Chương 41: Hẳn là công chúa điện hạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa đông ở đây, đêm rất dài, ban ngày cũng rất dài.

Dài đến Vưu Nhiên rất muốn xuyên thấu thời gian này, tiếp tục xuyên qua đường biển đến nơi kia, đi xem đại nhân của nàng đang làm cái gì.

Có nghĩ đến chính mình một chút hay không, chỉ một chút cũng là rất tốt.

Nàng chính là vô cùng vô cùng —— thật lớn nhớ đến Mục Phỉ đại nhân của nàng.

378 ngày thêm 4 tháng 7 phút 26 giây

Là thời gian nàng không gặp đại nhân.

Mục Phỉ đại nhân cùng Ngôn Lôi tiên sinh đi xa nhà, không biết cụ thể là chuyện gì, hẳn là các loại trên phương diện sản nghiệp gia tộc, mỗi lần Mục Phỉ đại nhân đi ra ngoài đều là cơ mật, về gia tộc sản nghiệp, địa phận......

Tuy rằng nàng tò mò, nhưng nàng cũng không qua hỏi đại nhân mấy chuyện này, bởi vì, nàng biết khi nào đại nhân muốn đại nhân sẽ nói.

Chẳng qua, thời gian lần này đại nhân đi ra ngoài cũng đã rất lâu, cũng đã hơn một năm.

Lại thêm ba ngày, đã đến sinh nhật 18 của nàng.

Đại Dì nói, dựa theo ngày 6 năm trước nàng được đại nhân mang về dinh thự rồi lấy ngày đó làm ngày sinh nhật nàng, cho nên thêm ba ngày nữa, chính là thời điểm nàng thành niên.

Đại Dì còn nói, đại nhân sẽ trở về ở ngày sinh nhật của nàng, cũng không biết là Đại Dì an ủi mình, hay là thật.

Tóm lại, Vưu Nhiên nửa nọ nửa kia vui mừng.

Đáy hồ đột nhiên toát ra rất nhiều bọt khí xoáy nước, sau đó một cái xúc tua dài có đảo câu có lực từ một bên đáy hồ sâu kéo về phía sau lưng cô gái đang ngồi tự hỏi.

"Khuê Nhân, đừng náo loạn."

Theo một âm thanh thanh lãnh mang theo sủng nịnh thả xuống, sinh vật không rõ ở đáy hồ đành phải thôi phương thức tập kích lần này, lại bị xuyên qua......

Sinh vật không rõ tên là "Khuê Nhân", chính xác mà nói, là quái vật mang theo ác ý cực độ khiến người sợ hãi, nó có gai nhọn câu ở chân trước, toàn thân hiện ra màu xám nâu, có mắt kép hai chân dưới là xúc tu dày đặc.

Nó cũng không phải sủng vật như trong chương trình trên TV nói miêu miêu cẩu cẩu làm người vừa thấy sẽ yêu thích đến không được, nó cùng từ "Đáng yêu" căn bản không dính dáng, thậm chí dịch phân bố bên ngoài sẽ ăn mòn hết thảy những gì có sinh mệnh.

Chẳng qua giờ phút này nó ngoan ngoan ngoãn ngoãn bơi tới một phía sau lưng bên cạnh cô gái con người, gai ở trên da toàn bộ thu hồi, ôn dịu ngoan thuận vươn xúc tu nhỏ, nhấc lên tóc của cô gái con người kia, sau đó buộc lại một cái...... Nơ con bướm.

"A——BA——KUI......YIN~"

Khuê Nhân bởi vì thắt ra nơ con bướm mà vui vẻ mà quơ chân múa tay, chính xác mà nói là toàn bộ xúc tu nhỏ đều duỗi ra hết.

Chỉ tiếc, cô gái bị chơi tóc hiển nhiên không có hứng thú, bụng nàng đầy tâm sự, vẫn cứ không có tinh thần ghé vào bên trên hồ ngọc thạch.

Toàn bộ thân thể của nàng ngâm trong hồ suối nước nóng màu lam, làn da trắng tinh như sứ, ngũ quan đứng thẳng hoàn mỹ, cặp mắt đen thông thấu thâm thúy càng làm nàng thoạt nhìn giống như là nữ thần được điêu khắc trong sách, nhưng là nữ thần có chút tâm sự.

Khuê Nhân oai oai đầu, rất rõ ràng nó không biết đối phương vì cái gì không vui, vì thế nó có điểm cố ý bắt chước cách nói chuyện cô gái từng nói——

"KKKUI———YINNNNN——"

Nói lắp nghẹn đủ khí lực, phát ra âm thanh "Hoắc hoắc" khiến người sợ hãi.

Khuê Nhân vừa định cười đã bị cô gái bên cạnh chụp đầu một chút, "Ta cũng đã không nói lắp, Khuê Nhân, ngươi đừng có mà quá đáng."

Khuê Nhân bị đối phương chụp thất điên bát đảo, đành phải rầm rì một tiếng chính mình chơi ở đáy hồ.

Vưu Nhiên nhìn Khuê Nhân trên mặt hồ thường xuyên ngoi đầu lên phun nước, suy nghĩ phóng không rất xa rất dài.

Nàng có hai bí mật.

Một cái là bí mật về riêng nàng.

Thân thể của nàng, ở một mức độ nào đó có vẻ có chút quái dị cũng hoặc là khủng bố dị thường.

Nàng cúi đầu nhìn xuống ảnh ngược của mình trên mặt hồ, giờ phút này nàng không có trạng thái kỳ dị, chẳng qua lúc cảm xúc nàng bị kích động, trong cơ thể sẽ có vô số thanh âm vụn vặt chỉ dẫn nàng, những thanh âm đó như là gieo trồng ở chỗ sâu trong linh hồn nàng từ từ gieo lên dây nhỏ, có đôi khi như là một bản thân khác.

Chẳng qua điều duy nhất nàng xác định được chính là, những cái mấu chốt mở ra nút của bản thân, đều là Mục Phỉ đại nhân.

Còn có một bí mật chính là ——

Trong lòng nàng vẫn luôn có một người, không phải ai khác.

Nàng yêu Mục Phỉ đại nhân thật sâu, nàng cũng không biết là từ khi nào bắt đầu, khi nào nàng ý thức được phần tình cảm không nên có này, mà sớm đã hãm sâu trong đó.

Nàng tự nhận là là từ năm mười hai tuổi ấy đã bắt đầu có, chỉ là chính mình không biết.

Câu nói sáu năm trước kia của nàng

( Đại nhân, về sau, Vưu Nhiên, bảo hộ ngài. )

Vì câu nói kia, mỗi ngày nàng đều kiên trì đến cả gỗ cũng nói chuyện, một khi có lúc sắp cà lăm, nàng luôn sẽ tự đánh chính mình, có đoạn thời gian nàng đem mặt mình đến sưng lên, thầy Hán Thánh hỏi nàng làm sao vậy.

Nàng nói là bị ong vò vẽ đánh.

Đại Dì, thầy Hán Thánh, Ngôn Lôi tiên sinh cùng với những người khác trong dinh thự cũng từng nói cho nàng, kêu nàng hãy từ từ thôi, không nên gấp gáp, kỳ thật cũng không có gì.

Chỉ có nàng chính mình biết, nàng không muốn chờ.

Nàng cảm thấy có khuyết tật như vậy thì căn bản bản thân không tư cách đi nói muốn đi bảo hộ đại nhân, cho nên nàng luyện thật lâu, qua thời gian gần ba năm mới sửa tật xấu nói lắp lại, quá trình khổ sở không ai biết chỉ nàng biết.

Ở đoạn thời gian này, mỗi ngày nàng đều tự huấn luyện mình, khi thầy Hán Thánh yêu cầu người khác làm việc, nàng còn tự mình đi tới sương đen chi sâm.

Cùng Khuê Nhân kết bạn, nhưng không ngại tiểu gia hỏa thường xuyên sẽ đánh lén mình.

Nàng biết người bình thường không thể đụng vào Khuê Nhân, nhưng nàng đụng vào lại không có việc gì, cho nên chính mình rốt cuộc là cái dạng đặc tính kỳ quái gì nàng cũng không quá để ý, bởi vì căn bản cũng nghĩ không ra.

Đương nhiên, nàng không nói hai cái bí mật này với bất kỳ ai, bao gồm Mục Phỉ.

Nhưng phỏng chừng thầy đã biết bí mật thứ hai của nàng, bởi vì hắn luôn là há mồm ngậm miệng nói rất nhiều điều thế này "Con cái trưởng thành, đã là lúc nên tìm kiếm hạnh phúc", còn nói nàng là trẻ con xem như thuần thục, tuy rằng những lời này là nói vào mấy năm trước.

Vưu Nhiên nhìn sắc trời không còn sớm, liền trần trụi đứng dậy bước lên trên tảng đá, chuẩn bị mặc quần áo vào.

Nàng nắm cái nhẫn chuyển sang màu đỏ tươi trước ngực, ánh mắt ôn nhu.

6 năm đã qua, dinh thự không có thay đổi gì.

Mọi người cũng đối với nàng rất tốt.

Chỉ có nàng cùng Khuê Nhân là có bộ dáng trưởng thành, bởi vì Vưu Nhiên đã biết nàng khác biệt với mọi người, mọi người từ trên xuống dưới ở dinh thự trừ bỏ nàng đều là huyết tộc có sinh mạng lâu dài.

Nàng ngưỡng mộ vị "Người già" đại nhân kia đã sống hơn bảy trăm tuổi.

Vưu Nhiên nghĩ đến đây, nhịn không được khóe miệng hơi hơi giơ lên, không biết nàng ở trong lòng phỉ báng đại nhân như vậy, Mục Phỉ đại nhân biết có thể sẽ tức giận hay không.

Khuê Nhân dò đầu ra, nhìn Vưu Nhiên phải rời khỏi có chút không tha mà phủ phục lên bờ.

Vưu Nhiên cầm quần áo mặc xong, gom lại tóc dài ướt át tùy ý bàn ở trên đầu, sau đó không chút cố sức nào mà nhắc thùng cá ăn thịt tới đặt ở trước mặt Khuê Nhân.

Bên trong có rất nhiều cá ăn thịt lớn, mấy con này đều là Vưu Nhiên bắt, xem như quà cho Khuê Nhân.

"Khuê Nhân, đây là số lượng cho ba ngày, ngươi không thể quá tham ăn."

Vưu Nhiên phân phó với động vật nhuyễn thể ngoan ngoãn nằm ở trên mặt đất, Khuê Nhân tạp tạp miệng, kỳ thật mớ cá ăn thịt kia nó có thể một ngày ăn xong, chẳng qua Vưu Nhiên nói thì nó vẫn muốn nghe, bằng không lần sau Vưu Nhiên sẽ không mang theo đồ ăn ngon cho nó.

Chẳng qua, lúc họ ( một người ) đang bên trong nói chuyện với nhau, có một con chim kên kên gắt gao từ cây rừng phía trên nhìn chằm chằm cô gái đang đi lui, cô gái tản ra hỗn hợp hơi thở mỹ vị mê người, là hương vị chim kên kên thích nhất.

Chẳng qua, đã khác với 6 năm trước.

Chim kên kên lao xuống mục tiêu trốn không thoát đâu, bén nhọn mang theo nọc độc đã là sắp hướng vào sau lưng cô gái.

Chẳng qua, chim kên kên mạnh mẽ vốn tưởng rằng nó câu được con mồi thì khoang bụng nó lại sớm bị một bàn tay xuyên qua qua, máu tươi tức khắc rơi xuống đầy đất.

"Ở thời điểm người khác nói chuyện, thì không được đánh lén."

Một đôi mắt bị máu đen bao trùm chuyển qua chim kên kên đang kéo hơi tàn ở trong tay mình, thân thể chim kên kên đột nhiên hiện ra sưng to khủng bố, giây tiếp theo đã hóa thành một bãi máu.

Mà rất hiển nhiên, bãi máu cũng ở trên mặt cùng trên tay Vưu Nhiên nhiễm một tầng máu, sau đó nàng có chút hối hận không khống chế được lực đạo.

Cho nên Khuê Nhân thừa dịp thời điểm Vưu Nhiên không chú ý, lập tức vươn xúc tu, liếm sạch toàn bộ vết máu trên gương mặt cùng tay đối phương.

Thân thể Vưu Nhiên cứng đờ, cảm giác dính nhớp nháp trên mặt làm nàng một lần nữa lại quay lại trong hồ giặt rửa sạch.

***

Lúc quay về, bầu trời đã xuất hiện ánh nắng chiều mang theo ráng đỏ.

Núi rừng bị gió tuyết che đậy xuất hiện một thân ảnh mặc áo choàng đen, một thân nữ cao gầy đứng đó, một trận gió thổi qua, thổi mũ nàng xuống dưới, lộ ra một gương mặt làm người đã nhìn qua sẽ luyến tiếc quên đi.

Mặt mày thanh lãnh, môi hồng răng trắng.

Trên đầu nàng còn có tiểu hoa màu tím, ở một góc núi rừng lạnh băng vẽ ra một phong cảnh xinh đẹp kì lạ.

Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn dinh thự màu đen cách đó không xa, ánh mắt dần dần bốc lên ánh sáng, sau đó bước chân nhanh hơn, đi đến hướng kia.

"Con đã trở về, Đại Dì."

Theo thanh âm này vang lên, cái người luôn là nữ quản gia của dinh thự luôn xụ mặt biểu tình lại nhu hòa chút.

Bà đi đến là tiểu gia hỏa đã cao hơn, không, hiện tại đã không thể lại kêu đối phương tiểu gia hỏa.

"Lại hái được nhiều hoa như vậy?" Đại Dì có chút ngạc nhiên nhìn hoa trong tay đối phương.

Vưu Nhiên gật gật đầu, nàng đặt bó hoa màu tím còn mới ở bình thuỷ tinh đã sớm chuẩn bị tốt, sau đó chậm rãi giải thích, "Đại nhân qua mấy ngày nữa sẽ trở về, con muốn ngài ấy nhìn đến bó hoa này sẽ cao hứng một chút."

Đại Dì nhìn Vưu Nhiên đã trưởng thành, đối phương thật sự lột xác không phải một chút, có thể một mình tiến vào sương đen chi sâm, căn bản không tưởng tượng đến khốn cảnh, bởi vì tín ngưỡng trong lòng là Mục Phỉ, cái gì cũng không sợ.

Tiểu gia hỏa không nói lắp, nhưng vẫn là rất thảo hỉ, tính tình một chút cũng không đổi.

Hơn nữa Vưu Nhiên còn trong một năm này trải qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm từ nguyên lai nhu nhu nhòn nhọn của con nít bây giờ giọng nói biến hóa thành giọng âm trầm nghe có chút giống chủ nhân, tóm lại, ngoài ý muốn lại dễ nghe.

"Chủ nhân vừa mới gọi điện thoại qua thông báo."

Vẻ mặt Vưu Nhiên vốn là bộ dáng điềm đạm, nghe được những lời này, của Đại Dì nói nháy mắt trừng lớn đôi mắt, "Thật sự!?"

"Ừm."

"Đại nhân ngài khi nào trở về, có nhắc tới...... con không?" Vưu Nhiên giờ phút này thập phần khẩn trương, nàng có điểm không xác định, thậm chí ngón tay lại đảo loạn cùng nhau, giống như khi còn nhỏ.

"Chủ nhân nói, ba ngày sau người khẳng định sẽ trở về, bất quá ngày mai sẽ tham gia một hồi vũ hội, là Doãn Tư Lê quý công tổ chức và mời, dì phỏng đoán ngài ấy tham gia xong vũ hội mới về dinh thự." Đầu tiên Đại Dìlà trình bày một lần lời Mục Phỉ chủ nhân nói, sau đó lộ ra phân tích của mình.

Nếu là Doãn Tư Lê tổ chức, vậy chắc là ở Bắc khu, nói cách khác chắc là ngày mai chủ nhân sẽ đến Bắc khu.

Vưu Nhiên cùng Đại Dì nghĩ tới cùng nhau, nàng biết được vị trí dinh thự của Doãn Tư Lê quý công, nếu vũ hội không phải tổ chức ở đây thì nàng cũng có thể hỏi thăm ra được.

"Chủ nhân nói, trước khi ngài trở về, con phải nghe lời cho tốt."

Đại Dì cười một cái, trong lòng nhớ lại lời lãnh đạm của chủ nhân ở trong điện thoại trích lời, "Vưu Nhiên phải nghe lời thật tốt" hẳn là cùng cấp độ với "Ta nhớ Vưu Nhiên", đại khái chính là ý tứ này đi.

Nghe được một câu cuối cùng, đôi mắt Vưu Nhiên nháy mắt sáng lên ánh sáng nhu hòa, đôi mắt nàng có chút chua xót muốn khóc.

Này đã hơn một năm, mỗi lần đại nhân cùng Ngôn Lôi tiên sinh gọi điện với dinh thự, nàng cũng sẽ trộm tránh một ở chỗ tối lén lút nhìn, nghe.

Mỗi lần như vậy nàng đều hy vọng Đại Dì có thể nói nhiều một ít, như vậy nàng đã có thể thường xuyên nhìn đại nhân, nghe được thanh âm của đại nhân.

Đại nhân tựa hồ còn chưa có nghe được âm thanh giọng nói đã thay đổi của nàng, chân chính nhìn đến bộ dáng hiện tại của nàng.

Cho nên, nàng quyết định trước khi đại nhân về, đi gặp đại nhân trước một bước.

Mục Phỉ đại nhân của nàng ở trong vũ hội nhất định là nữ vương bệ hạ xinh đẹp nhất, không, hẳn là công chúa điện hạ.

Nàng sẽ ở dưới tình huống đối phương không biết, nếu có thể thì mời công chúa điện hạ của nàng nhảy một điệu.

Nương ánh trăng, nói cho ngài:

Vưu Nhiên rất nhớ ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro