Phiên Ngoại 21: Dì Khuê không phải cố ý ngủ con đâu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy thân báo đáp.

Cái này là lần đầu tiên từ khi Khuê Nhân hóa thành hình người nghe nói, nàng thông qua ý tứ mặt chữ cẩn thận lý giải ý tứ của câu này.

Ý của tiểu cẩu đại khái là con bé làm ra hành động này, chính mình liền không cần dạy nàng, chính mình liền không tức giận? Dì Khuê hoang mang mà nhíu nhíu mày, nàng luôn luôn kiêu ngạo cũng sẽ không hỏi Anh Đào nói những lời này là có ý tứ gì, cho nên nàng liền tự mình cẩn thận cân nhắc.

Sau đó nhìn đến bộ dáng tiểu Anh Đào càng thêm tới gần mình, đối phương thậm chí còn bắt đầu kéo cổ áo mình ra.

Khuê Nhân lập tức che lại một mảng trắng tuyết của người bên cạnh để lộ ra, sốt ruột hỏi tiểu Anh Đào đang cởi áo.

"Con làm cái gì......"

Con ngươi kim lượng của Anh Đào thật sâu mà nhìn chăm chú dì Khuê, nhìn dáng vẻ khẩn trương này của dì Khuê, trong lòng nàng đã làm xong chuẩn bị, vậy từ chính mình bắt đầu đi.

Vì thế nàng lùi tay về, yên lặng mà đem váy mình từ chút từng chút cởi ra, kéo vải lụa xuống, ngay sau đó nàng liền đem váy dài thân bao vây lấy thân hoàn mỹ mà ném xuống đất.

Tiếp theo nàng giống như dã thú hắc ám, đi đến trước mặt người đang xem đến choáng vâng.

Khuê Nhân trừng lớn con ngươi màu xanh biếc đơn thuần không đoán được mà đã bị hình ảnh này đánh vào mười phần lực.

Tiểu Anh Đào của nàng thế nhưng liền ở dưới mắt nàng cởi váy, chỉ mặc đồ trong màu trắng hoàn toàn có thể xem nhẹ, còn là cái loại ít vải nhất.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới tiểu tể tử này sẽ có hành động như vậy, hơn nữa vì cái gì dáng người đối phương lại... tốt vật, ngày thường đem chính mình che hết kín mít, cao gầy tinh tế, hoàn toàn không thể tưởng được tiểu tể tử là như vậy.

"Con cởi hết như vậy làm cái gì nga, dì lại không có quần áo cho con mặc." hai mắt dì Khuê trong chốc lát ngó đến ngọn núi của Anh Đào trong chốc lát lại ngó đến chỗ khác của đối phương, tóm lại làm sinh vật viễn cổ không nên có bất luận cảm xúc khác khác thường nào ở lần đầu tiên có loại rung động xa lạ.

Loại rung động này làm mặt già nàng đều đỏ.

Rốt cuộc sao lại thế này, thân thể nàng reo hò ầm ĩ.

"Con cũng không phải là muốn dì Khuê đưa quần áo cho con," Anh Đào ngồi quỳ ở trước mặt dì Khuê, cùng dì Khuê nhìn thẳng, tóc bạc trút xuống ở trên da thịt trắng mút, bởi vì khi nảy cõng đối phương trở về, trên vai Anh Đào còn có chút ấn vệt đỏ, này ở dưới ánh đèn nhu lượng thêm vài phần cấm dục.

"Con không phải đã nói sao, Anh Đào vì để dì Khuê miễn với thuyết giáo nói các chuyện dạy dỗ phiền toái, cho nên liền lấy thân báo đáp, dì Khuê dì không nói lời nào thì coi như đồng ý."

Anh Đào yên lặng mà nói, ngón tay lạnh lẽo cảm nhận được sinh vật viễn cổ dì Khuê đang dị thường nóng lên, nàng vốn là muốn thừa dịp dì Khuê uống say liền đem đối phương ăn luôn, chẳng qua, tâm tư kín đáo nàng nhưng không nghĩ làm sau khi dì tỉnh rượu sẽ chỉ trích chính mình nói mình khi dễ dì.

Cho nên, nàng liền quyết định, lần đầu tiên chủ động hiến thân, để dì Khuê chịu trách nhiệm thì cũng rất hoàn mỹ.

Dù sao cuối cùng, nàng đạt được mục đích quan trọng là được.

"Lấy thân báo đáp......" Khuê Nhân nuốt nước miếng, cồn kích thích đại não nàng hỗn loạn đến kết luận là ——

Lấy thân báo đáp tương đương ăn luôn đối phương, ý tứ đem đối phương nuốt vào.

Cho nên, Khuê Nhân không dám tưởng tượng mà nhìn tiểu Anh Đào càng thêm tới gần, nàng không biết có phải chính mình hiểu sai rồi hay không.

"Đúng vậy, con muốn dì Khuê ăn... con."

Trên mặt Anh Đào từ trước đến nay bình đạm lại có thêm một tia nhợt nhạt đỏ ửng, nàng cố ý ở mấy chữ thổ lộ cuối cùng mà tạm dừng một chút, loại ngữ điệu này mặc cho ai nghe xong đều muốn lập tức cùng đối phương tới làm tình yêu lãng mạn một lần.

Chẳng qua, dì Khuê nghe được tiểu tể tử nói vậy, lập tức chứng thực cái gọi là "Lấy thân báo đáp" mình suy nghĩ là đúng.

Anh Đào cư nhiên muốn cho chính mình ăn con bé!?

Nàng như thế nào có thể, nàng sao lại có thể ăn đầu Anh Đào??

Mặc dù là nàng đói điên rồi cũng làm không ra loại chuyện này, Mục Phỉ cùng Vưu Nhiên có thể đem nàng làm thịt đến không chừa!

"Dì...... dì không cần!" Khuê Nhân lập tức ném tay Anh Đào ra, nhanh từ trên giường nhảy dựng lên, nàng trượt khỏi từng cái giường, ý đồ thoát đi loại hoà cảnh quỷ dị tiểu tể tử đưa cho nàng làm đồ ăn.

Ngay lúc Khuê Nhân nắm được then cửa chạy đi, nháy mắt, vố số chỗ khoá cửa trong phòng đều khoá lại có dùng sức mạnh cũng cạy không ra.

Sau đó bức màn của căn phòng tổng thống xa hoa của hai người càng thêm tự động mà buông rèm xuống, cửa sổ cũng tri kỷ mà gắt gao đóng cửa mà nghiêm nghị vô cùng.

Này hết thảy đều là vu chú của Anh Đào mặt lạnh làm.

Khuê Nhân thấy cửa khoá mở không ra, nàng khẽ nhíu mày, sau đó quay đầu lại liền thấy được thân ảnh lạnh lẽo thình lình đứng thẳng ở sau lưng mình.

"Vì cái gì." Lạnh như lưỡi dao sắc bén thanh âm từ trong miệng Anh Đào phát ra rồi.

Giờ phút này con ngươi bởi vì khó hiểu cùng vô hạn phẫn nộ mà đã phát hồng, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân tình nguyện chạy đi cũng không muốn chạm vào chính mình.

"Con trước bình tĩnh một chút, dì thật sự không cách nào tiếp nhận......" Đầu óc dì Khuê choáng váng, cồn thôi miên cùng với Anh Đào tới gần làm đầu óc nàng đều không đủ chuyển.

Nàng còn muốn hỏi vì cái gì, vì cái gì đầu tiểu tể tử này dùng không tốt sao sao lại phải đưa đầu của đối phương cho nàng ăn.

Quả thật bệnh tâm thần rồi!

"Con đều như vậy, trần truồng lỏa thể đứng như vậy ở trước mặt dì, dì cũng không tiếp nhận được sao?" Anh Đào đem cánh tay dì Khuê gắt gao túm chặt không cho đối phương tránh thoát đi ra ngoài, nàng buộc nữ nhân này nhìn thẳng chính mình.

Khuê Nhân mở to hai mắt lại có chút mê ly lại cố gắng trấn định phi thường vô giải mà nâng con ngươi lên nhìn tiểu tể tử này, mẹ nó, nhãi con này còn tức giận hả.

"Con có phải sinh bệnh hay không? Con như thế nào có thể nói ra lời kỳ quái như vậy, cái gì kêu dì ăn con mấy lời này" lời quỷ dị như vậy.

Dì Khuê nhịn không được hỏi lại đối phương, thậm chí vươn tới một cái xúc tu dò xét chọc chọc đầu Anh Đào không bình thường kia, đối phương có phải phát sốt cháy hỏng rồi hay không.

"Kỳ quái sao? Được, con đây hỏi dì, khi đó dì thấy con cùng Liêm Uẩn Khỉ nói chuyện đã không cao hứng, dì Khuê dò đối với con thật là một chút cảm giác cũng không có? Một chút xíu cũng không có?"

Anh Đào cưỡng chế chính mình không được tức giận, nàng phải lý trí, lý trí đem nữ nhân hư đem nàng xoay vòng vòng này nói cho rõ.

Khuê Nhân bị Anh Đào nắm sinh đau, nàng chỉ có thể tất cả bất đắc dĩ mà giải thích, nàng chuẩn bị giải thích xong lúc sau lại nhanh đi tìm tiểu Vưu Nhiên nói rõ ràng, con cái của bạn thân phát bệnh thần kinh!!

Thế nhưng nổi điên kêu nàng ăn con bé, này mẹ nó đều không muốn sống nữa sao?

"Dì không thích Uẩn Khỉ kia, dì sợ con cùng cô ta ở một chỗ sẽ chịu khi dễ, dì không muốn hai người ở bên nhau...... Chính là, này cùng dì ăn con hay không không có liên quan, dì lại thế nào cũng sẽ làm không ra chuyện ăn đầu con, dì làm sao có thể đói đến điên vậy? Nói là mang dì đi ăn khác, thế nhưng là kêu dì ăn con?"

Khuê Nhân một hơi ồn ào xong, nàng đều cảm thấy có phải chính mình uống rượu nhiều nên phản ứng mới lớn như vậy hay không, bằng không luôn luôn bình tĩnh lý trí như tiểu Anh Đào thế nào sẽ nói mê sảng rồi.

"Ăn đầu...... con?" Anh Đào nghe dì Khuê nói lý do thoái thác mơ hồ không rõ, mê hoặc mà chỉ chỉ đầu mình, nhìn dì Khuê đông cứng gật đầu, lúc này mới hiểu được đến bây giờ cũng không phải nói chung một chuyện!

"Con yêu dì như thế nào cũng sẽ không làm đồ ăn cho dì nha, bằng không con chết dì không phải sẽ bị người khác cõng đi......"

Anh Đào che lại mặt nhỏ nói thầm, nàng rốt cuộc biết nàng nói những lời người bình thường nghe cũng hiểu được hết, mà ở trong tai vị Khuê Nhân này đều mẹ nó là uổng phí.

Đối với dì Khuê chỉ có thể dùng phương thức trực tiếp nhất nói cho, không thể dùng những cái lời lãng mạn vô dụng đó.

"Con như thế nào còn không buông dì ra, còn nói thầm cái gì, nhanh lên bằng không đi nói cho mẹ con đó, nói con phát tác bệnh tâm thần......" Khuê Nhân mở to đôi mắt lục đá quý rối rắm, trời biết, nàng hiện tại có chút mệt nhọc, còn tiếp tục như vậy, không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, nàng muốn chạy trốn khỏi tiểu tể tử phát bệnh thần kinh.

Phát bệnh thần kinh.

Anh Đào hừ nhẹ một tiếng, chỉ dì Khuê mới dám nói nàng mấy lời như vậy.

"Dì coi như con phát bệnh thần kinh đi, kỳ thật dì Khuê dì vừa tồi nghe lầm, ta không phải kêu dì ăn đầu của con." Anh Đào một lúc sửa lại lời nói mặt cũng lạnh băng, nàng chỉ cần dì Khuê không cảm thấy bài xích chính mình liền cảm thấy mỹ mãn.

Cảm thấy mỹ mãn sao?

Không, xa xa không đủ, tư tưởng hắc ám của nàng sớm đã chiếm cứ lý trí.

Nàng nhìn dì Khuê rõ ràng chính là bộ dáng thiên chân làm người muốn chiếm lấy, nàng không nghĩ lại đợi.

"Đó là cái gì, có thể nói rõ ràng hay không, hù chết dì tôn quý của con!"

Khuê Nhân nhẹ hư một tiếng, lúc kinh lúc rống như vậy có thể làm bệnh tim của nàng dọa ra tới, may mắn Anh Đào giải thích chuyện này cũng không kêu nàng ăn đầu của nó, nàng có thể tiếp thu bất kỳ chuyện nào trong thế giới này, duy nhất không thể tiếp thu chính là chuyện thương tổn Anh Đào.

Con ngươi kim hạt sắc của Anh Đào chớp chớp, sau đó vươn tay vuốt ve vành tai dì Khuê, vô cùng chân thành mà nói cho đối phương.

"Con muốn cùng dì làm một chuyện yêu, từ buổi tối làm tới buổi sáng"

Sau khi Khuê Nhân nghe xong, biểu tình mới vừa hòa hoãn xuống dưới bắt đầu trở nên không thể miêu tả, làm chuyện yêu là Vưu Nhiên cùng đại nhân của bạn tốt mỗi lần sẽ làm loại chuyện thân thể dán chặt bên nhau...... Tóm lại, là chuyện thân mật sao?

"Con"

"Con không nói giỡn, co nói đều là thật." Anh Đào trực tiếp ngắt ngang dì Khuê muốn hỏi, lời nói nàng khẳng định làm đối phương bắt đầu hoảng loạn.

"Chính là......"

Khuê Nhân còn đang rối rắm.

Chẳng qua, gương mặt nàng bị Anh Đào nâng lên, Anh Đào muốn cùng nàng hôn miệng giống lúc trước.

"Con xem như dì ngầm đồng ý, dì Khuê, đừng cự tuyệt con."

"Chờ một chút chờ một chút, dì cảm thấy loại chuyện này, tiểu quỷ, con suy xét rõ ràng, dì......" Mình chính là dì Khuê Nhân của nàng, giữa hai nàng sao có thể phát sinh loại quan hệ giống mẹ của nàng đây.

Ngay lúc Anh Đào muốn trực tiếp hôn lên phong bế đôi môi đối phương dì Khuê lại "Chính là chính là".

Dì Khuê thế nhưng giống một con cá chạch muốn rời khỏi gông cùm xiềng xích của Anh Đào, trong nháy mắt biến thành thể chất nhầy sau đó lại lần nữa khôi phục thành hình người, cùng Anh Đào vẫn duy trì khoảng cách an toàn hơn 5 mét.

"Nhãi con này, tiểu cẩu, không, Anh Đào, con nghe, con nghĩ lại, cẩn thận ngẫm lại...... đầu dì hiện tại rất trầm, con đừng làm mấy cái này, dì sợ đến lúc đó cá cũng không có." Khuê Nhân vươn tay không cho Anh Đào lại đây, hỗn loạn mà nói ngăn lại Anh Đào.

Anh Đào trực tiếp bị Khuê Nhân chọc giận cười lên.

Lúc này Khuê dì còn nghĩ tới mấy con cái lớn chết tiệt!

"Con nghĩ rất rõ ràng, chúng ta hôm nay liền làm, chính là hiện tại."

Anh Đào lãnh khốc nói xong, liền bắt đầu ở trong phòng xa hoa kiều diễm lãng mạn này, cùng Khuê Nhân tới chơi trò mèo bắt chuột một lần.

......

Thẳng đến rốt cuộc đem sinh vật viễn cổ quỷ kế đa đoan này ấn trên thảm, Anh Đào thở hổn hển mạnh vài tiếng.

Người bình thường đã sớm để Khuê Nhân trốn thoát.

Nếu không phải nàng thông qua nữ vu chú khóa toàn bộ cửa ra vào chỗ này, không cho bất luận sinh mệnh thể gì ra vào, cho dù là một tia khe hở cũng không cho phép lộ ra.

Bằng không dì Khuê đã sớm hóa thành thể chất nhầy từ khe hở cửa sổ kia chui đi!

Khuê Nhân bị đè ở phía dưới cũng không phải ăn chay, sau lưng nàng đưa ra xúc tu cuốn lấy cánh tay Anh Đào bóp chặt, lực hút mạnh mẽ ở phía sau không sai biệt lắm ở trên người trần trụi của Anh Đào để lại từng dấu ấn ký.

"Trong mắt dì con liền yếu như vậy sao? Khuê dì."

Ánh mắt người phía trên đột nhiên biến hóa, đôi mắt màu đỏ tươi trong nháy mắt phảng phất từ chỗ sâu trong linh hồn thẳng đánh trúng mấy cái xúc tu của Khuê Nhân, những cái xúc tu kiêu ngạo trên người Anh Đào lập tức buông lỏng ra răng hút, mềm mại mà treo ở trên người Anh Đào.

"Tiểu quỷ con"

Khuê Nhân có chút không nghĩ tới Anh Đào vừa mới bạo phát lực ra cư nhiên có thể kinh sự khống chế của nàng, nhãi con này bình thường không phải rất nhu nhược sao? Chẳng lẽ đều là giả vờ?

Nhưng xúc tu hồng của nàng lại bị Anh Đào chặt chẽ nắm ở lòng bàn tay, Anh Đào từ này chỗ này lập tức chuyển tới trước.

"Ngô......"

Dì Khuê lập tức đỏ bừng đôi mắt cứng rắn rụt trở về, nàng không tiếp thu được bộ dáng này của tiểu tể tử, đều đang nói cho nàng đối phương đang chạm vào nàng!

Anh Đào thậm chí còn hôn nàng.

Khuê Nhân nhìn tiểu nhãi con này dĩ hạ phạm thượng, nếu như vậy nàng đành phải sử dụng ám chiêu tỷ như thừa dịp lúc Anh Đào tiếp hôn, toàn bộ hóa thành thể chất nhầy ký sinh ở bên trong đối phương là được.

Cho nên, sau khi Anh Đào ý thức được quỷ kế đa đoan này của dì Khuê cũng đã muốn mất.

Ở nàng trước mặt chỉ còn lại quần áo dì Khuê vừa mặc.

"Dì Khuê, dì vô-sỉ." Anh Đào ảo não mà mắng không khí một câu.

Sau đó liền nghe thấy thanh âm rầm rì tronh thân thể.

Anh Đào đành phải từ trên thượng đứng dậy, nhìn này đầy đất hỗn độn sau khi các màng trải qua trò mèo bắt chuột, dẫn tới trong phòng có rất nhiều thứ đều ngã trái ngã phải.

Đến cuối cùng, dì Khuê lại xảo diệu mà trốn đến trong thân thể mamgf.

Anh Đào không có biện pháp, đành phải đem trên hết đồ mặt đất có thể dọn xong chỉnh tề, nàng đi đến phòng rửa mặt, nhìn trên người mình có nhiều vệt đỏ, ở trên làn da trắng tuyết phi thường rõ ràng.

Nếu người khác nhìn còn tưởng rằng các nàng vừa rồi đã trải qua một hồi kịch liệt, đây là dấu ngân người kia lưu lại trên người mình.

Chẳng qua, cũng không phải, chỉ là mấy cái xúc tu đó hút thôi.

"Dì Khuê, dì nhìn xem kiệt tác của dì."

Anh Đào đem khăn lông ném ở bồn tắm, chỉ trích Khuê Nhân thô lỗ.

Chẳng qua, đáp lại nàng chỉ có thanh âm dì Khuê đi vào giấc ngủ giấc ngủ.

Anh Đào than nhẹ một tiếng, được, lần sau lại tiếp tục, nàng cũng mệt mỏi, vì lúc đem Khuê Nhân bắt lấy, nàng thật sự mất rất nhiều sức lực.

Chỉ hy vọng dì Khuê sau khi tỉnh rượu, còn có thể nhớ rõ sơ qua một chút.

***

Sáng sớm ngày thứ hai

Trời đã sáng.

Từ sau khi Anh Đào ngủ say ở trên thân thể dần dần ẩn hiện ra thể chất nhầy keo chất, chậm rãi từ trên người Anh Đào chảy ra, sau đó tụ tập ở một chỗ khác trên thảm nhung.

Ngay sau đó hình thành bộ dáng nữ nhân.

Đầu đau quá.

Đây cảm giác đầu tiên sau khi dì Khuê tỉnh dậy.

Nàng xoa xoa tóc nâu hỗn loạn của chính mình, đầu nàng, thân thể nàng...... Tóm lại, đều rất đau nhức, phảng phất đêm qua nàng làm một hồi vận động phi thường kéo dài.

Nàng hơi hơi nghiêng xem qua, chỉ là thoáng nhìn như vậy, làm nàng lập tức ngây ngẩn cả người.

Anh Đào thế nhưng ngủ ở bên cạnh nàng, hơn nữa đối phương không có mặc quần áo gì, càng sâu đến, trong đệm chăn ở bên kia đều là vệt đỏ quỷ dị.

Những vệt đỏ đó giống như là dấu vết mỗi lần Vưu Nhiên cùng Mục Phỉ hôn lúc nhiệt tình trên cổ lộ ra tới giống nhau như đúc!

Này, đây là tình huống như thế nào!?

Khuê Nhân cứng đờ mà đứng thẳng thân mình nàng cúi đầu nhìn chính mình, cũng là trần trụi......

Nàng nàng mẹ nó thế nhưng đem tiểu Anh Đào ngủ!!

Hỗn độn trong não bắt đầu mạnh mẽ hồi ức tới tối hôm qua phá thành mảnh nhỏ.

Dì Khuê, dì vô-sỉ.

Con muốn cùng dì làm chuyện yêu.

Đừng cự tuyệt con

......

Một đoạn đoạn lời nói quỷ dị hiện lên trong trí nhớ nàng, Khuê Nhân che miệng lại, khiếp sợ mà ngây ngốc mà ngồi ở mép giường, sau đó ra kết luận là ——

Nàng con mẹ nó đem tiểu Anh Đào ngủ!!!

Khuê Nhân run rẩy xuống tay đi xốc lên Anh Đào ngủ say trên giường, chỉ là xốc nhẹ nhàng một cái liền thình lình nhìn đến những ấn ký trên người đối phương được che lại.

Thảm thảm thảm thật thảm, nàng thật sự đem Anh Đào ngủ......

Khuê Nhân lần đầu tiên cảm thấy tận thế sắp tới, Vưu Nhiên sẽ gϊếŧ nàng!

Nàng như thế nào có thể đem tiểu tể tử ngủ đây, nàng lại như thế nào thích tiểu tể tử cũng không thể a, Anh Đào khẳng định không tha thứ chính mình, đều do uống rượu màu đỏ chết tiệt kia.

Khuê Nhân càng thêm lo âu, vì thế đà điểu trạng nàng cuối cùng lựa chọn trốn tránh.

Nàng muốn chạy trốn đi, chạy trốn tới thành phố Quang Minh tị nạn, ít nhất chờ Anh Đào tha thứ nàng lại trở về.

Tóm lại, nàng hiện tại phi thường phi thường không dám đối mặt tiểu tể tử tỉnh lại.

Vì thế quyết đoán hóa thành chất nhầy thể trong suốt Khuê Nhân cứ như vậy không tiền đồ mà trốn chạy.

Để lại một tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo đè ở trên bàn ——

『 Anh Đào thật xin lỗi, dì đi trước, dì Khuê không phải cố ý ngủ con đâu. 』

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro