Chương 70: Dùng cách lãng mạn nhất hống nàng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba người đồng thời ngây ngẩn cả người vài giây.

Trường hợp này lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Vưu Nhiên nhìn đại nhân cũng không muốn giải thích hành vi bản thân vừa rồi phủ nhận một chút nào, đôi mắt màu đen lập loè mất mát, có lẽ đại nhân căn bản không thèm để ý chuyện đã đáp ứng mình, thậm chí còn nghĩ giấu trời qua biển, Vưu Nhiên nháy mắt cúi thấp đầu xuống.

"Đại nhân, Doãn Quý Công, Vưu Nhiên trước tiên lui xuống."

Mục Phỉ há miệng thở dốc, lúc không đợi cô muốn nói thêm gì, tiểu gia hỏa liền lấy tư thái cô đơn mà rời khỏi phòng, hơn nữa cũng khép lại cửa.

Sắc mặt Mục Phỉ có chút khó coi, cô nhìn dĩa Anh Đào đỏ đã rửa phi thường sạch sẽ, lại nghĩ đến Vưu Nhiên lúc gần đi có biểu tình mất mát, trong lòng cô thật hụt hẫng.

Vừa rồi cô nên nhịn xuống không hút, cho dù Doãn Tư Lê đáng chết này một hai phải đưa một điếu cho cô.

Bản thân cư nhiên không có thật sự khắc chế, nghĩ tới nghĩ lui không có bất kỳ ai, chỉ có thể tự trách ý chí của mình không đủ kiên định.

Mục Phỉ cảm thấy phiền lòng, cô đơn giản đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, mang mắt kính lên, cầm lấy thông tin dày đặc dài dòng lật xem.

Doãn Tư Lê cùng Mục Phỉ ở chung là bạn tốt nhiều năm, tự nhiên là nhìn ra tới tâm tình đối phương giờ phút này kém tới cực hạn, gương mặt vừa rồi còn bởi vì hút thuốc lén tươi cười, thì hiện tại lại bởi vì hút thuốc bị bắt kéo ra một gương mặt ảo não.

Thật sự thú vị.

"Cậu hiện tại có thể xem vào những con số tài vụ đó sao?" Doãn Tư Lê không nghĩ bị Mục Phỉ mắng một trận, thẳng tay dập tắt đầu mẩu thuốc lá, đã đi tới cùng Mục Phỉ nói chuyện.

Mục Phỉ ngay cả mắt cũng không nâng, lãnh khốc hỏi lại một câu, "Vì sao không thể."

Doãn Tư Lê hừ cười một tiếng, Mục Phỉ đơn giản là đang cậy mạnh, hiện tại cô lại để ý Vưu Nhiên, chẳng qua không biết đi để ý như thế nào thôi.

"Tôi đại khái đoán được đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, chẳng qua nếu cậu vẫn lạnh như băng như vậy, Tiểu Vưu Nhiên phỏng chừng sẽ bị thương thấu tim." Doãn Tư Lê hiểu rõ được tính tình Mục Phỉ trì độn lại không thú vị, cho nên cô ấy đến gợi ý một chút.

May mắn vị đại sư tình cảm như cô ấy, hôm nay trùng hợp tới.

Bằng không, Vưu Nhiên a, không chừng sẽ thương tâm đến đi vào một góc khóc, mà người bạn già này tới chết cũng không có khả năng có biện pháp đi giải quyết cục diện xấu hổ như vậy.

Là bởi vì chuyện bản thân đáp ứng người kia, không có làm được, cho nên người kia mới có thể thương tâm.

Mục Phỉ nhìn chằm chằm tư liệu những con số quan trọng đó giao nhau, lâm vào trầm tư.

Lúc ấy xác thật cô có chút không muốn thấy tiểu chó săn thấy mình hút thuốc nên mới đẩy hết chuyện qua cho Doãn Tư Lê, không phải sợ, mà là không muốn làm tiểu chó săn cảm thấy thất vọng với mình.

Kết quả, lại trong một giây tự vả mặt.

Cô không nhìn sót biểu tình mất mát của Vưu Nhiên, phỏng chừng Vưu Nhiên mẫn cảm lại mảnh khảnh giờ phút này nhất định sẽ cảm thấy chủ nhân như cô một chút cũng không thèm đáp ứng nguyện vọng của con bé đi.

Thật là khó giải quyết.

"Mày cậu nhăn liền sắp như tờ báo rồi, Mục Phỉ." Doãn Tư Lê là buồn cười mà nhìn biểu tình bạn mình đọng lại, quả nhiên suy nghĩ biện pháp, nhưng cô ấy dám cam đoan cuối cùng Mục Phỉ cái gì cũng không nghĩ ra được.

Rốt cuộc, vị chủ tử này từ trước đến nay cũng chưa chủ động đi quan tâm qua ai.

Phương thức biểu đạt không cần nghỉ, cũng cực độ khiếm khuyết.

"Đừng dùng ánh mắt xem phim của cậu nhìn phía tôi, cái gì cũng đừng nói, nhanh rời khỏi." Mục Phỉ cũng không hy vọng Doãn Tư Lê còn đợi ở chỗ này nhìn cô chê cười.

Doãn Tư Lê cầm lấy một quả Anh Đào bỏ vào trong miệng, sau đó nuốt xuống, nói một câu "Ăn ngon thật."

Chân mày Mục Phỉ nhăn càng căng chặt.

"Tốt lắm, tôi biết cậu không hy vọng làm cho quan hệ cùng tiểu gia hỏa trở nên cứng đờ, huống chi cậu làm vật nhỏ tổn thương bao nhiêu lần, cũng không tự mình kiểm điểm cho tốt một chút đi......" Doãn Tư Lê đang khoa trương mà chỉ trích Mục Phỉ không phải.

Mục Phỉ dùng tay đẩy ngón tay bất kính của Doãn Tư Lê, đối phương cũng chỉ cười khẽ tiếp nhận thả lại tại chỗ.

"Tôi chưa bao giờ thương tổn đứa nhỏ đó, chú ý lời cậu nói." Mục Phỉ có nề nếp cảnh cáo.

Doãn Tư Lê nhún nhún vai, được, xác thật hành động của cô không có thương tổn Vưu Nhiên, nhưng ánh mắt cùng ngữ điệu lạnh buốt kia, ai mà chịu nổi.

Thật không biết Tiểu Vưu Nhiên vì cái gì cố tình thích người như vậy.

"Vậy cậu có nghĩ sao tiểu gia hỏa lại lộ ra miệng cười với cậu không?" Doãn Tư Lê đi đến trước bàn, tùy ý lấy văn kiện trên bàn của Mục Phỉ, nhàm chán đắp lên.

Đây là cái câu hỏi quỷ gì.

Mục Phỉ nhìn đối phương đang không muốn sống mà ngồi ở trên bàn mình, đôi mắt thẳng nhảy.

"Được thôi, tôi đổi phương thức hỏi chuyện, tôi là nói, cậu có nghĩ cái tiểu đồ ngốc kia sẽ lại lần nữa dính ở bên cạnh cậu kêu ' đại nhân ', ' đại nhân ' không, tôi nghĩ hiện tại Vưu Nhiên khẳng định sẽ không như vậy, bởi vì cậu làm em ấy thương tâm."

Doãn Tư Lê nói xong khóe miệng gợi lên nụ cười, xem phản ứng Mục Phỉ.

Mục Phỉ cuối cùng khép lại tư liệu, như là bực bội mà tháo xuống mắt kính, "Nói đi, cậu có cách gì."

Cách gì mới có thể làm tiểu chó săn đừng thương tâm như vậy.

Kỳ thật Mục Phỉ cũng không cảm thấy bản thân làm sai cái gì, cô đáp ứng qua với Vưu Nhiên tận lực bỏ thuốc, cho nên lúc này cô hút lại không muốn nói cho Vưu Nhiên cho nên mới trốn tránh trách nhiệm vốn có, vì không để tiểu chó săn thương tâm, kết quả ông trời không cho cô mặt mũi.

"Tôi biết từ trước đến nay cậu không quan tâm người khác chuyện khác, chỉ để ý sự nghiệp gia tộc của cậu, cho nên các ở nơi của cậu mở một công viên giải trí mới chắc cậu cũng không biết rồi." Doãn Tư Lê tung ra phương pháp rõ ràng.

Công viên giải trí?

Mục Phỉ cổ quái mà nhìn thoáng qua Doãn Tư Lê, không rõ có ý tứ gì.

"Nhiều công viên giải trí, mới mở, ở khu vực của cậu." Doãn Tư Lê chậm rãi giải thích, quả nhiên đối phương là một chút cũng không thông nổi.

Phương Nam có nhiều công viên giải trí, xem như công viên giải trí lớn nhất đứng đầu toàn cầu, bất quá đó là ở phương nam, như thế nào còn ở bắc khu thành lập chi nhánh?

"Cho nên." Mục Phỉ bảo Doãn Tư Lê tiếp tục nói tiếp.

"Dẫn tiểu gia hỏa đi chơi một chút, thừa dịp hôm nay thời tiết sáng sủa, hơn nữa cậu lại không có chuyện gì khác quan trọng." Doãn Tư Lê đề nghị.

Mục Phỉ nghe loại nghị này của Doãn Tư Lê, quyết đoán lắc lắc đầu.

Dẫn Vưu Nhiên đi công viên giải trí con người xây dựng để chơi, này thật là một "ý tưởng tốt"!

"Cậu đang nói chuyện cười với tôi sao?" Mục Phỉ đang cảm thấy bản thân hỏi Doãn Tư Lê là mười phần sai lầm.

"Đương nhiên không phải chuyện cười, tôi là nói thật, thử hỏi trên thế giới này có cô gái nào sẽ cự tuyệt hẹn hò ở công viên giải trí lãng mạn? Tràn ngập hoa tươi, kẹo, bầu không khí hoan thanh tiếu ngữ phấn hồng, nói đến cả tâm tôi cũng động ~" Doãn Tư Lê vươn ngón tay thon dài ngoéo tóc dài màu đen hơi cuốn của Mục Phỉ.

Mục Phỉ chán ghét mà kéo ra khoảng cách cùng đối phương, "Tâm tôi thì không động."

Mục Phỉ hoàn toàn làm lơ Doãn Tư Lê tự mình say mê, vô tình diệt đi ảo tưởng của đối phương.

"Đúng vậy, bởi vì cậu không phải thiếu nữ, cậu đã là người già góa bụa sống 700 tuổi, nhưng Vưu Nhiên không phải, em ấy thanh xuân xinh đẹp, là thiếu nữ thuần tịnh nhất trong hồ, tôi đề nghị cậu dẫn em ấy đi công viên giải trí một chuyến, tiểu gia hỏa tuyệt đối sẽ thụ sủng kinh nhược trực tiếp vẫy đuôi, công viên giải trí là địa điểm quên phiền não tốt nhất." Doãn Tư Lê phân tích đạo lý mình ngộ ra cho người già goá bụa nghe, mong đợi đối phương có thể nghe ý kiến hoàn mỹ của mình.

Chân mày Mục Phỉ chỉ càng thêm nhăn chặt, cô nghe ngữ điệu hoa bay loạn của Doãn Tư Lê ngày đó, chỉ cảm thấy không đáng tin cậy.

Vưu Nhiên sẽ thích công viên giải trí ấu trĩ kia?

Cô chưa bao giờ nghe Vưu Nhiên đề cập qua với ai muốn đi công viên giải trí......

Tốt đi, cho dù Vưu Nhiên cùng ai nhắc qua, cũng sẽ không truyền tới lỗ tai cô.

"Này không phải đề nghị tốt gì, Vưu Nhiên cũng không phải đứa bé." Mục Phỉ cũng không muốn tiếp thu mưu ma chước quỷ của Doãn Tư Lê, cô tổng cảm thấy loại cảnh tượng mang Vưu Nhiên đi công viên giải trí này ngàn năm cũng không thể phát sinh ở trên người mình, tuyệt đối không có khả năng.

"Đó là cậu nghĩ như vậy mà thôi, cậu chính là cố chấp, không tiếp thu ý kiến hay, một hai phải kiên trì bản thân đi kia nghiên cứu...... Đến cuối cùng cái gì cũng cũng không nghiên cứu ra." Doãn Tư Lê trợn trắng mắt, nàng thật sự sắp bị bạn tốt tính tình đạm mạc lại vô tình ma diệt linh hồn.

"Doãn Quý Công, dựa vào tuổi tính toán, thì cậu còn lớn hơn tôi." Đối với Doãn Tư Lê nào đó dùng từ, cô vẫn là mạc danh mà bắt bẻ câu từ.

Doãn Tư Lê bị Mục Phỉ dùng thái độ không đáp đúng trọng điểm mà cảm thấy hết cách.

tâm Mục Phỉ chính là cần đổi, nói như thế nào cũng nói bất động.

Thế giới đối phương chính là dùng lý tính thuần túy đúc thành tường vây, không có một tia mềm mại đi vào, chu dù có cũng thật mau bị nước thép chôn vùi.

"Được thôi, nếu cậu cảm thấy này không phải cái cách tốt, vậy cậu liền chậm rãi nghĩ, tôi đây chuẩn bị dẫn Vưu Nhiên đi công viên giải trí, rốt cuộc ngày mai đã phải bắt đầu đi tập trung mở họp, sao không dựa vào hôm nay đi ra ngoài thả lỏng tâm tình, tôi đi tìm tiểu đồ ngốc của cậu đây~" Doãn Tư Lê nói xong, liền đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng quạnh quẽ của Mục Phỉ.

"Vưu Nhiên đi nơi nào cũng phải được ta đồng ý."

Phía sau cô ấy truyền đến cảnh cáo không được xía vào của Mục Phỉ.

Doãn Tư Lê nghẹn lại ý cười, không sợ gì cả.

"À, nếu tiểu gia hỏa muốn đi, cậu lại không mang theo em ấy thì tôi dẫn đi cũng có thể mà? Cậu sẽ không ngăn chúng tôi chứ?" Doãn Tư Lê cố ý tăng thêm âm điệu cho hai chữ "Chúng tôi".

Mục Phỉ trầm mặc xuống, cuối cùng không có bất kỳ lời nào đáp lại Doãn Tư Lê.

Thẳng đến Doãn Tư Lê đi xuống lầu, nữ chủ nhân Mục phủ ở gác cao phía trên nháy mắt từ trên ghế đứng lên.

Cô trực tiếp mà đứng thẳng ở trước rèm cửa sổ sát đất của thư phòng, lặng im không nói.

Cô biết giờ phút này Doãn Tư Lê đi sân sau tìm tiểu chó săn.

Từ khi Vưu Nhiên ra phòng, cứ một người yên lặng ngồi ở sân sau, xử lý hoa cỏ.

Mục Phỉ cuối cùng không nhịn được, kéo bức màn ra nhìn về ngoài cửa sổ, đôi mắt Kim Hạt Sắc nháy mắt dừng ở hình ảnh hai người giờ phút này nói chuyện với nhau ở sân sau.

Vưu Nhiên đưa lưng về phía cô ngồi lại trên thềm đá, trong tay đang xử lý hoa.

Mà Doãn Tư Lê còn đứng ở dưới bóng che, cười tủm tỉm nói cái gì.

......

"Doãn Quý Công, ánh mặt trời bên ngoài mãnh liệt, ngài vẫn đi vào bồi đại nhân đi." Vưu Nhiên buông đầu xuống, thấy không rõ biểu tình, nhưng lời nói của nàng nửa câu không rời đại nhân.

"Tính cách vị chủ nhân nhà ngươi quá ngoan cố, ta mới không muốn bồi cậu ấy đó, nhưng thật ra ngươi, nhiều ngày thế này, hai người...... Tựa hồ vẫn dừng chân tại chỗ ha." Doãn Tư Lê cười lách thân mình qua, cô ấy không cần nghĩ cũng biết, người chủ trên gác cao bây giờ đang ẩn nấp sau tấm màn đen nhìn lén hai người nói chuyện.

Cho nên, Doãn Tư Lê cố ý khi nói chuyện thì tới gần Vưu Nhiên một chút.

Vưu Nhiên dừng động tác sửa hoa trong tay, biểu tình có u buồn chợt lóe qua, "Ta thích đại nhân, nhưng đại nhân không thích ta."

Doãn Tư Lê sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nói, "Ngươi biểu lộ tâm ý?"

"Chỉ là...... thăm hỏi," Vưu Nhiên lắc lắc đầu, lại cưỡng bách bản thân cười trừ một cái, nhàn nhạt tiếp tục nói, "Ta không dám, ta sợ đại nhân sẽ đuổi ta đi."

"Đại nhân luôn luôn một người, ta suy nghĩ chu dù cả đời người cũng không biết tâm ý của ta, chỉ cần ta có thể ở bên người ngài ấy, đã tốt......" lời nói Vưu Nhiên chua xót.

Ánh mắt Doãn Tư Lê phức tạp nhìn về phía Vưu Nhiên, cô ấy cảm thấy Mục Phỉ cũng để bụng với tiểu gia hỏa.

Mấy trăm năm qua, Mục Phỉ luôn là cô đơn một người, cho tới bây giờ.

Cô mới bắt đầu có một tia nhân tình.

Bởi vì một người, người này chính là Vưu Nhiên.

"Vậy tâm nguyện ngươi không nên là kêu quỷ hút thuốc Mục Phỉ bỏ thuốc, cơ hội có tâm nguyện tốt như vậy vì sao không chọn thật tốt, ngươi không phải không sợ trời không sợ đất sao." Doãn Tư Lê cười mở ra một cái đề tài khác, cô ấy lại không nghĩ Mục Phỉ bên kia cô đã không làm tư tưởng cho bạn mình được, mà bên này cũng lại phải chạm vào vách tường.

Vưu Nhiên lúc này mới từ đáy lòng cười ra tiếng, nàng thẹn thùng gãi gãi đầu, "Nhưng đại nhân là nhược điểm duy nhất của ta, Doãn Quý Công ngài là động tình qua với ai, nếu là ngài giống ta lúc này, khẳng định nội tâm cũng sẽ thấp thỏm."

Doãn Tư Lê có chút hổ thẹn, không phải cô ấy chưa động qua tình, mà là nợ phong lưu quá nhiều.

"Chuyện Mục Phỉ hút thuốc, ngươi cũng đừng so đo, việc này ta không biết, cậu ấy đã rất khắc chế." Doãn Tư Lê mượn này cho bạn già bậc thang.

Vưu Nhiên có chút không dám nhận, "Ngài không cần giải thích với ta, kỳ thật ta cũng quá để ý chuyện đại nhân hút thuốc này, cho nên lúc ấy ta mẫn cảm."

"Mẫn cảm cái gì."

"Mẫn cảm ý chí bạc nhược của đại nhân, cai thuốc là việc nhỏ, nếu ở bên ngoài bị ai......" Vưu Nhiên nhấp nhấp miệng, không mặt mũi nói tiếp.

Doãn Tư Lê sắp bị này hai cái người này chọc cười.

"Ngươi là nói sợ Mục Phỉ bị người phụ nữ khác bên ngoài câu đi?"

"Dạ......"

Doãn Tư Lê suy nghĩ một chút, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, cô ấy cười đến thở không lên, nhanh từ phía sau vỗ vỗ bả vai Vưu Nhiên, ý bảo đối phương đừng nói mấy chuyện đáng sợ này.

......

Kết quả, sân sau, hình ảnh cử chỉ "Thân mật" của hai người nói chuyện với nhau, đều bị chủ nhân giấu ở bức màn sau gác cao xem ở trong mắt.

Lửa tới trong lòng rồi.

Doãn Tư Lê còn chẳng biết xấu hổ dùng tay chạm vào bả vai Vưu Nhiên.

Mục Phỉ nháy mắt lôi bức màn trở lại, không cách nào bình phục tâm tình làm ly trà cô nắm cũng bị bóp nát.

Nếu Doãn Tư Lê thật dẫn tiểu chó săn đơn thuần ngây thơ đi công viên giải trí, cô nên làm cái gì bây giờ?

Cô tuyệt đối không cho phép Vưu Nhiên đi theo cái lão đông tây không đứng đắn này đi công viên giải trí đáng chết gì đó.

Cô cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho Ngôn Lôi.

Nhưng reng một tiếng, cô lại cắt đứt.

Cô nhìn thời tiết ánh nắng tươi sáng bên ngoài, đơn giản không cần mượn miệng Ngôn Lôi.

Vì thế, ngay ở thời điểm Doãn Tư Lê còn đang cùng Vưu Nhiên nói chuyện ở sân sau lại có thêm một thân ảnh cao gầy màu đen lại thanh lãnh ở cửa.

Đối phương trực tiếp cầm dù đen che đi ánh mặt trời vốn có, đứng ở dưới mái hiên.

Vưu Nhiên quay đầu lại thấy được mạt thân ảnh quen thuộc nhất.

Nàng kêu một tiếng, quyết đoán chạy tới trước mặt đối phương.

Ánh mặt trời bên ngoài lớn như vậy, đại nhân vì cái gì ra đây chứ, đại nhân ghét ánh mặt trời nhất, cho dù là một chút xíu đã nhịn không nổi.

"Đại nhân......" Vưu Nhiên nhỏ giọng kêu to một tiếng, sau đó nghĩ tới bản thân vừa rồi ở trong thư phòng đối phương náo loạn cảm xúc, hiện tại ngẫm lại thấy bản thân nào có tư cách giận dỗi cùng đại nhân, "Đại nhân, Vưu Nhiên sai rồi, Vưu Nhiên không so đo ngài hút thuốc......"

Cho dù về sau đại nhân hút thuốc thân thể không tốt, đến lúc đó Vưu Nhiên tới hầu hạ ngài thì tốt rồi.

Dưới đáy lòng Vưu Nhiên yên lặng nghĩ.

"Ngươi muốn đi công viên giải trí không?" Mục Phỉ căn bản không thèm để ý những cái âm tạ lỗi nhỏ đó của Vưu Nhiên, cô có chuyện càng quan trọng hơn muốn nói.

Huống chi cô cũng quyết định chậm rãi bỏ thuốc, tuy rằng không thể nhanh như vậy, nhưng sẽ thời khắc chú ý.

"Ai?" Vưu Nhiên mở to hai mắt nhìn, có chút cho rằng bản thân nghe lầm, hoàn toàn không thể tưởng tượng.

"Đợi lát nữa mang ngươi đi công viên giải trí, màu hồng phấn, tràn ngập kẹo, đại khái vậy." Mục Phỉ nhìn thoáng qua Doãn Tư Lê đang núp ở phía sau bóng che cười trộm, sau đó có nề nếp mà nói ra mấy chữ thẹn thùng này.

Vưu Nhiên vô cùng kinh ngạc mà nhìn Mục Phỉ đại nhân đưa ra lời mời, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó lập tức tràn ra tươi cười xán lạn nhất như ánh mặt trời, "Đại nhân ngài đây là......"

"Ngươi trả lời." Mục Phỉ không màng Vưu Nhiên kinh ngạc, cô gọn gàng dứt khoát hỏi tiểu chó săn, bởi vì còn có người thứ ba ở đây, dẫn tới má cô đã nóng lên còn lỗ tai cũng đỏ.

"Đi đi đi! Đương nhiên đi!!" Vưu Nhiên chạy nhanh buông bó hoa trong tay xuống, nàng chạy đến trước mặt Mục Phỉ vì đối phương che dù cho tốt, tâm tình kích động không lời nào có thể diễn tả được.

Mục Phỉ hơi hơi gợi lên khóe miệng, biểu tình nhiều thêm một tia kiêu ngạo.

"Đại nhân, ngài đây là đang hống ta sao?" Vưu Nhiên nghiêng đầu, cười hỏi bị gương mặt đại nhân bị ánh sáng chiếu lên đã có chút đỏ lên, nàng lập tức hướng dù thấp một chút, gương mặt đại nhân cũng không thể bị phơi đến bị thương.

Mục Phỉ nhướng mày, hỏi ngược lại, "Ngươi không muốn đi sao?"

"Không không không, hiện tại ta phải đi theo bên cạnh đại nhân, cam tâm chuyên chúc làm tiểu đồ ngốc của ngài thẳng đến khi ngài dẫn ta đi công viên giải trí mới được." Vưu Nhiên lấy lòng, nàng cũng không thể ném cơ hội thân cận đại nhân.

Mục Phỉ đột nhiên cảm thấy ánh sáng hôm nay cũng không chói mắt như vậy.

Đương nhiên, cô lại không thừa nhận bản thân đang hống Vưu Nhiên.

Đề nghị của Doãn Tư Lê, cô chỉ là cố gắng làm tiếp thu mà thôi.

***

"Đại nhân, mặt ngài càng ngày càng đỏ, thật sự không quan trọng sao?"

"Ánh sáng quá chói."

"Nhưng mà hiện tại mặt trời đã xuống núi."

"...... Ngươi cách xa ta một chút thì tốt."

"Chỉ là đại nhân, ngài khẳng định sẽ sợ quỷ, Vưu Nhiên phải bảo hộ ngài thật tốt."

Không có lãng mạn hồng nhạt phao phao, càng không có bầu không khí kẹo ngọt làm tâm người động, bởi vì trạm thứ nhất Mục Phỉ mang theo Vưu Nhiên đi tới là nhà ma với cảnh thật hoàn toàn khủng bố.

Lý do là: Bởi vì nhà ma quá mức đáng sợ, dẫn tới chạng vạng qua đi rồi mà ở đây vừa hẻo lánh vừa ít dấu chân người, vé vào cửa ảm đạm, Mục Phỉ cũng mang theo lòng tràn đầy chờ mong Vưu Nhiên tới cửa này.

Trước khi đi vào, Vưu Nhiên dựa gần Mục Phỉ, còn thề son sắt nói nếu Mục Phỉ đại nhân sợ hãi hãy tiến vào trong lòng ngực mình......

Kết quả mười phút sau, Vưu Nhiên đã được nhân viên công tác dùng cáng đem ra ngoài.

Quỷ quá chân thật, trực tiếp làm Vưu Nhiên sợ tới mức xỉu ngang.

Cho dù xỉu ngang, cũng ráng gắt gao bắt lấy tay Mục Phỉ không buông ra.

Người phụ trách nhà ma thay mặt tới xin lỗi dưới ánh mắt độc ác của Mục Phỉ, khóc lóc đi theo hướng Mục Phỉ cúc cung 90 độ, chân thành nhận sai nửa giờ.

——————

🧂: Dắt người yêu đi công viên giải trí đừng bắt chước đại nhân nha mọi người =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro