Chương X: Hai con đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Cho dù Ódr đã trở thành quái vật, em vẫn nguyện đi tìm như Frejya.~

Đã hứa chờ Diệc Phàm nên Thái Nghiên không đi cùng các đồng nghiệp. Cô nhàn nhã đứng chờ ở bãi đỗ xe công ty, đôi tay bận rộn xoay một cái Gigaminx. Đã hơn nửa tiếng những vẫn không thấy anh về, tuy vậy tâm trạng Thái Nghiên chẳng hề bị ảnh hưởng, việc chờ đợi ai đó đã trở nên quá quen thuộc với cô.
Vì phải tiếp khách hàng nên Diệc Phàm tan ca trễ giờ, anh cùng vị đối tác bước vào thang máy, mắt lo lắng nhìn đồng hồ, tự hỏi Diệc Phàm có còn đợi mình không. Xuống đến tầng B, Diệc Phàm bất giác mỉm cười nhìn cô gái đang đứng đó. Anh bước về phía Thái Nghiên, nhưng không chỉ có anh làm vậy, vị đối tác kia cũng đang hành động tương tự. Diệc Phàm dừng lại nhìn Biện Bạch Hiền trò chuyện với cô. Trên gương mặt Thái Nghiên là một nụ cười, anh bỗng dưng cảm thấy không vui. Diệc Phàm nhớ lại ngày hai người gặp Biện Bạch Hiền ở hiệu bánh ngọt, lúc đó Thái Nghiên trông rất lạ. Xem ra mối quan hệ giữa họ không bình thường.
Một lát sau thì Biện Bạch Hiền rời đi, Thái Nghiên đứng đó nhìn theo. Thấy vậy tâm trạng Diệc Phàm ngày càng chùng xuống, anh hít một hơi sâu rồi bước về phía cô.
“Thái Nghiên! Xin lỗi. Để em đợi lâu như vậy!”
“Không sao, em đã tính đến cách đền bù cho anh rồi.” Cô lại mỉm cười, nụ cười có thể khiến Diệc Phàm cảm thấy tốt hơn. Thái Nghiên vui vẻ nói:
“Em có hẹn đi hát karaoke với đồng nghiệp. Nể mặt đi cùng em đi!”
“Được. Nhưng anh phải nói rõ một chuyện!”
“Rằng anh là phó tổng à? Em biết rồi.”
“Đồng nghiệp nói với em sao?” Diệc Phàm ngạc nhiên hỏi. Thái Nghiên lắc đầu:
“Đó là một buổi họp cổ đông, anh bảo rằng anh làm việc ở An Vĩnh và em thấy có vài người gật đầu chào anh. Cũng đâu khó để đoán ra.”
Cô nói xong thì đi đến chỗ xe Diệc Phàm đang đậu, chẳng để ý đến nụ cười của anh. Hai mươi phút sau thì họ đến nơi, buổi tối trời khá lạnh nên Thái Nghiên vừa bước xuống thì Diệc Phàm đã choàng áo vest của mình lên cho cô.
“Không được!” Thái Nghiên ngăn anh lại. “Em không muốn trở thành người nổi tiếng đâu! Các chị chỉ nghĩ em quen biết anh thôi.”
“Em nói với họ thế nào?”
“Thì anh là đàn anh của em ở trường đại học, bao năm xa cách giờ mới gặp lại nhau. Lâm li lắm đúng không?” Thái Nghiên nháy mắt rồi bước vào căn phòng cạnh đó.
Tuy đã biết trước nhưng tất cả các nhân viên phòng kinh doanh đều thấy bất ngờ về sự xuất hiện của phó tổng giám đốc. Đơn giản vì xưa nay anh rất ít khi đi ra ngoài với các đồng nghiệp, hầu như anh ấy chỉ chi trả cho những buổi liên hoan chứ không tham gia. Mọi người ai nấy đều vui vẻ hỏi han hay mời rượu Diệc Phàm, chỉ riêng Thái Nghiên là không nói gì, cô thích xem những người khác trò chuyện hơn. Được một lát thì chị em ở đây bắt đầu yêu cầu Diệc Phàm hát, vốn rất muốn từ chối nhưng anh lại bị ánh mắt mong chờ của Thái Nghiên thuyết phục.
Diệc Phàm đã chọn một ca khúc vô cùng ngọt ngào “Nothing gonna change my love for you” và điều này dẫn tới việc các nhân viên nữ lập tức phát cuồng.
“Sếp! Các chị em ở đây đều thắc mắc một việc.” Chị Lợi nói khi bài hát kết thúc. “Xin hỏi sếp đã có người yêu chưa?”
“À! Tôi vẫn đang tìm!” Diệc Phàm hòa nhã đáp, câu trả lời phải nói là rất hợp ý với phái nữ trong phòng.
“Vậy sếp có thấy ai ở đây thích hợp không?” Tú Nghiên hỏi cùng đôi mắt đầy ngụ ý.
Diệc Phàm chưa kịp trả lời thì Lộc Hàm đã lên tiếng:
“Nhớ tính Hàm nữa nha!”
“Khục” Thái Nghiên bật ra tiếng ho, cô vừa bị sặc bởi phải kiềm chế không phun ra ngoài ngụm rượu. Diệc Phàm thấy vậy liền lấy khăn giấy cho Thái Nghiên, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô. Hành động này làm những cô gái khác tự hiểu ra mà không hỏi nữa, trong khi Lộc Hàm giận hờn nốc cạn cả ly rượu.
Thêm một tiếng nữa thì buổi liên hoan kết thúc, vì uống khá nhiều nên Thái Nghiên đi đứng không vững, Diệc Phàm tự nguyện nhận nhiệm vụ đưa cô về. Tuy nhiên lúc dìu cô lên xe anh mới nhớ ra bản thân không biết nhà Thái Nghiên ở đâu. Hỏi những người khác họ đều lắc đầu. Cuối cùng giải pháp chính là đưa cô về nhà mình.
Thái Nghiên ngủ ngon lành trên giường, vùi người vào đống chăn gối. Diệc Phàm ngồi bên cạnh ngắm nhìn cô. Bất giác mỉm cười, anh nhận ra mình muốn bảo vệ cô gái này… với tư cách một người đàn ông.

~oOo~

Thái Nghiên về đến nhà đã là trưa hôm sau, cô từ chối lời đề nghị hộ tống của Diệc Phàm vì không muốn để lộ thân phận mình. Vừa bước vào cổng Thái Nghiên đã thấy dì Lan đi đến. Dì lo lắng hỏi:
“Tối qua con đi đâu vậy hả? Dì gọi cho con cả đêm nhưng không liên lạc được.”
“Con xin lỗi dì! Con ngủ lại nhà đồng nghiệp. Điện thoại thì hết pin nên…” Thái Nghiên nói giọng hối lỗi.
“Bỏ đi. Mà thiệt không biết sao lại có kiểu trùng hợp như vầy. Ông chủ đang chờ con trong nhà kìa.”
Thái Nghiên nghe xong thì trở nên bối rối:
“Con phải làm sao đây? Đâu thể xuất hiện trước mặt ba với bộ dạng này. Nếu lỡ ba nghĩ con là đứa hư đốn thì làm thế nào? Con…”
“Được rồi, đi vòng qua nhà bếp mà chỉnh trang lại là xong chứ gì. Nhanh lên!” Dì Lan đứng nhìn theo dáng chạy đi của Thái Nghiên mà thở dài. Phản ứng của cô làm bà thấy buồn. Hai cha con gặp nhau ít đến nỗi Thái Nghiên chỉ muốn thể hiện mặt tốt của mình trước mặt ông chủ. Nếu là lẽ thông thường, có đứa con gái nào lại sợ cha mình thấy bản thân ăn mặc không được chỉn chu cho lắm. Đối với Thái Nghiên, người cha đã dần trở thành một vị khách trong nhà.Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Thái Nghiên đi xuống nhà tìm cha mình. Cô nói với chút dè chừng:
“Con xin lỗi. Để ba đợi lâu!”
“Ba có nghe dì Lan nói tối qua con ở nhà bạn. Dù sao con cũng là con gái. Phải cẩn thận một chút.”
“Dạ!” Thái Nghiên ngoan ngoãn trả lời, tâm trạng cô trở nên tốt hơn nhiều.
“À phải. Lúc nãy ba đã gọi điện bảo Bạch Hiền đến đây dùng cơm. Chắc nó cũng sắp đến rồi.” Ông Kim nói, tay lắc tròn một ly trà.
“Có chuyện gì sao ba?”
Ông chau mày khó hiểu:
“Sao lại có chuyện gì? Đến nhà vị hôn thê ăn cơm cũng phải có lý do sao?”
Thái Nghiên lúng túng gật đầu, vừa lúc có tiếng chuông cửa. Cô đứng dậy bước ra ngoài mở cửa cho Bạch Hiền. Tự bản thân cảm thấy may mắn vì đã về trước khi anh đến.“Em sao vậy?” Thái Nghiên hỏi, anh cũng nhìn ra nét bần thần của cô.
“Hả? À… Không có gì. Ba em đang chờ anh.” Thái Nghiên nhỏ nhẹ trả lời.
Bữa ăn diễn ra hết sức thân thiện, so với lần trước Bạch Hiền như đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Anh luôn vui vẻ đối đáp với ông Kim, hai người có vẻ như vô cùng hợp ý nhau, chỉ có mỗi Thái Nghiên là mang tâm trạng không tốt dù cô không hề để lộ ra. Kết thúc bữa trưa, Thái Nghiên đưa Bạch Hiền đi dạo khắp vườn nhà. Nếu là trước kia thì chắn chắn người nói nhiều nhất là cô, nhưng… có rất nhiều việc đã thay đổi.
“Hình như em không vui?” Bạch Hiền hỏi khi cả hai bước vào khu nhà kính.
“Đâu có.” Cô nói dối.
Nghe vậy Bạch Hiền chỉ nở một nụ cười ôn hòa, anh đưa mắt xem xét khu nhà rồi dừng lại trên những bông hoa trà.
“Em thích hoa trà sao? Vì tên của mình?”
Lần đầu tiên trong ngày Thái Nghiên mỉm cười thật lòng, cô không ngờ anh biết hay để tâm đến tên tiếng anh của mình.
“Một nửa thôi.”
“Vậy nửa còn lại?”
“Sau này em sẽ nói.” Cô trả lời rồi quay sang ngắm những đóa bạch trà. Có rất nhiều lý do cho một hành động, và cũng có rất nhiều hành động chỉ vì một lý do. Những đóa hoa này là ví dụ cho cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro