Chương 76: Đại nhân, phải có trách nhiệm với Vưu Nhiên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình ảnh chung quanh lâm vào ảnh dừng.

Chỉ có tuyết trên đỉnh đầu lẳng lặng bay xuống hôi mới hiện chứng minh nơi này là vùng đất cực lạnh Khu Khu La trạch Tái mỗ.

Trong không khí tựa hồ đều có một tầng ái muội thanh lãnh.

Vưu Nhiên cứ như vậy ôm chặt lấy Mục Phỉ ngây người.

Chẳng qua, họ ôm nhau duy trì gần vài giây, trong khoảnh khắc đôi mắt Mục Phỉ đã chuyển biến thành ẩn ẩn màu đỏ ửng, cô lập tức ôm lấy Vưu Nhiên bỏ đối phương vào bên trong xe kế bên.

"Đại......"

Mục Phỉ nháy mắt cắt đứt ngón trỏ mình, để dựa vào trên môi Vưu Nhiên vốn muốn há miệng đặt câu hỏi.

"Ngậm lấy."

Mệnh lệnh lạnh băng lại nôn nóng.

Vưu Nhiên lập tức há mồm ngậm một đầu ngón tay có máu của Mục Phỉ.

Tuy rằng nàng không hiểu tình huống như thế nào, nhưng đại nhân rất ít biểu lộ mệnh lệnh dồn dập như thế, khẳng định là chuyện gấp.

Nàng ngầm hiểu mà ngừng thở, Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ một cái, phát hiện đối phương đang tự mình nhắc nhở phía trước liền nghẹn khí, còn tính cơ linh.

Cô bấm cửa sổ màu đen lên, nhìn hai người ở cửa cung điện đi ra.

Lạnh lùng mà nhìn chằm chằm.

Ngôn Lôi cùng Doãn Tư Lê cũng chia nhau tiến vào xe, không ở bên ngoài bồi hồi.

Bởi vì từ cung điện đi ra chính là hai vị thành viên hoàng gia.

Đại công Tái Lâm em gái họ ruột Tái Lị và một hoàng gia khác họ Đoan— là Thẩm phán quan.

Bọn họ cũng không dễ chọc, trong tay hai vị đó người chết vô số kể, bọn họ đố căm ghét con người tựa hồ đã kéo dài thật nhiều thế kỷ.

Độ nhạy bén nhìn thấu máu người không ai có thể so sánh cùng bọn họ.

Tuy rằng trên người Vưu Nhiên đã đeo cái nhẫn máu đầu trái tim che giấu hơi thở con người, chẳng qua miệng vết thương trên người đối phương cũng chưa hoàn toàn khép lại, chỉ cần có một chút vỡ ra thì máu người thấm ra tới liền sẽ bị những người đó nhận thấy được.

"Làm sao vậy, Tái Lị điện hạ."

Người phụ nữ con ngươi đỏ lạnh băng hoang mang ngẩng đầu, nhìn về phía bãi đỗ xe nơi đó.

Cuối cùng, nàng hạ lông mày, có chút buồn cười hừ lạnh một tiếng, "Chắc là cảm giác ta sai rồi, ở chỗ này cư nhiên vừa mới ẩn ẩn nhận thấy được mùi tanh của con người thấp kém."

"Ngài đang nói giỡn, nơi này chính là nơi cực lạnh, loài người tới nơi này là để chịu chết sao? Ta nghĩ ngài gần đây cũng bởi vì chuyện ' dị chủng ' bị Tái Lâm đại công làm cho đau đầu, không bằng ngày mai tới chỗ ta săn thú thả lỏng một chút, những con mồi đó đều là chọn lựa kỹ càng."

"Có thể."

......

Cho đến khu nhìn hai vị thành viên hoàng gia rời khỏi nơi đây, Mục Phỉ mới ý bảo tài xế Kim lái xe rời khỏi.

Bên trong xe lâm vào một trận trầm mặc gian nan.

Mục Phỉ đang xác định tạm thời không có nguy hiểm, sau đó mới quay đầu nhìn phía tiểu chó săn thiếu chút nữa toi mạng.

Tầm mắt cô lạnh băng quét về phía Vưu Nhiên ngồi nghiêm chỉnh.

Tay cô còn bị Vưu Nhiên ngoan ngoãn mà ngậm ở trong miệng.

Lúc này cô mới ý thức được, nháy mắt rút đầu ngón tay mình ra.

Mặt trên miệng thương bị cắt vỡ đã khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Trầm mặc vài giây sau.

"Ngươi muốn chết sao?"

Đột nhiên tiếng nói cất cao ở bên trong xe vang lên, đáng sợ tới mức thân thể ba người khác bên trong xe đồng thời run run.

Lái xe Kim, Ngôn Lôi hàng phía trước, cùng với Vưu Nhiên hàng phía sau.

Đây là lần đầu tiên đại nhân thật sự phát hỏa.

Kim cùng Ngôn Lôi đi theo nhiều năm cũng chưa thấy qua Mục Phỉ có cảm xúc dao động tức giận tới như vậy, có chút sợ phải nuốt xuống giọng nói.

Tiểu Vưu Nhiên lần này thật là...... Không xong.

"Chủ nhân, Vưu Nhiên con bé cũng......"

"Ngươi câm miệng." Mục Phỉ căn bản không cho Ngôn Lôi cơ hội cầu tình, trực tiếp ngắt ngang lời đối phương nói.

"Nơi này là khu vực trung tâm của hoàng gia, cổng lớn hoàng gia, địa phận mà con người không được đặt chân vào, vừa rồi nếu ngươi bị hai tên kia phát hiện, ta cũng không bảo vệ ngươi được!" Mục Phỉ phẫn nộ mà túm cổ áo Vưu Nhiên, ép đối phương nhìn thẳng vào hai mắt của mình.

Vừa rồi máu cô thật sắp đọng lại, lãnh địa hoàng gia xuất hiện con người, không phải chết chính là lưu lạc làm món đồ chơi để đám người kia săn thú, không có con người nào có thể tồn tại rời đi.

Tiểu súc sinh này không biết trời cao đất rộng vết thương đầy người thế nhưng lại ngang nhiên xuất hiện ở chỗ này, đây hoàn toàn là hành vi ngu xuẩn không muốn sống, là dâng bản thân đến trong miệng sói.

Vưu Nhiên bị Mục Phỉ cưỡng chế túm chặt cổ áo, quần áo còn cổ bị thương đau đớn, nàng chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú thần sắc lo âu cùng phẫn nộ ít khi thấy trên mặt Mục Phỉ đại nhân, cũng không nói chuyện.

"Không phải ngày thường ngươi nói rất nhiều sao? Hiện tại như người câm." Mục Phỉ bị đối phương trầm mặc tùy ý cô xử trí hành vi ngu xuẩn kia thì không biết nên tức giận thế nào.

Vưu Nhiên chỉ chỉ mặt bản thân, mặt nàng đã nín thở nghẹn khí đến mức càng thêm đỏ thẫm.

Không có chỉ thị của Mục Phỉ, nàng không dám xả hơi.

Mục Phỉ lúc này mới ý thức được tiểu chó săn còn nghẹn khí cho nên mới không dám nói chuyện, nếu khi nào đối phương cũng có thể ngoan ngoãn nghe lời giống như thế, hôm nay cô cũng sẽ không phát hỏa như vậy.

Mục Phỉ lạnh lùng liếc Vưu Nhiên còn chưa có ý thức được tính nguy hiểm một cái, cuối cùng thả tay, bộ mặt lạnh lùng nhìn phía trước.

"Không cần nín thở."

"Ưm......"

Vưu Nhiên tức khắc mở miệng, liều mạng mà hô hấp, bằng không nàng thật sự sắp nghẹn chết, nàng thở dốc vài cái sau đó điên cuồng mà chớp động con mắt che giấu khẩn trương giờ phút này.

Đây là động tác nhỏ khi Vưu Nhiên còn nhỏ sẽ có, Mục Phỉ ngồi ở một bên, tất cả đều nhìn vào trong mắt.

"Đại nhân, Vưu Nhiên biết sai rồi, ngài...... Đừng nóng giận." Vưu Nhiên nhỏ giọng ngập ngừng, trong giọng nói đã đáng thương đến không thể lại đáng thương hơn.

Đây vẫn là lần đầu đụng tới trường hợp Mục Phỉ đại nhân tức giận với nàng như vậy, làm nàng sợ mức trái tim nhỏ đập bùm bùm.

"Ngươi cảm thấy một câu 'biết sai rồi' là muốn cho qua chuyện." Dưới đáy lòng Mục Phỉ thở dài một tiếng, cô thật sự không biết làm sao với tiểu đáng thương đánh không được mắng không được bây giờ!

Không phải, đối phương một chút cũng không đáng thương, chỉ luôn bày ra bộ dáng khiến cô không đành lòng trách móc nặng nề mà thôi, bằng không tiểu súc sinh lá gan so với trời còn lớn hơn này cư nhiên còn có thể đang bị thương một mình tới tìm cô sao.

Cô tưởng tượng đến bộ dáng khi nảy đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình của đối phương, nói cái gì vượt qua 24 tiếng đồng hồ, Mục Phỉ hận không thể đem chân tiểu chó săn này đánh gãy hết, cư nhiên còn không biết xấu hổ nói ra.

"Vưu Nhiên tuỳ ngài xử trí, ngài muốn trách phạt ta như thế nào cũng được, đại nhân ngài đừng nóng giận, ta không muốn chọc ngài tức giận......" Vưu Nhiên hơi hơi buông mí mắt xuống, tự trách nói, tầm mắt lại dừng ở đầu ngón tay trắng nõn của Mục Phỉ.

Vừa rồi đại nhân vì bảo hộ nàng, cắt đầu ngón tay mình, để nàng đặt ở trong miệng che giấu khí vị.

Đầu ngón tay đại nhân lạnh lẽo đến xương, trong đó lại có một loại vị Anh Đào khiến nàng muốn liếm thêm......

Khi đó xác thật dưới tình huống đại nhân không chú ý mà nàng đã dùng đầu lưỡi nho nhỏ liếm một chút.

Nghĩ tới chuyện này, mặt nàng trong chốc lát đã đỏ ửng ngượng ngùng.

Lại là câu mặc cô xử trí này, Mục Phỉ không có cách nào đành nhíu mày.

Thật sự bởi vì cô không có biện pháp xử trí Vưu Nhiên, cho nên mới nhíu mày.

Cô,

Với Vưu Nhiên,

Làm như thế nào cũng thấy luyến tiếc.

Cho nên, đơn giản cô không lại tiếp tục loại loại đề tài không có kết quả này, cũng không nhìn về phía tiểu chó săn nữa, mà trực tiếp để Ngôn Lôi an bài chỗ nghỉ ngơi, sau đó nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

Vưu Nhiên lẳng lặng nhìn sườn mặt Mục Phỉ đại nhân, biết được đối phương đại khái là hết giận, cũng hiểu đúng mực an tĩnh ngồi ở một bên, chờ đại nhân mở mắt ra, nguyện ý cùng nàng nói chuyện.

Ngôn Lôi thừa dịp trong thời gian Mục Phỉ nhắm mắt, đưa mắt về Vưu Nhiên hàng sau, ý bảo đối phương không cần quá lo lắng.

Vưu Nhiên gật gật đầu, cũng tiếp nhận công cụ Ngôn Lôi tiên sinh đưa cho nàng, lúc sau sẽ có tác dụng lấy lòng— một cây dù đen lớn.

Đại khái là đi khoảng mười lăm phút.

Nhóm người bọn đi vào một toà khách sạn gần đó.

Nơi này vẫn như cũ là gió kèm tuyết rơi, không trung xám xịt, trên đường càng là những người đi đường hung tợn.

"Chủ nhân, chúng ta tới rồi."

Khách sạn xa hoa này là bạn hợp tác của Mục Phỉ mở, tính an toàn cùng tính riêng tư tính đều làm rất tốt, thời điểm họ tới, sớm đã thông qua mà chuẩn bị các mặt.

Mục Phỉ mở con ngươi Kim Hạt Sắc, nhìn xuống đồng hồ.

Vốn là Ngôn Lôi sẽ nhường hành động mở cửa xe của mình lại cho mạt thân ảnh màu xám kia.

Cô cách nửa cửa xe, nhìn đến Vưu Nhiên mở dù, cung kính đứng ở bên cạnh mình, trong ánh mắt thì biểu lộ lấy lòng cùng chờ đợi.

Mục Phỉ lãnh mắt liếc Ngôn Lôi làm chuyện dư thừa một cái, nhưng cuối cùng cô vẫn xuống xe, Vưu Nhiên nháy mắt nhịn không được giơ khóe miệng lên, chống dù đen đi ở bên người đại nhân, yên lặng mà thay Mục Phỉ che chắn gió tuyết vốn có.

Tới trong phòng khách sạn, Mục Phỉ tháo xuống mũ cùng chỉnh lại áo ngoài của mình.

Vưu Nhiên phi thường có nhãn lực tự tay đi lên làm lấy, Mục Phỉ vốn muốn cự tuyệt vật nhỏ này ân cần như thế, nhưng bộ dáng đối phương mười phần muốn lấy lòng cô, nên sau khi Mục Phỉ nhìn cũng đành phải ngầm đồng ý.

"Đại nhân, ngài tham gia cả một đêm nhất định mệt nhọc, hiện tại ngài muốn nghỉ ngơi hay là"

Vưu Nhiên một bên thay đối phương sửa sang lại áo khoác, vuốt phẳng góc áo, một bên nhỏ giọng dò hỏi.

Mục Phỉ nhìn thân ảnh Vưu Nhiên từ lúc vừa đến liền bắt đầu bận rộn, cuối cùng vẫn phát ra âm thanh ngăn lại hành động đối phương muốn ở lại phòng mình.

"Không cần thu dọn."

Vưu Nhiên tạm dừng một chút, sau đó đem tốt áo ngoài sửa sang lại đặt ở phòng để quần áo, thong thả xoay người.

Giờ phút này trong phòng chỉ có Mục Phỉ cùng nàng, chỉ hai người.

Căn phòng này yên tĩnh, sạch sẽ, tựa hồ còn tản ra nhu hương trấn an thần kinh.

Chẳng qua, cũng không thể vỗ một hết nếp uốn giữa mày vị lạnh lùng bạc tình đối diện.

"Đại nhân, ta thật sự biết sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không ở dưới tình huống ngài không đồng ý......"

"Thân thể thế nào."

Mục Phỉ đi tới trước mặt Vưu Nhiên, trong ánh mắt toát ra ít tình cảm quan tâm, tuy rằng cô rất tức giận với hành vi sai lầm của tiểu gia hỏa không muốn sống này, nhưng khi nhìn đến Vưu Nhiên có thể xuất hiện ở trước mặt mình, đáy lòng lại có chút vui sướng khác thường, vật nhỏ cô vẫn luôn lo lắng giờ phút này thật khỏe mạnh mà xuất hiện ở trước mắt cô.

Vưu Nhiên theo bản năng bưng kín băng gạc quấn lấy cổ mình, sau đó cười nhạt lắc lắc đầu, "Ta đã không có việc gì, đại nhân."

Mục Phỉ cảm thấy hỏi Vưu Nhiên, thì câu trả lời của đối phương vĩnh viễn đều là loại khuôn mẫu này, cho nên đành phải tự mình ra tay.

"Tới gần chút nữa."

Mệnh lệnh lạnh băng như vậy, cùng với nhiệt độ đầu ngón tay đụng vào ngực mình, khiến trong lòng Vưu Nhiên run lên.

"Đại nhân ngài...... Ngài muốn kiểm tra thân thể ta sao......"

Con ngươi Mục Phỉ âm lãnh khơi mào nhìn Vưu Nhiên, Vưu Nhiên đành phải chất phác mà đứng thẳng thân thể, tùy ý Mục Phỉ cởi bỏ nút áo trước mặt mình.

Một cái, hai cái.

Cho đến quần áo nàng bị Mục Phỉ mở ra hết, chỉ còn lại những thứ che lấp chỗ ngượng ngùng.

Vưu Nhiên có thể cảm nhận được đầu ngón tay Mục Phỉ xẹt qua bên cạnh mấy miệng vết thương trên người mình.

Rõ ràng chỉ là hành vi kiểm tra bình thường, lại làm thân thể nàng cảm giác run rẩy không ngừng, nàng chống đẩy không được loại cảm giác nôn nóng này.

Bởi vì, giống như là ngọn lửa dục vọng hừng hực đang bị đại nhân đốt lên.

Thẳng đến nàng chịu không nổi loại ái muội lạnh băng kích thích này, nàng khống chế không được, cho nên nàng bắt lấy tay Mục Phỉ.

Đè thấp thanh âm, thong thả mở miệng nói, "Đại nhân, trên người ta đều là dấu vết của ngài."

Tay Mục Phỉ chỉ bị Vưu Nhiên nắm chặt, cô vẫn chưa ngẩng đầu nhìn đôi mắt Vưu Nhiên, cho nên coi không có nhận thấy được ánh mắt đối phương có bao nhiêu nóng bỏng.

Nội tâm cô giờ phút này vẫn là tương đối tự trách, những dấu vết đó đều là Nhiên "hành vi tà ác" đêm qua cô làm với Vưu, nhưng những vết thương đó hiển nhiên đã bắt đầu phai màu thành dấu vết nhàn nhạt, tốc độ phục hồi vượt qua người thường, phỏng chừng là hiệu quả chữa trị của Kiêu Lý đã lộ rõ, bằng không lấy thân thể con người phải tịnh dưỡng hơn tuần mới có thể như vậy.

"Đã khép lại, còn đau không?" Mục Phỉ hỏi, vẫn cứ đối với chuyện đêm qua cảm thấy xin lỗi.

"Đều đã khép lại, đương nhiên không đau, cho nên ta không ngại ngài lại lưu lại vết mới." Khoé miệng Vưu Nhiên ngậm hơi mang ý cười sủng nịch, nói lời nghiêm túc.

Mục Phỉ tức khắc giương mắt trừng mắt nhìn đối phương liếc một cái, "Hồ nháo." Quyết đoán rút về tay.

Bị đại nhân răn dạy một chút, Vưu Nhiên chỉ là vẫn duy trì trầm tĩnh ngả ngớn, nàng biết tâm tình của đại nhân đã tốt lên.

Nàng mặc quần áo mình vào thật tốt, sau đó đi đến bên cạnh Mục Phỉ, "Đại nhân, ta là nói thật, ngài muốn thì lúc nào cũng có thể."

"Vẻ mặt người bệnh trạng thì đừng nói lời tự đại." Mục Phỉ cảm thấy Vưu Nhiên quả thật cảm thấy trạng thái bản thân quá mức ổn, cô dừng lại ánh nhìn, không hề nhìn băng gạt bao vây cổ đối phương nữa.

Bởi vì, loại bộ dáng bị thương ốm yếu ngược lại càng dễ dàng kích thích thần kinh cô.

"Đó là bởi vì ta còn chưa có ăn cái gì, nếu ta ăn một ít, có lẽ liền sẽ khôi phục càng tốt." Vưu Nhiên cường điệu điểm mấu chốt.

"Ngươi đến bây giờ chưa ăn cơm?" Mục Phỉ tức khắc nâng mắt lên nhìn tiểu súc sinh không bớt lo.

Vưu Nhiên thừa dịp đối phương sắp lần thứ hai bị khơi mào lửa giận hết sức, đánh đòn phủ đầu, "Đại nhân, ngài còn thiếu ta một bữa đêm khuya, đêm đó ngài đữ đáp ứng ta."

Suy nghĩ của Mục Phỉ bị câu đêm đó của đối phương gợi ra tình cảnh hôm trước cô hút máu Vưu Nhiên.

"Cho nên, cho đến khi ngài thực hiện bữa khuya chưa làm đó, thì ta vẫn luôn chịu đựng đói khát ngao đến bây giờ." Mục Phỉ cảm thấy bản thân cô có phải thật sự thiếu giáo dục tình cảm cho Vưu Nhiên hay không, hành động của đối phương làm sao không thể dùng người logic bình thường đi phán xét như thế chứ.

Vưu Nhiên nhịn ý cười, đại khái có thể đoán được dưới đáy lòng Mục Phỉ giờ phút này chắc là đang hoài nghi có phải tinh thần nàng không bình thường hay không.

Nàng đành phải thẹn thùng mà kéo tay Mục Phỉ đại nhân qua, sau đó đặt ở trên bụng mình.

Ngay sau đó là một trận thanh âm đói khát từ bên trong truyền ra tới, bụng nàng thật là đói đến không ổn.

"Đại nhân, phải có trách nhiệm với Vưu Nhiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro