Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Woohyun phát sốt, không muốn tôi đập nát cái bệnh viện của cậu thì lập tức tới đây ngay cho tôi!”

Woohyun nằm ở trên giường nghe Sunggyu bá đạo nói chuyện điện thoại, có chút dở khóc dở cười lắc đầu. Sunggyu bỏ điện thoại xuống rồi ngồi vào bên cạnh cậu, giơ cánh tay lên đem người đang tựa vào đầu giường ôm vào trong lòng, thỏa mãn hôn khắp gương mặt cậu.

“Không được. . . . . . . Sẽ lây bệnh cho anh.” Woohyun ngượng ngùng muốn đẩy người đang hôn mình ra, có một nửa lo lắng sẽ lây bệnh cho hắn, có một nửa thẹn thùng, xấu hổ.

“Không sao. . . .” Không để ý sự phản đối của người trong ngực, Sunggyu ôm chặt Woohyun hôn sâu, đợi cho cậu sắp thở không được mới bằng lòng buông tay.

“Che kín cái mũi của em, bộ anh bắt em thở bằng lỗ tai sao?” Woohyun mặc dù đang nén giận trách cứ hắn, nhưng lời nói đều tràn ngập ngọt ngào cùng hạnh phúc.

Hai người ở trên giường đùa giỡn chán chê một hồi, tiếng chuông cửa dưới lầu vội vàng vang lên.

Sunggyu đang ôm người yêu của hắn, hôn điên cuồng không muốn rời khỏi. Cũng không thèm quan tâm người bên ngoài gần phá hư cái chuông cửa, vẫn không chịu buông tay.

Woohyun phải mất rất nhiều khí lực mới đẩy được Sunggyu ra, bộ dáng buồn bực đáng yêu của cậu đã lâu Sunggyu không được nhìn thấy. Nhịn không được ở trên môi của cậu hôi một cái thật mạnh mới chịu rời khỏi phòng ngủ đi mở cửa.

Nhìn thấy Sunggyu, Myungsoo chỉ biết lúc này mặc kệ mình có giải thích cái gì cũng không có tác dụng. Kỳ thực, sau khi bị Sunggyu đánh một cái, hắn cũng hiểu được lúc trước hắn đã sai lầm . . . .. Myungsoo tạm thời ném xuống cảm giác áy náy, hướng Sunggyu bắt đầu phát hỏa.

“Lỗ tai cậu bị điếc! Người đâu?”

“Phòng ngủ lầu hai.”

Myungsoo mang theo hai y tá vội vàng lên lầu.

Đi vào phòng ngủ, Myungsoo nhìn thấy Woohyun thực sự đang sốt cao nằm trên giường, vội vàng phân phó y tá đo đạc nhiệt độ cơ thể của cậu, lại tự thân mình làm một chút kiểm tra, rồi hắn mới nhăn mặt nhíu mày hỏi.

“Woohyun, cậu đã liên tục sốt ba ngày, mỗi ngày có uống thuốc đúng giờ không?”

Woohyun ngoan ngoãn gật đầu.

“Thuốc gì?”

“Thuốc cảm và hạ sốt.”

“Không có thuốc giảm nhiệt sao?”

Woohyun lắc lắc đầu, Myungsoo ngồi trước mặt rọi đèn pin nhìn cổ họng cậu, sau đó hỏi.

“Woohyun, cậu có phải bị thương ở đâu không?”

Woohyun nhất thời đỏ mặt, hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui vào! Myungsoo tuy rằng cảm thấy kỳ quái, người đáng yêu đúng là đã xảy ra chuyện gì đó. Sunggyu đứng một bên giống như bị điện giật vọt lại đây, tiến vào sát bên tai Woohyun không biết đang nói cái gì, khiến cho Myungsoo nhìn thấy người đang đỏ mặt hung hăng trừng mắt liếc Sunggyu một cái. Sunggyu giống như bị nắm trúng nhược điểm, kéo Myungsoo đi ra khỏi phòng ngủ.

Chỉ trong chốc lát, Woohyun chợt nghe tiếng rống của Myungsoo từ hành lang truyền vào: “Cậu là cầm thú sao?! Tại sao bây giờ mới đón cậu ta trở về? Chuyện này nếu làm không tốt sẽ gặp nguy hiểm! Đầu óc cậu bị. . . . .” Lời tiếp theo Woohyun không nghe được, nhưng âm thanh bị Myungsoo đá một cước thì nghe được rất rõ ràng.

Mấy phút sau nhìn thấy Myungsoo đen mặt bước vào, phân phó y tá chuẩn bị kiêm tiêm cho Woohyun. Rồi mới viết cái gì đó lên giấy, giao cho Sunggyu.

“Đi ra ngoài mua hết những thứ này, nhớ mua đúng hiệu thuốc đừng mua bậy bạ, trở về tôi sẽ nói cho cậu biết cách dùng.”

“Woohyun, có sợ chích không? Anh ở lại cùng em, sau đó mới đi mua thuốc được không?”

Myungsoo đứng một bên hận không thể một cước đá tên nam nhân làm cho hắn buồn nôn ra khỏi đây! Chăm sóc cậu ta là nhiệm vụ của mình, Myungsoo ở phía sau đánh cái tên Sunggyu đang thâm tình nhìn Woohyun của hắn một cái, một chút cũng không nương tay.

“Không cần ở lại với em, em sẽ không sợ đâu.”

“Vậy em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh đi mua thuốc cho em.”

Woohyun gật gật đầu, Sunggyu trừng mắt liếc Myungsoo một cái rồi vội vã ly khai.

Để cho hai y tá chờ dưới lầu, Myungsoo cầm cái ghế dựa ngồi ở bên giường.

“Woohyun, tôi có một chuyện muốn nói với cậu.” Rồi sau đó Myungsoo đem những chuyện lúc trước đã lừa cậu kể hết ra, cùng với những chuyện mà hắn đã nói với Sunggyu đều nói cho Woohyun biết hết.

Woohyun lặng yên một lúc lâu, Myungsoo đang chờ đợi sự phẫn nộ của cậu. . . . .  Woohyun hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Myungsoo nở nụ cười.

“Tất cả đều đã qua hết rồi, anh cũng là vì anh ấy nên mới làm như vậy, có được người ở bên cạnh thiệt tình quan tâm đến mình, đúng là một loại hạnh phúc, anh ấy có người bạn tốt như anh, nên nói đây là chuyện tốt.”

Myungsoo sững sờ nhìn Woohyun, nụ cười kia giống như nụ cười mà lần đầu tiên hắn thấy.

“Woohyun, cậu không giận tôi sao?”

“Tại sao? Tại sao tôi phải tức giận? Myungsoo tiên sinh thật kỳ lạ a. Những lời nói lúc trước của anh không có sai, chuyện này thật sự rất khó xảy ra. . . .. . Bất quá, tôi sẽ vẫn không sợ nha, bị anh âyd giấu đi không thể gặp người khác, hoặc bị người đời biết đến quan hệ của chúng tôi, cho dù khinh thường, cười nhạo, tôi cũng sẽ không có vấn đề gì. Có thể sống chung với người mình thích là được rồi. . . . .Tôi, tôi đã mất đi rất nhiều, người mẹ rất yêu thương tôi, còn có. . . . .. Tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để mất đi Sunggyu tiên sinh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tuyệt đối chống đỡ!”

Một người thật đáng yêu, Myungsoo nhẹ nhõm nở nụ cười. Cuối cùng hắn cũng hiểu được, tại sao Sunggyu lại cố chấp đối với cậu như vậy.

“Woohyun. . . . .” Myungsoo không biết nên nói cái gì, người trước mắt này kiên cường vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Đối mặt với một Woohyun như vậy Myungsoo đã âm thầm thề, mình sẽ bảo vệ tình cảm cho bọn họ.

“Myungsoo tiên sinh, thực sự rất bất công. Tại sao lại nghĩ rằng sẽ có một ngày tôi thích người khác rồi bỏ Sunggyu?Anh sao không chịu suy ngẫm lại cho tôi, nếu anh ấy không cần tôi nữa thì làm sao đây? Tôi mới là người nguy hiểm nhất a?”

“Làm sao có thể như vậy! Đừng nhìn Sunggyu bề ngoài là một người phụ tình phụ nghĩa, kỳ thật, chỉ cần cậu ấy đã yêu một người, thì người đó sẽ bị cậu ấy giữ khư khư bên cạnh, nếu bị cậu ấy yêu, đừng nên nói hạnh phúc, không bằng nói đáng thương thì chính xác hơn. Tên đáng ghét kia, dục vọng chiếm giữ rất lớn căn bản không thể nói lý với cậu ấy được!”

“Cậu còn dám nói một câu thì tôi liền khâu miệng của cậu lại!” Không biết Sunggyu đã trở về từ lúc nào, vừa đẩy cửa ra liền đi lại đây đạp cái ghế Myungsoo đang ngồi.

Myungsoo cười tủm tỉm tạm biệt Woohyun, trước khi đi còn cố ý nói cho Sunggyu nghe “Sau này, gọi là Myungsoo hyung thì tốt rồi.” Kết quả, bị Sunggyu thô bạo kéo ra ngoài.

……………

Ánh nắng tươi sáng làm cho lòng người thoải mái, Woohyun ngồi bên cửa sổ vẫy tay với Sungjong và HeeMin đang đi lại gần.

“Buổi chiều tôi sẽ trở về sớm một chút, hai người nhất định phải ở bên cạnh em ấy cho tới khi tôi về mới thôi. Woohyun, phải nhớ uống thuốc đúng giờ, giữa trưa gọi điện thoại cho anh, đúng rồi, tiền cơm trưa anh đã để trên bàn trong phòng khách, thích ăn cái gì thì gọi người mang tới. Nếu không thoải mái thì lập tức gọi cho anh.”

Sunggyu ngồi bên cạnh Woohyun bày ra bộ dạng không nỡ rời đi, cuối cùng thấy Woohyun nghe mình lải nhải đến sắp bất tỉnh, hắn mới vươn tay bao trọn lấy khuôn mặt đáng yêu nâng lên, ngọt ngào hôn một cái rồi ly khai.

Đi ra khỏi nhà, tuy rằng thời tiết cũng không quá lạnh, Sunggyu vẫn đeo bao tay, đó là món quà Noel của cậu. Nhớ đến lúc Woohyun của hắn mặt mày đỏ bừng lấy ra món quà đưa cho hắn, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào ấm áp.

Hai người đã ở chung gần một tuần, thân thể Woohyun cũng khôi phục lại khí sức. Mỗi khi nhớ đến những lần trước Sunggyu sống chết cũng không cho phép tự cậu bôi thuốc, đem cậu ấn ở trên giường cởi quần làm cậu xấu hổ đến nổi muốn đâm đầu chết đi! Lại không thèm để ý có người khác ở đây liền hôn cậu, nếu không phải sức khỏe của cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhất định sẽ đá hắn ra ngoài!

Sungjong cười đến sắp chết không có chút hình tượng lăn lội trên ghế sô pha, HeeMin cũng cố gắng nén tiếng cười làm cho Woohyun càng thêm xấu hổ, đã vậy cô còn khuyên Sungjong “Đừng cười, Woohyun sẽ ngượng ngùng, Woohyun, cậu cũng không nên để ý a, cứ bình thường thì được rồi.”

“Mới không được!” Woohyun cuối cùng la lên, hướng Sungjong đang cười nắc nẻ phát hỏa.

Từ trong miệng Sungjong biết được, sau khi cậu vừa về đây thì ngay ngày hôm sau Sunggyu đã đem hai công việc làm thêm của cậu xin nghỉ, rồi tự mình đến trường học của Woohyun thị sát một phen, kết quả, thực sự không hề vừa lòng liền chạy đi mua đồ mới cho cậu nhân cơ hội phát tiết một chút. Nhớ đến lúc nhân viên đem đồ giao tới nhà thấy được tình cảnh trong phòng, Woohyun thật sự hoài nghi, hắn muốn mượn loại chuyện này để phát tiết sự “bất mãn” chứ không phải là “oán hận” sao?

Đợi tới khi Sunggyu trở về nhà, hai người kia đã bắt gần mười cú điện thoại, Sungjong sớm thấy phiền nhưng không thể trách, nhìn Sunggyu cứ một chút là ôm lấy cậu như bảo bối, Sungjong phi thường hiểu biết kéo tay HeeMin ly khai Kim gia.

Sunggyu đem người bên cạnh ôm ngồi trên đùi, một ngụm rồi một ngụm uy cậu ăn, thường xuyên hôn trộm cậu một cái, làm cho Woohyun ăn gần nửa ngày cũng không biết mình đang ăn cái gì. Gần hai tiếng đồng hồ mới dùng xong bữa cơm, Woohyun vất vả đẩy cái người đang muốn giúp cậu tắm rửa kia ra khỏi phòng tắm mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro