Chương 78: Ham muốn và sự tan vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu nói khi nảy mua sắm nhiều đến cả một cái phòng để quần áo cũng rất khó để hết, vậy hiện tại chỗ ăn giữa khu rừng tối cao cách điệu họ đi vào càng kinh hỉ hơn.

Vưu Nhiên ngồi ở trên ghế thoạt nhìn phi thường sang trọng, nội tâm vô cùng khẩn trương.

Một là bởi vì hoàn cảnh lịch sự tao nhã như vậy, hai là nàng đang đối diện người kia.

Ở bất luận thời điểm gì cũng đều đẹp giống như một tác phẩm được nhà nghệ thuật điêu khắc hoàn mỹ tuyệt lệ nhất.

Không dính khói lửa khí phàm tục.

Vĩnh viễn cao ngạo mà đứng ở nơi đó, tuyệt thế độc lập.

Đại nhân, vốn dĩ đã không phải người bình thường, là bầu trời cũng là người trong lòng nàng.

Nàng không nghĩ tới Mục Phỉ đại nhân thế nhưng chủ động mang theo nàng đi vào một nhà hàng cách điệu để thực hiện lời hứa hẹn nhất thời kia chỉ có nửa nói giỡn như thế.

Nói là vô tâm chi khẩu*, cũng khi không sẽ cho qua.

(*Không nghĩ nhiều đã nói, nói mà không có ý gì khác)

Nói thật, nàng vốn tưởng rằng Mục Phỉ tự mua cho nàng nhiều quần áo như vậy thì sau đó sẽ phái xe đưa nàng trở về khách sạn cũng hoặc là dẹp đường về dinh thự luôn.

"Muốn ăn cái gì, cũng có thể chọn."
Nữ sĩ xinh đẹp ngồi đối diện khẽ mở môi mỏng, ý bảo nàng có thể tùy ý chọn món.

Vưu Nhiên có chút ngượng ngùng mà kéo kéo đầu tóc hôm nay mới làm, nàng cứ cảm thấy chính mình uống nước chanh nhà hàng phục vụ cũng no rồi, bởi vì đại nhân quá mức đẹp mắt, cho dù là mặc một thân váy đen không nổi bật nhất.

"Đại nhân, vậy ta tùy ý chọn." Vưu Nhiên cười đáp lại chấp thuận đối phương, sau đó cùng người phục vụ bên cạnh nói mấy món mình chọn.

Bánh Anh Đào.
Bánh crepe huân quả mọng.
Nước uống Bloody Mary đỏ tươi.

Mục Phỉ nghe tiểu gia hỏa trước mắt chọn đồ ăn tựa hồ đều đang nhân nhượng khẩu vị của mình, rõ ràng cô cũng không phải rất thích đồ ăn con người, nhưng Vưu Nhiên vẫn là sẽ đem nàng trở thành cùng loại đặc tính với cô, nghĩ cho cô ăn được cái gì, Mục Phỉ hơi hơi phác hoạ khóe miệng.

"Chọn món chính ngươi thích ăn." Mục Phỉ nhắc nhở một tiếng.

Vưu Nhiên cười một cái, "Đại nhân, mấy món này đều là Vưu Nhiên thích ăn, vì bổ sung thể lực, ta phải ăn chút thịt."

Vì thế nàng lại chọn hai bò bít tết, hình như là món đặc biệt thu hút khách của nhà hàng này.

"Tiểu thư, xin hỏi ngài muốn bò bít tết bao nhiêu phần chín đây? Bởi vì bò bít tết của nhà hàng là chuyên chọn thịt sống trước eo của những con bò ở vùng đất vô cùng lạnh, chất thịt tươi ngon mang chút gân mỡ, cá nhân ta muốn đề cử chọn bốn bề áp chảo sáu phần chín, là vị tốt nhất."

Phục vụ ở một bên xin đợi một bên ghi lại các món ăn, một bên gật đầu lễ phép thuyết minh.

Vưu Nhiên nghe người phục vụ đề cử, nàng tưởng tượng đến lúc ở dinh thự, thầy Hán Thánh luôn buộc nàng ăn một ít thịt nửa sống nửa chính, dẫn tới dạ dày nàng hiện tại đã là dạ dày sắt.

Mà bây giờ nàng cũng dần dần thích ứng cái loại hương vị này, bất quá nếu nói ra thì có thể bị thầy đến Hán Thánh hắc ám làm lễ rửa tội, nàng đương nhiên là chọn bò bít tết bảy phần chín.

"Ta muốn bảy phần chín," sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mục Phỉ, "Đại nhân, ngài muốn mấy phần chín mới được nha?"

Mục Phỉ hạ lông mày, cô cũng không phải rất đói bụng, bởi vì đêm qua hút máu tiểu gia hỏa, hiện tại có thể xem như tinh lực cô cũng không tệ lắm.

Cô nhìn chỗ cổ Vưu Nhiên trắng nõn đang băng gạc, đột nhiên trong lòng lộp bộp một chút, rõ ràng đã không ngửi được vị máu câu người kia, nhưng cô vẫn là có chút chưa đã thèm.

Hương vị độc nhất thuộc về Vưu Nhiên.

Mục Phỉ cảm thấy lực tự kiềm chế bản thân tự lấy làm tự hào tựa hồ đang hiện ra xu thế lùi lại, vì thế cô đơn giản chỉ liếc qua, không nhìn cổ chim nhỏ nữa.

Vưu Nhiên chính là chim nhỏ ríu rít.

"Ta không đói bụng." Mục Phỉ nói.

Trong giọng nói của Vưu Nhiên mang theo chút mềm mại, nàng hy vọng đại nhân có thể cùng nàng cùng nhau ăn, mà không phải cái gì cũng không ăn, ngồi chờ nàng.

Cho nên nàng mới tận khả năng chọn ra điểm tâm giống Anh Đào ngày thường Mục Phỉ yêu thích để ăn.

Bất quá cảm giác đại nhân tựa hồ thiếu chút hứng thú.

"Vậy phiền toái liền chọn một phần bò bít tết đi, sau đó đổi phần đó thành một phần chín nha." Vưu Nhiên ngẩng đầu báo cho người phục vụ đang chờ.

Người phục vụ có điểm không thể tin được, nàng phi thường không xác định mà hỏi lại một lần, "Cái kia...... Tiểu thư, ngài xác định muốn một phần chín sao?" Nói thật, khách hàng tới trong nhà hàng còn không có vị nào chọn thịt bò cắt áp chảo một phần chín, bởi vì loại thịt bò này trừ giá trị nấu nướng thì vị sẽ hạ thấp xuống cái bậc.

Vưu Nhiên mỉm cười gật gật đầu, tỏ vẻ liền chọn loại độ chín này.

"Tốt, ngài chờ một lát."

Cuối cùng sau khi người phục vụ xác định mãi, liền cung kính mà lấy thực đơn đi phân phó sau bếp.

Hai vị này chính là khách quý, phải đối đãi thật tốt mới được.

Đây là lão bản nhà hàng cố ý giao phó.

Mục Phỉ nhìn người phục vụ rời đi, mới mở miệng đặt câu hỏi, "Vì sao đổi thành một phần chín."

Cô nhớ rõ lúc tiểu chó săn ở dinh thự, luôn là bị lão gia hỏa Hán Thánh ép ăn một ít đồ ăn hắc ám nửa sống nửa chín, đã từng cùng Đại Dì oán giận chuyện này.

Như thế nào hiện tại có hứng thú ăn bò bít tết một phần chín.

Vưu Nhiên ôn nhu mà nhìn phía Mục Phỉ đại nhân trì độn, "Bởi vì một phần chín thì đại nhân ngài cũng sẽ ăn một chút, Vưu Nhiên muốn cùng ngài ăn với nhau."

Mục Phỉ rõ ràng sửng sốt, tiểu gia hỏa này thật đúng là làm cái gì cũng nghĩ đến cô.

"Sao ngươi biết ta sẽ ăn."

"Đại nhân, ngài đã quên ta vẫn luôn ở phòng bếp hỗ trợ sao, nói thực ra ta chính là đầu bếp thứ hai của dinh thự, thói quen ăn uống của đại nhân thì Vưu Nhiên cũng hơi chút...... Hiểu một chút như vậy ~" Vưu Nhiên nói cuối cùng có điểm đắc ý mà giơ chóp mũi lên.

Mục Phỉ uống một ngụm hồng trà còn tính ưu tú, khóe miệng gợi lên một tia độ cong, đôi mắt Kim Hạt Sắc lưu chuyển như có màu sắc trêu đùa.

"Nga, vậy ngươi cảm thấy ta còn thích ăn cái gì." Mục Phỉ hỏi.

Vưu Nhiên cái thứ nhất trả lời, "Là Anh Đào."

"Còn có." Mục Phỉ nổi lên hàm dưới tiếp tục hỏi.

"Máu trâu đực."

"Nói tiếp."

"Quả mọng an ca tư cùng đường liêu tô dương huyết thuần chủng chế thành." Vưu Nhiên đáp đến thành thạo.

Mục Phỉ cười một cái, cư nhiên cả cái này cũng biết.

Cô gật đầu ý bảo Vưu Nhiên tiếp tục nói tiếp.

Thẳng đến Vưu Nhiên gần như đem đồ ăn ngày thường Mục Phỉ đại nhân yêu thích nói hết, Mục Phỉ vẫn cứ không có để nàng kết thúc đề tài.

Đương nhiên, ngay từ đầu đại nhân là nghiêm túc hỏi nàng.

Hiện tại trực tiếp biến thành đùa bỡn tiểu chó săn là nàng.

Vưu Nhiên phản ứng lại đây, bất quá nàng cũng vui khi nhìn đến Mục Phỉ đại nhân ít khi đùa giỡn với nàng có thể không có kích thích mà tự động "Đùa bỡn" nàng như thế.

"Đại nhân nhắc bài chút đi." Vưu Nhiên nhấp ý cười, hỏi Mục Phỉ.

Trên mặt Mục Phỉ thậm chí treo chút ngạo mạn, nếu bị Ngôn Lôi bọn họ nhìn đến một người già hơn bảy trăm tuổi khi dễ một bé con gái mới vừa thành niên, mặt Mục Phỉ không biết để đâu.

"Ngươi không phải rất thông minh sao, tự mình nghĩ." Mục Phỉ nổi lên tính chơi đùa, kỳ thật cô cũng không biết cô còn thích cái gì, bởi vì xác thật tiểu gia hỏa hiểu rõ khẩu vị của cô như lòng bàn tay.

Nếu cũng bị đại nhân ra đề như vậy, Vưu Nhiên đành phải nói ra đáp án nàng nghĩ trong lòng, tuy rằng này có khả năng sẽ bị đại nhân răn dạy, nhưng không sao.

"Vậy Vưu Nhiên suy đoán, đại nhân còn thích...... Ăn ta."

Giọng nói rơi xuống, nàng dùng đầu ngón tay chọc chọc băng gạc quấn quanh cổ mình, sau đó nhìn phía người trong lòng nàng.

Mục Phỉ nghe tiểu chó săn không biết lễ nghĩa trả lời như vậy, giống như đã bị chọc trúng tâm tư, hai tai đột nhiên đỏ lên.

Cô lập tức trách cứ đối phương, "Ngươi hiện tại càng ngày càng" không biết lớn nhỏ.

Chẳng qua, khéo léo hơn chính là, hai vị phục vụ một trước một sau đã bưng mâm đồ ăn tinh xảo đi tới bên này chỗ họ.

"Thưa ngài, quấy rầy một chút, đây là những món ngài chọn."

Theo thanh âm người phục vụ mềm nhẹ vang lên, Mục Phỉ không thể không thu hồi sắc mặt lãnh khốc, bằng không cái tay người phục vụ trẻ tuổi này bưng mâm đồ ăn này cũng phải phát rung.

Vưu Nhiên nhìn ra lời mình nói cư nhiên có thể làm đại nhân phản ứng lớn như thế, nếu không phải người phục vụ kịp thời đã đến chính mình giờ phút này có phải phải bị Mục Phỉ kéo qua đánh một cái rồi hay không?

Vưu Nhiên nghĩ tới cảnh tượng khi còn nhỏ bị Mục Phỉ lôi kéo sau cổ ném văng ra ngoài, rõ ràng rất đáng thương, lại rất buồn cười.

Từ nhỏ nàng đã thích dính bên người vị đại nhân vô tình này, rõ ràng biết đối phương rất có khả năng sẽ tức giận, nhưng nàng thích dính đó.

"Ngươi còn dám cười." Mục Phỉ hỏi, ánh mắt dừng ở trên bánh Anh Đào đỏ tươi kia, cô có chút muốn cho tiểu chó săn nói hươu nói vượn này chôn mặt trên cái bánh đó.

Vưu Nhiên lập tức lắc đầu, ở chung lâu như vậy, nàng đã hiểu được khi nào nên thu khi nào nên phóng.

"Đại nhân, chủ yếu là ngài đang khó xử Vưu Nhiên, ta thật không biết, nên nói giỡn với ngài."

Vưu Nhiên lộ ra tươi cười thiên sứ xán lạn nhất, bộ dáng nàng phúc hậu và vô hại, làm Mục Phỉ lại lần nữa không trách móc nặng nề xuống.

Mục Phỉ hạ lông mày, không lên tiếng.

Vưu Nhiên biết tính tình đại nhân này giống như bão tuyết, tới cũng nhanh, đi cũng lẹ.

Vì thế nàng cầm lấy dao nĩa, nhìn bò bít tết hoàn mỹ có chút máu chảy đầm đìa.

Nàng nói với người phụ vụ cần một cái dĩa nhỏ, sau đó phi thường nhanh chóng tinh chuẩn mà cắt lòng trắng trứng mang theo máu, nàng cắt thành hình dạng nhỏ như nhau, dễ nhấm nuốt.

Không thể không nói, kỹ thuật cắt của Vưu Nhiên rất lợi hại, quả nhiên là ở dưới bồi dưỡng của Hán Thánh mà.

Mục Phỉ nhìn một loạt cử động của đối phương, không đoán ra bước tiếp theo tiểu chó săn muốn làm gì.

Chỉ thấy sau khi Vưu Nhiên cắt xong, liền đẩy ra bên cạnh rồi lấy dĩa nhỏ không phải bò bít tết tinh xảo giữ lại.

Nàng tinh xảo cắt phần bò bít tết cắt kia rồi đẩy đến trước mặt Mục Phỉ.

"Đại nhân, ngài nếm thử."

Mục Phỉ nhìn tiểu gia hỏa thế nhưng đem phần của bản thân người koa đưa cho cô, nhịn không được nhoẻn miệng cười.

"Ngươi đây là đanh lấy lòng ta."

"Nếu lấy lòng có hiệu quả vậy thì Vưu Nhiên vẫn luôn muốn lấy lòng ngài."

Mục Phỉ chỉ liếc nhìn tiểu gia hỏa một cái, lấy dao nĩa trong tay đối phương qua.

Mấy năm nay cô gặp qua muôn người muốn lấy lòng cô, muôn hình muôn vẻ, đều là bởi vì có thể có lợi.

Cô rất chán ghét mấy người đó.

Chẳng qua, với Vưu Nhiên, tiểu chó săn của cô mà nói, thật ra cô lại phi thường vui vẻ tiếp thu đối phương cố ý lấy lòng mình.

Biểu tình Mục Phỉ ôn nhu nhiều một ít, cô dùng nĩa lấy một khối đồ ăn nhỏ hoàn mỹ bỏ vào trong miệng, mang theo một chút hương khí rau xanh, cùng với mùi máu tươi nhàn nhạt còn có gia vị tốt nhất hỗ trợ, cảm giác cũng không tệ lắm.

"Ăn ngon không? Đại nhân."

Mục Phỉ đành phải gật gật đầu, tỏ vẻ cũng không tệ lắm, nhà hàng này cũng đủ chất lượng.

Vưu Nhiên lúc này mới cầm lấy dao nĩa trước mặt mình ăn dĩa đồ ăn của bản thân, tuy rằng cho vào miệng là mang theo mùi tanh của máu, nhưng nàng cảm thấy phi thường ngọt ngào.

Thẳng đến cơm trưa kết thúc, mưa phùn hỗn loạn ngoài phòng cùng tuyết xám vẫn không ngừng.

Bên ngoài có tiếng còi xe, nơi này xem như mảnh đất trung tâm ở rừng, mặc dù là bên ngoài âm vài độ nhưng người đi đường cũng rất nhiều.

Vào lúc Mục Phỉ ra ngoài nhà hàng Vưu Nhiên liền giơ lên dù đen thay đối phương che đậy gió lạnh.

"Đại nhân, ta cảm thấy ngài ăn quá ít, tiệc tối hôm nay ngài khẳng định cũng sẽ không ăn cái gì, ngài phải lấp đầy bụng mới được."

Họ ra khỏi nhà hàng, cho dù cái gì cũng không làm cũng có thể trở thành phong cảnh thời thượng phồn hoa nhất trên đường phố đẹp đẽ.

Khu rừng này có tên gọi khác biệt còn lại là "Phát hiện hồng bảo thạch* nổi tiếng nhất".

(*Đá quý đỏ)

Toà này là nơi thời thượng, tinh thăm các nơi trên thế giới đều ẩn núp ở chỗ này để nguyện ý tới tìm kiếm hồng bảo thạch lóa mắt.

Thậm chí nơi này còn được xưng là cái khu Tư Chịu Đạt* thứ hai.

(*Khu thứ nhất là của minh tinh)

"Sao ngươi biết đêm nay ta có dạ tiệc?" Mục Phỉ hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Nhiên.

Vưu Nhiên phát hiện chính mình lộ tẩy, đành phải thành thành thật thật trả lời, "Ta hỏi Ngôn Lôi tiên sinh."

"Thật ra cái gì hắn cũng nói cùng ngươi." Mục Phỉ liếc một Ngôn Lôi bên làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, ngay sau đó điện thoại cô vang lên, thấy được chuỗi dãy số kia trên màn hình, nghĩ nghĩ xong vẫn đến một bên nhận điện thoại.

Vưu Nhiên vốn định nhắc nhở đại nhân có thể đi vào bên trong xe trước để nghe điện thoại, bên ngoài còn mưa nhỏ lác đác lưa thưa.

Chẳng qua đã bị Ngôn Lôi ngăn lại, ý bảo Vưu Nhiên cùng hắn cứ ở đây chờ là được.

Vưu Nhiên đành phải giơ dù đen, đứng ở dưới đèn giống thánh mẫu.

Nàng là một thân váy dài đỏ đến gối, trên vai có áo choàng da, tóc dài màu đen cùng đỏ trắng đan xen, có vẻ bắt mắt lại thần bí, huống chi bộ dạng đối phương thanh thuần lại thoát tục, một mình đứng thẳng tắp ở dưới đèn đường trông thật xa cách. Ở trong mưa này, có một loại cảm giác hư ảo không thực tế.

Răng rắc ——

Không có người phát hiện, bộ dáng nữ tử giơ dù đen nhón chân mong chờ đã bị chụp lại ở trong máy ảnh.

***

Buổi chiều lúc 4 giờ 20 phút

Vưu Nhiên ngồi ở trên sô pha trong phòng, nhìn Mục Phỉ đại nhân từ phòng chứa quần áo đi ra, đại nhân thật đúng là thích màu đen, màu tím thâm trầm như vậy.

Nhưng váy thần bí chỉ hơi lộ ra, đã rất có thể hấp dẫn nàng, làm trái tim nàng đặt hết ở trên người Mục Phỉ.

Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ đại nhân thay quần áo cùng bao tay lụa, sau đó sửa sang lại mũ, chuẩn bị xuất phát.

Xem ra, đại nhân thật sự không chuẩn bị dẫn nàng đi.

"Không thương lượng, vật nhỏ." Không cần nói, thì Mục Phỉ cũng có thể nhìn đến ánh mắt Vưu Nhiên kia dính ở trên người mình, nên cô lạnh nhạt báo cho đối phương.

Vưu Nhiên hạ bả vai xuống, "Đại nhân, ta sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không chạy loạn, càng sẽ không đi hoàng gia tìm ngài, ta cũng biết lợi và hại."

Mục Phỉ kéo kéo trói buộc ở trên cổ áo, động tác càng câu người đến cực hạn.

Vưu Nhiên điên cuồng nháy mắt, bảo trì bình tĩnh.

"Ta tin tưởng ngươi không ngốc, nếu ngươi cảm thấy bản thân không làm được, hiện tại ta để cho tài xế trục xuất ngươi về dinh thự, chọn một cái." Mục Phỉ xác nhận một lần cuối, vật nhỏ ngàn dặm xa xôi tới tìm cô thật sự có thể ngoan ngoãn nghe lời không.

Vưu Nhiên giương mắt nhìn Mục Phỉ chăm chú, dưới đáy lòng nàng thầm hạ quyết tâm: Một ngày nào đó, nàng sẽ có tư cách cùng Mục Phỉ tham dự bất kỳ trường hợp gì.

Cho nên, trước lúc đó nàng sẽ nỗ lực ngoan ngoãn nghe lời.

"Đại nhân, ta thề, lần này ta sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ngài trở về, hết thảy đều nghe ngài, cho nên đừng đuổi ta về." ánh mắt Vưu Nhiên chân thành tha thiết mà bảo đảm, nàng biết, chuyện hiện tại nên làm chính là ngoan ngoãn chờ Mục Phỉ trở về.

Mục Phỉ nhìn nàng vài giây sau, nhìn ra Vưu Nhiên thật tình lập tức cùng Ngôn  Lôi cùng rời đi.

Bọn họ ngồi trên chiếc xe hơi màu đen, thẳng đến gió xám đem chiếc xe kia che giấu ở trên đường phố mà rốt cuộc nhìn không thấy nữa thì Vưu Nhiên mới thu hồi tầm mắt.

Lên đường bình an, sớm một chút trở về nha, đại nhân.

Cái từ "Chờ đợi" này, nàng lại quá quen thuộc.

Nàng đã từng đợi đại nhân một năm rưỡi, mới gặp được thân ảnh đó.

Cho nên, nàng ngồi yên ở trên sô pha khách sạn, thanh âm trong TV cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ thật ra lại làm nàng có vẻ không phải tịch mịch đáng thương như vậy.

Khi nàng lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ trên tường, phát hiện bản thân nàng thế nhưng cứ ngồi trên sô pha như vậy ba tiếng đồng hồ.

Chương trình trong TV đã là không phải lúc ban đầu, sớm đã đổi thành phim bộ tiếp theo.

"8 giờ......"

Miệng nàng nói thầm một tiếng, sau đó muốn đứng dậy, không nghĩ tới động tác cứng còng sắp khiến nàng hít thở không thông.

Nàng cô đơn giống như là một kẻ đáng thương, Vưu Nhiên có chút tự giễu rồi đứng lên, nàng nhìn ánh trăng sáng trắng ngoài cửa sổ, cùng với đèn đường sớm đã sáng lên từng hàng lộng lẫy.

Không biết mấy đèn nhỏ trên đường có đem tưởng niệm của mình gửi đến đại nhân hay không.

Hạt mưa cũng nhỏ.

Như vậy đại nhân trở về sẽ thuận tiện hơn một ít.

Vưu Nhiên đem phòng vốn là khiết tịnh nhu mỹ dọn dẹp đến hình thức càng thêm thích hợp cho Mục Phỉ đại nhân nghỉ ngơi, nàng như bình thường cứ ở trong phòng ngồi xuống rồi lại đứng lên, chuyển TV, sau đó lại lẳng lặng đứng ở bên cửa sổ, yên lặng nhìn chăm chú khu rừng ban đêm.

Thậm chí nàng có thể thấy mông lung có một ít tình nhân dựa vào nhau đi công khai ở bên dưới, họ vừa nói vừa cười, khiến nàng hâm mộ.

Khi nào thì nàng cùng Mục Phỉ đại nhân cũng có thể thân mật như vậy đây.

Ban đêm như vậy, nàng cô đơn một mình ở trong phòng lầu 5, chờ đợi tín hiệu mỏng manh Mục Phỉ trở về.

Cứ như vậy, nàng một mình đứng ở cửa sổ thật lâu, lâu đến nàng sợ hãi đại nhân có phải gặp nguy hiểm gì hay không.

Vưu Nhiên khẽ nhíu mày, nội tâm đã mở ra nôn nóng bất an lan tràn, nhưng nàng nghĩ đến yêu cầu của đối phương, ngoan ngoãn chờ đại nhân trở về, cái đó như là nhiếp chú vô hình vây quanh nàng.

Cho đến khoảnh khắc nàng ở cách cửa sổ thấy được chiếc xe quen thuộc nhất, mà người kia từ chiếc xe kia xuống dưới.

Là đại nhân của nàng!

Cả người Vưu Nhiên từ suy sụp nháy mắt chuyển thành hưng phấn cực hạn nhất.

Nàng kéo cửa sổ che đậy mưa gió, vừa muốn phát ra thanh âm lớn nhất kêu đại nhân. Chẳng qua lại rõ ràng thấy được thân ảnh một người khác.

"Mục Phỉ, ngươi suy xét thế nào."

Sau khi Mục Phỉ xuống xe, phía sau cô cũng có một chiếc xe khác cũng ngừng ở ven đường, bước từ trên xe xuống dưới chính là người thừa kế tương lai của gia tộc Khảm Bá.

Khảm Bá Từ.

Người hầu bên cạnh vì người này chống ô che mưa, Khảm Bá Từ một mình tiếp được cái dù kia, ý bảo tự mình đi người đi cứ rời khỏi trước, ngay sau đó ven đường cũng chỉ dư lại cô ta cùng Mục Phỉ.

Nàng cũng biết, Mục Phỉ không muốn những người khác nghe họ đối thoại, nên cũng đồng dạng để quản gia cùng người khác đi khỏi.

"Khảm Bá quý công, ta cũng không có suy xét qua đề nghị không thành thục kia." Dưới đèn đường, hai thân ảnh màu đen cô tịch đón gió lạnh, cùng đối thoại.

"Đề nghị không thành thục?" Khảm Bá Từ nghe Mục Phỉ vẫn cứ cùng mình xưng hô xa cách, đôi mắt kim xám hiện lên một tia không kiên nhẫn, cô ấy thu hồi dù của mình, đi tới cách Mục Phỉ gần 5m.

"Dạ tiệc hôm nay, đại công phi thường xem trọng ta cùng ngươi, ta từng hướng hoàng gia tiến cử ngươi, tất cả chuyện ta làm đều là vì ngươi cùng gia tộc của ngươi, ta nghĩ nếu cha ngươi có thể thức tỉnh thì nhất định sẽ cảm thấy nếu ngươi nghe ta, thì không có sai."

"Mục Phỉ ta chỉ là một người làm ăn, đối với quyền lợi không có hứng thú, gia tộc của ta cũng không sẽ bởi vì ta tự do với hoàng gia mà ngã xuống ngoài thương trường, ta không cần những cái đó." Mục Phỉ lãnh đạm đáp lại Khảm Bá Từ, đối phương hiện tại đã là đại công hồng nhân của hoàng gia Tái Lâm, dạ tiệc hôm nay Tái Lâm đại công chủ động nhắc tới vấn đề liên hôn gia tộc đã từng của cô cùng Khảm Bá Từ.

Người phụ nữ Khảm Bá Từ này ỷ vào hoàng gia lại tạo áp lực cho cô.

"Ngươi rõ ràng biết ta không phải chỉ có ý này, Mục Phỉ" Khảm Bá Từ đột nhiên thoáng hiện đến trước mặt Mục Phỉ, cô ấy nhìn chăm chú mặt đối phương, "Hai người chúng ta ở bên nhau là chuyện tất cả mọi người tương đối chờ đợi. Đối với ngươi, đối với gia tộc ngươi, đối với tâm cha mẹ ngươi càng là như thế, ta có thể đáp ứng tất cả yêu cầu của ngươi."

Mục Phỉ nháy mắt ngẩng đầu, đôi mắt Kim Hạt Sắc tràn ngập phẫn nộ.

"Chẳng lẽ ta nói không phải sao? Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi rất thông minh, ta cũng vẫn luôn thưởng thức ngươi thông minh. Chính ngươi ngẫm lại đi, một người trên lưng đeo nhiều như vậy, toàn bộ vinh quang gia tộc, nhưng phía sau ngươi lại không có một bóng dáng."

Khảm Bá Từ thật sự biết được những đau đớn ở đáy lòng Mục Phỉ, mấy năm nay cô ấy không đi tìm cô, cũng chính là cho đối phương thời gian suy xét những việc này, chẳng qua câu trả lời của Mục Phỉ hiển nhân khiến cô ấy thật thất vọng.

Cô ấy nhìn ra tới nữ chủ nhân Mục phủ khắc ra vẻ trầm ổn dựng thẳng lên gai nhọn toàn thân ở đáy lòng vẫn khát vọng tình cảm, chẳng qua cô ấy cũng không thể quá mức kích thích đối phương.

"Không có một bóng người cảm giác không dễ chịu nhỉ?" Khảm Bá Từ ôn nhu vươn tay, Mục Phỉ trước mắt so với cô ấy nhỏ hơn thật nhiều, cho dù một mình đảm đương gia tộc thế nào thì nội tâm vẫn suy nghĩ tình cảm, cô ấy muốn đem hy vọng vốn có của đối phương hủy diệt mất mới có thể làm hoa hồng này tự thân đi vào chỗ cô ấy.

"Em biết mà, tôi yêu em. Tuy rằng hiện tại phía sau em không có ai dựa vào, nhưng tôi có thể cho em những gì em muốn, cho nên không cần kháng cự tôi." Cô ấy nói từng câu từng chữ ra, như là niệm thuật mê hoặc nhân tâm chui vào màng tai người nghe.

Ở dưới mưa phùn ban đêm, cô ấy vươn tay lạnh băng, lời nói có thể khiến phòng tuyến yếu ớt nhất ở đáy lòng cô dưới tình huống này lâm vào khốn cảnh không cách nào cựa quậy.

Cho dù cô ấy đã nhìn ra Mục Phỉ có bao nhiêu không muốn bị bản thân cô ấy đụng vào, nhưng cô ấy vẫn cứ không màng ý nguyện của đối phương mà gắt gao nắm chặt tay Mục Phỉ, sau đó cô ấy muốn thuận thế hôn lên môi đóa hoa hồng này.

Mà ở trong nháy mắt kia ——

Đèn đường vốn có đã bị một cổ oán niệm mạnh mẽ làm vỡ nát.

Cơ hồ là cả tòa khu rừng, chỉ vài giây toàn bộ lâm vào bóng đêm chết chóc.

Bầu trời liên tiếp phát ra tiếng cảnh báo sơ tán khẩn cấp.

Cúp điện quỷ dị như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy, Khảm Bá Từ có chút buồn cười mà buông lỏng nắm tay đối với Mục Phỉ, bởi vì cô ấy đột nhiên cảm nhận được một cổ hơi thở cực kỳ sát ý thổi quét đến.

Cô ấy không thể không lui về phía sau một bước, trơ mắt nhìn hoa hồng nhỏ bị bóng dáng đột nhiên buông xuống ở trong bóng tối kia kéo đến phía sau.

Mưa xám vẫn luôn rơi xuống, điện của cả tòa khu vực tê liệt dẫn tới trên đường đen nhánh, chỉ có một ánh trăng mỏng manh rách nát mơ hồ mà chiếu thân ảnh người kia.

Nàng gắt gao từ phía sau ôm Mục Phỉ ở trong lòng ngực, tóc dài màu đen che đi mặt nàng, cho đến khi nàng cảm nhận được người trong lòng ngực khôi phục ý thức vốn có thì nàng mới áp chế thô bạo đầy người xuống.

Mưa to tầm tả rớt xuống, nàng vươn tay chắn trên mặt Mục Phỉ, vì đối phương che gió chắn mưa không ngừng hạ xuống, không cho người phụ nữ kia nhìn đến bộ dáng yếu ớt của đại nhân mình.

Nàng tựa ở bên tai Mục Phỉ, một lần một lần khàn khàn nói ra.

"Đại nhân, ngài còn có ta, phía sau ngài còn có ta, ta vĩnh viễn sẽ ở phía sau ngài bảo hộ ngài, vĩnh viễn đều ở phía sau ngài......"

——
-Các món tiểu Vưu gọi đỏ choé luôn mọi người ạ :))
Bánh crepe huân quả mọng.

Bánh Cherry

Blood Marry

Steak là tượng trưng hoy vì có ai ăn một phần chín như tiểu Vưu :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro