Chương 87.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau buổi sáng chạy trối chết đó, Thi Vân Dạng vẫn cảm thấy sợ hãi mờ mịt, bất quá cô không muốn thổ lộ với người khác như trước nữa. Đây là lần đầu và cũng là lần duy nhất, cô không tìm Tần Vãn Thư tâm sự, chỉ giữ kín trong lòng. Chẳng qua dù rất cố gắng nhưng cũng không thể nào tự mình tiêu hóa, vì vậy nội tâm luôn nặng nề giống như bị một cục đá đè lên. Cục đá này, bề ngoài đại khái có liên quan đến Hứa Chiêu Đệ, nhưng bên trong lại tồn tại một khối cảm giác thoải mái dễ chịu, cũng không rõ là thích hay là yêu. Thi Vân Dạng cực lực muốn từ bỏ cuộc sống liên quan đến đối phương, muốn phá hủy triệt để cục đá này, bất quá không biết thế nào, cục đá kia giống như đã vỡ ra thành từng mảnh ghim sâu trong cơ thể cô.

Nếu như không mất trí nhớ, cô sẽ thích Hứa Chiêu Đệ được sao? Đáp án tuyệt đối sẽ không. Phương Phương thích Hứa Chiêu Đệ nhất định là do tâm lý 'chim non', hiện tại mình là Thi Vân Dạng, vì cái gì mà chưa bài xích nữ nhân kia chứ? Bản thân có thể tiếp nhận cảm giác bị Hứa Chiêu Đệ hấp dẫn không? Rõ ràng mặt nào Hứa Chiêu Đệ cũng không phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của mình, nghĩ đến đây, trong lòng Thi Vân Dạng liền có cảm giác cực kỳ mâu thuẫn.

Ký ức ba mươi năm qua không cho phép Thi Vân Dạng tiếp nhận chuyện bản thân yêu Hứa Chiêu Đệ, mà còn làm cô cảm thấy mình không thích hợp với nàng. Mong muốn của Hứa Chiêu Đệ chính là tìm được một người có thể an phận ở bên nàng cả đời. Mặc dù cô biết rõ nếu đi trêu chọc Hứa Chiêu Đệ, đối với cô hay đối với Hứa Chiêu Đệ đều không thể chịu trách nhiệm được. Đương nhiên cô cũng không hiểu, loại người như mình sao lại có thể muốn chịu trách nhiệm với người khác đây.
Thi Vân Dạng cho rằng chỉ cần cả hai kéo giãn khoảng cách, qua mấy tháng thì cảm giác này sẽ dần phai nhạt đi, mặc dù bây giờ thấy khó chịu một chút. Bất quá Phương Phương kia lại nói với cô, bản thân rất để tâm đến Hứa Chiêu Đệ, thích được ở bên cạnh nàng, thậm chí là lưu luyến nàng.

Nhưng rốt cuộc ký ức ba mươi năm vẫn chiếm thế thượng phong, Thi Vân Dạng chăm chỉ đi làm, cố nhịn xuống cảm giác muốn đi tìm Hứa Chiêu Đệ, chẳng qua thực sự có chút vất vả. Cô vốn là người rất khó khống chế dục vọng, mà bây giờ lại có thể. Nhưng đôi khi, đặc biệt là thời điểm nhớ đến Hứa Chiêu Đệ, cô không hiểu tại sao bản thân phải chịu đựng khổ cực đến thế, vì cái gì chứ, giống như đang tự mình đấu tranh nội tâm vậy.

Thi Vân Dạng nhịn được ba tháng, cảm giác mãnh liệt muốn đi tìm Hứa Chiêu Đệ bắt đầu phai nhạt từng chút một, quả nhiên chuyện cũng không quá quan trọng. Con người đôi khi bị cảm giác của chính mình lừa gạt, bé xé ra to. Thi Vân Dạng liền quyết định khôi phục thói quen trong quá khứ, tận tình buông xõa. Đêm hôm đó, Thi Vân Dạng đè xuống cảm giác bức bối kì lạ trong người, cố tình mặc kệ tất cả ý niệm trong đầu, uống nhiều rượu đến say khướt.

Lát sau Thi Vân Dạng loạng choạng ra xe, kêu người đưa mình về, lúc đầu có một nữ nhân muốn đưa về, nhưng vì thấy nữ nhân đó có vẻ không tốt, cô liền từ chối. Thi Vân Dạng đành gọi tài xế đến đón, cả người mềm oặt dựa vào ghế sau như một bãi bùn nhão, ánh mắt mông lung nhìn cảnh sắc ngoài cửa kính, đột nhiên trong đầu dần hiện ra đường phố quen thuộc, cô nhận thức được đây là nơi Hứa Chiêu Đệ bán hàng buổi đêm. Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên rất nhớ Hứa Chiêu Đệ, lưu luyến lúc trước rõ ràng đã nhạt đi rồi, nhưng hiện tại đột nhiên bộc phát gấp trăm lần.

"Dừng xe!" Thi Vân Dạng đột nhiên hô to.
"Nơi này không thể dừng xe..." Tài xế khó xử trả lời.

"Tôi kêu... anh lập tức dừng xe..." Thi Vân Dạng ra lệnh.
Tài xế nghe vậy chỉ có thể cho xe đỗ lại. Thi Vân Dạng liền mở cửa xe, loạng choạng đi đến quầy hàng của Hứa Chiêu Đệ, tài xế muốn ngăn cản cũng không được.

Thi Vân Dạng xuất hiện lần nữa trước mặt Hứa Chiêu Đệ, đã ba tháng kể từ buổi sáng ngày đó.
Hứa Chiêu Đệ nhìn đối phương, một thân ăn mặc nóng bỏng toàn mùi rượu, hiển nhiên là vừa mới đi chơi về, nàng cũng không biết phải nói gì, còn cho rằng Thi Vân Dạng sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.

"Hứa... Chiêu Đệ... chị đã thắng..." Thi Vân Dạng say rượu, lèm bèm nói với người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro