Chương 52: Số 32 đường Phổ Khê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lâm Nguyên Sinh đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.

Trong phòng khách sạn ngập mùi thuốc lá, cái gạt tàn trên bàn đầy ắp tàn thuốc, có vài mẩu vương vãi xung quanh.

Bây giờ đang là ba giờ chiều, thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời tỏa nắng chói chang. Nhưng căn phòng kéo hết rèm vào, chỉ mở một ngọn đèn tường.

Lâm Nguyên Sinh ngồi giữa làn khói lượn lờ trong căn phòng âm u giống như cỗ cương thi. Không biết đã bao lâu kể từ lần cuối anh ra khỏi phòng, sắc mặt anh tái nhợt, cúi người. Anh thấy Lục Hình Văn đi vào, giơ điếu thuốc, uể oải chào hỏi y. Trước mặt anh là một cái máy chiếu, trên bức tường đối diện không ngừng phát đi phát lại buổi thử vai của các diễn viên.

Lục Hình Văn không lên tiếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, xem trọn vẹn buổi thử vai.

Lục Hình Văn đã đọc kịch bản mười mấy lần, vừa xem đã nhận ra đây chính là buổi thử vai nhân vật đó.

Y kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nguyên Sinh.

Lâm Nguyên Sinh hiểu ý của y, thẳng thắn trả lời: "Tiểu Hòa chỉ là một vai phụ nhỏ nhưng là một vai phụ cực kỳ quan trọng, cậu ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với sự thay đổi của cậu trong quá trình báo thù."

Lục Hình Văn gật đầu, y thừa nhận mặc dù đất diễn của Tiểu Hòa không nhiều nhưng đó đúng là một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn đối với nhân vật của y.

Nhưng mà, quan trọng đến mức tất cả diễn viên đoàn phim đã quyết định xong mà nhân vật này vẫn chậm chạp không quyết định nổi nên giao cho ai diễn ư?

Mở đầu câu chuyện "Số 32 đường Phổ Khê" là một nam thanh niên trưởng thành hai mươi chín tuổi, Lý Tề, dọn vào nhà trọ cũ ở số 32 đường Phổ Khê.

Đường Phổ Khê mười năm trước không có nhà hát Thanh Lâm, không có rạp chiếu phim, không có nhà hát quốc gia, không có phòng triển lãm, không phải thánh địa nghệ thuật như ngày nay mà là con đường hoang tàn, đầy nhà trọ kiểu cũ và hàng loạt phòng cho thuê giá rẻ.

Lý Tề tới đây vì báo thù.

Hắn đến từ một vùng núi hẻo lánh cách thành phố Đông Minh mấy trăm cây số, vì chữa bệnh cho ba nên khăn gói lên thành phố Đông Minh, tới bệnh viện lớn khám bệnh.

Bệnh của ba rất nghiêm trọng, tiền chữa bệnh rất cao.

Ở Đông Minh, bọn họ thuê một tầng hầm, hai anh em thay phiên nhau chăm sóc ba. Ban ngày em gái ra ngoài đi làm, Lý Tề ở lại chăm sóc ba; buổi tối em gái quay về, Lý Tề ra ngoài làm việc ban đêm.

Có một ngày em gái nói muốn đổi sang làm ca đêm. Có người đồng hương giới thiệu việc làm cho cô ấy, đi làm ở hộp đêm, tiếp thị rượu, có tiền hoa hồng. Em gái có ngoại hình xinh đẹp, đồng hương nói chơi uống rượu đố số* với khách hàng, nếu lợi hại một tháng có thể kiếm được, mười, hai mươi ngàn, dẫu sao cũng cao hơn cái việc phục vụ bàn chỉ có năm, sáu ngàn.

Lý Tề không đồng ý nhưng em gái sống chết muốn làm.

Em gái nói cô ấy không muốn sống cuộc sống này, một tháng chỉ kiếm được hai, ba ngàn thì có ích gì? Tầng hầm vừa ẩm mốc vừa dơ dáy, cô không muốn ở đây. Nếu không liều một lần thì chỉ có thể sống một cuộc đời nghèo khổ mãi mãi, cô chịu đủ rồi.

Lý Tề không thể phản bác được câu nào.

Bọn họ không có trình độ học vấn cao, trình độ học vấn của hắn chỉ ở cấp hai, em gái là cấp ba, không tìm nổi công việc tốt ở thành phố Đông Minh, chỉ có thể đi làm thuê.

Tiền lương của hai người sau khi trừ đi một khoản lớn để chữa bệnh cho ba thì chỉ đủ để thuê tầng hầm.

Em gái tới Đông Minh đã hơn một năm, cuộc sống nghèo khổ khiến cô trở nên im lặng hơn, tự ti hơn, gầy guộc hơn. Thành phố sầm uất này chẳng có tí liên quan gì tới cô, cô tới đây thì nhận ra mình chỉ ở dưới đáy xã hội, sống cuộc sống không ai tưởng tượng nổi.

Cô kiên quyết muốn đi, Lý Tề chỉ có thể thuận theo cô.

Tháng thứ nhất, em gái cầm về tám ngàn; tháng thứ hai, em gái cầm về mười lăm ngàn; tháng thứ ba, em gái không trở về.

Cô chết trong con hẻm nhỏ thông với cửa sau của hộp đêm, trong báo cáo viết cô ấy đột tử vì hút thuốc phiện quá nhiều.

Hộp đêm vẫn làm ăn như thường, cửa sau bị quản chế chặt chẽ, không ai điều tra lý do em gái Lý Tề hút thuốc phiện, ma túy của cô ấy từ đâu mà ra. Lý Tề đi rất nhiều nơi cũng vô tác dụng, ngay cả cửa hắn cũng không bước vào được.

Hắn chỉ có trình độ học vấn cấp hai, hắn không biết dùng pháp luật để đòi lại công bằng cho em gái mình.

Hắn tức giận, bi thương, tuyệt vọng, mà cha hắn bởi vì tự trách bản thân nên tự sát trong tầng hầm.

Ba hắn nói là do ba liên lụy hai con, nếu ba không bị bệnh thì cả nhà cũng không tới Đông Minh, vẫn sống ở quê, mặc dù nghèo nhưng yên bình.

Lý Tề sụp đổ.

Nhưng cái chết của em gái hắn, của ba hắn chẳng được ai đồng cảm.

Bảo an của hộp đêm luôn đuổi hắn khỏi cửa, cảnh sát nói với hắn em gái hắn đột tử vì hút thuốc phiện, đã kết án rồi đừng tới đây quấy rầy nữa.

Lý Tề tuyệt vọng quyết định tự cầm dao lên, điều tra xem ai là người đã đưa ma túy cho em gái hắn rồi giết y, báo thù cho em gái mình.

Hắn rời đi một khoảng thời gian, thay hình đổi dạng, hỏi thăm nhiều nơi, cuối cùng biết được một cái tên —— "Bàn Ca". Bàn Ca qua lại ở hộp đêm đã lâu, bán những thứ không nên bán, cũng quen biết nhiều người, biết rất nhiều tin đồn, làm vài sinh ý nhỏ. Những người buôn bán những thứ không sạch sẽ ở hộp đêm này ai cũng biết gã.

(Bàn Ca: Anh mập)

Vì vậy Lý Tề dọn vào ở gần nhà Bàn Ca, số 32 đường Phổ Khê.

Trời xui đất khiến, Lý Tề quen biết với đứa con trai mười bảy tuổi Tiểu Hòa của Bàn Ca. Sau mấy lần giúp đỡ Tiểu Hòa, hắn và Tiểu Hòa trở thành bạn bè.

Sau đó dưới sự giúp đỡ của Tiểu Hòa, Lý Tề biết tên côn đồ cắc ké A Uy thường bí mật lui tới chỗ Bàn Ca chính là kẻ đã đưa ma túy cho em gái hắn.

Cùng lúc đó, Lý Tề vô tình phát hiện ra hàng xóm cách vách A Thiên là cảnh sát nằm vùng. A Thiên làm quen với Bàn Ca, A Uy, thâm nhập vào nội bộ của những tên côn đồ này để tra ra hậu đài đằng sau hộp đêm, thậm chí đằng sau toàn bộ thành phố Đông Minh là ai.

Lý Tề vốn định một dao giết A Uy nhưng A Thiên khuyên hắn đừng làm vậy, tìm ra thủ phạm đằng sau mới có thể chân chính báo thù cho em gái được.

Lý Tề bị cảnh sát từ chối quá nhiều lần, hắn không tin cảnh sát. Hắn không muốn thay trời hành đạo, cũng không muốn biểu dương chính nghĩa, chỉ muốn một mạng đổi một mạng, chỉ muốn trả nợ máu.

Ngay lúc Lý Tề suýt nữa trở nên cực đoan, trở thành một tên tội phạm, Tiểu Hòa đã thay đổi hắn.

Hắn quay lại hợp tác với A Thiên, căn cứ vào đầu mối Tiểu Hòa cung cấp, truy đuổi tầng tầng lớp lớp, cuối cùng cũng bắt được đầu sỏ buôn bán ma túy ở thành phố Đông Minh.

Thoạt nhìn, bộ phim này có đầy đủ các yếu tố thương mại như hành động, điều tra hình sự, hồi hộp nhưng không chỉ có vậy.

Lục Hình Văn biết đạo diễn muốn phô bày ra nhiều thứ hơn, nhân tính, chênh lệch giàu nghèo trong xã hội, những người sống dưới đáy của một thành phố phồn hoa, vân vân. Lâm Nguyên Sinh là một đạo diễn giàu ý tưởng, anh tuyệt đối không chỉ muốn quay một bộ phim hành động thương mại ăn khách.

Lâm Nguyên Sinh từng nói với Lục Hình Văn, anh biết muốn giành giải thưởng, đề tài ưa thích nhất trong nước chính là nông thôn hoặc đời sống xã hội cũ của mấy thập niên trước. Các đạo diễn có ảnh hưởng của thế hệ trước gần như lớn lên trong thời đại cũ, bọn họ có tình cảm với niên đại đó, quay phim gì cũng chỉ quay niên đại đấy. Mà anh thì sao, anh lớn lên ở thành phố Đông Minh, bảo anh quay phim đề tài nông thôn, anh không quay được, anh không có tình cảm đó, không có trải nghiệm đó. Anh muốn quay cũng chỉ có thể quay thành phố.

Thành phố không phải vĩnh viễn hào hoa thịnh vượng, đằng sau nó là bóng tối, là những nơi ánh mặt trời không chiếu tới, bốc lên mùi ẩm ướt mục ruỗng khiến người ta nôn mửa.

Thứ anh muốn quay là một thanh niên đơn thuần, hiền lành, chưa từng đánh người, lớn lên trong một thị trấn hẻo lánh đã từng bước một bị bức thành kẻ điên cầm dao trong thành phố này.

Nằm vùng, tìm ra ma túy, bắt được trùm cuối chỉ là một câu chuyện. Mà sự thay đổi của Lý Tề mới là tinh túy của bộ phim.

"Tiểu Hòa là một người vô cùng quan trọng trong quá trình thay đổi của Lý Tề." Lâm Nguyên Sinh lại đốt một điếu thuốc, "Lý Tề đã trở nên xấu xa, đã cầm dao lên, đã biến thành một kẻ thủ ác. Hắn mất người nhà, mất hy vọng vào cuộc sống, hắn không có tiền, không có nhà, không có hạnh phúc. Hắn không tin cảnh sát, không tin xã hội, hắn chỉ tin tưởng quy luật ăn miếng trả miếng. Người đã đến bước đường cùng này thế mà phút cuối quay đầu vì Tiểu Hòa."

"A Thiên là một cảnh sát có tinh thần trượng nghĩa. Anh ấy và Lý Tề đều là người đàn ông trưởng thành, anh ấy có năng lực, có sự tín nhiệm, anh ấy gặp rất nhiều bất công nhưng vẫn tin vào sức mạnh thiêng liêng của huy hiệu cảnh sát mình đeo. Một người như vậy lại không thể kéo được Lý Tề khỏi ngõ cụt. Sau cùng là Tiểu Hỏa nhỏ bé yếu ớt mười bảy tuổi cứu vớt Lý Tề."

Lâm Nguyên Sinh nói say sưa quên rút điếu thuốc, tàn thuốc đã cháy một đoạn dài rơi xuống thảm.

"Cảnh quay của Tiều Hòa không nhiều bằng A Thiên nhưng Tiểu Hòa tuyệt đối là người quan trọng nhất với Lý Tề. Dẫu sao lúc Lý Tề xuất hiện người nhà hắn đã chết hết rồi."

"Tiểu Hòa là kiểu người gì mới có thể kéo một kẻ thủ ác về từ ngõ cụt?"

Tiểu Hòa, đứa con duy nhất của Bàn Ca, mười bảy tuổi, học sinh lớp mười hai, thành tích bình thường.

Cậu là đứa con trai duy nhất trong nhà nhưng không được ba yêu thương. Cậu và mẹ thường xuyên sống dưới bóng ma khủng khoảng bạo lực gia đình của Bàn Ca.

Đường Phổ Khê mười năm trước vô cùng mục nát, nơi này là nơi tụ tập của dân nghèo.

Mặc dù Bàn Ca làm ăn trái pháp luật nhưng gã vẫn đánh bài uống rượu vui vẻ, chẳng giữ nổi tiền trong tay nên vẫn thuê phòng ở cái xó xỉnh lụn bại nhất trong thành phố này.

Gã ngày ngày uống rượu, uống say thì đánh mẹ Tiểu Hòa; không vui cũng đánh mẹ Tiểu Hòa; hoặc căn bản chẳng có nguyên nhân gì, chỉ cần gã nhìn mẹ Tiểu Hòa không vừa mắt cũng đánh.

Có lúc cũng đánh Tiểu Hòa.

Mẹ Tiểu Hòa luôn nhốt cậu vào phòng hoặc đuổi cậu ra khỏi nhà, giữ cậu khỏi bị đánh.

Tiểu Hòa lớn lên trong tiếng khóc của mẹ, tiếng chửi của ba. Cậu nhát gan, nhu nhược, hướng nội, không có bạn bè ở trường.

Cậu muốn cố gắng thi lên đại học, thoát khỏi căn nhà này nhưng cậu không thể bỏ mẹ ở đó được. Kế hoạch của cậu là đưa mẹ cùng tới đại học với cậu, lén chạt trốn đi, đây là kế hoạch to gan nhất cậu từng làm.

Nhưng một ngày nọ, bởi vì cậu tham gia lớp tự học buổi tối của khối mười hai nên về trễ. Bàn Ca uống say đè đầu cậu xuống đánh cậu trong hành lang, vừa đánh vừa nói đi học chẳng có ích gì, học xong đại học tiền lương một tháng cũng chỉ có mấy ngàn; cậu cũng chẳng thông minh gì sất, căn bản không thể thi đậu được một trường đại học tử tế, đi học cũng chỉ phí tiền thằng ba già của cậu; ba cậu làm việc quần quật cả ngày ở ngoài còn cậu thì sao, bảo cậu tối về giao hàng phụ cậu lại về muộn như vậy, chậm trễ việc giao hàng.

Cuối cùng Bàn Ca bỏ ma túy vào cặp sách của Tiểu Hòa, bảo cậu đi giao hàng.

Con trai có bị bắt hay không, gã chẳng thèm quan tâm.

Lần đó Tiểu Hòa suýt bị đánh chết.

Máu chảy từ trán vào mắt cậu rồi bị nước mắt đẩy ngược ra.

Là Lý Tề đi ra từ căn phòng cách vách, một cước đạp bay Bàn Ca, nói gã làm phiền giấc ngủ của hắn.

Hơn nữa ——

"Đánh đàn bà trẻ con, có còn là đàn ông không."

"Tình cảm của Tiểu Hòa đối với Lý Tề phải là sùng bái, giống như con trai sùng bái ba, em trai sùng bái anh, vợ sùng bái chồng." Lục Hình Văn nói.

Lâm Nguyên Sinh vỗ tay: "Vợ sùng bái chồng! Cậu nói hay lắm! Quả thật hơi giống loại này, không nói được, tự mình hiểu đi. Cậu xem những diễn viên thử vai này đi, cậu thấy thế nào?"

Lục Hình Văn đã xem qua buổi thử vai của ba diễn viên một lần, y trầm ngâm một hồi, nói: "Tôi cảm thấy người thứ hai có khả năng, tuổi tác, khí chất rất gần với Tiểu Hòa."

Lâm Nguyên Sinh lắc đầu: "Nghe cậu nói vậy tôi cũng biết chưa đủ. Tôi muốn một người mà người khác vừa nhìn sẽ biết cậu ấy chính là Tiểu Hòa!"

Lục Hình Văn nói: "Tôi thấy đoạn phim diễn thử này cũng tạm được, không thể nói cậu ấy sẽ không diễn Tiểu Hòa tốt chứ? Hơn nữa nền tảng của diễn viên này cũng không tệ lắm, tôi từng xem tác phẩm của cậu ấy rồi. Để cậu ấy diễn Tiểu Hòa, tôi cho rằng nhất định sẽ đạt mức tiêu chuẩn của anh nhưng mức hoàn mỹ trong lòng anh thì tôi không dám chắc."

Lâm Nguyên Sinh ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, kích động nói: "Tiểu Hòa là kẻ yếu duy nhất trong bộ phim này, cậu hiểu không? Dĩ nhiên không tính mẹ cậu ấy. Cậu ấy là một kẻ yếu về mặt tinh thần, thể lực, cậu ấy có nỗi sợ sâu sắc với ba mình, đây là một tâm bệnh —— bây giờ tôi không thể miêu tả cụ thể cho cậu được. Cậu biết không, tôi và biên kịch viết cảm nhận về nhân vật của Tiểu Hòa tới sáu chục ngàn chữ đấy! Còn nhiều hơn cả nhân vật Lý Tề! Chúng ta cần một thiếu niên, một diễn viên có khí chất thiếu niên. Cậu ấy rất bình thường, rất nhỏ bé, trên người cậu ấy có vết tích chịu khổ, cậu ấy có thể hơi thần kinh, hơi nhạy cảm. . . Cậu ấy phải tỏa sáng, cậu hiểu ý tôi không? Mặc dù cậu ấy rất bình thường nhưng cậu ấy sẽ tỏa sáng, vậy nên cuối cùng mới có thể kéo Lý Tề về. . ."

Lục Hình Văn trầm tư, nhớ lại Tiểu Hòa trong kịch bản.

"Thành tích của cậu ấy không tốt nhưng phải khiến khán giả vừa xem đã cảm thấy 'Nếu có hoàn cảnh tốt hơn nhất định thành tích của cậu ấy sẽ trở nên tốt hơn', cậu ấy rất nhu nhược nhưng sự nhu nhược của cậu ấy khiến người ta đồng cảm, không khiến người ta chán ghét."

Lục Hình Văn hỏi: "Có phải ý anh là Tiểu Hòa phải đem tới cảm giác thiên sứ rơi xuống bể khổ trần gian?"

Lâm Nguyên Sinh cười phá lên, sau khi bình tĩnh lại rồi mới nói: "Ừ, nhưng chỉ cần chút xíu thôi cậu hiểu không, một chút xíu thôi là đủ rồi, không thể quá nhiều."

"Mối quan hệ giữa Tiểu Hòa và Lý Tề. . ." Lục Hình Văn suy nghĩ một lúc, hỏi, "Là mối quan hệ đơn thuần hay là xen lẫn một chút thứ không thể nói được?"

"Cậu nghĩ thế nào?" Lâm Nguyên Sinh hỏi ngược lại.

"Sự sùng bái của Tiểu Hòa đối với Lý Tề có hơi quá." Lục Hình Văn trả lời, y dựa vào ghế salon, "Mà Lý Tề dần nảy sinh ý thức trách nhiệm với Tiểu Hòa, chuyện vốn không hề liên quan tới hắn."

"Dùng cách nói phổ thông, hai người cứu vớt lẫn nhau." Lâm Nguyên Sinh tổng kết.

Lục Hình Văn có một suy nghĩ to gan: "Trừ những người này anh còn những người khác không?"

Lâm Nguyên Sinh đau khổ lắc đầu: "Không có. Nếu không thể lựa một người từ ba người này thì tôi chỉ có thể tới trường đại học chọn người mới, nhưng ba tháng sau đã khai máy rồi, cực kỳ gấp rút. Nhưng nếu thực sự không còn cách nào khác thì tôi chỉ có thể làm như vậy. Tôi đã liên lạc với bạn học cũ của tôi, nhờ cậu ấy đề cử vài sinh viên ưu tú——"

"Tôi có một người." Lục Hình Văn nói.

"Ai?!" Lâm Nguyên Sinh kích động đứng lên.

Lục Hình Văn nhìn Lâm Nguyên Sinh, mở miệng nói một cái tên: "Phí Khả, chồng tôi."

Lâm Nguyên Sinh sững sờ, sau khi kịp phản ứng lại lập tức từ chối: "Không được!"

-----------------------------------------------

*trò chơi uống rượu đố số: hơi giống trò oẳn tù xì bên mình. Đầu tiên người chơi sẽ giơ tay phải của mình lên, sau đó nói ra con số mà họ nghĩ là tổng số ngón tay mà tất cả người chơi sẽ giơ. Người nào nói đúng thì thắng, người nói sai sẽ phải uống một ly rượu hoặc bia, cả hai người cùng nói sai thì hòa. Trò này là trò chơi dân gian của Trung, có từ thời nhà Hán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro