Chương 55: Hai người làm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*Một trượng ~ 4,7met)

-------------

Bên ngoài gió lớn gào thế như thế nào thì đối với người trong nhà mà nói, cũng không quan trọng.

Cửa sổ, cửa phòng, bất luận cái gì hay chỗ nào có thể lộ ra thanh âm, đều bị phong tỏa gắt gao, chính là để vị nữ chủ nhân trên giường có thể hưởng thụ một buổi chiều an tĩnh.

Giường này với hai người trưởng thành mà nói, có hơi chút chen chúc một chút.

Cho nên cô gái tóc bạc chỉ là hơi chiếm cứ biên giường một chút, bởi vì nàng không quá muốn lại để Mục Phỉ chuyển động.

Giấc ngủ của đại nhân luôn rất ngắn, mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc cũng chưa được nghỉ ngơi chút nào, may mắn nàng sinh một trận "Bệnh nặng", để đại nhân có cơ hội có thể buông một số chuyện xuống, bồi ở bên cạnh nàng.

Hơn nữa có thể bị nàng trong lúc vô ý dùng ý niệm mãnh liệt thúc giục đối phương có thể tiến vào trạng thái ngủ sâu một chút.

Nhưng trong đó không thiếu bởi vì Mục Phỉ đại nhân đã chịu đã ảnh hưởng của ban ngày cho nên mới có thể thả lỏng đến như thế, ban ngày đối với huyết tộc tới nói đều tương đối không có tinh thần gì.

Vưu Nhiên nằm nghiêng ở một bên, một bàn tay chống đầu, đầu bạc cặp eo cứ như vậy tùy ý gục xuống ở trên người, ánh mắt nàng sáng quắc mà nhìn chăm chú đại nhân dưới ánh sáng nhu hòa.

Số lần nhìn chăm chú lại gần đại nhân như vậy rất ít, một bàn tay cũng có thể đếm xong.

Khi còn nhỏ thì sẽ nhiều một chút, bởi vì đại nhân thường xuyên sẽ mang theo nàng xem những phim điện ảnh khủng bố trinh thám đó.

Khi đó, nàng luôn là sẽ bị các loại cốt truyện đáng sợ trên màn ảnh tới mức sửng sốt, mà mỗi khi nàng chịu kinh hách khi, cũng là lúc Mục Phỉ đại nhân vui vẻ, này có lẽ là "Thú vị ác" khá rõ ràng của Mục Phỉ đại nhân.

Lúc trước kia hay trêu chọc đùa cợt nàng một chút.

Nhưng nàng lại rất thích được đại nhân trêu cợt, bởi vì như vậy thì đại nhân liền sẽ ngẫu nhiên lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Đó là ý cười phát ra từ nội tâm.

Nàng thích nhìn đại nhân cười, phi thường thích mỗi lần nhìn đến khóe miệng đại nhân hơi hơi gợi lên, luôn cảm thấy mê người, so với mấy ngôi sao trên TV nàng xem thì bắt mắt hơn nhiều.

Mục Phỉ tốt với nàng, nàng đều biết.

Trước lúc 12 tuồi, những chăm sóc ôn nhu này nàng chưa bao giờ nhận được.

Cho nên, nàng không có gì có thể báo đáp lại đại nhân, nếu đại nhân thích mình làm tiểu linh vật để cô đùa vui vẻ, vậy cũng tốt rồi.

"Đại nhân, đại nhân của ta" Vưu Nhiên nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay khảy khảy tóc Mục Phỉ, phi thường thân mật vuốt vuốt, "Vưu Nhiên thích nhìn ngài cười nhất, khi còn nhỏ cầu nguyện ngài vĩnh viễn bình an, hiện tại muốn bổ sung một cái, không chỉ có muốn bình an còn phải vui vẻ nữa, bất luận chuyện bi thương khổ sở gì cũng đừng tới quấy rầy ngài, Vưu Nhiên sẽ đến vì ngài che mưa chắn gió."

Vưu Nhiên ôn nhu nói lên thế giới nội tâm bé nhỏ thần với công chúa xinh đẹp của bản thân, thậm chí nàng muốn đào tim ra cho đại nhân xem chân tình thật lòng của nàng.

Đương nhiên nàng cũng không cần đại nhân đáp lại nàng, chỉ hy vọng tâm nguyện của mình có thể truyền đến thần minh.

Vưu Nhiên nghĩ như vậy, đầu ngón tay phác họa sợi tóc đại nhân, sau đó thử tính chạm vào gương mặt đại nhân một chút.

Sau khi xác nhận Mục Phỉ sẽ không tỉnh lại, mới tiếp tục dựa sát lên người đại nhân một chút, một bàn tay ôm bả vai đối phương.

Nàng muốn cùng đại nhân gắt gao dựa vào nhau, tuy rằng nàng biết chính mình thân cận đại nhân như vậy là giống nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, phạm vào tối kỵ.

Bởi vì, nàng còn chưa đủ tư cách, muốn đạt được sủng ái vượt rào này của đại nhân.

Nhưng mà, nàng......

Không muốn nhường Mục Phỉ đại nhân cho bất luận kẻ nào, bởi vì nàng yêu đại nhân.

"Đại nhân, nếu ngài biết, ta ôm tâm tư như vậy với ngài, ngài sẽ chán ghét ta sao? Hoặc là sẽ rời xa ta?" Đôi mắt toàn đen của Vưu Nhiên dâng lên một đau thương cuồn cuộn, cuối cùng nàng vẫn không đủ tự tin, lại thu tay về không dám ôm lấy Mục Phỉ.

Chỉ lẳng lặng cuộn tròn ở một góc, dựa vào nhiệt khí của mình làm ấm đệm giường cho đại nhân.

Sau đó nương hương khí tràn ngập hoa tím trong không khí, cũng cùng đại nhân tiến vào mộng đẹp với nhau.

Cùng nhau tiến vào giấc ngủ bao lâu, phần tử quanh thân nàng an nhàn đẩy vị cô gái tóc bạc còn chưa thức tỉnh hoàn toàn dần dần một lần nữa khôi phục bộ dáng bình thường, đầu bạc của nàng đã lột xác thành tóc đen ban đầu, phù văn trên mặt cũng chậm rãi tiêu tán.

Gió lạnh ngoài cửa sổ kia đang động sinh tư Hồng Tí Liên cũng chậm rãi thu hồi hoa cốt, khôi phục thành hình dạng trầm tĩnh ngoan ngoãn ban đầu.

Mà nữ chủ nhân cơ thể lạnh băng bên cạnh nàng dựa gần nàng cũng bởi vì lực áp chế dần dần biến mất mà từ từ thức tỉnh.

Nóng quá......

Mục Phỉ cảm giác như là ở bếp lò, bị ngọn lửa thiêu đốt.

Nhiệt độ nóng bỏng kề sát da mình, chậm rãi ăn mòn.

"Ngô......"

Mục Phỉ rốt cuộc bị phần nhiệt độ càng lúc càng xa lạ chọc đến thân thể không chịu được.

Cô bỗng chốc mở mắt, đôi mắt Kim Hạt Sắc mở ra bởi vì phần nhiệt độ này quấy rầy giấc ngủ thật vất vả mới có được của cô.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Vì cái gì giờ phút này cô sẽ nằm nghỉ ngơi trên giường, còn gắt gao ôm Vưu Nhiên ở trong ngực!?

Các cô lại quỷ dị mà ôm nhau ngủ......?

Từ từ...... Từ từ, chuyện này nhất định là ảo giác của cô.

Mục Phỉ cảm thấy chính mình nhất định không có khả năng như vậy, lập tức cô nhắm hai mắt lại, sau đó lại lần nữa mở ra, nhưng mà tất cả cảnh tượng vẫn quỷ dị hiện ra trước mắt cô.

Cảnh tượng như này căn bản không phải ảo giác của cô, mà là tồn tại chân thật.

Chỉ cần cô cúi đầu, một xíu môi cô liền có thể nhẹ dựa vào giữa mày mềm mại của Vưu Nhiên.

Cô buông mí mắt xuống thì có thể thấy toàn phần cổ trắng nõn không chút nào che giấu kia của Vưu Nhiên, là người đang dựa sát trong lồng ngực cô.

Giờ này khắc này, khoảng cách giữa các cô thật là quá thân cận, gần đến như là người yêu đang nghỉ ngơi sau một đêm vận động vậy.

Này không phải hiện tượng tốt gì.

Vừa rồi rõ ràng cô chỉ ngồi trên ghế, làm bạn với tiểu chó săn đáng yêu này, làm sao mà cô cũng leo lên tới trên giường rồi.

Thậm chí còn ôm Vưu Nhiên bên cạnh vào.

Càng đáng chết hơn chính là, chính mình cư nhiên nặng nề ngủ đi, ngủ thật lâu, còn vẫn duy trì tư thế thân mật như vậy với đối phương.

Trong lòng Mục Phỉ giờ phút này giống như núi tuyết đóng băng đang sụp đổ.

Nếu tiểu gia hỏa giờ này khắc này tỉnh lại, vậy sẽ nghĩ cô—nữ chủ nhân này như thế nào?

Tuy rằng cô đã cấm dục thật nhiều năm, nhưng Vưu Nhiên hiện tại đã là trạng thái người trưởng thành. Về tình về lý, cô đã không nên xem Vưu Nhiên như con nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, còn cùng nằm ở trên giường.

Mục Phỉ không muốn nghĩ sâu hơn, nhanh muốn thừa dịp Vưu Nhiên chưa tỉnh hoàn toàn rời khỏi nơi này.

Bằng không, thật là khó giải thích nổi.

Tiểu gia hỏa còn sinh bệnh, cô cư nhiên ma xui quỷ khiến cũng cùng nàng đi vào giấc ngủ, trong ngần ấy năm qua lần đầu tiên Mục Phỉ không bình tĩnh như thế.

Động tác duy trì nhẹ nhàng mà ngồi dậy, sau đó muốn chuyển qua mép giường, lại đưa chân, lặng lẽ rời đi, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.

"Đại, đại nhân......"

Mục Phỉ vừa muốn đứng dậy rời đi, kết quả phía sau lại truyền đến một trận nỉ non rất nhỏ.

Rõ ràng là thanh âm Vưu Nhiên mới vừa tỉnh ngủ.

Sắc mặt Mục Phỉ thay đổi lại biến hóa, cô cũng không biết hiện giờ nên giải thích chuyện mình ngủ với tiểu cho săn thế nào.

Cho nên, sắc mặt lạnh băng của cô lại tới rồi.

Cô đứng thẳng dậy, nháy mắt chuyển qua quầy bar cách giường mấy mét, cô muốn uống một ly máu lạnh để bình tĩnh một chút.

Vưu Nhiên sửng sốt một chút, nàng vốn định cùng đại nhân nói "Buổi sáng an lành" một chút, giống như là trong TV khi cùng nhau đứng dậy sẽ chào hỏi nhau ngọt ngào, chẳng qua Mục Phỉ đại nhân lạnh nhạt thả xa cách rồi tránh đi cái chạm vào của nàng.

Thậm chí, khoảng cách xa hơn mấy trượng.

Vưu Nhiên có chút mờ mịt vô thố, đáy lòng bị một trận đả kích đến đau đớn.

Trong nháy mắt Vưu Nhiên liễm đi biểu tình thương cảm, nghĩ vẫn nên phải giải thích một chút, tại sao hai cô nghỉ ngơi bên nhau.

"Đại nhân, Vưu Nhiên thấy ngài mệt mỏi, cho nên"

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng nói chuyện." Mục Phỉ trực tiếp ngắt ngang lời nói của Vưu Nhiên, cô buông cái ly trong tay nhưng bởi vì tâm tình hỗn loạn mà lực bị tăng thêm một chút, đế ly đụng tới mặt bàn phát tiếng vang phi thường bén nhọn.

Vưu Nhiên nửa ngồi trên giường cũng bởi vì vậy mà lập tức ngậm miệng.

Mục Phỉ đại nhân tựa hồ...... Rất không cao hứng.

Là bởi vì phát hiện cùng nàng ngủ ở trên một cái giường sao?

Vưu Nhiên cúi đầu xuống, kỳ thật nàng rất kiên cường, gặp phải bất kỳ chuyện gì cũng đều rất kiên cường, chẳng qua liên quan đến đại nhân thì một chút việc nhỏ cũng có thể làm cõi lòng nàng tan nát thật lâu.

Giống như giờ phút này, Mục Phỉ đại nhân chỉ là để lại bóng dáng một thân lạnh lùng cho nàng.

"Một lát ta sẽ kêu Đại Dì làm chút cháo thanh đạm mang lên, còn ngươi trước tiên cứ nghĩ ở chỗ này."

"...... Dạ được, đại nhân."

Yết hầu Vưu Nhiên tựa hồ nghẹn lại, nàng cũng chỉ có thể nhìn theo Mục Phỉ rời đi, trong ánh mắt cất giấu quá nhiều quá nhiều cảm xúc.

Theo cửa phòng đóng lại, lúc sau phòng trong khôi phục yên tĩnh như thành phố chết.

Vưu Nhiên lẳng lặng mà đưa tay mình,chạm vào, tựa hồ như chạm vào nhiệt độ cơ thể của đại nhân còn sót lại trên đầu ngón tay. Nhưng mà đại nhân căn bản không thích nàng thân cận, chỉ ngủ chung nghỉ ngơi, đại nhân cũng cảm thấy chán ghét.

Nghĩ đến đây, nước mắt chua xót lại lăn trên đầu ngón tay.

***

Mục Phỉ đi từng bước một xuống cầu thang, áo ngoài màu đen của cô tựa hồ bị sắc tối của dinh thự hòa hợp thành một thể, cô độc lại hiu quạnh.

Cô nghiêng đầu, sớm đã phát hiện có khách tới dinh thự.

Khi cô ở trong thư phòng thì đã nhận ra, cho nên cô mới để Vưu Nhiên cứ ở bên trong không cần ra tới.

"Doãn Quý Công, tôi tựa hồ cũng không có mời ngài tới."

"Bạn già của tôi ơi, vì cái gì cậu luôn là thích nói những lời lạnh băng như vậy, tôi và cậu ở chung lâu thế rồi vẫn cảm thấy đau lòng, không người nào trong dinh thự cậu chịu được cậu." Doãn Tư Lê giao đem áo ngoài đến tay người làm, sau đó trực tiếp ngồi ở phòng khách.

Nhàn nhã bưng lên hồng trà được mời.

Mục Phỉ cũng không có đáp lại người kia, đi đến bậc thang cuối cùng ngồi ở đối diện Doãn Tư Lê, "Nói đi, chuyện gì."

"Không có gì, chính là quan tâm cậu một chút." Doãn Tư Lê lẩm bẩm miệng, biểu tình rất là vô tội, "Một ngày không thấy, thật là nhớ nhung."

"Không có việc gì, cậu có thể về đi." Mục Phỉ nhướng mày, ý bảo đối phương không cần cùng chính mình vòng vo.

Doãn Tư Lê thở dài một tiếng, đành phải đặt một phần văn kiện ở trên bàn trà, văn kiện trên mặt bàn là từ hoàng gia tối cao.

Mục Phỉ lạnh lùng chằm chằm phần văn kiện màu đen kia, trầm mặc một lát cũng không có mở ra.

"Cậu biết tôi luôn luôn không thích tranh quyền đoạt thế." Mục Phỉ nhận lấy hồng trà người làm đưa lên, cũng uống một ngụm, ám chỉ rất rõ ràng là cô cũng không muốn đi giáo hội hoàng gia, đi gặp những người già đó.

Doãn Tư Lê lắc đầu, cô ấy chỉ là nhận được phần văn kiện bí mật này rồi đưa tới nơi đây, nhưng nội dung cụ thể ai cũng không rõ ràng lắm, bao gồm cô ấy.

Nhưng cô ấy khẳng định, không thoát được liên quan đến động tĩnh kỳ dị ở khu y sĩ.

"Tôi biết cậu không thích mấy cái này, nhưng tôi cũng chỉ là người truyền đạt tin tức mà thôi, những người bề trên cũng toàn phái ôn hòa, tuy rằng tôi cảm thấy là bởi vì dị động của khu y sĩ mới muốn gặp cậu, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy, nghe nói Thích gia cũng nhận được mật hàm, lúc ấy gia tộc bọn họ cũng có nhân vật quan trọng đi qua nơi đó, hẳn là sau đó sẽ an bài cuộc họp để mọi người gặp mặt." Doãn Tư Lê phân tích, sau đó để tâm thái Mục Phỉ bình thản, đối diện là gia chủ cao ngạo của Mục phủ người luôn không thích qua lại cùng hoàng gia, còn cô ấy chính là thường xuyên ra vào giáo hội hoàng gia.

Mục Phỉ liếc liếc bức mật hàm kia một cái, đối với ý tứ của bề trên đương nhiên hiểu rõ.

Mời cô, mở cuộc họp chỉ là tự tạo áp lực cho các gia tộc đồng thời tạo uy nghiêm cho hoàng gia mà thôi.

"Tôi đã biết, cậu còn có chuyện khác không?" Mục Phỉ cũng không phải rất vui lòng để Doãn Tư Lê ở lại dinh thự mình, bởi vì tâm tình cô bây giờ rất kém.

Đến nỗi vì cái gì kém thì rõ ràng vì lúc ý thức không thanh tĩnh cô đã cùng đối phương nghỉ ngơi nằm cùng một chỗ, còn bị đối phương làm thành gối ôm.

Cho dù mặt ngoài đạm nhiên xử lý, đi khỏi hiện trường.

Nhưng giờ phút này, tâm cô vẫn là hỗn loạn.

"Đứa nhỏ ngốc của cậu đâu?"

"Cái gì." Mục Phỉ nhíu mày hỏi lại.

Doãn Tư Lê lập tức đứng lên, nhìn đông nhìn tây một phen, "Tôi là nói Vưu Nhiên a, Tiểu Vưu Nhiên, vừa mới nghe nhóm người làm nói Vưu Nhiên tựa hồ sinh bệnh, tôi muốn xem một chút."

Mục Phỉ nghe Doãn Tư Lê nói tựa hồ cùng Vưu Nhiên quan hệ khá thân cận, hơi hơi nhíu mày, đứng dậy đưa xuống lệnh đuổi khách, "Vưu Nhiên hiện tại đang nghỉ ngơi, chuyện cần làm đã làm có thể đi rồi."

Doãn Tư Lê căn bản không bực Mục Phỉ nói lời lạnh nhạt như vậy, theo gió trong sảnh thổi qua, Mục Phỉ nhấc lên áo ngoài, Doãn Tư Lê theo không khí dao động tựa hồ nghe thấy được có hơi thở khác thường bao trùm ở quanh thân Mục Phỉ, đó là hương vị của người khác từ trên người Mục Phỉ phát ra.

Doãn Tư Lê nháy mắt dời bước đến bên cạnh Mục Phỉ, mượn cơ hội đi lên ngửi ở giữa cổ Mục Phỉ một chút, cái loại hơi thở độc đáo này càng nồng đậm hơn, sau đó con ngươi kim sắc của cô ấy mang theo chút chế nhạo.

"Hai người làm?"

-------------

-Salt: Làm của Doãn quý công là make love á mụi người!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro