Chương 74: "Mong ngài không cần thương tiếc ta, đại nhân của ta"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Máu đọng lại, phấn khởi cực hạn.

Con ngươi màu đỏ tươi, ảnh ngược ra con mồi hoàn mỹ vô hạn mê người, đối phương không chút nào trốn tránh mà tùy ý chính mình quyết định.

Loại cảnh tượng vi diệu quỷ dị này, khiến vị ăn máu ướp lạnh trong thời gian dài sinh ra sự thay đổi.

Chỉ là trong nháy mắt.

Đồng tử cô nhanh chóng phóng đại hình ảnh đối phương kia mời hái lấy quả mọng tươi ngon kia, ba đường ấn ký đỏ tươi ở trên da trắng nõn hấp dẫn người tròng mắt, tựa hồ là đang mê hoặc cô:

Mau ăn luôn em ấy, hoàn hoàn toàn toàn ăn luôn em ấy, một giọt cũng đừng chừa lại.

Khi Mục Phỉ còn đang muốn khống chế dục vọng ăn máu của mình là lúc thân thể của cô sớm đã đi theo bản tính nguyên thuỷ nhất của bản thân, lập tức liền đi lại trước mặt Vưu Nhiên đang tươi cười kia.

Cô nhìn Vưu Nhiên đứng ở trước mặt mình, đặc biệt là chỗ cổ bị đối phương cố tình bôi, không biết là bị máu tươi kích thích đến, hay hoặc là bị thân hình hoàn mỹ của đối phương kích thích đến.

Tóm lại, rốt cuộc cô không nhịn được xúc động của mình, lập tức ấn Vưu Nhiên lên trên mặt đất lạnh băng.

Tiểu gia hỏa bởi vì phần lưng ngã xuống trên mặt đất, mà có chút đau đớn kêu lên một tiếng, cho dù tiếng thở dốc rất nhỏ như vậy nhưng thật ra lại làm mặt hồ trong cô chậm rãi bốc lên từng trận gợn sóng một lần nữa.

Con ngươi màu đỏ tươi từ từ nhìn xuống Vưu Nhiên.

Cô vươn đầu ngón tay sớm đã mọc ra bén nhọn nâng lên hàm dưới đối phương, dựa vào ý chí cuối cùng, khàn khàn hỏi tiểu chó săn không biết trời cao đất dày còn đang mê hoặc nội tâm.

"Ngươi biết chính mình đang làm cái gì không? Vưu Nhiên."

Tiếng nói Mục Phỉ bởi vì khát vọng cực độ, cùng âm điệu nhất quán bình thường đã có khác biệt, nhiễm một tia tình vựng.

Vưu Nhiên bị đối phương ép ấn ở trên mặt đất, nàng có chút buồn rầu bản thân có phải thật sự chơi hơi quá hay không, bộ dáng này của đại nhân xem ra đã đói bụng thật nhiều ngày, nàng đủ máu không? Nàng còn có thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai không? Nàng còn có thể sống sót không?

Chẳng qua, khóe miệng nàng vẫn giơ lên một tia ý cười tà mị lại mê hoặc, dùng môi hướng Mục Phỉ đại nhân nàng yêu nhất báo cáo chính mình tuyệt đối thiệt tình.

"Tận tình hưởng dụng ta," Vưu Nhiên vươn tay, ánh mắt lộ ra màu sắc lúc sáng lúc tối, tay nàng chậm rãi vòng qua sau vai lạnh băng của Mục Phỉ, dùng câu từ câu dẫn người nhất đêm nay câu dẫn.

"Mong ngài không cần thương tiếc ta, đại nhân của ta."

Trong khoảnh khắc, tiếng nói của nàng bao phủ gió to loạn làm ở ngoài phòng, nước mưa điên cuồng mà đập vào cửa sổ kiên cố.

Tựa hồ đêm mưa như dã thú hung mãnh muốn đem này căn phòng này cắn nuốt mất từ từ.

Răng nhọn bén nhọn trong một giây đã cấm vào cổ nàng, tức khắc máu tươi diễm lệ nhất theo theo dấu răng xuống tràn ra tới.

Cô gái trong lòng ngực bởi vì cổ yếu ớt nhất mềm mại nhất bị răng nhọn đâm vào nên nhịn không được sinh ra vết nước, nàng run nhè nhẹ, đau đến nước mắt cũng mau rơi xuống xuống dưới.

"A......"

Vưu Nhiên nghiêng đầu, nàng có thể cảm thụ máu nóng bỏng trong cơ thể mình đang chậm rãi rời khỏi thân thể của mình, nàng nhịn không được dùng đôi tay ôm chặt đại nhân đang đè phía trên mình.

Rất lạnh, mặt đất lạnh băng kích thích thân thể lạnh lẽo cùng sau lưng đang lộ ở bên ngoài của nàng.

Người kia giờ phút này đã thấy máu đỏ tươi chảy ra, cũng tựa hồ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tiểu gia hoả ngu xuẩn nhất của mình đang chậm rãi thấp đi, cô vươn tay lập tức bế đối phương từ mặt đất lên, sau đó đặt ở trên giường mềm mại.

Cô thuận thế kéo chăn lông ngỗng kia đắp lại trên người nàng, một bàn tay gắt gao để dựa vào vị trí trái tim Vưu Nhiên, một cái tay khác hơi hơi nâng toàn thân đối phương lên.

Dấu cắn ở cổ Vưu Nhiên tuy rằng không quá sâu, nhưng vẫn còn đang đổ máu mà tản ra hương khí dụ hoặc cô.

Mục Phỉ dù sao cũng là sống hơn bảy trăm năm, ở thời điểm cuối cùng cũng khống chế miệng hút máu lại nhẹ một chút, cô sợ tiểu chó săn bị thương.

Chẳng qua cô chỉ nếm nhẹ một ngụm, đã làm cô hãm sâu trong đó.

Vưu Nhiên của cô, ngoài dự đoán lại mỹ vị tới cực điểm.

Mục Phỉ có chút bị suy nghĩ muốn ăn chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ, cầm lòng không đậu dùng tay vuốt ve gương mặt tiểu chó săn đồng dạng nhìn chính mình, "Vưu Nhiên, ngươi không thể dụ hoặc ta như vậy......"

Vưu Nhiên bị đau đớn vừa rồi lộng tới chết lặng mới chậm rãi khôi phục, nghe miệng lưỡi đại nhân cùng bình thường không giống nhau, rõ ràng biết được chính mình đã dụ hoặc được đối phương rồi.

Hơn nữa, đại nhân sẽ không dừng lại như vậy.

Nàng chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó càng bảo chính mình có thể gao cả người cho Mục Phỉ.

Con ngươi màu đỏ tươi của Mục Phỉ càng thêm ám trầm, cô không hề cố kỵ đối phương có thể chịu được thống khổ bao lớn, cúi đầu rồi cắn xuống.

Lúc cô cắn xuống sẽ theo trạng thái phóng ra yếu tố ổn định tinh thần cùng với một ít...... thành phần thôi tình cùng loại.

Vưu Nhiên bị bắt nằm ở dưới cảm nhận được giữa cổ cùng với cả người đều đang sắp hỏng.

Phi thường đau lại tê rần khó có thể miêu tả, loại cảm giác vừa đau vừa làm nàng hưng phấn, khiến nàng nhịn không được phát ra tiếng hít thở nào.

Tay Mục Phỉ ẩn nhẫn mà lôi kéo, nàng chưa bao giờ cùng đại nhân hợp lại gần như thế, tuy rằng quan hệ họ chỉ là quan hệ chủ tớ bình thường nhất, chẳng qua cảnh tượng triền miên ở bên nhau bây giờ vẫn làm nàng liên tưởng đến, nàng là người yêu của Mục Phỉ.

Ý thức nàng có thể đang rơi vào trạng thái có chút mơ, cảm thụ được đầu ngón tay Mục Phỉ run rẩy lướt qua da nàng, đại nhân tựa hồ so với lúc vừa bắt đầu còn muốn điên cuồng hơn, không chỉ có ở giữa cổ nàng, còn ở phía sau lưng nàng cùng với ngực nàng đều để lại ký hiệu máu tươi.

Nhưng Mục Phỉ cũng không có dừng tay, thẳng đến dưới tình huống trước sau ấn ở vị trí trái tim đến mạch máu của Vưu Nhiên nơi đã bắt đầu cung máu không đủ thì đôi mắt màu đỏ tươi mới dần biến thành kim hạt sắc mang theo màu đỏ nhạt.

Răng nhọn cô từ cổ đối phương rời đi, đôi tay cô đặt ở trên giường của Vưu Nhiên, ở giữa khe hở đang chống đỡ chính mình không được đè nặng lên tiểu chó săn đã hôn mê.

Khoé miệng cô còn treo máu tươi làm cho người ta sợ hãi, bất quá cô luyến tiếc lãng phí, vươn lòng bàn tay đem giọt máu cuối cùng bỏ vào khoang miệng đang còn muốn ngo ngoe rục rịch của mình.

Cô nhìn giường đệm bị máu tươi nhuộm dần đã không phải là màu trắng, Vưu Nhiên của cô giống như là thiếu nữ vô tội bị ác nhân quyết định giết chết tại vũng máu này. Trong mắt toàn hỗn độn, cả Satan nhìn đến cũng sẽ nhịn không được thấy đáng thương cho đứa bé này, trên người có nhiều chỗ toàn là vết máu kinh tủng.

Mà ác nhân này, chính là cô.

Mục Phỉ cảm thấy bản thân thật là nữ nhân hư tội ác tày trời, thế nhưng đối với tiểu chó săn sùng kính mình nhất cắn xuống, lại còn có bởi vì mùi máu khó có thể miêu tả của đối phương mà hưng phấn đến suýt chút hút khô máu.

Cô thật sự còn muốn tiếp tục, theo bản năng cô vẫn kêu gào còn muốn máu đối phương .

Mục Phỉ ảo não mà vén tóc dài toàn bộ loát ra sau, cô cảm thấy bản thân thật là điên rồi, tiểu gia hỏa không hiểu chuyện, cô đã sống 700 năm còn không hiểu sao?

Vưu Nhiên lần này bị thương, vì chắn thương cho cô mà bị thương, giờ còn bị cô hút lượng máu lớn như vậy, tĩnh dưỡng nhiều ít ngày không nói, phỏng chừng cô phải bị nước miếng của mọi người trong dinh thự bao phủ.

Vị chủ nhân như cô thật đúng là kém cỏi.

Mục Phỉ tự mình khiển trách cảnh tượng này, cô không có biện pháp giữa đường ngăn cản bản thân, bởi vì thật sự cô không chống cự được hương vị của Vưu Nhiên.

Cô ngồi ở bên cạnh giường, nhìn trên người Vưu Nhiên toàn là miệng vết thương lớn lớn bé bé bị bản thân cô cắn ở trước mắt, dấu ngân thâm thâm bởi vì cô đã phóng thích phần tử ngăn chảy máu.

Chẳng qua, vẫn nhìn rất dọa người.

Cô phi thường thương tiếc vươn tay chạm đến gương mặt không một chút máu của đối phương, đối phương có hô hấp vững vàng, phỏng chừng là nửa đường đã lâm vào hôn mê.

Cô không có nhân từ với Vưu Nhiên, nhưng tiểu quỷ này lại không e ngại chút nào còn dùng ngữ điệu chế nhạo kích thích cô, tựa như là muốn cùng cô phân thắng bại.

Mà đương nhiên, cuối cùng tiểu chó săn không có sức lực mà còn cố làm ra vẻ.

Mục Phỉ không khỏi gợi khóe miệng lên, trong cảnh tượng như khủng bố giết người bây giờ cô vẫn cúi đầu, ở trên trán Vưu Nhiên rơi xuống một cái hôn.

"Phần thưởng ngươi muốn."

***

Có lẽ là tác dụng của hút vào lượng lớn máu, Mục Phỉ cảm thấy tinh lực mình giờ phút này phi thường tốt.

Trạng thái cả người cũng đã tốt đến không thể tốt hơn, tất cả như này đều do người kia ban tặng.

Vì không muốn Vưu Nhiên bỏ lỡ thời gian phục hồi tốt nhất, cô vẫn gọi điện cho bác sĩ Kiêu Lý, để đối phương lại đây một chút, nhìn xem có thể cung cấp trợ giúp lớn hơn nữa cho tiểu chó săn hay không.

Bởi vì tình thế đã đã xảy ra, tự trách cũng vô dụng.

"Nga...... Xem ở bất kỳ phân lượng đáng chết nào, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy cô là hỗn đản như thế!"

Bác sĩ Kiêu Lý mang áo blouse trắng đi vào phòng bệnh riêng phân phối cho bạn mình, biểu tình thành thạo điêu luyện nháy mắt nứt thành vô số mảnh nhỏ.

Kiêu Lý từ trước đến nay nhiệt tình yêu thương hoà bình nhìn, bây giờ một vũng máu loang lổ như hiện trường giết người, phản ứng đầu tiên chính là hắn cảm thấy nơi này không phải phòng khám tư của hắn!

"Hỗn đản" ngồi ở một bên nhíu mày, vẻ mặt u buồn hút thuốc.

"Chúng ta quen biết mấy trăm năm, tôi vẫn luôn cảm thấy cô chỉ là bên ngoài có chút lạnh nhạt, nội tâm vẫn là có chút thiện lương, kết quả......" Kiêu Lý giận trực tiếp đưa giao tình bọn họ đặt ra lời nói bên ngoài.

Mục Phỉ dập đầu mẩu thuốc lá, ngữ khí lãnh đạm phản bác, " Cái từ' thiện lương ' này không liên quan gì tới ta, vậy thuyết minh ngươi nhìn người không chuẩn."

Kiêu Lý trợn trắng mắt, hắn không muốn cùng vị gia chủ Mục phủ này nhiều lời thêm một câu, đối phương quả thật chính là ác ma không hề có nhân tính, xem ở đối phương đã từng giúp đỡ chính mình thành lập phòng khám, xem ở phương diện bản thân đã từng động tâm với người này, ác ma đáng chết!

Hắn xốc chăn lên, kéo qua cánh tay có nhiều chỗ bị cắn đáng thương của nữ hài, kiểm tra triệu chứng.

"Này ác ma, chỉ kém cắt đứt cô ấy." Kiêu Lý vừa nói, sau đó buông cánh tay xuống Vưu Nhiên, lại nghe tim đối phương đập.

Mục Phỉ đứng ở bên cạnh Kiêu Lý, ánh mắt dừng ở trên người Vưu Nhiên nằm ở nơi đó, ác ma như cô do không có chống cự được dụ hoặc của đối phương mới có thể như thế, nhưng ai tin nổi đây.

"Cô ấy cần mấy ngày mới có thể khôi phục bình thường."

"Vốn dĩ một tuần là có thể khôi phục, kết quả, bởi vì cô, nữ chủ nhân Mục phủ, trực tiếp tăng lên hai mươi ngày." Kiêu Lý không lưu tình chút nào mà nói lời thật.

Mục Phỉ tưởng tượng đến tiểu gia hỏa phải tịnh dưỡng hơn hai mươi ngày, trong lòng rất hụt hẫng, "Như thế nào mới có thể nhanh chóng khôi phục thể lực."

Kiêu Lý cổ quái mà nhìn Mục Phỉ một cái, "Hiện tại đau lòng?"

Mục Phỉ thở dài một tiếng, xem như cam chịu, kỳ thật cô vẫn luôn tránh bản thân xúc phạm tới tiểu chó săn.

"Tốt thôi, vậy cô cứ để cô ấy
nơi này của tôi tĩnh dưỡng mấy ngày nhìn xem tình trạng, nếu lại đưa đứa nhỏ này về dinh thự, phỏng chừng trên đường trở về có thể muốn nửa cái mạng của cô ấy, quá lăn lộn." Kiêu Lý phân tích, cho ra đáp án tốt nhất.

Mục Phỉ lâm vào trầm tư, ngày mai cô phải đi đến chỗ hoàng gia, vừa đi thì phải mất ba bốn ngày, cô vốn là không có tính toán mang theo Vưu Nhiên, cô còn lo lắng tiểu gia hỏa sẽ lén lút đi theo chính mình đến nơi nguy hiểm kia.

Cho nên, hiện tại đối phương đang thân chịu trọng thương, toàn bộ là bởi vì bản thân cô dẫn tới lại có thể giúp ngăn đối phương chạy loạn.

Mục Phỉ gật gật đầu, cô sẽ giao người làm đắc lực nhất trong nhà lại đây chiếu cố Vưu Nhiên trong thời gian mình đi nhiều ngày.

Sau khi nhận được mệnh lệnh tối cao của đại nhân, Đại Duy cùng một vị gia phó khác chạy tới phòng khám tư nhân cách dinh thự 30 km.

Sau khi Mục Phỉ nhìn thấy người của dinh thự mình, trực tiếp lưu lại một câu có trọng lượng nhất.

"Chiếu cố Vưu Nhiên cho tốt."

Sau đó ở trong phòng Vưu Nhiên ngây người một hồi lâu lúc sau mới lặng yên rời đi.

Buổi chiều ngày thứ hai

Hoa nhỏ trong phòng bệnh Vưu Nhiên hiện ra xu thế nhanh chóng sinh trưởng.

Kiêu Lý dựa theo phương pháp của mình trị cho đối phương từng tí cùng với dịch dinh dưỡng, hắn nhìn cô gái đáng thương nằm ở trên giường bệnh, trừ bỏ phần đầu ra thì những nơi khác bị băng bó trong giống như xác ướp, không khỏi thở dài một tiếng.

"Mệt ta trước kia còn đặc biệt thích vị đại nhân kia của ngươi, năm 2493, ở dạ tiệc ở Tây Lê lần đó, lúc ấy chỉ cho rằng Mục Phỉ là mỹ nhân tâm như thiên sứ, không nghĩ tới lại là ác ma, thật là tính toán sai lầm......" Kiêu Lý một bên điều chỉnh thử từng tí tốc độ, một bên lẩm bẩm chuyện cũ năm xưa.

Hắn thừa nhận lúc ấy đối với Mục Phỉ vừa gặp đã thương, nhưng tính tình đối phương thật sự là không thảo hỉ, hắn đành phải lui làm bằng hữu cùng ở chung, không nghĩ tới ác ma này càng ngày càng tệ, cả người bệnh cũng không buông tha, huống chi người bệnh này còn là vì cô mới bị thương.

Vưu Nhiên nằm ở giường bệnh nghe được người đàn ông anh tuấn tóc vàng Kiêu Lý nói, tức khắc số liệu trên màn hình xuất hiện không bình thường.

Trong ngáy mắt cô mở bừng mắt, ở thời điểm đối phương xoay người thu dọn thuốc, nàng đã chậm rãi ngồi ngay ngắn, nàng cúi đầu nhìn thân thể mình bị băng bó thành người băng gạc, dùng sức mà kéo xuống dụng cụ truyền khí trên người, sau đó chạm rãi chạm chân lên trên mặt đất.

"Ta mặc kệ lúc trước cùng đại nhân là có dạng giao tình nào, nhưng ta thực may mắn ngài có thể kịp thời thu liễm phần tình cảm này, bằng không ta sẽ rất bối rối, bác sĩ Kiêu Lý."

Kiêu Lý nghe thanh âm như quỷ mị từ phía sau truyền đến, hắn lập tức quay đầu lại, trực tiếp ngơ ngác nhìn nữ hài một giây trước còn rơi vào cực độ suy yếu cần từng khắc cung cấp thì giờ phút này đã bình yên vô sự mà ngồi ở viền giường bệnh.

Biểu tình của đối phương đạm nhiên tựa như chỉ là trải qua một trận cảm mạo nho nhỏ nhẹ nhàng.

"Ngươi...... Ngươi cứ vậy tỉnh?" Kiêu Lý cau mày, khó có thể tin mà nhìn một màn này.

Vưu Nhiên gật gật đầu, nàng khẽ động bả vai chỗ băng gạc bao vây lấy, sau đó một lớp một lớp tự mình vạch ra, nàng ngẩng đầu nhìn phía Kiêu Lý, trong giọng nói mang theo ám chỉ không được xía vào, "Bác sĩ, nói thật ta còn là khá thích ngài, cho nên mong ngàn vạn không được thích ác ma kia."

Kiêu Lý bị một loạt lời nói của đối phương này làm đến có chút ngốc, hắn há miệng thở dốc còn chưa có phản ứng lại thì Nhiên lại nói tiếp một câu, "Mong ngài có thể cho ta một bộ quần áo không?" Vưu Nhiên nhìn làm da mình trực tiếp tiếp xúc băng gạc, chỉ đưa ra cái thỉnh cầu này.

"Ngươi muốn đi làm cái gì?" Kiêu Lý rõ ràng bị cử chỉ kinh người của cô gái làm cho càng thêm hồ đồ.

Vưu Nhiên lộ ra một mạt ý cười hồn nhiên nhất, chậm rãi mở miệng.

"Đuổi theo ác ma không có trách nhiệm còn nơi nơi lưu tình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro