CHƯƠNG 44 - ANH EM NHƯ TAY CHÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Taehuyng trở lại Seoul đến ngày thứ năm thì mới liên lạc được Park Jimin. Lúc ấy là gần nửa đêm, sau khi gặp khách hàng xong anh đang lái xe chạy trên đường trở về nhà, gọi điện cho Jimin thì nháy mắt điện thoại được bắt máy. Taehuyng sững sờ rồi mới lên tiếng.

"Jimin, tiểu tử nhà ngươi vừa mới đi lêu lổng ở đâu thế hả?"

"Taehuyng, trong tay cậu bây giờ còn bao nhiêu tiền?" Giọng nói Park Jimin khàn khàn lợi hại và lộ ra mệt mỏi tột độ.

Taehuyng nhíu mày, dồn sức đánh tay lái và dừng xe lại bên đường, trầm ổn mở miệng: "Cậu bây giờ đang ở đâu?"

Park Jimin dừng lại hai giây rồi nói ra tên quán rượu.

Nửa tiếng sau, Taehuyng tiến vào một quán rượu, đẩy cửa thì thấy trên một ghế salon, Jimin bộ dạng tiều tụy không chịu nổi, đầu anh tràn ngập lửa nóng. Anh cố đè nén tức giận đi vào, ngồi xuống bên cạnh Jimin, giằng lấy chai rượu trong tay bạn sau đó lấy cái mắt kính trên bàn trà đeo vào cho Jimin rồi trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế hả?"

Park Jimin cố gắng ngồi dậy nhưng hiển nhiên anh đã uống không ít, thân thể vô lực tựa vào ghế salon, cổ áo mở rộng ra, quần áo vô cùng nhăm nhúm, cả người chán chường đến rối tinh rối mù.

Anh kéo ống tay áo Taehuyng làm động tác hút thuốc lá.

Taehuyng đốt một điếu thuốc đưa cho bạn, và đốt cho chính mình một điếu.

Park Jimin cúi đầu hút thuốc lá, một điếu rất nhanh hết, anh buông thõng mí mắt, trong mắt là thê lương cùng đau đớn vô tận. Anh nói: "Taehuyng, tôi đang nợ tiền."

Taehuyng ngơ ngác xong mới mấp máy môi hỏi: "Thiếu bao nhiêu?"

Jimin khoa chân múa tay, biểu thị số mười lăm.

Taehuyng nói: "15 triệu?"

Jimin lắc đầu.

Taehuyng chau mày một chút nói: "1,5 tỉ?"

Jimin ngửa đầu nhìn trần nhà, không tiếng động cười cười, sau đó quay đầu thê thảm nhìn Taehuyng nói: "Là 15 tỉ, 15 tỉ đó."

Taehuyng mạnh mẽ run lên, kinh ngạc nhìn bạn, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia bối rối. Một lúc sau anh dí tắt điếu thuốc và rót một chén rượu, uống hai ngụm mới nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Cậu đánh bạc?"

Park Jimin lắc đầu, tựa vào ghế salon, ánh mắt vô hồn nhìn phía trước, nuốt xuống mấy ngụm nước miếng rồi khó khăn mở miệng: "Cậu còn nhớ rõ một người phụ nữ đem tôi ăn xong tự nhiên biến mất lần trước tôi đã nói với cậu không?"

Taehuyng tay nắm thật chặt cốc rượu, sau đó đặt cốc xuống, giúp Jimin rót một chén rồi đưa cho anh ta, rồi lại một lần nữa cầm cốc rượu lên uống. Anh cũng không nói lời nào, chẳng qua là khẽ gật đầu một cái.

Jimin uống một ngụm rượu, liếm liếm môi rồi tiếp tục mở miệng: "Hơn mười ngày trước, cũng chính là ngày tôi đưa cậu đi xem ba Ami đó, cô ấy liên lạc với tôi. Cô ấy hỏi rằng tôi có tài khoản bên ngân hàng Thụy Sĩ không và mượn tôi năm trăm ngàn đô, bảo rằng muốn giúp tôi kiếm tiền. Tôi dĩ nhiên không có nghĩ tới cô ấy giúp tôi kiếm tiền cái gì cả, chẳng qua chỉ nghĩ là cô ấy gặp khó khăn nên cần tiền thôi, tôi liền bảo cho người ta tài khoản và mật mã ngân hàng. Ngày thứ hai cô ấy gửi tin nhắn cho tôi bảo là tháng này sẽ về nước, nói rằng tôi không cần liên lạc với cô ấy nữa rồi tắt điện thoại. Tôi trở lại Seoul tìm người kiểm tra số điện thoại này, lại phát hiện ra là vô ích. Lần cuối cùng cô ấy sử dụng là ở Thụy Sĩ.

Ba ngày sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại quốc tế đường dài, nói là tôi sai người mua cổ phiếu thiếu tiền, tổng cộng thiếu ngân hàng tới mười lăm tỉ. Lúc đó tôi như là trong mộng, tôi nói là tôi không có mua cổ phiếu gì cả, sau đó bọn họ nói ra tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của tôi, nói rằng tất cả số cổ phiếu đó chỉ được thanh toán bằng tài khoản này. Bọn họ nói rằng họ là nhân viên ngân hàng Thụy Sĩ đó, còn nói thêm rằng cho tôi hai tuần lễ để hoàn thành đủ số tiền trả cho bọn họ, nếu không sẽ sử dụng luật pháp bắt giữ tôi vào tù. Sau khi bọn họ cúp điện thoại, tôi sai người tra ra mã số, chứng thật đích xác là người của ngân hàng Thụy Sĩ, tôi gọi điện cho người quen bên ngân hàng Thụy Sĩ hỏi thăm sự việc thì được biết đúng là có chuyện như vậy. Hơn nữa anh ta còn thúc giục tôi nhanh chóng phải trả cho đủ số tiền này."

Sau khi nói xong, Jimin nhắm chặt hai mắt lại, một lát sau hai tay che mắt, bả vai anh mãnh liệt phập phồng run rẩy.

Taehuyng đốt một điếu thuốc mới, chăm chú hút thuốc. Chuông điện thoại vang lên, thân thể anh khẽ run lên một cái. Anh lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi đến nhấp nháy trên màn hình thì mím môi suy nghĩ một lát rồi ngắt điện thoại, tắt máy. Hiện tại trong lòng anh rất loạn, không có chút tinh lực nào để bận tâm cho sủng vật nhỏ nhắn của anh được.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn Jimin, mặt không chút thay đổi mở miệng: "Tất cả là do người đàn bà kia làm trò quỷ?"

Jimin khẽ gật đầu một cái.

Taehuyng lại nói: "Mấy ngày qua biến mất là cậu đang tìm kiếm cô ta?"

Jimin buông hai tay xuống, chán nản tựa vào ghế salon, tiếp tục gật đầu.

Taehuyng lại tiếp tục hỏi: "Có tin tức gì không?"

Jimin lắc đầu nói: "Không có. Hoàn toàn không liên lạc được." Sau khi nói thì anh quay đầu nhìn Taehuyng, trong mắt một mảnh tĩnh mịch, khàn khàn mở miệng: "Cậu có phải thực sự muốn đánh cho tôi một trận không? Cậu đánh tôi một trận thật đau đi, có khi thế trong lòng tôi sẽ dễ chịu đi được một chút."

Taehuyng nhìn anh lạnh lùng nói: "Đâu chỉ đơn giản là đánh cậu, tôi còn muốn chặt cậu ra từng khúc, lại còn  già mồm cãi láo. Cậu chuẩn bị làm cái gì bây giờ?"

Jimin nuốt mấy ngụm nước miệng nói nhỏ: "Công ty bây giờ còn bao nhiêu tiền, tôi nghĩ muốn dùng trước một chút."

Taehuyng theo dõi chốc lát rồi xoay người từa vào lưng ghế, một lúc sau nặng nề nói: "Trên căn bản là không có."

Jimin nghe anh nói xong thì giật mình, ngồi thẳng dậy, khẩn trương hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"

"Có người động  vào Euphoria rồi, thị trường chứng khoán vô cùng khác thường, bên phía ngân hàng cũng liên lạc cố ý nói là muốn ngưng hợp đồng với chúng ta. Cho nên việc cậu với người đàn bà kia tuyệt đối không phải đơn giản đâu."

Jimin tháo mắt kính, hai tay chà xát mặt, đáy mắt càng ngày càng tịch. Qua vài phút đồng hồ, anh đứng dậy rót hai chén rượu, đưa một chén cho Taehuyng rồi nói: "Nghi ngờ ai rồi hả?"

Taehuyng gật đầu, nhận lấy chén rượu nhấp một ngụm nói: "Tôi nghĩ là người bên Snake."

Park Jimin cau mày: "Won Bin?"

"Đúng vậy. Lão hồ ly này mấy lần đều cạnh tranh rất khốc liệt và đều thua tôi. Bằng vào tài sản anh lão ta để lại, hắn đã sớm muốn đuổi Euphoria ra khỏi Seoul từ lâu rồi. Kế hoạch này hắn ta đã vạch từ lâu, cuối cùng từ chỗ cậu đánh một tiếng trước. Tiểu tử ngươi thật là đần độn, cứ như vậy đơn giản bị người đàn bà kia cho một đao. Chờ chuyện này giải quyết xong xem tôi tính sổ với cậu như thế nào."

JImin mím chặt môi, cũng không dám mạnh miệng, qua thật lâu mới nói: "Cậu định làm thế nào bây giờ?"

Taehuyng nhướn mi trừng anh nói: "Cậu có gì cứ nói đi."

Park Jimin mặt trắng bệch nói: "Số cổ phần trên tay cậu không thể động vào, vì thế tôi sẽ liên lạc người mua chuyển nhượng lại số cổ phần trong tay tôi."

Taehuyng nhìn bộ dạng khẳng khái hi sinh của bạn, xoay xoay chén rượu nói: "Cậu cho rằng mười lăm tỉ đơn giản như vậy thôi hả? Bọn họ coi trọng tuyệt đối không chỉ là ba mươi phần trăm trên tay cậu, mà bọn họ muốn chính là Euphoria. Họ muốn chính là năm mười phần trăm cổ phần của tôi kia kìa."

Park Jimin nghe xong lời Taehuyng nói thì thật lâu cũng không lên tiếng, chẳng qua là rầu rĩ buồn khổ uống rượu. Taehuyng nói không sai, nếu là có chủ mưu từ trước thì thứ mà bọn họ muốn không chỉ là mười lăm tỉ, nhưng tất cả chuyện này cũng từ chỗ mười lăm tỉ mà ra. Tại vì anh làm ra như vậy, chỉ vì anh điên cuồng tin tưởng vào mèo hoang nhỏ không có lương tâm kia. Anh cũng không oán trời oán đất, là do anh không nhận thức tốt nhưng anh cũng không thể làm cho người anh em bao nhiêu năm nay của mình cũng bị liên lụy được. Cho nên anh nghiêm chỉnh uống sạch số rượu còn lại trong chai, lau miệng, chân thành mà nghiêm túc nhìn Taehuyng khàn khàn nói: "Số tiền này chính tôi sẽ nghĩ biện pháp, cậu không cần quan tâm. Tôi không muốn liên lụy tới Euphoria."

Taehuyng không phiền não cũng chẳng tức giận, chẳng qua là cười nói: "Cậu chuẩn bị biện pháp như thế nào rồi?"

Park Jimin trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Trước tiên tôi sẽ đem hai mươi phần trăm cổ phần của mình trả nợ cho ngân hàng, sau đó cả đời này tôi sẽ bán mình cho Euphoria. Chờ cho Euphoria giải quyết được khó khăn, cậu chuộc lại được tất cả. Tôi chỉ có thể làm được như vậy."

Taehuyng giật mình, sau đó cúi đầu, trầm mặc không nói gì.

Park Jimin cũng ngậm miệng không nói, tựa người vào lưng ghế, ngẩn người nhìn trần nhà.

Xung quanh hai người khói thuốc lượn lờ, mùi rượu nồng nặc tràn ngập không khí, hai người đàn ông trên mặt không biểu hiện gì. Park Jimin ánh mắt híp lại tựa như đang đi vào trong cõi thần tiên. Mà Taehuyng khóe miệng cũng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, tựa tiếu phi tiếu  nhìn bạn.

Một lúc lâu, anh cầm bật lửa, "ting" một tiếng, một ngọn lửa nhỏ màu xanh lam sáng lên giữa hai ngón tay anh nhưng anh lại ko đốt, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào ngọn lửa leo lắt chập chờn. Một lát sau anh cười cười, móc ra thêm hai điếu thuốc nữa ngậm vào miệng, đốt, sau đụng đụng đưa cho Park Jimin .

Park Jimin quay đầu nhìn, sau đó cười nhận lấy, hít một hơi sâu rồi nói: "Theo truyền thuyết thì đây là hôn gián tiếp."

Taehuyng cũng cười, đập cho bạn một quyền, nhìn anh nói: "Khi còn học đại học, chúng ta cùng nhau uống rượu, cậu đã hỏi tôi: "Phụ nữ và sự nghiệp cái nào quan trọng hơn?", tôi nói là sự nghiệp. Sau đó cậu lại hỏi: "Anh em cùng sự nghiệp cái nào quan trọng hơn?", câu trả lời của tôi cậu sẽ không quên chứ?"

Park Jimin giật mình, anh không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Taehuyng ngay lúc đó trả lời: "So với anh em, sự nghiệp chỉ là đống phân."

Dứt lời anh cũng không nói thêm gì nữa, an an tĩnh tĩnh hút hết điếu thuốc, xong anh đứng dậy vỗ vỗ chéo áo nói: "Đừng nghĩ đến những điều vô dụng kia nữa. Nếu như cậu còn chút lương tâm thì ngày mai về công ty cùng tôi nghĩ cách giải quyết đi. Tôi về đây, một giờ sau tôi sẽ gọi điện đến nhà  của cậu, nếu không ai đón nghe tôi liền tung tin báo cậu mất tích, gọi cảnh sát đưa cậu vào sở ở mấy ngày cho hoạt động gân cốt một chút."

Park Jimin ngửa đầu nhìn bạn trong chốc lát, sau đó cười cười, khấu diệt tàn thuốc, hai cánh tay để ở sau gáy, hai chân vắt chéo nhìn Taehuyng có chút trêu chọc nói: "Hỏi cậu thêm một vấn đề nữa."
Taehuyng sửa sang lại quần áo, phun ra một chữ đơn giản: "Nói."

"Ami và anh em, ai quan trọng hơn?"

Taehuyng dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn anh vài giây đồng hồ, vẻ mặt khinh bỉ nói: "So với Ami, một người anh em như cậu chỉ là một đống  béo phệ." 
Park Jimin mấp máy môi, lặng yên.

Từ quầy rượu đi ra, Taehuyng ngồi vào bên trong xe nhưng chưa rời đi ngay, anh ngồi gục ở cửa sổ nhìn những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đem ngẩn người. Gió ban đêm thổi vào mặt lành lạnh, dịu dàng và vô cùng thoải mái. Tình hình rõ ràng ngày càng xấu đi nhưng trong lòng anh ngược lại dễ chịu không ít. Lúc đầu anh đã thăm dò chiến lược của đối phương, không có bất ngờ gì xảy ra cả, ngân hàng thân quen của anh rất nhanh chính thức ngưng hợp đồng với hắn, mà Park Jimin vừa buông không được, biện pháp duy nhất là kéo dài thêm thời gian, đem mọi cổ phần Euphoria bên này bán cho các công ty có năng lực.

Khóe miệng Taehuyng khẽ nhếch lên lên, gió đêm làm bay bay những sợi tóc xốc xếch trên trán anh, ánh trăng trong trẻo và lạnh lùng chiếu trên mặt anh làm nổi bật ra một dung nhan đẹp đẽ nhưng hiện lên vẻ châm chọc, mỉa mai.

Wonbin, muốn ăn sạch Euphoria sao? Chỉ sợ là hắn không có tuổi, không có được cái khẩu vị đó thôi.

Nửa giờ sau, Taehuyng chạy xe trên đường cao tốc, tay anh mở điện thoại, tìm số điện thoại nhà của Park Jimin rồi ấn gọi. Điện thoại rất nhanh được đón nghe.

Anh cười cười hỏi: "Về rồi đấy hả?"

"Ừ. Tôi suy nghĩ một chút thì thấy ở nhà sẽ thoải mái hơn nhiều so với trong sở cảnh sát."

"Coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời. Sáng mai tới công ty chờ tôi."

Park Jimin đáp một tiếng, sau đó lại nghe thấy tiếng gió vù vù bên trong điện thoại, nhíu mày hỏi: "Cậu đang ở đâu đấy?"

"Đang trên đường cao tốc."

Park Jimin sửng sốt: "Cậu định đi đâu?"

Taehuyng cười cười nói: "Đi đến nhà tiểu sủng vật của tôi."

Park Jimin há hốc miệng, ngây người hồi lâu rồi phun ra hai chứ: "Đồ điên!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro