Chương 7:"Đây là sủng vật nhỏ của cậu?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Dì nhìn tiểu gia hỏa nghe lời, thật ra lại không thấy phiền lòng.

"Ngươi thay xong thì đi ra."

Vưu Nhiên nghe tiếng đóng cửa, sau đó cởi bỏ quần áo, chậm rãi tròng lên.

Quần áo rất vừa người, kim chỉ thêu thùa tinh tế làm người vừa thấy đã biết cũng không phải là tuỳ tay thêu thùa cho có lệ.

Vưu Nhiên có thể nói, đây là quần áo qua xinh đẹp nhất, ấm áp nhất nàng từng mặc qua.

Cho dù màu sắc cả người cũng không phải rất tươi đẹp, nhưng Vưu Nhiên rất thích, yêu thích đến khó nói.

Nhưng nàng lại có chút muốn khóc, ở thời điểm mẹ nàng đánh nàng, nàng đều có thể nhịn xuống không khóc, nhưng với một kiện quần áo này, Vưu Nhiên lại có thể cảm động đến muốn khóc, nàng xác thật rất là vui vẻ.

Nàng thật cẩn thận vuốt ve nơi lạnh giữa cổ, một lần rồi lại một lần.

Sau khi Vưu Nhiên mở cửa ra, đối diện với mấy đôi mắt song ngạc nhiên, Vưu Nhiên theo bản năng cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng cùng những người đó.

Trong lòng các cô lại toát ra tâm tư kinh ngạc, nữ hài này mặc quần áo chỉnh chu thì thoạt nhìn cũng ra trò thật sự.

Vài vị người hầu nhìn Vưu Nhiên từ trên xuống dưới, nghĩ đến thật sự phải cùng một con người ở chung một dinh thự, hoặc nhiều hoặc ít trong lòng có chút hụt hẫng.

Bởi vì theo nhận thức của huyết tộc, con người đều là giảo hoạt thấp kém, đại đa số bọn họ cũng không thích con người.

"Được rồi, còn muốn ở chỗ này nhìn bao lâu đây các vị. Phục Nhã, dẫn theo Vưu Nhiên đi sân sau."

"Vâng."

Một đạo thanh lệ trả lời truyền tới, từ vài vị người hầu đi ra chính là một vị nữ tính thoạt nhìn trẻ tuổi.

Nếu dùng tuổi loài người xem xét, hẳn là bộ dáng tuổi hai mươi.

Vưu Nhiên ngẩng đầu, nhìn chị gái có có diện mạo xinh đẹp tóc điềm màu nâu.

"Đi cùng tôi."

Giới tính Phục Nhã thấy Vưu Nhiên xem như lễ phép tính tiếp đón một tiếng, lập tức mang đối phương đi đến sân sau.

Vưu Nhiên cứ yên lặng cúi đầu, đi theo cô gái phi thường xinh đẹp trước mắt đến sân sau.

Phục Nhã là người thợ làm vườn ở dinh thự, làm việc ở chỗ này cũng đã nhiều năm.

Cơ hồ cây và hoa ở vườn cũng là do người này xử lý, cho dù là vào đông, hoa cỏ ở sân sau cũng sẽ không khô héo, nơi này được như vậy có một nửa là công lao của Phục Nhã.

Mà thật hiển nhiên, lúc trước cũng không có được chủ nhân của dinh thự đến an bài hay chỉ thị rõ ràng, duy nhất có nữ hài mong manh yếu đuối này là có thể, chuyện được phân phó cũng là đơn giản nhất, đó là xử lý cỏ và đất tạp.

"Cô bé, ngươi biết mấy loại hoa cỏ này không?" Phục Nhã hỏi đứa nhỏ con người theo sau lưng mình.

Vưu Nhiên thành thật lắc lắc đầu.

Từ khi nàng có ký ức bắt đầu cũng chưa có thấy qua nhiều loại hoa tươi đẹp mỹ lệ như thế, âm lãnh hắc ám trong nhà chưa bao giờ có hy vọng sẽ trưng hoa.

Mẹ của nàng chỉ thích những chai lọ và vật đựng thuốc, nói những cái bột phấn màu trắng đó là đồ ngửi tốt nhất, chán ghét hoa, chán ghét mùi hoa.

Nàng đã từng ở bụi cỏ ven đường hái được một đóa tây đuôi thảo, là một loại hoa nhỏ màu trắng rất dễ ngửi, về nhà đã bị mẹ dẫm vào bùn lầy.

"Chủ nhân thích hoa, cho nên hoa ở đây yêu cầu lúc nào cũng phải chăm sóc, không được có một chút chậm trễ, nếu có bất luận tổn thất gì, ngươi biết hậu quả chứ?" Phục Nhã hơi hơi ngồi xổm eo xuống, nhắc làn váy tới, vừa nói, một bên đi qua đường viền hoa, nhanh chóng mà dùng hai mắt xem xét mỗi biểu hiện tập tính của cây hoa.

Phục Nhã đi rất mau, Vưu Nhiên chỉ có thể chạy chậm theo, đương nhiên, nàng phi thường tỉ mỉ không đi đụng chạm đến những đóa hoa cực đẹp đó.

Mấy cái này đều xinh đẹp, đoá hoa màu đỏ sậm như là giàu có lực sinh mệnh kỳ diệu, thời điểm Vưu Nhiên đi qua hoa lại giống như thần phục nàng hơi hơi cong xuống dưới, dây đằng nhỏ cũng phóng ra định tìm hiểu thông tin của vị xa lạ này, thậm chí đột nhiên nở ra mấy hoa nhỏ phát ra màu vàng dị thường.

Vưu Nhiên đột nhiên bị đoá hoa ngủ đông bên chân động, nàng sợ tới mức nhanh chóng chạy tới phía trước, dính sát vào ở phía sau Phục Nhã.

"Làm sao vậy?" Phục Nhã hơi hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nữ hài loài người đụng phải chính mình.

Vưu Nhiên lập tức lui về phía sau một bước, quay đầu lại, run run rẩy rẩy dùng tay chỉ biển hoa, nàng muốn biểu đạt hoa hồng đó vừa mới tựa hồ đụng đến nàng, còn vương rất nhiều dây đằng, thậm chí đưa ra màu sắc khác. Chính là, vì cái gì...... lúc này thì cái gì cũng không có, chỉ có đoá hoa bình thường, cũng không phải hình ảnh kỳ quái nàng vừa nhìn thấy.

"Ta......" Vưu Nhiên quẫn bách nói không nên những lời khác.

"Không cần nhìn đông nhìn tây." Phục Nhã nhìn thoái qua người này trách cứ, sau đó thẳng phía trước đi.

Vưu Nhiên chật vật cúi đầu.

"Hiện tại là mùa đông, hoa trong vườn đều ngủ đông, sắc sẽ hiện ra hồng đen, đỏ thẫm trong trạng thái chờ tương đối vô hại, chỉ cần ngươi không tùy tiện đụng chạm, chúng nó cũng không sẽ chủ động thương tổn ngươi, bởi vì chúng nó hiện tại chính là ' Hoa chết ', mùa xuân tới rồi cũng sẽ' sống lại ' toả ta sắc hoa càng thêm lóa mắt." Phục Nhã tận lực dùng tất cả lời nói mà mọi người có thể nghe hiểu được giải thích thuộc tính của loại hoa Hồng Tí Liên này.

Đương nhiên, người này cũng không có nói cho nữ hài, Hồng Tí Liên thích tất cả những gì thuộc về hắc ám, bởi vì truyền thuyết của loại hoa này là trước kia nó nở ở đường dẫn cuối của địa ngục, dựa vào cắn nuốt vong linh mà sống.

Càng nhiều hắc ám thì Hồng Tí Liên càng sẽ ngủ đông dưới thân, nở ra kim sắc yêu dã lóa mắt nhất, cỏ cây vui mừng.

Vưu Nhiên nhìn Phục Nhã nói hoa hồng này là "Hoa chết", nhưng mà nàng xác thật vừa nhìn thấy những nụ hoa đó chuyển động theo nàng, thậm chí hoa còn nở rồi, nhưng nàng cũng không muốn làm cho Phục Nhã tức giận, cho nên nàng lựa chọn không nói, bởi vì nhất định là nàng nhìn lầm rồi.

"Hiện tại việc ngươi sẽ làm, chính là phụ trách đất cùng hoa mỗi ngày, nếu cành lá có khô héo thì cắt bỏ là được, đừng ảnh hưởng mỹ cảnh tổng thể, như vậy chủ nhân mới có thể cao hứng." Phục Nhã đưa công cụ cho đứa nhỏ này, thực hiển nhiên, cái xẻng đối với đứa nhỏ này mà nói lại có chút nặng.

Nàng nhìn bộ dáng đối phương ra sức ôm lấy cái xẻng đào đất, chưa nói cái gì.

Bên tai Vưu Nhiên tuần hoàn phát ra lời nói "Như vậy chủ nhân mới có thể cao hứng", nàng biết nếu nàng nghiêm túc làm việc, vị đại nhân kia nhất định sẽ cao hứng, sau đó lộ ra ý cười giống như lần trước.

Phục Nhã chỉ dạy nàng một lần, nàng đã nhớ kỹ.

Nói thật, công việc không phức tạp, nhưng rất cần thể lực.

Về chuyện này, đối với thân thể mạnh mẽ của nữ huyết tộc trưởng thành mà nói hoàn toàn có thể, nhưng đối với đứa nhỏ con người nhỏ yếu như nàng vẫn là có chút cố sức.

Không, là giống như phải cố hết sức.

Nhưng Vưu Nhiên cũng không có biểu hiện ra sẽ lùi bước, mà là rất nghiêm túc làm cỏ đào đất, tuy rằng động tác không tính là nhanh, nhưng mỗi một gốc cây được nàng tỉ mỉ đối đãi được chăm sóc mà xinh đẹp rất nhiều.

Lúc nàng dùng kéo, thật cẩn thận sợ cắt nhiều, nàng sợ hoa sẽ đau cho nên nàng làm việc sẽ có chỗ chậm.

Phục Nhã chỉ đứng ở dưới bóng cây lạnh lùng nhìn hết thảy quá trình, nhìn đứa nhỏ này thong thả mà sửa sang lại bụi hoa, phiên bùn đất như thế, đáy mắt sinh ra một tia ác, nhưng rất mau đã thu liễm lại.

***

"Nghe nói cậu nhận một vật nhỏ vô cùng đáng yêu?"

Người phát ra lời nói là một vị nữ sĩ thanh xuân ăn mặc một bộ váy dài diễm lệ, cử chỉ đủ để lộ rõ phong phạm quý tộc, đương nhiên chỉ cần nàng không mở miệng nói chuyện, rất nhiều người cũng sẽ vì nàng hâm mộ điên đảo.

"Tin tức của cậu thật đúng là nhanh, tôi hoài nghi cậu sắp xếp tay mắt ở dinh thự tôi, Doãn Tư Lê quý công." Mục Phỉ từ trên sô pha đứng lên, vừa nói, vừa đi đến chỗ bức màn màu đen.

Cô gái tên Doãn Tư Lê nghe được bạn tốt mình trêu chọc như vậy, khoa trương nhăn lại lông mày xinh đẹp, nàng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trên mặt trắng noãn lộ ra cười trộm như có như không.

"Muốn không nghe thấy đến khí vị đó cũng khó nha, cậu công khai để một đứa nhỏ con người ở chỗ chính mình như vậy, tuy rằng khu vực này là lãnh địa riêng của cậu, nhưng tôi cách thật xa cũng đã có thể nghe được mùi hương tiểu đồ ngốc của cậu, dù không nói nhưng đầu óc gia hỏa khác sẽ mơ ước."

Mục Phỉ chỉ là nghe, sau đó chậm rãi kéo ra bức màn dày nặng, đôi mắt không hề có độ ấm nhìn chăm chú thân thể bé nhỏ của nữ hài ở trên nền tuyết cơ hồ cùng hoa viên hợp thành một.

Xem quần áo của cô bé mặc, xem ra cô lựa chọn cũng vừa người.

Tuy rằng không muốn nghĩ đến mấy cái này, nhưng tốt xấu với bên ngoài đứa nhỏ đó cũng là mặt mũi cho chủ nhân của dinh thự này, cô lại không hy vọng trong nơi của cô xuất hiện tiểu gia hoả nào nhìn không ổn.

Nữ hài đang ngồi xổm trên nền tuyết phi thường nghiêm túc mà tu bổ những đoá hoa cùng thân mình đứa nhỏ tiếp cận, tuy rằng vất vả nhưng tựa hồ cũng rất nghiêm túc cẩn thận mà làm việc, không có lười biếng.

"Đây là sủng vật nhỏ của cậu?" Doãn Tư Lê cười cùng Mục Phỉ cùng nhìn chăm chú nhìn nhìn hồng tí hoa sắp bị che mà không ảnh tiểu gia hỏa.

Mục Phỉ lập tức kéo bức màn, cũng không nguyện ý để đối phương nhìn thấy.

"Khi nào thì tôi nói đứa nhỏ đó là sủng vật của tôi, tôi không có loại đam mê này." Đôi mắt Mục Phỉ âm trầm, lãnh lãnh đạm đạm ngồi trở lại trên ghế nằm.

Doãn Tư Lê hừ cười một tiếng, cổ quái mà nhìn bạn già ở chung mấy trăm năm, "Đừng nói cho tôi mấy lời là cái gì bị lòng đồng tình ảnh hưởng, tâm đồng tình của cậu đã sớm từ lúc sinh ra đã không có."

Trừ bỏ nuôi dưỡng người này để làm túi máu, vậy nhận nuôi đứa nhỏ này giữ lại dùng làm cái gì?

Đương nhiên, nàng xác thật chưa thấy Mục Phỉ nuôi dưỡng qua con người, cho nên khả năng làm túi máu là rất thấp.

Nhưng là, nàng càng không tin cái người bạn tâm lạnh như băng này lại tốt quá độ ra thiện tâm, nhìn vật nhỏ này đáng thương nên thu nhận đối phương, vậy thật là quá buồn cười.

"Thu hồi lòng hiếu kỳ của cậu, dinh thự có thêm một con người, lại không thành loại uy hiếp nào với bề trên." Mục Phỉ cũng không muốn giải thích quá nhiều.

Bởi vì, cô làm việc luôn luôn làm theo ý mình, mặc dù là tất cả mọi người tò mò sao cô sẽ có hành động như vậy, cô cũng không có nghĩa vụ phải giải thích.

Giống như Doãn Tư Lê suy đoán, cô cũng không muốn nuôi dưỡng túi máu, tuy rằng hiện tại quý tộc thượng lưu thực lưu hành trò chơi chăn nuôi như vậy, nhưng cô thì lại đối lập.

"Mặt trên cũng mặc kệ mấy chuyện này, chỉ cần không sinh ra thêm sinh mạng, tất cả đều rất tốt." Doãn Tư Lê như là lão thành mà đùa giỡn vị bạn già bạc tình.

Huyết tộc cùng nhân loại sinh hạ con nối dõi là không được cho phép.

Kết quả của dị chủng kết hợp chỉ có thể dẫn tới sinh hạ tới đứa con không được sinh vật cao đẳng, sẽ biến dị thành thô bạo, quái dị, hút máu thành quái vật hình người.

Vì sẽ dẫn tới điều này, cho tới bây giờ bất luận cái gì trái với quy tắc kết hợp huyết tộc con người đều sẽ đã chịu trừng phạt tương ứng, nhóm lãnh tụ huyết tộc tối cao không cho phép kẻ không biết sợ hãi phá hư giới luật nghiêm ngặt mà bọn họ thống trị thế giới.

"Tôi vẫn luôn rất nghi hoặc vì cái gì sẽ cùng người có tư tưởng hoang đường như cậu ở chung lâu như vậy." Mục Phỉ hoàn toàn là không nghĩ phản ứng lại vị Doãn gia quý công có quyền có thế, cho nên cô không nói chuyện nữa, bảo trì im miệng không nói.

"Chẳng lẽ không phải sao? Bao nhiêu người muốn bò lên trên giường cậu, đến bây giờ cũng không có xuất hiện người làm cậu vừa lòng sơ ủng, chẳng lẽ cậu lại đơn thuần mà không muốn, tôi cảm thấy người cha ngủ sâu của cậu sẽ thương tâm."

Doãn Tư Lê nói như vậy, đột nhiên nghĩ tới một hồi tiệc long trọng tháng sau, đến lúc đó đa số danh vọng quý tộc đều sẽ xuất hiện ở tiệc tối, huống chi là năm gia tộc lớn.

Doãn Tư Lê cố ý tạm dừng một chút, tiếp tục nói, "Vị tiểu thư của Khảm Bá gia tộc, tựa hồ rất là chung tình với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro