CHAPTER 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tổng… tổng giám đốc!” Eunji vội vàng chào hỏi.

Ngài tổng giám đốc đang ngồi dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thế thì ừ một tiếng gọn lỏn, còn không thèm mở mắt ra. 

Trợ lý Jongin quay lại cười: “Eunji-ssi mau vào trong đi”. 

“Ồ, vâng”

Eunji dè dặt chui vào trong xe. Choáng, còn trải một tấm thảm trắng bằng nhung nữa, nếu mưa thì làm sao đây, chẳng phải là vừa giẫm lên sẽ bẩn hết hay sao? Cũng may hôm nay cô đã thay giày mới, nếu là đôi giày thể thao thường ngày vẫn mang thì giẫm lên một cái sẽ hiện ra hai vết đen sì cho mà xem…

Trong lúc nghĩ ngợi lung tung thì chiếc xe đã từ từ chuyển động. 

Hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng, hai mắt nhìn thẳng phía trước – Eunji ngồi sát vào cửa kính với tư thế tiêu chuẩn của học sinh tiểu học. 

Trợ lý Jongin không nhịn được cười, sợ cô không tự nhiên nên nhìn hộp quà trong tay cô, khéo léo chọn chủ đề nói chuyện: “Đây là quà Eunji-ssi chuẩn bị đó à?”. 

“Dạ phải”. 

“Rất thú vị”. 

“Vậy ư?” Eunji mừng rỡ, đột nhiên nảy sinh cảm giác tri kỷ với trợ lý Jongin, cơ thể bất giác nghiêng về phía trước, “Tôi cũng cảm thấy những bé vịt này rất đáng yêu, hơn nữa còn biết ca hát, mỗi một bé vịt đều hát những bài không giống nhau”. 

Eunji bắt đầu ca tụng, trợ lý Jongin cũng phụ họa theo, Eunji đang trò chuyện rôm rả vui vẻ với trợ lý Jongin thì tổng giám đốc Chanyeol nãy giờ ngồi im lặng bên cạnh bất chợt chen vào. 

“Tiền lương công ty phát cho cô ít lắm à?”

Eunji quay lại, Đại boss Chanyeol bị bỏ rơi nãy giờ đang liếc nhìn cô. 

“Không ạ… rất cao… ưm…”. Eunji ngờ nghệch phát hiện ra ánh mắt boss Chanyeol đang chiếu vào hộp quà chẳng lẽ anh chê quà của cô quá rẻ tiền sao?

Bàn tay cầm hộp quà bất giác rụt ra phía sau, Eunji lấy hết can đảm biện bạch: “Tổng… tổng giám đốc, mấy cái này tuy nhìn có vẻ là vịt bình thường, thực tế thì…”. 

Thực tế thì đám vịt này biết hát biết bơi, quan trọng là hàng hiệu đó hàng hiệu đó! Hàng hiệu, có hiểu không? Đắt lắm!!! Còn đắt hơn cả thịt vịt nữa mà!

“Thực tế thì sao?”. Đại boss Chanyeol hơi nheo mắt, giọng điệu có vẻ ác ý, gương mặt rõ ràng là viết 'Ai dám cãi tôi thì chết chắc!'.

Thế là Eunji nuốt nước bọt: “Thực tế thì… chính là vịt bình thường”.

Chiếc xe lao vun vút trong sự kỳ thị chính mình của Eunji, lúc gần đến nơi, Chanyeol nghe một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, anh dặn dò trợ lý Jongin:

“Lát nữa cậu đưa cô ấy lên lầu, Chorong muốn gặp cô ấy”. 

Chorong? Eunji nhớ ra rồi, đó chẳng phải là chị gái tổng giám đốc hay sao, chẳng lẽ cô Park muốn gặp cô?

Vậy thì tốt quá. Eunji lớn thế này rồi mà đây là lần đầu dự tiệc một mình, đang khổ sở không biết tặng quà vào lúc nào, hơn nữa sau khi bị Chanyeol khinh thường, Eunji cũng mất tự tin vào món quà của mình, đang nghĩ sẽ nhân lúc thăm người ta mà len lén đút vào, để đỡ phải mất mặt trước mọi người.

Xe dừng lại, Chanyeol và anh bảo vệ cao to kiêm tài xế đi trước, trợ lý Jongin đưa Eunji đến thang máy ở một hướng khác để lên lầu. 

Park Chorong là một người phụ nữ xinh đẹp vóc người nhỏ nhắn, đang ngồi trò chuyện với mấy phụ nữ khác trong phòng khách, thấy Eunji thì chào đón rất nhiệt tình, nắm lấy tay cô. 

“Eunji-ssi? Cũng may có cô giúp, nếu không thì tôi và đứa bé đã gặp nguy hiểm rồi”. 

Eunji rất ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên, lắc đầu nói: “Đâu có đâu có, tôi có làm gì đâu”. 

Chorong cười, kéo cô ngồi xuống, trò chuyện thân mật vài câu, rồi như chợt nhớ ra gì đó, cô hỏi: “Eunji-ssi, thức ăn có hợp khẩu vị không?”. 

Eunji ngẩn người. 

Chorong nói: “Tôi đã dặn nhà bếp làm cơm giống cơm của thằng em trai tôi rồi cùng mang đến cho hai người, lẽ nào cô chưa ăn sao?”. 

“A, tôi ăn rồi ăn rồi”. Eunji gật đầu, vỡ lẽ, thì ra là do cô Park dặn dò. Đã nói mà, tổng giám đốc ngạo mạn như thế, sao có thể nghĩ đến chuyện mang cơm trưa cho một nhân viên quèn chứ. Hôm nào đó cần đến máu thì gọi luôn điện thoại gọi cô đến mới giống phong cách làm việc của anh chứ. 

“Thức ăn có hợp khẩu vị không?” Chorong lại hỏi thêm lần nữa. 

“Hợp… hợp lắm.” Eunji vội gật đầu, ngoài gan heo ra thì những món khác đều rất ngon. “Thật phiền cho cô quá”. 

“Đâu có”. Chorong cười nói: “Thằng em tôi rất kén cá chọn canh, bữa trưa nào cũng phải do nhà bếp của nhà làm rồi mang đi, đưa cho cô cũng tiện. Hơn nữa nhân viên công ty tôi hiểu rõ nhất, đều vùi đầu làm việc như nó, bữa trưa có khi còn gặm bánh mì để giải quyết cho xong bữa, cô mới bị rút bao nhiêu máu, như thế làm sao ổn được”. 

Lần này thật sự Eunji hơi cảm động, đại tiểu thư này đúng là chu đáo ân cần quá. 

Chorong thấy món quà trong tay Eunji thì mừng rỡ nói: “Đây là quà tặng cho cục cưng của tôi ư?”

“Vâng”. Eunji đưa quà ra, “Là loại vịt đồ chơi biết ca hát biết bơi lội”. 

Chorong có vẻ rất thích thú. “Tôi thật sự sợ là mọi người chỉ tặng tiền, như thế là vô nghĩa nhất, chẳng có tấm lòng gì cả. Cô không biết chứ, ban đầu tôi hỏi em tôi cảm ơn cô thế nào, thế mà nó bảo viết chi phiếu, như thế chẳng phải là sỉ nhục hay sao?“ 

Hả?

Eunji đờ người, trong lòng đột nhiên chỉ còn lại một suy nghĩ – Đại tiểu thư ơi, tại sao cô không chịu cho tổng giám đốc sỉ nhục tôi đi! Tôi tình nguyện bị sỉ nhục mà…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro