Chương 33.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ sau ngày hôm đó Vương Nhất Bác chưa từng gặp qua Tiêu Chiến, mới đầu trở lại công ty Vương Nhất Bác còn lo lắng hai người gặp mặt sẽ lúng túng nhưng sự thật chứng minh, chỉ cầm Tiêu Chiến muốn hắn có thể bốc hơi ở trước mặt mình, ngay cả gốc tóc mình cũng không bắt được.

Đầu vào cùng với bộ phim cổ trang kia, Vương Nhất Bác xem như một diễn viên bên trong mở đường máu giết một nhóm tân sinh, phim sang năm truyền bá nên cậu trở thành thần tượng toàn dân, nhân khí cao đến không ai sánh bằng, ở trên hotsearch càng là bình thường, mỗi lần xuất hiện ở sân bay người hâm mộ vây quanh đến khi sân bay thất thủ mới bỏ qua. Rất nhanh RINCE cũng thật sự trở thành nhóm nhạc hot nhất trong nước, ông nội Tiêu Chiến cũng dùng điện thoại bàn nhỏ gọi qua, nói hắn có thể làm chuyện mình muốn làm, sẽ không ràng buộc hắn. Nhưng Tiêu Chiến lại từ chối, hắn còn nói chuyện bây giờ chính là chuyện mình muốn làm, ông nội không biết chuyện của Vương Nhất Bác, chỉ coi như cháu mình đang có tâm tư quản lý công ty, cũng không hỏi nhiều, cứ tùy ý theo hắn đi.

Tài nguyên của Vương Nhất Bác thật sự tốt đến làm cho người ta đỏ mắt, đại ngôn xa xỉ gì đó chính là chuyện thường ngày, kịch bản cũng là do cậu chọn, mọi người đều cho là phim tiếp theo cậu sẽ lấy một giải ảnh đế, cậu lại phát hành một album nói mình muốn bắt đầu ca hát.

Một lần Tiêu Chiến mang Vương Nhất Bác đến xem buổi hòa nhạc Tôn Yến Tư

"Chiến ca, sau này em cũng có thể ca hát sao?"

"Đương nhiên, nếu như em bắt đầu ca hát anh khẳng định sẽ ngồi hàng thứ nhất."

"Cái kia đã nói, sau này mỗi buổi hòa nhạc của em anh đều phải tới a."

"Một lời đã định."

Vương Nhất Bác thật sư mở ra buổi hòa nhạc, thế nhưng người đáp ứng ngồi ở hàng ghế thứ nhất lại không đến, cả nước diễn mười nơi, tựa như đi khắp toàn bộ Trung Quốc, mỗi một nơi Vương Nhất Bác đều sẽ để một khoảng trống chính giữa ở hàng ghế thứ nhất, nhưng mỗi một nơi, vị trí kia đều không có người, mỗi buổi hòa nhạc ở một chỗ Vương Nhất Bác đều sẽ hát « Nam hài », hát bài hát cậu thích nhất, hát cho chính mình cũng hát cho Tiêu Chiến.

"Bác ca, Bác ca?"

Tiểu trợ lý nhìn Vương Nhất Bác đem ly rượu đỏ làm rơi trên âu phục mà bản thân cậu còn không có một chút phản ứng.

Vương Nhất Bác bị cô gọi đến lấy lại tinh thần, trên sân khấu hát « Nam hài » nam hài đã không thấy, chính Vương Nhất Bác cũng không phải cái gì nam hài, cậu năm nay ba mươi tuổi.

"Làm sao?"

"Tổ tông, âu phục của cậu a, cậu phát ngốc cái gì đây?"

Vương Nhất Bác lúc này mới nhìn thấy ở trước ngực đỏ một mảng do rượu để lại

"Đã kết thúc, chúng ta có thể đi."

"Ừm, đi thôi."

Tiêu Chiến đứng ở trong góc nhỏ nhìn Vương Nhất Bác rời khỏi tiệc rượu, ở trong lòng nhẹ nhàng nói câu: Cún con a, chúc mừng em, thật tuyệt.

Vương Nhất Bác sáu năm qua, ngoại trừ họp thường niên ở công ty, cậu đều không gặp lại Tiêu Chiến một lần, tất cả mọi người trong công ty đều coi như chuyện của họ sang trang, Vương Nhất Bác cũng cho là mình cũng cho là mình có thể quên đi nhưng mỗi lần nhìn thấy người kia tâm vẫn không nhịn được run rẩy. Sáu năm qua cậu từ chối vô số lần nữ diễn viên gõ cửa phòng mình vào buổi tối, lâu dần liền truyền ra lời đồn cậu là đồng tính, chỉ có điều Tiêu Chiến luôn khống chế phương diện này rất tốt, cũng không để lời đồn này đến tai đại chúng, còn xử lý những nữ diễn diên lắm miệng này, hắn không cho phép người khác ác ý hãm hại tiểu bằng hữu.

Vương Nhất Bác biết, chính mình không phải đồng tính luyến ái chỉ có điều thích người vừa lúc là nam nhân mà thôi. Có lẽ là vừa rồi thất thần mất rất nhiều sức, Vương Nhất Bác có chút mệt mỏi ngồi trong xe còn xoa huyệt thái dương.

"Bác ca, cậu không sao chứ?"

"Ừm."

Tiểu trợ lý so với Vương Nhất Bác vốn là lớn hai tuổi, lại luôn mở miệng ngậm miệng đều là Bác ca, Vương Nhất Bác sửa mấy lần cũng không hiệu quả gì cũng liền để tùy đi. Bất tri bất giác tiểu trợ lý đã theo Vương Nhất Bác bảy năm, từ lúc bắt đầu xuất đạo vẫn theo Vương Nhất Bác, bây giờ Vương Nhất Bác chuẩn bị muốn giải nghệ nghĩ đến làm như thế nào để bố trí cho cô thật ổn thỏa.

"Cái gì? Cậu muốn giải nghệ?"

Tiểu trợ lý thét lên làm cho đầu của Vương Nhất Bác đau đến lợi hại hơn.

"Bác ca, tại sao muốn giải nghệ a? Nhìn xem địa vị của cậu còn không phải muốn cái gì có cái đó, cậu còn có gì không hài lòng sao? Tôi có thể đi tìm Tào ca nói chuyện cùng Tổng giám đốc."

"Tôi không hài lòng cái gì, chẳng lẽ cô không rõ sao?"

Trong lòng tiểu trợ lý giật mình, quả nhiên vẫn là không có đi qua nha. . .

"Cô không biết mấy năm nay tôi liều mạng nhận phim, nhận công việc vì lý do gì hay sao?"

"Tôi chính là muốn kiếm tiền nhanh lên một chút, sau đó giải nghệ."

Tôi hận anh ấy, cũng yêu anh ấy, cho nên muốn rời xa anh ấy.

Vương Nhất Bác nhớ tới lúc mình cầm giải ảnh đế được đề cử lần thứ nhất, mặc dù trên mặt không biểu cảm nhưng trong lòng đặc biệt xúc động, thậm chí còn muốn Tiêu Chiến có thể cao hứng vì mình hay không, có thể chúc mừng mình hay không, có thể gọi điện thoại cho mình hay không. Nhưng dần dần cậu hiểu được, Tiêu Chiến đã sớm đem Vương Nhất Bác quên đi, giống như Vương Nhất Bác đã chủ động bị mờ nhạt khỏi cuộc sống của Tiêu Chiến, chính Vương Nhất Bác cũng bị Tiêu Chiến quên đi. Có thể từ đầu đến cuối chỉ có mình động tâm là thật.

Từ lúc đó cậu bắt đầu vì công việc mà liều mạng, liều mạng kinh doanh, một năm bay không biết ngày đêm, mắt đỏ cả lên cũng không ngừng, chỉ có như vậy cậu mới không có thời gian nghĩ tới Tiêu Chiến, thế nhưng là có vài người, có một số việc không nghĩ nữa liền có thể quên đi.

Vương Nhất Bác ra một quyết định: Tiêu Chiến, em chờ anh đến năm 2026, quá hạn em sẽ không đợi nữa.

Chính Vương Nhất Bác cũng không biết tại mình ấu trĩ lại muốn làm quyết định đơn phương này, cậu hiểu được Tiêu Chiến đã sớm quên cậu không phải sao? Nhưng cậu vẫn quật cường muốn dùng cách này tự mình cùng tạm biệt quá khứ, Vương Nhất Bác sau này đừng ngốc như vậy có biết không?

"Đem tin tức truyền ra đi, không cần cùng thương lượng với bất kì người nào, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi có thể chi nổi, còn có tôi muốn mở một buổi hòa nhạc tạm biệt, dù sao vẫn phải xin lỗi người hâm mộ." 

"Bác ca, nếu không cậu suy nghĩ lại một chút đi, hợp đồng cũng còn không đến ba năm, cậu giải nghệ bây giờ thật không đáng."

"Tôi đã suy nghĩ kỹ, liên hệ truyền thông a."

Vào lúc ban đêm tin tức liền truyền ra, không hề nghi ngờ Server Weibo tê liệt, Vương Nhất Bác tắm rửa xong nhìn thoáng qua điện thoại sắp nổ cùng 99+ tin tức, không có một cái nào là của người kia. Tào Dục Thần gọi điện thoại tới 

"Alo, ca."

"Vương Nhất Bác cậu còn biết gọi tôi một tiếng ca? Cậu đem tin tức truyền ra có thương lượng trước với tôi hay không, bây giờ còn biết gọi tôi là ca?"

Vương Nhất Bác: . . .

Tào Dục Thần thở dài: "Nhất Bác, tôi biết chuyện cậu quyết định sẽ không thay đổi, nhưng tôi muốn khuyên cậu suy nghĩ thật kỹ một chút, mặc dù tin tức đã truyền ra nhưng tôi vẫn có thể cho bộ phận xã hội giải thích cho cậu."

"Không cần ca, em thật sự đã nghĩ xong rồi."

"Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, đến cùng vì lý do gì hay không? Bây giờ nghệ sĩ trong giới cùng tuổi so với cậu không có tài nguyên tốt hơn, đến cùng là cậu vì cái gì?"

"Ca, em mệt mỏi."

Tào Dục Thần hiển nhiên không rõ Vương Nhất Bác mệt mỏi là có ý gì

"Nếu như cậu cảm thấy gần đây công việc quá nhiều tôi có thể giảm xuống một chút, hoặc là cho cũng có thể cho cậu nghỉ ngơi."

"Ca, em không phải ý này."

"Nhất Bác. . ."

"Em cũng không thể luôn chờ đợi một người, anh nói có đúng không a?"

"Nhất Bác, có thể ngài ấy có nỗi khổ tâm đây?"

"Coi như là anh ấy có nỗi khổ tâm đi, em đợi cũng đủ lâu, nếu như thật sự có nỗi khổ tâm gì anh ấy cũng đã nói với em để cùng giải quyết, em thật sự mệt mỏi." 

"Nhất Bác, chuyện cậu cùng Tiêu tổng tôi vốn không muốn nhúng tay vào quá nhiều, dù sao cũng là việc riêng của hai người, tôi . . . "

"Ca, em còn có việc, không nói với anh nữa, chuyện giải nghệ phiền anh."

"Được rồi."

Đầu bên kia điện thoại, bên trong văn phòng Tổng giám đốc, Tào Dục Thần nhìn Tiêu Chiến khẩn trương bên cạnh, thở dài.

"Tiêu tổng, Nhất Bác cậu ấy đã quyết định."

"Nguyên nhân?"

"Tiêu tổng, nếu không anh tự mình đi hỏi cậu ấy đi, chuyện riêng của hai người các người tôi là người ngoài không tiện nhúng tay." 

"Cậu thân là người đại diện của em ấy, ngay cả chuyện lớn như em ấy muốn giải nghệ cũng không biết, có phải quá thất trách hay không?"

Nhiều năm như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác tâm tình Tiêu Chiến liền bất định, Tào Dục Thần đã thành thói quen nên cũng không nói chuyện.

"Thôi, cũng không trách cậu, dù sao cậu cũng đoán không được em ấy đang suy nghĩ gì."

"Gọi em ấy ngày mai tới công ty một lần."

Ngày hôm sau Vương Nhất Bác không có đến, Lưu Hải Khoan gọi điện thoại tới nói Vương Nhất Bác lại phát sốt, mấy năm này công việc vất vả, thân thể không tốt lắm lại không nghỉ ngơi đúng giờ, nóng sốt cũng đã là chuyện thường ngày, do thân phận nên cậu không muốn đến bệnh viện, cho nên mỗi lần đau đầu nhức óc vẫn là đến bệnh viện của Lưu Hải Khoan.

Thời điểm quay phim lần trước, Vương Nhất Bác vô ý rơi vào hôn mê hai ngày, trong lúc ngủ mơ cậu cảm thấy giống như nhìn thấy Tiêu Chiến, người kia suy sụp cầm tay của mình khóc lớn, còn nói chỉ cần mình tỉnh lại thì sẽ không rời đi, cậu mơ hồ nghe câu nói xin lỗi, phía sau nói gì cậu không nghe rõ. Cậu chỉ biết lúc mình tỉnh lại trong phòng bệnh không có một ai, tay cũng được đặt ở trong chăn, Vương Nhất Bác đừng có nằm mơ mãi không tỉnh a. Nhắc tới cũng lạ, mỗi lần sinh bệnh đều sẽ "Mộng" thấy Tiêu Chiến đến, lúc tỉnh thì người đã không thấy tăm hơi. Nếu có thể ngày ngày sinh bệnh là tốt rồi. . . Trong lòng Vương Nhất Bác nghĩ nếu Tào Dục Thần biết mắng chết mình không phải không thể.

Lần này cũng giống như vậy, Vương Nhất Bác lại "Mộng" Tiêu Chiến đến, người kia lo lắng mở cửa đi tới, đưa tay dò xét nhiệt độ trên trán mình một chút, nói một câu như thế  nào nóng như vậy. Vương Nhất Bác thầm nghĩ, nếu mình không sốt cũng sẽ không sinh ra ảo giác . . . Người kia lấy một chậu nước vắt một cái khăn lông, nhẹ nhàng lau trên mặt của mình, động tác cực kỳ thành thạo, Vương Nhất Bác nhớ tới mỗi lần trong mộng Tiêu Chiến đều chăm sóc cậu như thế. Thấy người kia muốn đi, Vương Nhất Bác một phát bắt được tay người kia làm hắn sợ hết hồn

"Tiểu bằng hữu? Em tỉnh?"

Tiêu Chiến bị hù dọa thở mạnh cũng không dám, sợ một giây sau Vương Nhất Bác liền mở mắt ra nhìn mình, nhưng ai biết Vương Nhất Bác sau khi nghe âm thanh lại hất tay Tiêu Chiến một cái, cau mày không nhịn được nói

"Em không phải tiểu bằng hữu, đừng gọi em tiểu bằng hữu." Mặc dù vẫn còn phát sốt Vương Nhất Bác nghe được ba chữ này vẫn là không khỏi nhớ tới lời nói năm đó của Tiêu Chiến

"Ai biết tiểu bằng hữu này ngốc như vậy, động tâm thật."

"Tiểu bằng hữu, em hẳn là đều nghe được đi, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi. . ."

Mấy câu nói đó không ngừng mà xuất hiện xoay quanh, Vương Nhất Bác đột nhiên mở mắt nhìn thấy Tiêu Chiến đứng trước giường bưng chậu nước, Tiêu Chiến không ngờ tới Vương Nhất Bác lại đột nhiên tỉnh lại, dọa đến chậu nước trong tay rơi trên mặt đất.

"Tại sao anh ở đây?" 

"Tôi. . ." Tất nhiên Tiêu Chiến còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào

"Làm phiền anh đi ra ngoài tôi cần nghỉ ngơi."

"Được, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi không quấy rầy cậu."

Vương Nhất Bác nằm ở trên giường tỉnh cả ngủ, nhìn thấy Tiêu Chiến cậu thừa nhận một khắc kia là ngạc nhiên, chính mình cũng có hơn mấy tháng không có gặp Tiêu Chiến, hắn là tới chiếu cố mình sao? Một giây sau Vương Nhất Bác liền đem suy nghĩ của mình hủy bỏ, nghĩ gì thế Vương Nhất Bác, mình thật sự là có thể tự tạo chuyện cười cho chính mình, người ta chỉ sợ cây rụng tiền chạy không tình nguyện tới nhìn mình mà thôi. Đúng vậy, không bao lâu Tào Dục Thần gõ cửa còn mang theo Tiêu Chiến vào đây. Vương Nhất Bác xem đi, đừng có lại tự mình đa tình.

"Nhất Bác, Tiêu tổng nghe nói cậu bệnh tới xem cậu một chút, thuận tiện cùng cậu nói chuyện chuyện giải nghệ. Nếu không các người nói chuyện trước?"

"Không cần, trực tiếp làm theo quy trình đi, em không có gì muốn nói." Vương Nhất Bác nhìn Tào Dục Thần nửa phần ánh mắt đều không có cho Tiêu Chiến.

Tào Dục Thần: "Vậy được rồi."

"Căn cứ vào hợp đồng lúc trước cậu ký cùng công ty, bây giờ cách thời gian ký hợp đồng còn hai năm năm tháng, dựa theo nhân khí cùng địa vị của cậu bây giờ, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tổng cộng là sáu ngàn vạn."

Vương Nhất Bác: "Ừm, em biết rồi."

Tào Dục Thần: "Tôi còn chưa nói xong, Tiêu tổng nói xét thấy cậu những năm này sáng tạo, nỗ lực làm việc đem lại không ít lợi nhuận cho công ty, cho nên với tư cách ông chủ cũ cũng không cần cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, nhưng với điều kiện là buổi hòa nhạc cần toàn quyền đại diện của công ty."

Vương Nhất Bác: "Còn gì nữa không?"

Tào Dục Thần: "Còn có cái gì?"

Vương Nhất Bác: "Chỉ một cái điều kiện này không còn cái khác." 

Tiêu Chiến: "Không còn."

Vương Nhất Bác: "Tiêu tổng là một thương nhân lại tốt như vậy, thật ra tôi ngược lại không có nghĩ tới." 

Tào Dục Thần: "Nhất Bác, cậu đừng. ."

Tiêu Chiến ngăn cản Tào Dục Thần còn muốn nói :" Mấy năm nay cậu đem lại cho công ty không ít hiệu quả và lợi ít, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay."

Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay? Tiêu Chiến anh thật là biết nói a.

Ký xong hợp đồng một nhóm người liền rời đi, chỉ còn Vương Nhất Bác ngẩn người nhìn lên trần nhà, cậu không rõ vì cái gì Tiêu Chiến khăng khăng không muốn phí bồi thường vi phạm hợp đồng còn phải giúp mình bắt đầu diễn buổi hòa nhạc? Thuốc bên trong bình dịch truyền đã hết, qua hơn nửa ngày Vương Nhất Bác mới phát giác ra đau đến vậy, thế nhưng cậu chỉ có một tay không có cách nào rút kim, cậu không thể làm gì khác hơn là cầm bình dịch truyền ra khỏi phòng, cậu nghĩ là đi đến hành lang gặp y tá có thể giúp mình rút kim. Thật đúng lúc hành lang không có bất kỳ ai, quầy tiếp tân cũng không có người, Vương Nhất Bác dựa vào ký ức tìm tới phòng làm việc của Lưu Hải Khoan, dù sao nơi này vẫn không đến mức không có người a . . .

Bởi vì trong tay cầm bình dịch truyền Vương Nhất Bác cũng không có tay gõ cửa, tại cửa ra vào kêu một tiếng Hải Khoan ca liền đi vào văn phòng. Lưu Hải Khoan đúng là có trong văn phòng, còn có Tiêu Chiến. . .

"Nhất Bác, sao cậu lại tới đây?"

Còn không đợi Vương Nhất Bác mở miệng, Tiêu Chiến đã vọt tới bên cạnh Vương Nhất Bác

"Tay của cậu làm sao?" tay của Vương Nhất Bác đã sớm một mảng tím xanh, Tiêu Chiến thận trọng xé mở băng keo trên kim truyền, giúp cậu rút kim.

"Chuyện gì xảy ra, ngay cả truyền dịch cũng không làm được? Nhiều y tá như vậy trông không nổi một người sao?" Tiêu Chiến trông thấy tay Vương Nhất Bác nhất thời lo lắng mà mất bình tĩnh.

"Còn không phải là vì lấy thuốc cho cậu, nếu không tôi sẽ quên sao?"

"Anh làm sao vậy?" Vương Nhất Bác nhìn như tùy ý hỏi một câu.

"A, tôi không sao."

"Vâng, Tiêu đại tổng tài đương nhiên không sao rồi, dạ dày xuất huyết gì gì đó sớm đã thành thói quen còn có thể có chuyện gì."

"Cậu ngậm miệng." Tiêu Chiến như hung thần ác sát trợn mắt nhìn Lưu Hải Khoan một cái.

Người này làm sao lại là không biết chiếu cố chính mình thật tốt đây? Ở trong lòng Vương Nhất Bác thở dài một hơi, nhưng là nghĩ đến chính mình cũng không có tư cách gì quan tâm

"Hải Khoan ca, em có thể đi được chưa?"

"Ừm, em chờ một chút, chờ anh đo nhiệt độ cơ thể, anh đi lấy cho em chút thuốc."

Lưu Hải Khoan đi rồi trong văn phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác, không khí thực sự hạ xuống âm độ.

"Dạ dày của anh còn chưa tốt sao?"

"Ừm."

"A."

"Một chút cậu đi đâu?"

"Về nhà."

"Tôi đưa cậu a."

"Không cần."

"Cậu mới vừa truyền xong dịch thân thể còn chưa có hồi phục, trợ lý lại không ở đây, một mình cậu trở về lại xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ, để tôi đưa cậu về đi."

Vương Nhất Bác không có lên tiếng nữa, thật ra Tiêu Chiến nói rất có lý, nhưng là muốn để Tiêu Chiến đưa về nhà tóm lại là có chút khó chịu.

"Tôi để cho trợ lý của tôi tới đón tôi là được, không làm phiền anh."

Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho trợ lý phát hiện không ai nghe, tình hình đột nhiên có chút lúng túng. 

"Không ai nghe sao? Vẫn là để tôi đưa cậu trở về đi."

"Vậy làm phiền anh, Tiêu tổng."

Nghe được danh xưng này tay Tiêu Chiến tay vẫn là ngưng đọng một chút, xưng hô này vừa lạ lẫm lại quen thuộc từ miệng Nhất Bác nói ra không mang theo chút ấm áp nào.

19.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww