy, ngươi cũng trở nên thông minh chút. Không nghĩ rằng ngươi vẫn là kẻ ngốc. Người như ngươi không có thân phận Vương gia Tứ công tử, chỉ sợ ngươi chết như thế nào cũng không biết"

Lý Thức nghĩ giống Vương Di Đình không sai biệt lắm, nhưng Vương Tuấn sẽ không nghĩ như vậy.

Nữ nhân nhà mình đã bị vấy bẩn, một lòng thầm nghĩ gả cho Tiêu Chiến thì trước đây nàng có thể còn có chút cơ hội. Nhưng hiện tại Vương Nhất Bác đã trở về, cơ hội một chút không có, nữ nhân sợ đã muốn phế đi.

Vốn định để cho đại nhi tử cưới tiểu thư thế gia để củng cố gia nghiệp, nhưng không nghĩ lại xảy ra loại chuyện tới độ bị Vương Tuấn đưa vào chùa, còn nhị nhi tử lại không tranh không thưởng.

Trong nháy mắt, Vương Tuấn liền nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác xinh đẹp lại đỏm dáng, lần này trở về hắn như trở thành một con người khác, chỉ cần nhìn thôi Vương Tuấn cũng đã biết chuyện năm đó không phải sự thật.

Vương Tuấn cũng biết Tiêu Chiến một mực chờ Vương Nhất Bác, nếu Vương Nhất Bác chịu nói tốt cho Vương phủ, Vương Tuấn còn có thể dùng Vương Nhất Bác làm cầu nối kết thân với Tiêu Nhị Vương gia. Tiêu Nhị Vương gia, ai mà không muốn có quan hệ cơ chứ, đối đáp tốt với Tiêu Nhị Vương gia, gia nghiệp của Vương phủ cũng sẽ lên cao thêm một bước.

Những năm gần đây công việc làm ăn của gia đình không được như ý, điều này chỉ có Vương Tuấn mới biết. Hiện tại Vương gia chỉ còn là cái vỏ, Vương Tuấn không muốn cứ như vậy buông tha cho Vương Nhất Bác, vì thế hạ giọng:

"Trục xuất khỏi gia phả cũng không có nghiêm trọng như vậy. Cha biết, mấy năm nay ngươi đã chịu nhiều ủy khuất, thế nhưng sự tình cũng đã xảy ra, cũng không có biện pháp đền bù trở lại nữa. Ngươi ngay tại Vương từ đường quỳ một đêm, ngày hôm sau ngươi vẫn là Vương gia Tứ công tử"

Vương Di Đình sau khi nghe được, có chút bất mãn lên tiếng "Cha!!!"

Vương Tuấn trừng mắt nhìn Vương Di Đình, Lý Thức vội vàng cầm tay Vương Di Đình, ý bảo nàng không cần tiếp tục nói tiếp.

Vương Nhất Bác cười cười, vẻ mặt này hắn thấy nhiều rồi. Hắn trêu trọc:

"Vương gia Tứ công tử??? Cái danh phận này có gì tốt sao??? Đòi tiền không có tiền, muốn người không có ai, không được sủng ái, còn chịu đánh đập. Một mình ta bên ngoài rất tốt, hơn nữa ngươi đều nói, dã nam nhân! ! ! Ta sẽ không ở đây cản mắt ngươi, dã nam trong miệng ngươi đối với ta rất tốt"

"Ngươi!!!! Quả thực hoang đường!!!!" Vương Tuấn tức đỏ mặt, nhưng hắn hiện tại không thể lay chuyển Vương Nhất Bác, hắn còn muốn dựa vào Vương Nhất Bác để làm thân với Tiêu Chiến, Vương Tuấn hòa hoãn trong chốc lát, lại nói:

"Ngươi chung quy là muốn gả cho Tiêu Nhị Vương gia, bản cung dưỡng một người cũng không phải không thể. Vương phủ có thể giúp ngươi dưỡng dã nam kia, nhưng điều kiện là ngươi phải trở về gả cho Tiêu Nhị Vương gia, hơn nữa cam đoan vĩnh viễn không gặp lại dã nam!!!"

Vương Di Đình vừa nghe, bị tức trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, nếu ánh mắt có thể giết chết người như lời người ta nói, như vậy nàng hiện tại có lẽ đã sớm giết chết Vương Nhất Bác vài lần.

Vương Nhất Bác ngẩn ra, Vương phủ phải dưỡng Tiêu Chiến??? Bắt mình phải gả cho Tiêu Chiến, lại không cho mình thấy hắn??? Cái quỷ gì??? Bất quá mặc kệ cái quỷ gì, Vương Nhất Bác cũng không muốn quay đầu, nghĩ gì vậy, lão tử chính là đệ nhị phú hào.

Vương Nhất Bác cười cười "Trở về cũng không phải không thể, nhưng......."

"Nhưng cái gì????" Vương Tuấn thấy có chuyển biến, dồn dập hỏi.

"Ta có thù. Ta nhớ mang máng mấy năm nay ta ở Vương gia, Tam tỷ tả giáo hội ta rất nhiều điều. Nhất Bác hiện tại trả lại cho ngươi, như vậy đi Tam tỷ, ngươi tự tát mình hai mươi cái, ta liền cân nhắc chuyện trở về"

Vừa dứt lời, Vương Tuấn còn chưa mở miệng, Vương Di Đình liền mắng Vương Nhất Bác "Vương Nhất Bác, ngươi dựa vào cái gì đối với ta như vậy, ngươi bất quá cũng chỉ là đứa con của nha hoàn, đừng quá phận!!!!!"

Vương Nhất Bác nghe được quay đầu "Xem ra nhà này không quá hoan nghênh ta, ta đi tìm trưởng tộc vậy" nói xong sẽ toan bước ra ngoài cửa.

Vương Di Đình nhìn bóng dáng Vương Nhất Bác lớn tiếng "Đi mau, ngươi có bản lĩnh cũng đừng xuất hiện ở Vương phủ, đừng........."

"Vương Di Đình!!!!" Lời còn chưa dứt, đã bị Vương Tuấn đánh gãy.

Vương Tuấn nhìn Vương Di Đình miễn cưỡng "Đánh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro