Chương 25: Ít nhất trên người nàng rất ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết qua bao lâu, mắt Mục Phỉ bỗng chốc mở bừng, đôi mắt còn chưa hoàn toàn thức tỉnh hiện ra con ngươi dựng đứng đỏ bừng.

Tấm mắt cô ghé nhìn cổ trắng nõn của đứa nhỏ con người đang ở trên ghế trên, tầm mắt liếc nhìn nhanh chóng chớp chớp, hai tròng mắt nháy mắt hồi phục màu kim hạt sắc.

Lại nói, cô có chút hoang mang bản thân cư nhiên ở thời khắc mình thích nhất mà ngủ mất rồi, mà còn là ở trước mặt một đứa nhỏ con người.

Cô chuẩn bị đứng dậy tắt cái màn hình Tv sớm đã chiếu chương trình khác tắt, lại không đoán được trên mình lại còn bị một cái mền nhỏ che lên......

Mục Phỉ không khỏi nhoẻn miệng cười, vật nhỏ này là sợ mình cảm lạnh sao? Thật đúng là chơi đến rất tốt.

Mà Vô Minh trên đỉnh đầu Vưu Nhiên cảm ứng được chủ nhân tỉnh dậy, lập tức run run lông chim đứng lên, chuẩn bị kêu to một tiếng tỏ vẻ tôn kính, nhưng nó thấy Mục Phỉ khoa tay múa chân làm kiểu tay phải im lặng, phi thường hiểu được rồi nhẹ giọng bay đến phía trên sụp xuống.

Vô Minh tò mò mà nhìn chủ nhân cong lưng, sau đó lại, lại nhẹ nhàng bế lên đứa nhỏ con người này đặt ở trên giường cao quý chỉ thuộc về chủ nhân nghỉ ngơi.

Vô Minh cảm thấy phi thường kinh sợ cũng càng khó hiểu.

Mục Phỉ cũng đắp cái mền vốn ở trên người mình lên trên người Vưu Nhiên, trong lúc đó cô còn quan sát mặt đối phương, cùng với mu bàn tay bôi thuốc mỡ.

Thật tốt, tựa hồ như đã hấp thu toàn bộ thuốc.

Cô đột nhiên nhớ tới, đã từng nghe Doãn Tư Lê nói rất nhiều đứa nhỏ con người đều sợ hãi bóng đêm, họ càng thích hướng đến ánh sáng.

Vì thế Mục Phỉ để lại một đèn ánh sáng nhỏ nhu hòa cho Vưu Nhiên, lúc sau đã đóng cửa phòng lại, một mình đi xuống lầu.

Vô Minh nhìn chủ nhân rời khỏi, có chút kinh ngạc với này nữ hài này cư nhiên có thể có được chiếu cố đặc biệt của chủ nhân.

"Mục Phỉ đại nhân......"

Vô Minh nghe được nữ hài nói mớ, tốt nha, nó cũng không chán ghét nữ hài này, ít nhất trên người cô bé cũng rất ấm áp.

Vì thế, Vô Minh liền bay đến trên người Vưu Nhiên, tìm được một cái vị trí thoải mái xếp thành một quả cầu đen nhỏ cũng tiến vào mộng đẹp.

—-

Ngày thứ hai

Sáng sớm

Trong lúc Vưu Nhiên ngủ mơ luôn cảm thấy có thứ gì đó đè bản thân, có chút không thoải mái, nàng muốn chuyển mình, kết quả nghe được một tiếng kêu to phi thường thê lương làm cho người ta sợ hãi.

Sợ tới mức nàng lập tức "Đằng" mà một tiếng ngồi dậy, nàng mở to hai mắt nhìn về phía trên giường, thiếu chút nữa nàng đã áp đến quạ đen Vô Minh mắt đỏ.

Nàng cũng bất chấp sợ hãi, nhanh duỗi tay nâng lên quạ đen kia lớn hơn tay nàng một chút.

Vô Minh híp mắt, đối với tay Vưu Nhiên chính là mổ xuống mấy cái, bất quá lực đạo khá nhẹ cũng không ra máu, nhưng lại có chút đau.

"Được...... Rất xin lỗi, thật, thật sự, đúng...... Xin, xin lỗi." Vưu Nhiên thấp giọng nói, hơn nữa trấn an vuốt đầu Vô Minh.

Phải biết rằng, miệng bén nhọn của Vô Minh có thể xé rách tay Vưu Nhiên.

Chẳng qua cuối cùng không cần nói ra miệng, mà cái cắn tượng trưng xuống liền buông lỏng ra, Vô Minh cao ngạo như chủ nhân không vui khi người khác đụng vào, phi thường không thoải mái mà trốn tránh vuốt ve của Vưu Nhiên.

Nếu Vô Minh có thể nói, giờ phút này nhất định là ngạo mạn giận trừng.

Cho dù cuối cùng tùy ý để con người ngu xuẩn đụng vào cánh chim của mình, bởi vì cũng rất thoải mái.

Vưu Nhiên nhìn Vô Minh tựa hồ tha thứ cho khuyết điểm của mình, trong lòng mới buông xuống, đây chính là của Mục Phỉ đại nhân nuôi, ngàn vạn phải cẩn thận chăm hộ mới tốt.

Chẳng qua ——

Vì sao nàng lại ngủ ở trong thư phòng của Mục Phỉ đại nhân? Hơn nữa không phải trên mặt đất mà là...... trên giường Mục Phỉ đại nhân nghỉ ngơi?

Vưu Nhiên nỗ lực nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, nàng nhớ rõ cuối cùng nàng vẫn luôn âm thầm nhìn mặt Mục Phỉ đại nhân, ngày thường nào có cơ hội gần như vậy mà nhìn đại nhân, cho nên cho dù là mệt nhọc kiên trì không được, nàng cũng muốn nhìn thêm vài lần, thẳng đến buồn ngủ xông lên đỉnh đầu.

Thảm, nàng cư nhiên chiếm giường Mục Phỉ đại nhân nghỉ ngơi, thật là phạm vào tối kỵ, Mục Phỉ đại nhân nhất định là tức giận, Đại Dì khẳng định phải giáo huấn mình.

Đúng rồi, hôm nay còn phải huấn luyện thể trạng cùng Hán Thánh tiên sinh!

Hán Thánh tiên sinh chính là tương đối nghiêm khắc, thời gian ở chung nhiều, Vưu Nhiên càng thêm nhận thấy chuyện trách không được mọi người đều cố ý tránh "Đầu bếp" Hán Thánh, bởi vì Hán Thánh tiên sinh thật sự rất đáng sợ.

"Vưu Nhiên, con thiếu chút nữa đã đến muộn."

Hán Thánh ở sau lưng Vưu Nhiên nói đánh úp lại, tuy rằng sợ tới mức thân thể Vưu Nhiên run run, bất quá đã bị phương thức tiếp đón như vậy liên tục rất nhiều lần nên Vưu Nhiên đã có thể phân rõ vị trí của Hán Thánh, ít nhất nàng có thể không sai biệt lắm mà tránh thoát chụp vai "cũng lễ phép" này.

Phải biết rằng Hán Thánh tiên sinh ở lần đầu tiên từ phía sau chụp bả vai nàng, chính là đau đến có thể nghiền nát xương cốt nàng.

Tuy rằng là tránh thoát được công kích của Hán Thánh, chẳng qua trọng tâm không ổn, vẫn là té ở trên cỏ.

"Ôi......ôi, không dậy nổi, Hán" Hán Thánh tiên sinh.

Vưu Nhiên lắp bắp khái sầm, Hán Thánh nhìn nhóc con chật vật té ngã trên mặt đất, trong lòng có lời khen, vẫn là có chút tiến bộ vì ít nhất có thể phân tích rõ nơi hắn công kích.

"Đi, hôm nay mang con đi nơi tốt." Hán Thánh nói.

Vưu Nhiên từ trên mặt đất đứng lên, đối với nàng mà nói, té ngã thì căn bản không tính là đau, cho nên nàng vỗ vỗ bùn đất trên người rồi đi theo phía sau Hán Thánh.

"Thầy, thầy ơi?" Nàng có điểm nghi hoặc, họ đang đi vào khu rừng hoang dã sau núi, lúc trước Hán Thánh trừ bỏ để nàng đốn củi, còn sẽ mang nàng đi mặt hồ lạnh băng bắt các loại cá nhão nhão dính dính, nàng cho rằng lần này vẫn còn đi hồ kia bắt cá.

Hán Thánh chỉ chỉ rừng rậm nơi xa kia tràn ngập sương mù.

Đó là ——

Sương đen chi sâm.

Hán Thánh chỉ chỉ phía trước khu vực bị bóng ma bao phủ, nói: "Nghe nói con đã tới phiến rừng rậm kia, lại vẫn còn an toàn mà theo ở nơi đó, vì"

"Hoa." Vưu Nhiên không cần nghĩ ngợi mà nói ra.

Nghe được Tiểu Vưu Nhiên trả lời, Hán Thánh cười.

"Tiểu quỷ, lúc ấy con sợ hãi không?" Hán Thánh nghiêng đầu, hỏi nàng.

Vưu Nhiên giương mắt nhìn nhìn hiện tại ở bên ngoài bọn họ đều nhìn phiến rừng rậm phi thường khủng bố kia, khi đó xác thật rất sợ hãi, nhưng nghĩ đến Mục Phỉ đại nhân thích hoặc là cần cái loại tiểu hoa màu tím này, Vưu Nhiên liền cảm thấy có thể chiến thắng đáy lòng sợ hãi.

"Không, sợ, bất quá, lúc ấy, còn, có, có một người"

"Có một người đàn ông mang con tới nơi này, sau đó từ phía trên đẩy con xuống." Hán Thánh nói sâu hơn, sau đó nhìn phía về Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên nghĩ tới ngày đó gần như tuyệt vọng sợ hãi, cắn môi gật gật đầu.

Mà chuyện Vưu Nhiên không biết chính là tên đàn ông kia cũng là lão tình nhân Phục Nhã, cả hai đều bị gia tộc khác mua chuộc, ở bên ngoài xem như quỷ hút máu vô lệ thuộc ( dân du cư ), dựa vào buôn lậu khí quan, đánh cắp tình báo thương nghiệp mà làm thuê cho gia tộc nào đó.

Lần đó cùng Phục Nhã đánh cắp danh sách bí mật trang viên của Mục gia, mà hỗ trợ đẩy Vưu Nhiên xuống cũng là vì để cho tình nhân một lợi ích ngon ngọt.

Chỉ tiếc, người đàn ông này được cấp trên đền đáp thù lao còn không có bao lâu, màn đêm buông xuống đã bị Ngôn Lôi bắt ra, một năm một mười toàn bộ run lên, cùng cấp trên bị hủy đến sạch sẽ.

Hán Thánh nhìn Vưu Nhiên đang cúi đầu ngón tay bắt đầu loạn, trong lòng suy đoán, nếu bọn họ chỉ là đánh cắp danh sách bí mật của Mục gia có lẽ còn có thể sống, chỉ tiếc bọn họ muốn diệt trừ tiểu gia hỏa này, chuyện đó nói rõ sẽ phức tạp một chút.

Rốt cuộc, gia chủ hiện tại của Mục gia tựa hồ đối với nữ hài con người này vẫn để bụng một ít, riêng chuyện phân phó chính mình hôm nay bắt đầu tốt nhất đừng làm tay Vưu Nhiên chạm vào hồ băng tìm cá, mà cái khí vị man chỉ thảo làm người khổ sở là từ trên người Vưu Nhiên phát tán ra tới, nghe nói là thuốc nứt da mà gia chủ đã mua lúc trên đường về.

"Đúng rồi, Vưu Nhiên, con có biết biết lần đó khi con ở sương đen rừng rậm, cuối cùng là ai cứu con ra ngoài không?" Hán Thánh hỏi, hắn đoán hẳn là không ai nói chân tướng sự việc cho con bé.

Vưu Nhiên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói không biết.

Sau chuyện đó, trong dinh thự không ai hỏi nàng, cũng không ai nói cho nàng, giống như mọi người cũng cố ý tránh đi không nói về chuyện này.

Cho nên nàng cũng không dám hỏi, nàng chỉ cần Mục Phỉ đại nhân có thể thích kia bó tiểu hoa màu tím kia, nàng liền cảm thấy tất cả những gì đã làm đều thật đáng giá.

Đương nhiên, nàng nhớ mang máng lần đó khi hái hoa chân dẫm vào không trung rơi xuống thì được một người ôm lấy, nhưng mà nàng không thấy rõ dung mạo người kia liền ngất xỉu.

"Con đoán sẽ là ai?" Hán Thánh một bên đi lên phía trước một bên hỏi.

Vưu Nhiên gắt gao đi theo phía sau, bọn họ ở trên nền tuyết để lại một chuỗi dấu chân lớn nhỏ.

"Con, con cảm thấy, là...... Là Ngôn" Ngôn Lôi tiên sinh.

Kỳ thật suy nghĩ đầu tiên trong lòng Vưu Nhiên hiện lên là mặt Mục Phỉ đại nhân, nhưng nàng liền nhanh lắc lắc đầu phủ định phỏng đoán buồn cười của mình, Mục Phỉ đại nhân thân phận cao quý như thế sao có thể sẽ, huống chi đại nhân khi đó hẳn là còn ở Nam khu, như vậy mà nói, Ngôn Lôi tiên sinh hẳn là cũng là không có khả năng.

Cho nên, có người đón được mình sợ là ảo giác của nàng.

"Tên Ngôn Lôi kia?" Hán Thánh loát một chút che ở trên mắt trái hôi phát, có điểm buồn cười nói, "Nếu có thể nghĩ đến Ngôn Lôi, vì cái gì không nghĩ đến ta đây."

"Thầy......" Vưu Nhiên cộc lốc mà cười, nàng không có cách nào thấy giống.

Hán Thánh tiên sinh là tuyệt đối không thể cứu nàng, bởi vì những cái huấn luyện tàn khốc đó cũng là Hán Thánh tiên sinh nghĩ ra, đương nhiên, nàng hiện tại đã có thể hơi chút luyện được lực nhanh nhẹn cũng như thế nào tránh né đánh lén.

Mà đồng thời lúc họ nói chuyện, giấu ở chỗ sâu trong rừng cây động vật ăn thịt đáng sợ chó sói săn xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

chó sói thể trạng rất lớn, răng nanh bén nhọn trên đó có chứa kịch độc, là dã thú hung mãnh nhất dã khu này.

Con vật hung mãnh khổng lồ tản ra dày đặc sát ý.

Thức ăn yêu thích là nai con cùng với con nít loài người, cho nên Vưu Nhiên trở thành mục tiêu trong mắt chúng nó.

"Kế hoạch có thay đổi, hiện tại sẽ không đi sương đen chi sâm, hôm nay sẽ dạy cho con biết như thế nào bắt giết chó sói này." Hán Thánh cười nhìn đến chó sói kết đàn cách đó không xa mà đến, không ngoài dự liệu, giấu ở trong bóng đêm còn có nhiều hơn.

Vưu Nhiên nhìn mấy con sói kia mang theo hơi thở hung tàn cơ thể thật lớn đi đến chỗ bọn họ, lông tơ cả người dựng đứng chổng ngược, nàng gắt gao nhìn chằm chằm lang kia, nàng cảm thấy Hán Thánh tiên sinh nói giỡn, ông thật là muốn bắt giết chó sói, vật này so với người trưởng thành còn cường tráng hơn.

"Vưu Nhiên, con cảm thấy dùng vài phút đã có thể giết chết mười mấy con sói kia không nha." Hán Thánh tiên sinh cởi tay nải trên người bỏ để cho Tiểu Vưu Nhiên bên cạnh cầm, bản thân làm tốt động tác chiến chuẩn bị, cười hỏi Vưu Nhiên vẻ mặt trắng bệch.

Vài phút!?

Tay không giết chết mười bảy chó sói?

Vưu Nhiên kinh ngạc mà không kịp suy nghĩ, giây tiếp theo Hán Thánh tiên sinh bên cạnh đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Mà trên nền tuyết phía trước, đã có một con chó sói mất đầu.

Tám giây.

Đây là Hán Thánh tiên sinh đang nói cho nàng, Vưu Nhiên còn chưa cầm nóng tay nải, đã nhìn đến Hán Thánh tiên sinh kéo một con chó sói cuối cùng xem như thân thể hoàn chỉnh đi về chỗ mình, ở trên nền tuyết đang  kéo một đường vết máu.

"Vưu Nhiên, kéo chó sói này trở về."

"......"

Vưu Nhiên khẩn trương nuốt nước miếng xuống, nhìn sói tắt thở bên cạnh, nói đúng ra con chó sói nhỏ này so với hai lần Vưu Nhiên còn lớn hơn.

Hán Thánh chỉ cười một cái, sau đó chạy tới nơi xa dưới bóng cây bật bậc lửa rít điếu thuốc.

Mà vào lúc này, một con chó sói giấu ở bóng tối đột nhiên vọt lại đây.

Nhưng rất kỳ quái, nó cư nhiên hoàn toàn biến mất trong hơi thở của mình, phương hướng cũng không phải hướng về phía Vưu Nhiên, mà là Hán Thánh.

Vưu Nhiên đang túm chặt cái đuôi con lang chết kia, nàng chỉ nâng đầu, vừa lúc gặp được con sói thoáng qua trước mặt mình như sương đen sau đó đi tập kích thầy, trên người con sói ko tựa hồ bị có khắc đồ vật nào đó, thầy Hán Thánh đưa lưng về phía bọn họ cũng chưa nhận thấy được.

Thầy Hán Thánh, có nguy hiểm!!

"Hán......"

Vưu Nhiên nôn nóng mà phát ra tín hiệu ý muốn làm thầy xoay người nhìn đến chó sói tới gần, mà lúc nàng khẩn trương căn bản là nói chuyện cũng run run.

Khi chó sói sau lưng sắp uy hiếp đến Hán Thánh.

đừng chạm vào thầy của ta

Một thanh âm ác chú đến từ vực sâu ở cửa phía trên đột nhiên khắc ở mạng chó sói hung tàn, hơi thở bị phong bế.

Thân thể chó sói như là bị vô số sợi tơ gắt gao quấn quanh lên không cách nào nhúc nhích, mà chớp mắt một cái, thân thể cao lớn chia năm xẻ bảy sau đó hóa thành đống máu, trong khoảnh khắc hóa tản ra trời ở đây mênh man tuyết.

Mà cảnh tượng đáng sợ khó có thể tin như vậy, chỉ dùng thời gian trong quá trình Hán Thánh mồi thuốc.

Hán Thánh tiên sinh cau mày, tựa hồ đột nhiên trong không khí tăng thêm mùi máu tươi, sau đó xoay người phát hiện Tiểu Vưu Nhiên giống như tiểu ngốc tử đứng ở nơi xa kia bên lang chết, ngơ ngác mà nhìn hắn.

"Tiểu quỷ, con là muốn thầy giúp ngươi dọn về sao? Còn ngốc đứng ở kia." Hán Thánh hút thuốc, đến gần Vưu Nhiên, chụp một chút đầu tóc Tiểu Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên lúc này mới có lại tinh thần, nàng ngẩng đầu, khẩn trương mà nhìn quanh thân Hán Thánh tiên sinh, nàng thật cẩn thận kéo vạt áo Hán Thánh, nhìn nhìn.

"Làm sao vậy, tiểu quỷ." Hán Thánh có điểm hoang mang, đành phải tắt đầu mẩu thuốc lá, nhìn vật nhỏ từ lúc nãy đã bắt đầu hoang mang rối loạn.

Vưu Nhiên gập ghềnh: "Thầy, không, không có việc gì, thì tốt."

"Hả?"

"Thầy, đánh, vừa rồi có, một, một con sói, tập, tập kích ngài." Vưu Nhiên rất khó tổ chức ngôn ngữ nói sự tình quái dị vừa rồi cho Hán Thánh, chẳng qua nàng thật sự thấy được một con chó sói từ phía sau tập kích Hán Thánh, hơn nữa thầy căn bản không nhận thấy được con sói kia tồn tại.

Hán Thánh nhíu nhíu mày, hắn giương mắt nhìn nhìn bốn phía, căn bản không tồn tại chó sói nào, mười bảy con toàn bộ tiêu diệt, hơn nữa cho dù có chó sói muốn tập kích hắn, cũng là chuyện không có khả năng.

Trừ phi, là cố tình bị phong bế hơi thở.

Vậy có chút điểm khó giải quyết.

Vưu Nhiên há miệng thở dốc, cảnh tượng quỷ dị vừa rồi cái loại này, một con lang khổng lồ lập tức hoá thành đống máu như vậy, Hán Thánh tiên sinh lại hoàn toàn không biết.

"Tiểu quỷ, có phải gần đây huấn luyện mệt mỏi, sinh ra ảo giác hay không? Nhưng mà chó sói này con vẫn là phải kéo trở về." Hán Thánh vỗ vỗ đầu nhỏ Tiểu Vưu Nhiên, ý bảo vật nhỏ này nên thanh tỉnh.

Vưu Nhiên cũng cảm thấy phỏng chừng là ảo giác, chắc do trước đó bồi đại nhân cùng nhau xem phim trinh thám khủng bố trên TV, chính mình mới sinh ra tưởng tượng quái dị như vậy.

Huống chi thầy sao có thể không phát hiện được quỹ đạo chó sói tập kích đâu, thầy lợi hại như vậy, tay không giết chết mười bảy con, Vưu Nhiên cảm thấy Hán Thánh tiên sinh căn bản không phải người bình thường.

"Vưu Nhiên, biết, đã biết."

Vưu Nhiên bị thầy nói lập tức trở lại thực tại, nàng đáng thương mà nhìn con sói trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy chó sói này còn không hung tàn bằng thầy.

Nhưng Hán Thánh tiên sinh nói nàng lại không dám không nghe, chỉ có thể căng da đầu, túm chặt này cái đuôi chó sói này gian nan mà lôi kéo lên phía trước, tương đối cố hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro