Chương 9: Đầy mặt thẹn thùng đỏ bừng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mục Phỉ lãnh đạm nhìn thoáng qua Doãn Tư Lê, nếu không phải biết đối phương luôn nói chuyện không đâu như vậy, khẳng định cô sẽ làm Doãn Tư Lê ăn chút đau khổ.

Mục Phỉ không thích Doãn Tư Lê phỏng đoán nội tâm cô như vậy.

Tuy rằng, cô cũng có thể dễ như trở bàn tay thông qua chạm vào mà có được suy nghĩ của bất luận người nào, nhưng chút ý tứ này cũng không có.

Sóng suy nghĩ chảy xuôi phức tạp, hắc ám tràn ngập dục niệm bành trướng.

Chỉ có nữ hài kia, xem như là đã lâu như vậy tới nay mới thấy được, tâm hồn thuần khiết nhất.

Không có bị tổn hại nào, không bị giam cầm, tuy rằng là một đứa nhỏ con người cô nhìn không chớp mắt , nhưng xác thật không làm cô sinh ra một chút chán ghét nào.

Phải biết rằng, cô vẫn luôn không có hảo cảm từ trong xương cốt với con người.

"Ngày mai tôi sẽ đi xa nhà, đi trang viên Tư Triều." Mục Phỉ nói.

Đôi mắt kim sắc của Doãn Tư Lê lập loè một chút, không rõ thâm ý của Mục Phỉ.

"Nếu có thời gian, buổi tối nhớ rõ tới quan tâm dinh thự tôi." Mục Phỉ vừa chuyển chuyện, nói ra từng câu từng chữ.

Doãn Tư Lê lập tức lắc đầu, "Đêm mai tôi phải đi vùng ngoại thành, có chút việc khó cần xử lý, phỏng chừng sẽ không trở lại kịp, lại nói sao cậu lại muốn tôi tới chăm sóc dinh thự cậu chứ, đây chính là nơi tư nhân của cậu."

Mục Phỉ trầm mặc trong chốc lát, nói: "Dinh thự có thêm một con người, nữ chủ nhân không ở nhà, khó tránh khỏi sẽ có chút chuyện liệu không kịp, quản sự Ngôn Lôi phải theo tôi đến chỗ kia."

"Cậu cũng không phải lo lắng người hầu của cậu không khống chế được dục vọng, họ lại không có lá gan kia." Doãn Tư Lê vẫn tương đối tán dương người hầu trung thực của nhà Mục Phỉ, ít nhất vị Đại Dì kia tương đối có thủ đoạn.

Mục Phỉ chỉ là nghĩ đến một ít tin tức gần đây thu được, một ít huyết tộc "Lưu lạc" tham mị lực từng xuất hiện qua ở vùng đường đen biên cương gần chỗ các cô, những người đó hành sự quỷ dị, cũng không thể phỏng đoán tâm tư họ định làm cái gì, rất có khả năng là sứ giả gia tộc Khảm Bá thuê.

Truyền thống Mục gia từ trước đến nay cũng không có đam mê nuôi dưỡng con người làm túi máu, cho nên dinh thự đã rất nhiều năm không có xuất hiện qua dấu hiệu của con người.

Đột nhiên có thêm một người, bị gia tộc khác biết được cũng không có gì, ngoại giới nhiều nhất sẽ nói thói quen cô thay đổi mà thôi.

Chẳng qua nếu như bị gia tộc Khảm Bá bệnh điên cuồng theo đuổi cô nữ nhân biến thái Khảm Bá Từ biết, đối phương nhất định là sẽ tìm lấy cớ tiến đến "Thăm hỏi".

Vậy sẽ làm cô thật đau đầu.

"Hẳn là cậu có nhẫn che giấu khí vị, tôi nhớ rõ lúc trước cậu từng tặng cho vị tiểu thư con người của cậu một cái." Mục Phỉ hơi hơi gợi lên môi đỏ, không cho miệng lưỡi cự tuyệt.

Ý cô bảo Doãn Tư Lê có thể tận lực không cần hỏi đến, chỉ cần đối phương không nói lời nói, cái gì cũng vui vẻ rồi.

Rất hiển nhiên, Doãn Tư Lê không phải loại gia hoả thiện tra.

"Đó cũng là chuyện hơn trăm năm trước, không đúng, tôi như thế nào sẽ có đồ vật kỳ kỳ quái quái như vậy chứ! Che giấu khí vị con người những việc này chính mạo hiểm rất lớn, đó chính là vật Tát Già lão thái bà nghiên cứu chế tạo ra nó rất hiếm, tôi còn có thể dễ có được một cách dễ như trở bàn tay hay sao?"

Doãn Tư Lê mang theo làn điệu âm dương quái dị, thật thần kỳ mà từ đầu ngón tay dần hiện ra một chiếc nhẫn ám màu đen.

Đôi mắt kim sắc xinh đẹp cười nhìn Mục Phỉ, mà chậm một giây nhẫn khắc ám văn trên đầu ngón tay kia lập tức biến mất, chuẩn xác mà nói đã dừng ở trong lòng bàn tay Mục Phỉ.

"Hành vi cậu như vậy không khác biệt với cướp lắm." Doãn Tư Lê hơi hơi nhíu mày, chỉ trích phương thức cướp đoạt thô lỗ của đối phương.

Mục Phỉ hừ cười một tiếng, "Nhớ công này của cậu." Sau đó giơ nhẫn lập loè lưu màu sắc lại rất mau đã khôi phục thành nhẫn bình thường, nhìn rồi lại xem.

Cô vẫn luôn rất tò mò, Doãn Tư Lê như thế nào luôn là sẽ từ ám thị kia có được hàng cấm cổ quái hiếm lạ như vậy.

Nói thật, loại nhẫn phụ trợ có chú ngữ cấm thuật theo lời đồn đãi chính là sản vật vào mấy trăm năm trước do nữ vu xúc phạm thần linh lưu lại, vốn nên tiêu hủy, lại bị tộc Tát Già bảo tồn tới nay, nhưng luôn là sẽ có các loại trộm cướp nguy hiểm giả mạo đại giới tìm kiếm những vật không nên tồn tại trên thế giới.

Cô sẽ không hỏi Doãn Tư Lê như thế nào có được, bởi vì tựa hồ cô thật sự muốn vật nhỏ này, có khả năng là về sau sẽ dùng đếm.

"Nhẫn này cần máu giữa ngực (huyết tâm) của huyết tộc thuần chủng, huống chi cũng không phải đồ mà con người có thể đeo, nói là bên trong có vật ám, lại còn có sẽ nhận chủ, cậu muốn cho tiểu đồ ngốc của cậu đeo?" Doãn Tư Lê tương đối tò mò tâm tư Mục Phỉ.

Nếu chỉ là muốn cho đối phương bình thường ở phủ đệ hầu hạ cô, cũng không tất yếu làm lớn chuyện, nếu là còn cho cái tiểu gia hỏa kia mang lên loại nhẫn hiếm có này, như là kiểu——

Bảo hộ tiểu nữ hài an toàn.

Mục Phỉ liếc mắt nhìn Doãn Tư Lê một cái, cũng không có đáp lại.

Mà là cất nhẫn vào trong tay, "Tạm thời trước để cho ta bảo quản, ngươi hiện tại cũng không cần cái này."

"Nói cách khác, hôm nay tôi tới vừa khéo bị cậu biết được có nhẫn này, hay là chính là cậu muốn nhẫn của tôi mới để tôi đến thăm dinh thự cậu, đúng không, Mục Phỉ quý công." Doãn Tư Lê mang khăn màu trắng che mặt lên, thực hiển nhiên, nàng biết Mục Phỉ gia hỏa này là đã có được đồ cô cần lập tức muốn tiễn khách.

Mục Phỉ nhắm mắt lại rất nhỏ, hơi hơi gợi lên môi đỏ, Doãn Tư Lê gia hỏa này luôn thích cân nhắc tâm tư người khác.

"Quen biết nhiều năm như vậy, tôi là nghĩ cái gì, không phải cậu rõ ràng sao." Mục Phỉ nói xong mang lên gọng kính viền vàng, cúi đầu nhìn xuống tư liệu báo cáo.

Doãn Tư Lê cười một tiếng, trêu chọc, "Chính là bởi vì rõ ràng, cho nên mới cảm thấy kỳ quái, cậu cái người phụ nữ vô tình này khi nào phát thiện tâm, hoặc là nói sửa tính, xem ra là thời đại thay đổi." Nàng không có tức giận chuyện vừa rồi của Mục Phỉ, ý cười doanh doanh đi ra khỏi thư phòng.

Đương nhiên, nàng vẫn là có chút không xác định nên muốn xác nhận một phen.Vì thế quay đầu, tò mò mà đánh giá vị tiểu thư quý tộc mấy trăm năm đều lẻ loi, một lão nhân gia góa bụa thiếu hụt tình cảm này.

Đương nhiên đây là miệng lưỡi bạn bè.

"Mục Phỉ."

"Hả?" Mục Phỉ vẫn chưa từ tư liệu phân thần, chỉ là ứng phó mà hừ nhẹ một tiếng.

"Cậu có muốn người bảo hộ không?"

Mục Phỉ tạm dừng vài giây, lúc này mới ngẩng đầu đối diện cặp mắt nghiêm túc của Doãn Tư Lê kia, cô tháo mắt kính xuống, biểu tình chỉ như bình thường lạnh nhạt nhìn phía Doãn Tư Lê.

"Mục Phỉ tôi không cần người như vậy."

Quả nhiên.

Doãn Tư Lê như là có thể đoán được đối phương sẽ trả lời như vậy, chỉ buồn cười đi xuống lầu.

Ngủ say vài chục năm, tỉnh lại phát hiện đối tính tình đối phương vẫn là như vậy không có hỉ.

Đi ra lầu một tại cửa phòng khác khi còn thấy được lão quản gia Ngôn Lôi của nơi này, đây là người hầu trung thành nhất.

"Doãn Tư Lê quý công." Ngôn Lôi chủ động tôn trọng chào.

"Tâm chủ tử của nhà ngươi cũng thật khó đoán, thật là làm khó mọi người." Doãn Tư Lê không sợ mà liền đùa nói, nói với Ngôn Lôi là Mục Phỉ không tốt.

Ngôn Lôi biết đối phương ẩn dụ cái gì, đành phải cười giải thích, "Quý công ngài còn không hiểu được, chúng ta làm người hầu lại càng không tìm hiểu."

Doãn Tư Lê nhướng mày, hít sâu một hơi.

Cho dù là thời tiết có tuyết vừa rơi, âm lãnh băng hàn, cũng không ngăn cản được hương thơm của mùi máu tươi mới điềm mỹ.

Chỉ chớp mắt nháy mắt, Doãn Tư Lê đã dời bước tới vị trí sau nữ hài ở hoa viên.

Ngôn Lôi lập tức ý thức được, theo sát sau đó.

Hắn khẩn trương mà nhìn Doãn Tư Lê chậm rãi đến gần phía sau nữ hài bên bụi hoa Hồng Tí Liên.

Nữ hài này đang ngồi xổm, tiểu thân thể phi thường nỗ lực nghiêm túc cắt cành cây cùng cỏ khô, căn bản không ý thức được phía sau có thân ảnh màu đen lặng yên không tiếng động tới gần.

Mà người hầu Phục Nhã mặt khác đang một bên trông giữ nữ hài thấy Doãn Tư Lê công tước, lập tức muốn khom lưng hành lễ nhưng đã bị đối phương dùng ánh mắt ngăn lại.

Doãn Tư Lê chỉ tò mò mà nghiêng đầu đánh giá nữ hài bình thường nhưng lại có điểm độc đáo này, tầm mắt nàng dừng ở chỗ sau cổ trắng nõn của đối phương trắng, tinh tế mê người, tựa hồ chỉ cần dùng một cái cắn nhẹ nhàng sẽ chảy xuống máu tươi điềm mỹ.

Doãn Tư Lê cách nữ hài chỉ có một bước, ở đây hai gã gia phó cũng không thể đủ phán đoán hành động tiếp theo của công tước là gì, bởi vì đối phương là bạn thân của chủ nhân dinh thự cùng thân phận cũng tôn quý, bọn họ cũng không thể ngăn cản bất luận hành vi nào của nàng.

Cho dù Doãn Tư Lê sẽ ở trước mặt bọn họ cắn đứt cổ nữ hài, cũng là dưới tình huống Mục Phỉ đồng ý.

Doãn Tư Lê vốn là muốn ngồi xổm xuống eo tới gần nữ hài, chẳng qua nháy mắt khi nàng vừa muốn khom lưng, toàn chi nàng phảng phất bị vô số thứ căn châm chọc thủng đau đớn thổi quét đến.

"Ai nha, làm gì khẩn trương như vậy, tôi chỉ là muốn cùng tiểu gia hỏa chào hỏi một cái mà thôi." Doãn Tư Lê đành phải đứng thẳng lên, người đau đớn nháy mắt biến sắc đôi mắt nhìn lại nữ chủ nhân phía trên gác mái kia.

Mục Phỉ đứng ở phía trước cửa sổ lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào hết thảy chuyện ngoài cửa sổ, cô chớp động con mắt, mới liễm đi làm ý nghĩ đau khổ trong tâm trí.

Mà Vưu Nhiên hiển nhiên là nghe được âm thanh phía sau, buông cây kéo nhỏ xoay người ngẩng đầu nhìn lại, một thân ảnh toàn đen che đi toàn bộ ánh sáng của nàng, nàng theo bản năng nghĩ là Mục Phỉ đại nhân, chẳng qua thấy rõ dung mạo mới phát hiện là một vị xa lạ.

Vưu Nhiên có chút hoảng loạn đứng lên, nàng rất cẩn thận mà nhìn Ngôn Lôi cùng Phục Nhã đứng ở một bên.

"Vị này chính là Doãn Tư Lê đại nhân." Ngôn Lôi ở một bên giải thích.

"Đại, đại nhân, ngài...... Ngài, khoẻ." Vưu Nhiên cúi đầu, cung kính mà tôn xưng.

Chẳng qua trời sinh nàng nói lắp, thanh âm có vẻ càng thêm vô thố.

Doãn Tư Lê đầu tiên là sửng sốt, trong lòng càng có thêm một phần tò mò, đứa nhỏ con người Mục Phỉ thu nhận cư nhiên còn có chút khuyết điểm này.

"Ta là bạn tốt của chủ nhân nhà ngươi, nghe nói cậu ấy thu giữ tiểu sủng vật, nên cố ý đến xem."Con ngươi Doãn Tư Lê từ trên xuống dưới đánh giá nữ hài này, tuy nói là dung mạo không tồi, nhưng vẫn là thuộc về con người thật bình thường, tựa hồ cũng không có cái chỗ gì đặc biệt, lại còn có còn có chướng ngại ngôn ngữ.

Thật là thú vị.

Vưu Nhiên sợ hãi cúi đầu, bởi vì nàng có thể cảm nhận được vị tên là Doãn Tư Lê đại nhân rất cao quý, nàng nhớ rõ Đại Dì cùng nàng nói qua, về sau nếu gặp được bất luận vị thân phận tôn quý nào đều không thể ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Doãn Tư Lê kỳ thật rất muốn dùng tay đụng vào làn da đứa nhỏ này một chút, phải biết rằng nàng mới từ dưới sáu thước ngủ say thức tỉnh, thiên tính kẻ săn mồi đang cho phép ở mức cao nhất, nhìn đến gia phả thượng đồ ăn đương nhiên sẽ tương đối hưng phấn chút.

Chẳng qua, nàng lại không có xem nhẹ vị trên gác mái kia nói so đao nhận còn có tầm mắt sắc bén gắt gao mà nhìn chằm chằm nàng.

Phảng phất nàng chỉ cần lại đi lên một bước tới tiểu gia hỏa, tầm mắt lạnh băng kia sẽ muốn cắt nàng thành mảnh nhỏ.

"Vị đại nhân nhà ngươi là đang khẩn trương vì ngươi sao? Ta đây sẽ không khiêu khích."

Doãn Tư Lê nói xong quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ có người kia, sau đó mang lên kính râm, hướng tới chủ nhân của dinh thự cố ý vẫy vẫy tay, sau đó cười rời đi.

Vưu Nhiên có chút mờ mịt nhìn vị tên là Doãn Tư Lê quý công này hướng tới kia đống gác mái phất phất tay, nàng tầm mắt đi theo chuyển đi qua trên mặt, chỉ liếc mắt một cái nàng đã nhìn được có người đang trên thư phòng sườn bị bóng đen của bức màn ngăn trở...... Mặt của vị đại nhân kia.

Mục Phỉ đại nhân?

Nguyên lai Mục Phỉ đại nhân vẫn luôn ở phía trên tòa hậu viện, thậm chí còn thấy được nàng?

Vưu Nhiên tưởng tượng đến bộ dáng nàng vừa té ở hoa viên, thậm chí còn té ngã ở trên nền tuyết, tức khắc thẹn thùng mà đỏ lên đầy mặt.

Mục Phỉ đại nhân nhất định là thấy cảnh tượng kia.

Vưu Nhiên quẫn bách cực kỳ, nhanh cúi đầu, nếu đỉnh đầu có thể bốc khói, đầu nàng có lẽ đã có nhóm lửa.

Tầm mắt Mục Phỉ thoáng nhìn Doãn Tư Lê ngồi trên chiếc xe, mới hồi tinh thần nhìn thoáng qua vài người trên mặt tuyết, chuẩn xác chính là nhìn người đang cúi đầu tiểu Vưu Nhiên.

Tuy rằng cô biết, Doãn Tư Lê không dám ở trước mặt cô thương tổn đứa nhỏ con người này, bất quá, trong nháy mắt khi nảy xác thật là không khống chế được lực đạo mà làm cho người bạn già phải chịu một chút thống khổ nhỏ.

Cô đem hành vi của bản thân lý giải thành chỉ vì là không muốn có bất luận kẻ nào chạm vào vật mình sở hữu.

Mục Phỉ nhìn thoáng qua Tiểu Vưu Nhiên đỏ mặt trên nền tuyết, khóe miệng hơi gợi lên một độ cong, sau đó đã lập tức kéo bức màn về tới ám cư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro