Chương 59: Làm tin đồn thành sự thật, ngay đêm nay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện này đại khái chính là...... tình huống buộc chịu, vừa không thể lại không xong.

Từ sau khi Doãn Tư Lê rời khỏi cửa phòng ngủ, thời gian cũng trì trệ không tiến triển.

Có chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Một người là muốn nói chuyện lại không dám nói.

Một bộ dáng còn lại là biểu tình như ai thiếu cô hơn 1 tỷ săn giết.

Cuối cùng đánh vỡ phần cảm giác ngưng trọng này, vẫn là tiểu chó săn thấp thỏm bất an làm.

"Đại nhân, ta cảm thấy...... Doãn Tư Lê đại nhân sẽ không nói bậy." Vưu Nhiên vươn móng chó vuốt muốn chọc chọc xương cốt lạnh lẽo của Mục Phỉ.

Nhưng vươn đầu ngón tay ra rồi lại rụt trở về.

Không có biện pháp, biểu tình của Mục Phỉ đại nhân giờ phút này quá khủng bố.

Tựa như ác quỷ địa ngục trong truyền thuyết, nhưng nàng vẫn là cầm lòng không đậu mà hãm sâu trong đó, nếu ác quỷ là dáng vẻ này, vậy địa ngục cũng không phải nơi đáng sợ lắm, nàng tình nguyện vĩnh viễn sống mai một ở địa ngục.

Mục Phỉ cứng đờ quay đầu, nhìn phía người làm ra mọi chuyện lại đặc biệt đơn thuần thì mặt cô lạnh như băng.

Vưu Nhiên nhận thấy được tầm mắt lạnh như băng của đại nhân đang đâm vào nàng, nàng đành phải ép chính mình tươi cười một cái ấm áp để bài trừ cùng cảm hóa "Ác quỷ".

Nàng thiếu chút nữa đã ngọt ngào nói "Hi" với ác quỷ đại nhân.

Mục Phỉ nhìn bộ dáng xuẩn độn của Vưu Nhiên đang lấy lòng mình, đối phương đang dùng tươi cười ngây thơ hồn nhiên đả động cô.

Nhưng thật sự cô không nỡ nhìn thẳng tươi cười kia, giờ phút này đối phương phi thường giống như cây lạp xưởng.

Vưu Nhiên thoa son môi quá nhiều, cái miệng nhỏ ban đầu mà thoa ra to đùng.

Còn có biểu tình vẻ mặt đáng thương như tiểu cẩu.

Thật là vừa quỷ dị vừa buồn cười.

Được, cô nhận tài.

Tiểu chó săn của mình không biết những việc này cũng là do không ai dạy nàng, cô cũng không trách nàng.

Mà đoạn son môi rơi ra, phòng hỗn độn còn có một thân quần áo cô cũng dính vết bẩn son môi thì cứ để bọn hạ nhân sửa sang sạch sẽ lại toàn bộ là được.

Cô thở dài một tiếng, ngữ khí thậm chí có chút ăn khổ," Doãn Tư Lê ở trong lòng ngươi tốt như vậy nha."

Cái lão đông tây Doãn Tư Lê không truyền ra ngoài thì cô ấy cũng không gọi là Doãn Tư Lê, nhưng ở dinh thự của mình...... Cho nên chắc sẽ thu liễm một ít, Mục Phỉ vẫn buộc chính mình nghĩ đến mặt tốt.

Vưu Nhiên lập tức lắc đầu, "Trong lòng ta, đại nhân mới là tốt nhất."

Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên miệng lưỡi hoa miêu, vốn đang muốn làm bộ tức giận đến nơi, kết quả đã bị chọc cười, cô vươn tay vỗ vỗ đầu nhỏ Vưu Nhiên.

"Đứng lên đi, cây son kia coi như cho ngươi luyện tập, ta sẽ dạy ngươi thoa thế nào, miễn cho ngươi về sau đi ra ngoài làm người khác cảm thấy người Mục phủ của ta không có thể diện." Mục Phỉ lãnh đạm đạm mà nói một câu tha thứ.

Vưu Nhiên vui mừng khôn xiết, nàng sớm đã xem nhẹ nửa câu khẩu thị tâm phi phía sau của đại nhân.

Đại nhân chính là như vậy, tuy rằng nói chuyện rất trát tâm, nhưng trong lòng vẫn là vì nàng suy nghĩ.

Đây là miệng dao găm tim đậu hủ, không đúng đại nhân lại không có tim.

"Đại nhân, ngài thật tốt, Vưu Nhiên cảm thấy đời này có thể luôn ở bên cạnh ngài thật là quá hạnh phúc......" Vưu Nhiên chậm rãi đứng lên, sau đó thu thập một ít hỗn độn trên mặt đất, một bên thu thập, một bên lầm bầm.

Mục Phỉ nghe tiểu gia hỏa biểu đạt cõi lòng thẳng thắng như vậy, trong lòng cô như là được một cọng lông chim mềm mại trêu chọc.

Đứa nhỏ của cô từ nhỏ liền thích nói mấy lời như vậy, cho dù lúc làm tiểu nói lắp, cũng có thể đào phổi đào tim ra cho cô như thế.

Tiểu Anh Đào đáng yêu như vậy nếu bị người khác hái đi, vậy khẳng định là không được.

"Đại nhân, ta có thể...... Ngồi xuống khong?" Vưu Nhiên thu thập tất cả tốt về vị trí ban đầu, lúc sau ánh mắt Mục Phỉ bảo nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Mục Phỉ hừ cười một tiếng, "Nhanh lên trước khi ta đổi ý."

"Là vinh hạnh của ta!" Vưu Nhiên lập tức đặt mông ngồi lên ghế trang điểm, sợ đại nhân lại đổi ý chuyện mỹ diệu như vậy.

Nếu sau mông Vưu Nhiên có một cái đuôi dài, vậy giờ phút này chắc đã lay động biến thành cánh quạt.

Mà lão đông tây Doãn Tư Lê đáng chết, ừm, tạm thời trước mắt cứ mặc kệ đi, tên kia ở dinh thự mình chẳng lẽ còn có thể không giải quyết được?

Mục Phỉ chỉnh Vưu Nhiên đến trước mặt mình.

Cô kéo ghế dựa một phen, thuận thế ngồi đối diện mặt Vưu Nhiên.

Đầu ngón tay cô ở trên một dãy son môi nhẹ nhàng lướt qua, thẳng đến dừng lại ở phía trên son môi xinh đẹp kinh diễm.

Sau đó quyết đoán chọn nó.

Vưu Nhiên nhìn đại nhân dùng đồ vật như bàn chải nhỏ ở chỗ son môi kia lau lau, sau đó đại nhân...... Thế nhưng nhẹ nhàng vặn mặt mình.

Đại nhân thật là, giơ tay nhấc chân đều tự mang theo hương khí mê người.

Vưu Nhiên khẩn trương cực kỳ, nàng theo thói quen định nhấp chặt đôi môi, nuốt xuống thanh đang nghẹn trong yết hầu.

"Ngươi nhấp, thì ta dạy ngươi thế nào." Mục Phỉ hơi hơi híp mắt, khí định thần nhàn nhìn tiểu chó săn đối diện.

Mục Phỉ đại nhân cùng bản thân nàng đang dựa vào rất là gần, khi đại nhân nói chuyện hơi thở cũng đi vào trên mặt nàng rất nhanh, còn đạm nhiên tự nhiên, thành thục lại xinh đẹp lạnh băng như thế.

' Nữ nhân hư '

Đáy lòng Vưu Nhiên nghĩ tới từ mà Doãn Quý Công đã nói để hình dung, giờ phút này đại nhân thật sự không khác biệt với ' nữ nhân hư ' lắm, câu động tiếng lòng của nàng như vậy, sau đó căn bản không lại không chịu trách nhiệm.

"Vậy ta giương......" Vưu Nhiên cứng đờ mà đáp lại đối phương, sau đó mở nửa môi ra, ở trước mắt Mục Phỉ.

Mục Phỉ nhìn Vưu Nhiên mở ra cánh môi phấn nộn, kỳ thật căn bản không cần bôi son môi, loại màu sắc này ở trong mắt rất nhiều người đều cảm thấy rất muốn tiến lên cắn một ngụm.

Theo son môi lạnh lẽo thoa lên trên dưới môi Vưu Nhiên, Vưu Nhiên tự nhiên cảm thấy run run, nhưng nàng vẫn cứ vẫn duy trì tư thế nửa hở môi, ở trước mặt Mục Phỉ.

Đôi mắt nàng bởi vì khẩn trương mà khắp nơi loạn phiêu, kết quả vẫn là bị đại nhân đối diện mạnh mẽ đè lại hàm dưới.

"Đừng lộn xộn."

Vẫn là thanh âm lãnh đạm, nhưng lại có một tia gợi cảm.

Vưu Nhiên đành phải nhìn thẳng mặt, cái trán, giữa mày, đôi mắt, chóp mũi, môi của Mục Phỉ...... Mỗi một chỗ nàng đều cẩn thận mà dùng ánh mắt không kiêng nể gì vuốt ve một lần.

Nàng như là một người xấu đang chơi mưu hoa quỷ kế, ý muốn chiếm hữu đóa hoa hồng cao lãnh trước mắt này.

"Ngươi suy nghĩ cái gì."

Lúc bốn mắt nhìn nhau, tiếng nói của Mục Phỉ truyền vào màng tai nàng.

Vưu Nhiên nháy mắt liễm đi thần sắc ban đầu, vội vàng buông xuống mí mắt.

"Ta suy nghĩ...... trình tự thoa son môi rất phức tạp." Vưu Nhiên nhỏ giọng nói thầm một chút.

Mục Phỉ nở nụ cười, biểu tình vừa rồi của Vưu Nhiên có chút làm cô thấy không hiểu, nhưng cũng cũng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt.

"Vậy ngươi còn muốn làm đẹp không?" Mục Phỉ nhướng mày hỏi.

"Đại nhân hy vọng Vưu Nhiên như thế nào thì Vưu Nhiên muốn biếnnhư thế đó." Đây là lời nói trong lòng.

Mục Phỉ nghe xong gật gật đầu, tương đối vừa lòng câu trả lời "Khen tặng" này.

Cô vỗ vỗ vai Vưu Nhiên, ý bảo đã thoa son môi xong, để đối phương nhìn xem ma lực của son môi Thiên sứ sáng lạn.

Trời biết, son môi của cô không phải son môi Thiên sứ sáng lạn gì, cũng không biết Vưu Nhiên ở đâu nghe được mấy cái từ quảng cáo kỳ quái này.

Vưu Nhiên nhìn về phía bản thân trong gương, so với màu môi ban đầu đỏ bừng hơn một chút, sau đó cũng cũng có độ bóng hơn, thậm chí còn mang theo một tia...... vũ mị thành thục.

Thậm chí trên mặt nàng còn được Mục Phỉ đánh má hồng.

Phòng trang điểm trừ bỏ chuẩn bị son môi, mấy cái khác cũng là mang ra thêm, má hồng đã dùng qua một lần, nghĩ Tiểu Vưu Nhiên tới vừa lúc có thể mở ra dùng.

"Thật sự thật xinh đẹp." Vưu Nhiên đối với chính mình trong gương cầm lòng không đậu khoe khoang một chút.

Mục Phỉ nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa vui sướng khi lần đầu tiên được trang điểm, cuối cùng không có khẩu thị tâm phi, mà là gật gật đầu tỏ vẻ Vưu Nhiên có thể khoe khoang, rốt cuộc xác thật rất xinh đẹp.

Đây là đại nhân tự mình thoa son cho nàng, giờ phút này cả nước nàng cũng không dám uống, sợ chạm vào liền bay son.

Vưu Nhiên cứ như vậy bị Mục Phỉ mang ra ngoài phòng.

Lúc Mục Phỉ chuẩn bị thay quần áo, Vưu Nhiên bị yêu cầu rời khỏi phòng ngủ khiến nàng lưu luyến không thôi.

mà vì sao Mục Phỉ đồng ý Vưu Nhiên có thể xuống lầu, đó là bởi vì cô nhận được báo cáo của Ngôn Lôi nói là phần bánh kem kinh hỉ kia đã được an bài trong nhà ăn phòng bếp.

Vưu Nhiên cứ mang gương mặt nhỏ tỉ mỉ trang điểm như vậy đi xuống lầu.

Nhưng nàng cảm thấy, từ khi nàng ra khỏi phòng, thật nhiều người trong dinh thự đều ở cố ý vô tình nhìn nàng.

Là bởi vì trang dung hôm nay của nàng sao? Hay là......?

Vưu Nhiên đi ra sân nhỏ, nghi hoặc nhéo mặt, phía trước đi tới hai vị gia phó phụ trách truyền thư tín.

"Ngươi biết không? Bọn những cái họ nói đều là thật sự."

"Ta cũng nghe nói, nhưng không nghĩ tới chúng ta chủ nhân rốt cuộc có mùa xuân."

"Ai nói không phải chứ, nghe nói họ cũng đã, ngươi biết đó, trong phòng giặt mấy người kia cũng thấy được quần áo lây dính son môi ——!!"

"Nga trời a, trời a, đã cái kia? Mau, mau nói cho ta......"

Hai vị gia phó nói phi thường hưng phấn, trong giọng họ hỗn loạn các loại từ cảm thán, thẳng đến khi nhìn tới người đến đối diện đi tới, họ mới giật mình ngạc mà ngậm miệng lại.

Vưu Nhiên chủ động tiến lên chào hỏi, "Các chị khoẻ."

Hai vị gia phó nhìn gương mặt nhỏ của Vưu Nhiên đã trang điểm qua, phấn nộn phấn nộn, quả nhiên đây là khí sắc lâm vào tình yêu mới có.

"Tiểu Vưu Nhiên ngươi khoẻ a, ha ha ha." Họ cười khan vài tiếng, che giấu bát quái tin đồn khó có được của Mục phủ mình đang nói.

Mà thực hiển nhiên, nữ hài trước mặt là nhân vật chính của tin đồn.

Các nàng muốn chạy đi nhanh.

"Mấy chị, hai người vừa mới thảo luận cái gì, bộ dáng cảm giác giống như rất thú vị." Vưu Nhiên thình lình mà hỏi một chút, vừa rồi xác thật nàng nghe được đối phương đề cập mấy cái từ linh tinh "Mùa xuân của chủ nhân", "Son môi".

"Nga, nga ngươi, ngươi nghe lầm, chúng ta chỉ là đang nói chuyện thời tiết, thời tiết mà thôi, chúng ta đi trước." Hai vị gia phó thừa dịp đối phương không phản ứng lại nhanh chuồn mất.

Vưu Nhiên nhíu nhíu mày, đành phải tiếp tục đi lên phía trước đi.

Chẳng qua, ánh mắt nhìn nàng ngày càng nhiều.

"Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, nhất định là chủ nhân tự mình rủ lòng thương."

"Ta nhớ rõ cái màu má hồng đó, lúc quét dọn phòng chủ nhân có nhìn thấy qua, thiên chân vạn xác*, chuyện của họ tuyệt đối là thật."

(*Thiên chân vạn xác '千真万确': chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm)

"Quà trưởng thành 18 tuổi chính là tặng bản thân cho chủ nhân chúng ta, không nghĩ tới tiểu gia hỏa thật là thái thái quá...... quá tuyệt."

"Đáng chết, ta vừa trở về, mau nói cho ta biết tất cả chuyện đã xảy ra, ngay hiện tại!"

......

"Đầu đường cuối ngõ đều đang truyền tin đồn của ngươi cùng Mục Phỉ." Tư thế trưởng bối Doãn Tư Lê bày ra một bộ dáng chuyện không liên quan mình, ánh mắt đảo đảo mà nhìn Vưu Nhiên giờ phút này hiện ra mặt quả hồng.

Vưu Nhiên đỡ cái trán, nàng hoàn toàn không biết vì sao dinh thự cũng đang truyền loại tin đồn này, "Ta cũng không biết bọn họ từ nơi nào nghe được tiếng gió, mọi người thấy ta đều dùng cái loại, cái loại ánh mắt này nhìn ta, sau đó lại làm bộ như chuyện gì cũng không có."

Nàng rất muốn giải thích, nhưng mà mỗi khi nàng muốn mở miệng, họ đều cười nói phải rời khỏi.

Doãn Tư Lê đi đến bên cạnh Vưu Nhiên, vô cùng "Đồng tình" mà an ủi Vưu Nhiên, "Ngươi biết đó, chuyện thú vị của dinh thự này vốn dĩ không có nhiều lắm, từ manh mối đã có lúc trước thì ngươi cùng Mục Phỉ tựa như bầu trời ngôi sao, sau đó những người khác liền sẽ dùng kính thiên văn xảo quyệt theo dõi tung tích hai người, ~"

Vưu Nhiên hoàn toàn bị lời nói của Doãn Tư Lê bẻ lái, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Doãn Tư Lê mới là người truyền đi tin đồn, người truyền thông đáng giận.

"Ta thích đại nhân...... rõ ràng như vậy sao? Trời ơi!" Vưu Nhiên hiện tại phi thường sợ hãi những cái gọi là tin đồn đó truyền tới lỗ tai Mục Phỉ, bằng không đại nhân nhất định phải giận đến đuổi nàng ra khỏi nhà.

Doãn Tư Lê làm tư thế người từng trải, "Chỉ có kẻ ngốc nhìn không ra tới ngươi thích cậu ấy."

Vưu Nhiên cảm thấy có chút buồn cười, "Nhưng đại nhân nhìn không ra được ta thích đại nhân."

"Đúng vậy, cậu ấy là kẻ ngốc rõ đầu rõ đuôi, vẫn là kẻ luôn luôn ngạo kiều." Doãn Tư Lê phi thường vui vẻ mà nói ra Mục Phỉ nói bậy.

Vưu Nhiên lập tức lắc đầu, vì chính đại nhân của mình giải thích giải vây, "Đại nhân rất thông minh, chỉ là ở trên chuyện này, có lẽ có một chút trì độn, là vấn đề của ta."

"Trên chuyện gì."

Thình lình, phía sau các nàng truyền đến một đường thanh âm phi thường không ổn.

Sợ tới mức đồng minh đang cùng tính toán cũng một hồi nổi da gà đầy đất.

"Đại nhân!"

"Bạn thân yêu dấu của tôi!"

Hai thanh âm đồng thời nhiệt tình thăm hỏi đổi nữ chủ nhân Mục phủ đã thay quần áo xong.

"Hừ, khẩn trương cái gì." Mục Phỉ hừ lạnh một tiếng, đồng thời giơ lên tay vén tóc dài ra sau tai, phi thường khó hiểu hai người trước mắt quan hệ khi nào lại tốt như vậy, làm cô như là trộm trong nhà mình?

Vưu Nhiên căn bản không quản ngờ vực trong lòng Mục Phỉ, bởi vì giờ phút này nàng đang kinh diễm nhìn đến bộ dáng đại nhân lười biếng tùy tính đã thay quần áo hiện ra, đột nhiên có một ý niệm mãnh liệt.

Nàng vốn là sinh trưởng dã man, hà tất lại phí thời gian thời gian.

Nàng muốn làm mấy lời tin đồn này trở thành sự thật, ngay đêm nay.

———

🧂: Có ai thấy đại nhân đặt rất nhiều biệt danh thân thương cho Vưu Nhiên không =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro