Chương 81.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Vân Dạng ăn xong trứng gà, lái xe đi hóng mát nguyên một vòng, rốt cục lại quay về nơi bán hàng của Hứa Chiêu Đệ. Cô đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy mình nên xem việc đánh hạ Hứa Chiêu Đệ như hạng mục công việc, theo đuổi nữ nhân đó có bao nhiêu khó khăn đâu, cô không thể từ bỏ đơn giản như vậy, vì thế trong lòng đối với chuyện bản thân nhiều lần cầu hòa cũng dễ dàng tiếp nhận hơn. Thi Vân Dạng lượn một vòng lớn, bất quá chỉ để tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống thôi.

Đến nơi Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ vẫn còn bận bịu, lượng khách cũng không phải vì đêm khuya mà giảm bớt, buổi tối ở thành phố luôn rất náo nhiệt. Buôn bán tốt như vậy, chắc Hứa Chiêu Đệ không định đến hai ba giờ sáng mới nghỉ chứ? Ngẫm lại Thi Vân Dạng cảm thấy loại kiếm tiền dựa vào việc bán sức lao động như vậy thật cực khổ, trong chớp nhoáng này, cô nhớ tới nửa năm qua Hứa Chiêu Đệ đối xử với mình rất tốt, dung túng mình tiêu xài. Nàng không nỡ dùng tiền nhưng lại có thể cho mình dùng thoải mái, Thi Vân Dạng cảm thấy nếu đổi lại là mình chắc chắn không thể vô tư như vậy được.
Về vấn đề vật chất, Thi Vân Dạng tuyệt đối có thể thiện đãi Hứa Chiêu Đệ, không để nàng phải khổ cực bán hàng mỗi ngày như thế, đến lúc đó còn có thể tìm được công việc tương đối nhẹ nhàng cho nàng. Đương nhiên, cô cũng biết Hứa Chiêu Đệ không thức thời kia chưa chắc sẽ cảm kích mình.

Thi Vân Dạng như kẻ cuồng nhìn lén, trốn trên xe nhìn Hứa Chiêu Đệ bận rộn bán hàng. Đến 12 giờ 30, Thi Vân Dạng phát hiện hình như người kia đã bán xong, mặc dù còn không ít khách.

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ sắp thu dọn xong gian hàng, liền tranh thủ thời gian xuống xe, đi đến trước quầy bán.
"Thật xin lỗi, đã bán xong!" Hứa Chiêu Đệ đang thu dọn quầy hàng, thấy một bóng dáng cao gầy tiến đến, nói xong mới quay đầu nhìn lại.
"Vừa rồi tôi quên đưa tiền." Thi Vân Dạng tìm một cái cớ.
"À." Hứa Chiêu Đệ nhàn nhạt đáp lời, giống như thờ ơ đối với trò vặt của mấy đứa trẻ, điều này làm Thi Vân Dạng có chút tức giận, nhưng cô lập tức đè xuống, chuyện nhỏ không nhịn sẽ thành chuyện lớn.

"Con người của tôi ghét nhất là thiếu nợ người khác." Thi Vân Dạng nói thêm câu nữa, giống như cố hợp lý hóa cho sự xuất hiện lần nữa của mình.

Hứa Chiêu Đệ mặc kệ Thi Vân Dạng nói thật hay giả, chỉ bày ra bộ dáng chờ đợi đối phương trả tiền.
"Tôi thấy còn rất nhiều khách, sao chị không bán thêm chút nữa?" Thi Vân Dạng mở miệng nói nhưng vẫn chưa đưa tiền, mà bắt đầu mở đề tài trò chuyện.

"Thời gian không còn sớm, buôn bán cũng tốt hơn trước kia rất nhiều." Mặc dù Hứa Chiêu Đệ phân rõ giới hạn với Thi Vân Dạng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không để ý đến cô, ngữ khí nói chuyện vẫn bình thường, chỉ có con nít mới không thèm để ý đến đối phương khi cãi nhau, người trưởng thành có thái độ đối xử riêng của người trưởng thành.

Thì ra là thấy kiếm đủ rồi, bất quá nếu nói về trình độ ham muốn vật chất cực thấp của Hứa Chiêu Đệ, xác thực là không cần bán đến hai ba giờ.

"Thật là hiếm thấy người không muốn kiếm được nhiều tiền như chị." Thi Vân Dạng tiếp tục nói, cô mừng thầm vì thái độ của đối phương vẫn còn bình tĩnh, cảm giác đánh hạ Hứa Chiêu Đệ chắc không đến nỗi khó như vậy, xét về quá khứ mình hiểu khá rõ Hứa Chiêu Đệ, nàng cũng không phải là người giỏi cự tuyệt người khác, chỉ cần mình khắc chế tính tình, bắt được Hứa Chiêu Đệ là chuyện sớm muộn mà thôi.

"Không phải cô muốn trả tiền sao?" Hứa Chiêu Đệ cũng không thuận theo chủ đề của Thi Vân Dạng, ý tứ của nàng rất rõ ràng, muốn trả tiền thì tranh thủ thời gian trả, nếu như không muốn trả thì để nàng dọn quán về nhà, không mất thời gian nói chuyện phiếm với Thi Vân Dạng ở chỗ này.

"Tôi không mang tiền lẻ, lần sau sẽ trả." Thi Vân Dạng cảm thấy mình quả thật là cơ trí, vì cớ này lần tới có thể đến tìm Hứa Chiêu Đệ.
"Tùy cô." Kỳ thật Hứa Chiêu Đệ nhận thấy lần này Thi Vân Dạng xuất hiện ở đây đã không còn giống tác phong của Thi Vân Dạng nữa, mà giờ khắc này thái độ của đối phương cũng đã tốt lên nhiều, không giống như kiểu mình thiếu nợ cô mấy trăm vạn, cũng không hiểu vì sao vị Thi tiểu thư cao cao tại thượng này lại chịu hạ thấp tính tình. Hứa Chiêu Đệ như có điều suy nghĩ nhìn Thi Vân Dạng một chút, sau đó vẫn dùng thái độ bình thản tựa như đối với người không quen thuộc.

"Hứa Chiêu Đệ." Thi Vân Dạng thấy đối phương dọn hàng xong muốn rời đi, có chút không nỡ để Hứa Chiêu Đệ cứ đi như vậy, liền không nhịn được gọi nàng.
"Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi quả thật có chút quá đáng, những chuyện này xem như đã qua rồi, có được không?" Thái độ lúc này của Thi Vân Dạng khá chân thành, cô nghĩ nếu Hứa Chiêu Đệ tiếp nhận lời xin lỗi của mình, coi như đồng ý cùng mình bắt đầu lại từ đầu.

"Tôi không phải là người thích ghi thù, nên vốn không để chuyện đó trong lòng." Hứa Chiêu Đệ trả lời.
Thi Vân Dạng nghe xong cực kỳ vui mừng.
"Vậy chị đồng ý cùng tôi khôi phục quan hệ trước kia?" Thi Vân Dạng cao hứng hỏi, cô biết Hứa Chiêu Đệ làm sao có thể bỏ được mình đây!
"Thi tiểu thư, cô là Phương Phương sao?" Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng hỏi.
"Tôi đương nhiên là người đó, tôi chính là nàng, nàng chính là tôi." Thi Vân Dạng nói như chuyện hiển nhiên.

"Không, cô không phải là nàng." Hứa Chiêu Đệ nói xong, không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.
Thi Vân Dạng lập tức nhăn mặt, cô cũng đã thừa nhận bản thân không hề mất đi trí nhớ, thật không hiểu vì cái gì Hứa Chiêu Đệ nhất định phải xoắn xuýt vấn đề này, trong mắt cô thực sự không có khác biệt giữa bản thân và Phương Phương kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro