Chương 37: Chocolate của cô đâu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng hời gian quay trở lại buổi tối trước tin tức bá đạo kia.

Đường tối dài u tĩnh, dáng một người nữ váy đen cao gầy, mang mũ đủ để che đậy nửa bên mặt, mắt cá chân trắng nõn theo đuôi váy lay động như ẩn như hiện, giày cao gót đạp lên phía trên cộc cộc rung động.

Cảng tượng xinh đẹp như vậy, không thể không làm người miên man bất định.

Chẳng qua người nữ khiến người động tâm kia lại một tay ôm một đứa nhỏ, một nữ hài.

Tóc nữ hài có chút hỗn độn do bị Mục Phỉ xoa loạn, khuôn mặt nhỏ khóc thút thít an tĩnh mà ghé vào trên vai người nữ.

Cảnh tượng như vậy luôn là có loại cảm giác quỷ dị nói không nên lời.

Rốt cuộc ai cũng không thể tưởng tượng thân hình người nữ như vậy mà cư nhiên có sức lực lớn đến một tay ôm đứa nhỏ hơi lớn một chút, huống chi diện mạo cô cực đẹp, cũng không nhìn ra tuổi tác, phi thường trẻ tuổi, cô cũng không giống là mẹ.

Chính là bởi vì tình cảnh không thể tưởng tượng như vậy, khiến người qua đường sát vai có chút thấp thỏm rốt cuộc xem có muốn đến gần hay không.

Chẳng qua, khi đứa nhỏ kia ghé vào trên vai người nữ ngẩng đầu, người nam thành niên vốn là muốn tiến lên cùng đại nhân diện mạo xinh đẹp đã có chút lui bước, bởi vì cái đứa nhỏ kia đang yên lặng mà nhìn chằm chằm mặt bọn họ.

Một đôi mắt đen thâm thúy, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm họ.

Bị nhìn chằm chằm không chút nào che giấu như vậy, mặc cho là ai đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Khi ánh mắt những người đi đường mang theo thăm hỏi chật vật mà rời đi, thì Vưu Nhiên mới một lần nữa buông xuống mí mắt, tầm mắt vẫn dừng ở tay bị thương của đại nhân.

Không biết vì cái gì, rõ ràng là ban đêm tối mịt, đường tắt chỉ có một chút ánh trăng, Vưu Nhiên vẫn có thể thấy rõ chỗ bị thương thật nhỏ kia của đại nhân.

Đáy lòng nàng thấy chua, thậm chí hy vọng miệng vết thương đó của đại nhân nên đặt ở trên người nàng, bởi vì nàng có thể chịu đựng đau đớn, mà nàng thì không hy vọng đại nhân chịu một chút thương tổn nào.

"Đại nhân, Vưu Nhiên, có, có thể, tự mình, đi." Vưu Nhiên nhỏ giọng cùng Mục Phỉ đại nhân thương lượng, nàng không muốn chính mình trở thành gánh nặng của đại nhân, nàng sợ có thể bản thân quá nặng hay không.

Mục Phỉ đi ra khỏi đường tắt, bước chân ngừng lại.

Bởi vì nơi này mới có đèn đường.

Đường tắt không có ánh sáng, đối với thị lực nhìn đêm của đứa nhỏ con người mà nói đi ở nơi như vậy có hố hay đá chắn trên thềm thì tương đối cố sức.

Vì thế lúc này cô mới thả Vưu Nhiên xuống dưới, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa bị đông lạnh đỏ bừng, hỏi.

"Vưu Nhiên."

Đỉnh đầu truyền đến âm thanh thanh lãnh nhất quán của đại nhân, Vưu Nhiên lúc này mới ngẩng đầu, thật cẩn thận mà nhìn mặt trắng nõn như tờ giấy của đại nhân.

"Lúc ấy ngươi đưa đồng tiền vàng kia, người kia không đưa tiền thừa lại sao?" Mục Phỉ đột nhiên nhớ lại đồng tiền mình đưa chính là làm từ vàng ròng, ít nhất có thể mua hết đồ trong tiệm.

Vật nhỏ này sẽ không trực tiếp đưa cho người bán đồ chơi bằng đường rồi chạy tới tìm cô đi.

Vưu Nhiên nghe, lập tức nghĩ tới cái cảnh tượng lúc ấy.

Nàng đến lấy kẹo bông gòn, đưa đối phương đồng tiền nặng trĩu, sau đó...... Nàng lập tức chạy.

Đúng vậy, nàng giống như chó điên đã động kinh tìm chung quanh tìm đại nhân nàng, đại nhân giờ tìm được rồi nhưng cái đồng vàng kia cũng giao cho người bán kẹo ngọt.

Kẹo bông gòn cũng bị hư mất.

Đưa đồng vàng, mà cái gì cũng không lấy về được, đây mới là chuyện tệ nhất!

"Đại, đại nhân, ta, ta......" Thân thể Vưu Nhiên co rúm lại một chút, đây là phản ứng của nàng khi làm sai việc.

Lại bắt đầu nói lắp.

Mục Phỉ nhướng mày, lá gan của vật nhỏ này cũng thật nhỏ, hỏi hỏi một chút là có thể dọa thành như vậy, xem biểu tình này là là đưa đồng vàng cho người ta mà cái gì cũng không lấy về được.

Mục Phỉ cô có nửa bản tính là thương nhân, tổng cảm thấy việc mua bán đưa tiền mà cái gì cũng chưa lấy về tới được, hoặc nhiều hoặc ít có chút lỗ vốn.

"Đại nhân, ngài, ngài...... Ngài trách phạt ta đi." Vưu Nhiên nói xong cắn chặt đôi môi, cúi đầu, nàng không có biện pháp nói chính mình bởi vì muốn tìm đại nhân mới không cần đối phương thối tiền, bởi vì chuyện này không phải lý do.

Mục Phỉ có chút bất đắc dĩ mà nhìn vật nhỏ này cam nguyện bị phạt, thật là không còn cách nào chơi đùa tiếp, đùa nữa thì dễ dàng sinh ra cảm giác tội ác vi diệu.

Nhưng trên miệng cô lại mang theo âm sắc phẫn nộ mở miệng.

"Ngươi muốn ta trách phạt ngươi như thế nào."

Vưu Nhiên nghe xong, đôi tay đã xoay loạn ngón tay, vẻ mặt lã chã chực khóc, nàng đã là trở thành đứa nhỏ làm sai chuyện, nhưng nàng biết nếu nàng không nói lời nào hết thì có khả năng đại nhân thật sự sẽ bởi vì nàng ngu xuẩn mà không cần nàng.

"Đại nhân, ta, ta có thể, tới, tới chợ...... Kiếm tiền."

Vưu Nhiên biết tuy rằng rất nhiều tiệm cơm hoặc là cửa hàng đều treo cùng người quản lý đáp ứng tiêu chí cấm sử dụng lao động trẻ em, nhưng bên trong mọi người đều đang trộm kêu lao động trẻ em làm cu li, bởi vì thực thuận tiện, hơn nữa cho dù là xảy ra chuyện, cũng sẽ lau sạch sạch sẽ.

Cho nên, nàng có thể tìm được nơi làm việc, sau đó kiếm tiền, kiếm được đến tiền đồng giá tiền với đồng vàng sau đó liền đưa cho đại nhân.

Vưu Nhiên nhìn đại nhân cũng không có đáp lại khẩn cầu của mình, nàng có chút nôn nóng vươn tay nhưng lại không dám đi bắt lấy váy áo đại nhân, chỉ có thể khoa tay múa chân ở giữa không trung.

"Đại nhân, ngài, ngài tin tưởng, tin tưởng ta, ta, lại...... lại" có thể làm bất kỳ chuyện gì để kiếm tiền.

Dưới đèn đường hai người một lớn một nhỏ, đứa nhỏ kia đang cố nỗ lực mà muốn chứng minh bản thân, cứ gập ghềnh mà nói cách kiếm tiền, mà cái người lớn kia chỉ lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào đứa nhỏ, biểu tình từ đạm nhiên ban đầu trở nên có một tia vết rách kinh ngạc.

Chính mình chỉ là không nói gì thôi mà Vưu Nhiên tựa như cái súng không đủ bộ phận, bắn thình thịch rơi đạn ra ngoài, báo cho chính mình nàng có thể rửa mâm, làm công, quét đất, chà giày...... Tóm lại đủ loại việc chân tay mệt, dơ mà người trưởng thành đều ghét bỏ thì đứa nhỏ này đều nói bản thân có thể đi làm.

Đứa nhỏ này không phải đang nói giỡn, mà là đang chứng minh:

Chỉ cần Mục Phỉ nói một câu "Vậy tốt, ngươi đi làm đi, như vậy ta sẽ không vứt bỏ ngươi", Vưu Nhiên sẽ lập tức vượt qua muôn vàn khó khăn, đi làm mấy việc cu li siêu phụ giúp này.

"Vưu Nhiên." Mục Phỉ kêu nàng một tiếng.

"Đại nhân......" Vưu Nhiên vô cùng đáng thương ngẩng đầu nhìn lên đại nhân, hy vọng đối phương đừng nói lời tuyệt tình.

"Có người từng nói cho ngươi biết chưa, ngươi lại nói tiếp, thì sẽ giống con sóc con, sẽ làm rất nhiều kiểu tay." Mục Phỉ hơi hơi cong lưng, nháy mắt khuôn mặt đến gần mặt Vưu Nhiên rồi nhìn thẳng đôi mắt thuần triệt của đối phương.

Vưu Nhiên bị Mục Phỉ đại nhân đột nhiên tới gần dọa nhảy dựng, nàng ngây ngốc mà đem tay chân vẫn luôn ở trong không trung làm các loại khoa tay múa chân đã rũ xuống dưới, "Nếu, là, sóc, đại nhân, thích, ta đây sẽ, muốn biến thành, sóc."

Nghe lời nói này không đành lòng trách móc nặng nề cho nên Mục Phỉ rốt cuộc không hề làm mặt lãnh đạm nửa, nhịn không được cười ra tiếng, cô tháo mũ của mình xuống lại tựa như cố ý nặng nề để lên trên đầu Vưu Nhiên.

Sau đó ngồi dậy.

"Vưu Nhiên ngươi nhớ kỹ, Mục Phỉ ta chưa bao giờ sẽ nuốt lời, đã nói đêm nay cho ngươi tùy hứng, vậy sẽ cho ngươi tùy hứng, đơn giản là đưa đi một đồng vàng, cho dù là đưa một trăm cái, ta cũng sẽ không trách phạt ngươi, an tâm đi."

Mục Phỉ nhàn nhạt nói, ý cười nhợt nhạt ở khóe miệng làm Vưu Nhiên nhìn choáng váng.

Khi Mục Phỉ đại nhân cười, luôn có thể làm Vưu Nhiên ngốc lăng thật lâu.

Mục Phỉ chỉ chỉ cửa hàng bán đồ ngọt lúc nãy, thật đáng tiếc, đã treo lên bảng nghỉ bán.

Chẳng qua, chiếc xe đẩy kẹo bông gòn ở cửa kia tuy rằng cũng là trong trạng thái không tiếp tục buôn bán, nhưng vị sư phụ già làm kẹo bông cũng chưa có rời đi.

"Chúng ta đi đến người này đi, nếu đối phương không thừa nhận sự thật ngươi đưa đồng vàng, vậy đổi qua mua chỗ khác." Mục Phỉ đẩy vật nhỏ đang một phen ngây ngốc tại chỗ, sau đó thẳng đi đến chiếc xe đẩy kẹo bông gòn kia.

Vưu Nhiên lập tức theo đi tới.

"U, bạn nhỏ con rốt cuộc đã trở lại! Ta còn ở đây chờ con đây!" Sư phụ già đang dọn dẹp xe đẩy kẹo bông gòn nhìn đến Vưu Nhiên đội mũ lập tức nhìn ra tới.

Vưu Nhiên có chút sợ hãi, nàng quay đầu nhìn về phía Mục Phỉ đại nhân một bên, đại nhân chỉ là thực ôn hòa nhìn nàng.

Vưu Nhiên liền nhỏ giọng nói, muốn báo cho chuyện đồng tiền lúc nảy cho đối phương .

"Cái kia, tiên, tiên sinh, ta lúc nãy"

"Ta biết con muốn nói gì mà, bạn nhỏ," Người làm đồ ngọt từ trong cái hộp trong xe đẩy kẹo bông gòn, lấy ra kia cái đồng tiền vàng rồng phát sáng, ông cười ra tiếng, "Lúc ấy con đưa ta này cái đồng vàng này, là ta không chú ý, lúc ấy người nhiều cứ cho rằng con chỉ cho ta tiền xu mà thôi, kết quả cư nhiên là cái này, con thật là dọa ta nhảy dựng!"

Vưu Nhiên thập phần ngượng ngùng cộc lốc cười một cái.

Người làm đồ ngọt đưa cái đồng vàng kia cho Vưu Nhiên, sau đó kêu Vưu Nhiên chờ một chút, từ một bên tử kính lấy ra cái kẹo bông gòn hình sóc con được bọc kín, một cái siêu lớn.

Cũng đưa cho Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên nhìn cái này đột nhiên kinh hỉ, nàng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sau đó như hỏi ý kiến mà nhìn Mục Phỉ đại nhân một bên.

Mà đại nhân cũng chỉ đối với nàng gật gật đầu, ý bảo nàng có thể tự mình làm chủ.

"Nào có đứa nhỏ nào không thích kẹo bông gòn đâu, xem bộ dáng con khóc hư cái mũi, nhất định là không ăn được đúng không, vừa lúc là còn một con cuối cùng, coi như tặng cho con, cầm đi." Sư phụ già cười ý bảo Tiểu Vưu Nhiên nhận lấy.

Vưu Nhiên nuốt nước miếng xuống, cuối cùng lại nhìn Mục Phỉ đại nhân, sau đó mới vươn tay nhỏ tiếp nhận cái sóc kẹo bông gòn siêu lớn.

Biểu tình của Mục Phỉ trước sau là nhàn nhạt, nhìn ý cười trên mặt Vưu Nhiên, chính mình cũng đột nhiên thấy nhẹ nhàng chút.

Cho tiểu gia hỏa tới nơi này tìm kiếm đồ ăn, kết quả bởi vì mình cái gì cũng chưa ăn được, đương nhiên là có chút không ổn.

"Xin hỏi cửa hàng đồ ngọt phía sau cũng là ngươi kinh doanh sao?" Mục Phỉ đi lên trước cùng vị này lão nhân hiền lành bắt chuyện.

Người làm đồ chơi bằng đường gật gật đầu, phía sau là cái kia cửa hàng bán đồ ngọt, điểm tâm cùng chocolate được đóng gói tinh mỹ, nhưng kẹo bông gòn thì cần phải vừa làm rồi ăn liền mới ngon, thuận tiện kiếm tiền sinh sống, không ai nguyện ý vất vả vào ngày mừng lễ hội, mà ông chỉ muốn làm bọn nhỏ vui vẻ một chút.

"Vậy nếu như vậy, đồng vàng này ta muốn mua một túi kẹo, có thể chứ?" Mục Phỉ mỉm cười cùng đối phương nói ra tâm ý.

Sư phụ già nghe được lời này, mặt lộ vẻ khó xử, cái đồng vàng rồng này có thể mua hết kẹo còn lại trong cửa hàng của ông, mà đối phương chỉ muốn mua một túi, ông căn bản không có tiền thừa trả về.

"Này......"

"Không cần trả tiền thừa, đây là ngươi nên có được." Mục Phỉ biết được vị lão nhân thiện lương làm kẹo đường này đang cố kỵ, đặt cái đồng vàng kia ở trên xe đẩy của ông, mang theo Vưu Nhiên vào cửa hàng.

Lão nhân nhìn bóng dáng cô gái mặc quần áo rất có thể diện, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức đi ra phía trước, vì hai khách hàng cuối cùng mở cửa tiệm bánh ngọt ra.

Ánh đèn mềm mại trong cửa hàng lại một lần nữa sáng lên ấm áp nhân tâm, một quầy bày biện kẹo tinh mỹ triển lãm ở trước mắt.

Vưu Nhiên kinh ngạc mà nhìn này hết thảy, nàng chưa bao giờ thấy qua nhiều kẹo chocolate xinh đẹp như vậy cũng nhiều như vậy.

Sau đó Vưu Nhiên bị một cái chocolate hình tròn xinh đẹp hấp dẫn, kia tựa hồ là một trang phục, trên mỗi cái hình tròn chocolate nho nhỏ là được sư phụ làm đồ chơi bằng đường dùng tay nghề nghệ thuật điêu khắc ra mặt người kiểu phim hoạt hình.

Vưu Nhiên nhìn một chocolate nữ vương đại nhân mang mũ bên trong, trong lòng nàng nghĩ tới từ ngữ hình dung này

Giống như Mục Phỉ đại nhân.

Người làm đồ chơi bằng đường nhìn Vưu Nhiên nhìn chằm chằm chocolate kia nhìn đến xuất thần, bộ chocolate đó vốn là mỗi ngày đều giới hạn số lượng bán, bởi vì đều là làm thủ công, hoa văn được điêu khắc, tinh lực hắn chỉ có thể mỗi ngày làm một phần, cho nên phần chocolate trước mặt nữ hài này định ngày mai mới bán.

"Bạn nhỏ, con thích bộ này sao?" Người làm đồ chơi bằng đường đi lên trước hỏi Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên vui vẻ gật gật đầu, tươi cười ngây ngốc treo ở trên mặt, chọc đến Mục Phỉ cũng có chút tò mò mà đi ra phía trước, muốn nhìn xem vật nhỏ yêu thích cái gì.

Đôi mắt kim hạt sắc của Mục Phỉ hạ mi, nhìn qua một cái, năm cái chocolate hình tròn trên đó là tạo hình mặt người giống phim hoạt hình.

Mục Phỉ nhíu nhíu mày, không quá minh bạch.

Vưu Nhiên chỉ chỉ tạo hình đầu tiên, "Đại nhân, ngài, ngài xem!"

Mục Phỉ đành phải lại nhìn nhìn, không nhìn ra là cái gì.

"Vị này, giống, giống Đại Dì, vị này, giống, Ngôn Lôi, tiên, tiên sinh." Vưu Nhiên là hưng phấn mà đem phát hiện mới của mình nói cho Mục Phỉ đại nhân.

Đôi mắt Mục Phỉ lạnh ra, nhìn, cũng không cảm thấy giống.

Chẳng qua tiểu gia hỏa còn ở chỉ vào chocolate tiếp tục biểu đạt, "Cái này, tốt lại, đáng yêu, giống thầy Hán, Thánh."

Khi nào cái lão gia hoả Hán Thánh cùng "Đáng yêu" có dính dáng.

Trong lòng Mục Phỉ đột nhiên có chút vi diệu khó chịu.

"Này, này giống chị Hà Thụy, chị......"

Tốt đi, Hà Thụy là người làm vườn mới tới chăm sóc tu bổ hoa, tựa hồ quan hệ cùng Tiểu Vưu Nhiên không tồi, cả người làm vườn cũng xuất hiện.

Mà chỉ bởi vì giống mấy người này nên vật nhỏ vui vẻ như vậy sao?

Con ngươi Mục Phỉ âm trầm chuẩn bị để lão bản chạy nhanh gói bộ chocolate này lại, sau đó để vật nhỏ học được câm miệng.

"Nhưng, vẫn là, đại nhân, này, cái này đẹp nhất."

Vưu Nhiên thẹn thùng mà đem bảo bối chocolate cuối cùng mà khoa tay múa chân, để Mục Phỉ đại nhân nhìn qua.

Mục Phỉ vốn là muốn răn dạy Vưu Nhiên nói quá nhiều, lại không nghĩ rằng sau khi nghe được một câu cuối cùng thì cô nhướng mày, theo tay Vưu Nhiên chỉ nhìn cái hoạ hình tròn đội mũ.

Đúng rồi, cái đó xác thật là xinh đẹp nhất.

"Vậy mong ngươi gói cái này một chút." Mục Phỉ ngữ khí hiền lành mà cùng người làm đồ chơi làm bằng đường nói.

Người làm đồ chơi bằng đường vừa mới hoảng hốt trong nháy mắt, còn tưởng rằng đối phương chuẩn bị tức giận tới.

Mà rất hiển nhiên, tâm tình Mục Phỉ giờ phút này không tồi.

Cô cho rằng đứa nhỏ nói nhiều một chút cũng khá tốt, ai kêu đêm nay là ' tùy ý bạn nhỏ ' đây.

Mà sau khi về đến nhà, Vưu Nhiên lập tức lấy hộp quà ra để phân kẹo cho từng người có chút tương tự với kẹo.

Đại Dì, Ngôn Lôi, Hán Thánh cùng người bạn nhỏ làm vườn, bọn họ đều phi thường vui vẻ nhận lấy phần quà đến từ đứa nhỏ con người.

Riêng Mục Phỉ ngồi ở thư phòng nghe từng đợt tiếng cười vui sướng dưới lầu, hình như dinh thự của cô tự hồ rất ít khi sẽ có những thanh âm như vậy.

Cô cũng không có không vui, mà là yên lặng khép lại văn kiện, cô đang chờ đợi.

Chờ Vưu Nhiên đưa khối chocolate cực kỳ giống mình cho bản thân.

Không nghĩ tới, khối chocolate độc nhất có ý nghĩa đặc biệt đã bị Vưu Nhiên xem như trân bảo mà đặt ở chỗ chỉ có tiểu gia hỏa biết đến, nàng chuẩn bị vẫn luôn giấu đi, giữ lại cái để tưởng niệm.

Cho nên, Mục Phỉ đại nhân ở trong thư phòng đợi cả đêm cũng chưa thấy chocolate đáp lễ, đôi mắt vốn là tối tăm lại hiện lên một vòng quầng thâm mắt dày đặc.

Thoạt nhìn càng dọa người hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro