Xql Bé con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: xql 带娃

Tác giả: Giang Lịch An

*Tui không hiểu lắm Xql là gì nên ai biết thì nhắc tui nha

--

Nghiêm Vi thời điểm lần đầu tiên đem con ôm vào trong lòng, chỉ cảm thấy mặt bảo bảo thật là nhỏ, nhìn thêm một chút mặt của Hứa Ấu Di cũng lớn không ít.

"Em nói mặt ai lớn!"

Hứa Ấu Di cười đứng dậy đánh nàng một cái, Nghiêm Vi vội vàng buông xuống đứa nhỏ chạy đi dỗ người.

"Em không có nói mặt chị lớn, bác sĩ nói, phụ nữ sinh con xong mặt sưng cũng là bình thường, nhưng là chị một chút cũng không có, giữ đặc biệt tốt."

Nghiêm Vi vẻ mặt thành thật nhìn nàng, Hứa Ấu Di tâm hoa nộ phóng, ở trên bả vai Nghiêm Vi cọ một cái, đang chuẩn bị kéo kéo tay nàng, đứa trẻ ở một bên bỗng dưng khóc ồn ào.

"Nên bú sữa rồi"

Nghiêm Vi theo phản xạ "phắt" một cái từ trên giường đứng lên, ba bước thành hai đi ra ngoài, nhìn cũng không nhìn Hứa Ấu Di một cái.

Hứa Ấu Di ngồi tại chỗ nhìn bóng lưng của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười.

Bình sữa lần trước không được rửa sạch, ở trong tay phủ đầy vết chai mỏng của Nghiêm Vi trượt tới trượt lui.

Tay nàng lớn, bình sữa lại quá nhỏ, nàng cảm thấy rửa bình sữa so với giết cá còn khó hơn.

Nhưng nếu rửa không sạch sẽ sinh vi khuẩn, sinh vi khuẩn sẽ bị bệnh, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, làm sao có thể bị bệnh đây.

Nghĩ đến đây Nghiêm Vi liền ra sức chà.

Mấy phút sau.

Rắc rắc.

"Vi Vi, em lại làm vỡ bình sữa rồi phải không?"

Trên lầu truyền tới thanh âm Hứa Ấu Di cùng tiếng khóc của trẻ nhỏ.

"Em...em không có"

Nghiêm Vi làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, chột dạ đem mảnh kiếng bể đá xuống dưới đáy bồn nước, cùng mấy mảnh thủy tinh khác gom chung một chỗ.

Đứa trẻ bị đói quan trọng hơn, chờ lát nữa dọn đi.

Nàng cầm qua một cái bình sữa mới, hít thở sâu mấy lần, lấy ra khí thế sát thương người, cọ rửa, khử độc, đổ sữa bột, làm liền một mạch.

"Tới đây tới đây"

Nghiêm Vi một bên đăng đăng chạy lên lầu một bên thử nhiệt độ sữa trên cổ tay.

Ừ, vừa vặn.

Đứa nhỏ ngậm bình sữa rốt cuộc đừng khóc, Nghiêm Vi cùng Hứa Ấu Di cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Em sao lại cho nó uống nhiều như vậy, uống không hết rồi, bây giờ sữa bột nhập vào sảnh thương mại đắt biết bao nhiêu"

Hứa Ấu Di quở trách nhìn một chút sữa trong bình, lại nhìn qua Nghiêm Vi đang ngay ngắn ngồi một bên.

"Nó nhỏ như vậy, không uống nhiều một chút làm sao lớn lên. Em có tiền, em muốn cho nó uống nhiều một chút."

Nghiêm Vi cúi đầu điểm mũi chân một cái, lời nói nghiêm trang khiến Hứa Ấu Di phì một tiếng bật cười, nhìn thấy Hứa Ấu Di cười, đứa nhỏ đang uống sữa cũng cười lên.

"Con cũng cười ta, con không thích uống còn cười ta"

Nghiêm Vi vừa nói vừa khi dễ đứa nhỏ, bị Hứa Ấu Di cười ngăn cản.

"Vi Vi, con nít lớn thì không nên cùng con nít nhỏ so đo"

"Ấu Di, đứa nhỏ này làm sao tràn tã rồi"

"...Em thay tã cho nó là được"

"Ấu Di, sao nó cứ khóc mãi vậy?"

"...Em bế ngược thằng bé rồi..."

"Ấu Di, nó làm sao còn chưa ngủ nữa?"

"...Em bé sao có thế nói ngủ là ngủ được."

Bận rộn một ngày trôi qua, đứa trẻ rốt cuộc ở trong chiếc nôi Nghiêm Vi làm ngủ say, lục lạc nhỏ ở đầu giường bị nó nắm thật chặc trong tay không buông.

Nghiêm Vi ở một bên nhẹ nhàng lắc nôi, ôn nhu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười, ngay cả Hứa Ấu Di đi tới phía sau cũng không phát hiện.

"Nhìn cái gì vậy"

Hứa Ấu Di từ phía sau vòng tay qua cổ Nghiêm Vi, thấp giọng tránh đứa nhỏ bị làm ồn.

"Chị nhìn nó, rất đáng yêu nha. Thằng bé hình như rất thích cái chuông em làm"

Nghiêm Vi nhìn đứa nhỏ cười, Hứa Ấu Di nhìn Nghiêm Vi cười.

Nàng nhích lại gần lỗ tai Nghiêm Vi, nhẹ nhàng thổi ra một hơi.

"Chị cũng rất thích"

Dưới cám dỗ của Hứa Ấu Di, Nghiêm Vi rốt cuộc buông tay đang đưa nôi, một cái kéo người phía sau qua mang tới ngồi trên đùi mình.

Trong không khí có mùi sữa của trẻ nhỏ cùng khí tức ngọt ngào trên người Hứa Ấu Dĩ trộn lẫn vào nhau, ánh mắt Nghiêm Vi có chút mê ly.

"Chị thích gì? Thích lục lạc sao? Sau này em cũng làm cho chị một cái?"

"Ngốc"

Hứa Ấu Di cúi người, câu cổ Nghiêm Vi, chôn ở cần cổ nàng nhẹ nhàng hôn một cái

"Chị thích em"

Không biết làm sao, chờ Nghiêm Vi thời điểm phản ứng lại nàng đã hôn lên môi Hứa Ấu Di, lại nhận ra mình đã đem người ôm lên đến giường, cũng nhận ra nàng đã giúp người trong lòng đang nhẹ nhàng thở hổn hển lau nước mắt.

"Vi Vi"

Hứa Ấu Di thanh âm có chút khàn khàn, nghiêng người ôm eo Nghiêm Vi, cả người chôn ở trong ngực nàng.

"Hửm?"

Nghiêm Vi ôn nhu nắm tay nàng, cùng nàng mười ngón tương khấu.

"Em còn chưa nói chị đáng yêu"

Meo meo ngẩng đầu lên bỉu môi ủy khuất nhìn nàng, trong mắt ngấn lệ giống như loan động.

"Chị đáng yêu, đáng yêu nhất"

Nghiêm Vi lại đem người ôm chặt chút, cúi người cho nàng một cái hôn trấn an, đột nhiên kịp phản ứng cái gì.

"Ấu Di...không lẽ chị...đang ghen với bảo bảo chứ?"

Meo meo bị nói trúng tâm sự, đem vùi đầu ở trong ngực nàng không nói lời nào.

Nghiêm Vi đem nàng ôm vào trong ngực, ngay cả cười cũng không dám lớn tiếng, chẳng qua là ôn nhu vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, từng chút từng chút đáp xuống.

"Đứa nhỏ là sau này, em trước thích chị. Bởi vì thích chị mới sẽ thích đứa nhỏ, thích chị bao nhiêu mới có thể thích bảo bảo bấy nhiêu"

Meo meo thích, meo meo vui vẻ, meo meo quyết định thưởng báo báo một cái hôn.

Hôn tới hôn lui đến nửa đêm.

Buổi sáng ngày hôm sau Hứa Ấu Di bị đứa nhỏ đánh thức, thấy trong gương cả người hồng ấn lung tung, thức dậy đem Nghiêm Vi đánh một trận.

"Lần sau làm trễ đến như vậy chị để em ôm bảo bảo cả ngày"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro