Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đem tách hồng trà được pha rất tốt đặt trước mặt người nam nhân mà cậu ghét tới cực điểm, Woohyun xoay người đi vào gian phòng của mình.

Phòng cũng không lớn, nhưng thực sự rất sạch sẽ. Woohyun cầm lấy cái gối hung hăng ném xuống đất.

“Hắn nghĩ hắn là ai vậy a! Hoàng đế sao? Quốc vương sao? Mình chưa bao giờ thấy người nào kiêu ngạo cuồng vọng như tên đáng ghét kia! Có tiền rất tốt sao, lớn lên đẹp trai rất tốt sao, tất cả đều là con người thối nát xấu xa! Dường như ngoài bản thân hắn ra tất cả những người xung quanh đều hạ đẳng giống nhau, tên hỗn đản đó tính cách căn bản vặn vẹo hơn nữa tâm lý biến thái còn là kết quả của thời kì mãn kinh! Mình tại sao lại tức giận vô bổ với con người đó a? Tại sao. . . . .”

Thời điểm Woohyun đem gối nằm đánh đến sắp tan nát, bỗng nhiên ngừng lại. Khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp hiện lên một nỗi buồn không che lấp được. . . . . Trong nháy mắt thiếu niên này thoạt nhìn rất cô đơn, rất đáng thương. Giống như động vật nhỏ không có nhà để về, ở một góc xa lạ lạnh lẽo run rẩy. Woohyun đem cái gối ôm chặt trong lòng ngực, miễn cưỡng nở nụ cười, thì thào tự an ủi bản thân.

“Này thì có làm sao a, vẫn tốt hơn trước kia rất nhiều, không thành vấn đề.”

Buổi sáng gần sáu giờ Woohyun rời giường, cậu luôn có thói quen dậy sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt liền bắt đầu một ngày làm việc.

Ở một nơi khác trong căn nhà cũng có một người đúng bảy giờ rời giường. Tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, Sunggyu vừa đi tới cầu thang chợt nghe dưới lầu có tiếng nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn, âm thanh không lớn, cũng không phải là cái loại nhạc chói tai ầm ĩ của bọn thanh niên bây giờ. Tiếng nhạc du dương làm cho tinh thần của người khác cảm thấy thật thoải mái. Mặc dù là như vậy, nhưng Sunggyu tựa hồ không có bao nhiêu cảm giác được điểm này.

Trong phòng ăn, bữa sáng đã được sắp xếp chỉnh tề ở trên bàn, lúc xa thải người hầu trước Sunggyu tùy tiện ăn một chút thức ăn ở bên ngoài, hoặc chỉ uống một tách cà phê. Nhìn những món trên bàn, Sunggyu không thể không thừa nhận là hắn có thể được ăn uống no đủ rồi.

Cơm cháo ngon lành phát ra hương thơm đầy mê người, những món ăn nhỏ tinh xảo vừa nhìn đã cảm thấy ngon miệng, trên dĩa còn có cái trứng gà được chiên rất tốt và rau trộn với bắp non, bên cạnh còn có vài miếng hoa quả được gọt hoàn hảo. Một đứa nhỏ như vậy lại đem bữa sáng chuẩn bị rất cẩn thận phong phú, Sunggyu có chút kinh ngạc.

“Buổi sáng tốt lành, Sunggyu tiên sinh.”

Giọng nói ấm áp trong trẻo từ đằng sau truyền đến, Sunggyu quay đầu lại nhìn thấy Woohyun đang đeo tạp dề đứng ở nơi đó. . . . . . Nói thật Sunggyu cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự rất đáng yêu, thiếu niên mang hơi thở thanh xuân bừng bừng sức sống, bày ra biểu tình không quá tình nguyện chào hỏi hắn, trên người còn bị bao phủ bởi cái tạp dề. . . .

“Ừm.”

Sunggyu đáp lại một câu đơn giản rồi an vị trên ghế bắt đầu dùng cơm.

“Báo chí đâu?”

Không thấy tờ báo nào đặt trên bàn, Sunggyu hỏi một cách gắn ngọn.

“Tôi không biết chỗ nào bán.”

Woohyun thực sự rất chán ghét giọng điệu nói chuyện của Sunggyu.

“Không cần mua, buổi sáng mỗi ngày sẽ có người đưa tới, đặt ngay tại hòm thư. Đi lấy.”

Nhẫn nại! Nhẫn nại! Ở chung với người nam nhân này nhất định phải có tấm lòng Bồ Tát. Nhẫn nại, nên nhẫn nại. . . . . . . .A, nhẫn nại thành công.

Woohyun sau khi cố gắng nhịn xuống đã đem tờ báo đặt trước mặt Sunggyu, bất quá khí lực có chút nặng.

Sunggyu nghiêng mắt nhìn con mèo rừng đang tức giận bên cạnh.

“Làm không được thì cứ xin nghỉ.”

“Tôi sẽ không. Nếu đã đáp ứng Myungsoo tiên sinh thì phải làm thật tốt công việc, một đại nam nhân phải giữ chữ tín.”

“Nam nhân? Cậu nhiều nhất chỉ có thể tính là một đứa nhóc thôi. Hơn nữa, loại công việc đầy nữ tính này cũng chấp nhận làm, thật sự không nhìn thấy cậu có chỗ nào giống nam nhân.”

“Công việc này thì sao? Tôi không ăn trộm ăn cướp, cũng không làm cái gì trái với pháp luật. Tôi dùng hai bàn tay của mình làm việc kiếm tiền, cho dù bị anh khinh thường cũng không sao cả, tôi vẫn không có chỗ nào cảm thấy đáng xấu hổ.”

Không biết ngọn lửa từ đâu cấp tốc bốc lên tới đỉnh đầu, Woohyun đứng trước mặt hắn phản bác đầy hợp tình hợp lý, Sunggyu rõ ràng, rõ ràng đang tức giận. Chỉ là một tiểu quỷ chưa hiểu sự đời mà dám bày đặt nói đạo lý với hắn. Mới sống có mười mấy năm làm sao vật nhỏ đơn thuần này biết được cái gì gọi là hiểm ác, giả dối, phức tạp, phản bội, bán đứng và tàn nhẫn?

“Nhóc con, những lời như thế cậu qua ba mươi tuổi hãy nói đi.”

“Thời điểm nào tôi cũng có thể nói được! Còn có, tên của tôi không phải là ‘nhóc con’ mà gọi là ‘Nam Woohyun’.”

“Chỉ cần cậu nghe có thể hiểu, kêu cái gì cũng không sao.”

“Anh tại sao lại như vậy a! Đối với người sáng sớm phải nấu cơm cho mình lại bày ra thái độ khinh thường, tôi tốt xấu gì cũng chúc anh buổi sáng tốt lành, anh ngay cả loại nhóc con như tôi cũng không bằng sao?”

“Nấu cơm là công việc của cậu, tại sao bây giờ lại oán giận? Không muốn thì cứ bỏ đi a, mà tôi căn bản cũng không muốn thuê cậu nữa.”

“Tôi sẽ không đi đâu hết! Tôi tuyệt đối sẽ làm đến ngày cuối cùng mới thôi! Cho dù khách hàng là người mãn kinh thời kì cuối cũng vậy!”

Giây tiếp theo Sunggyu đã ném đi tờ báo trong tay, mãnh liệt đứng dậy căm tức chỉ vào Woohyun.

“Nhóc con, cậu đã tiếp xúc qua bao nhiêu người rồi? Kiến thức của cậu chỉ nhỏ bé như con kiến, còn bày đặt xuất khẩu cuồng ngôn!”

“Tôi đúng là chưa gặp gỡ nhiều người, nhưng chắc chắn trên người anh tôi nhìn thấy được hết tất cả các khuyết điểm của toàn bộ nhân loại!”

“Hiện tại tôi chính thức xa thải cậu, cậu lập tức cút khỏi đây cho tôi!”

“Anh không có quyền xa thải tôi! Là do Myungsoo tiên sinh mời tôi tới, không phải anh!”

“Nơi này là nhà của tôi, tôi là chủ nhân. Không phải là Myungsoo tiên sinh gì đấy của cậu.”

“Tôi tới nơi này để làm việc, không phải tới làm hạ nhân cho anh. Người ký hợp đồng với tôi chính là Myungsoo tiên sinh, được phép xa thải tôi chỉ có một mình anh ấy!”

“Nếu biết mình tới đây làm việc, sẽ không được phép tranh luận ngang bướng như thế! Vào phòng thu dọn đồ đạc đi, không cần Kim Myungsoo, tôi cũng có thể xa thải cậu!”

“Anh nghe không hiểu quốc ngữ sao? Muốn tôi đi thì tìm Myungsoo tiên sinh đến. Nếu không tôi sẽ kiên trì làm đến ngày cuối cùng, cho dù ở chung với người hung ác như anh, tôi cũng sẽ không khuất phục dưới thế lực của anh đâu!”

Ánh mắt hai người trừng nhau, ai cũng không chịu nhường một bước, một người sắc mặt tái nhợt, một người sắc mặt hồng hồng, cuối cùng người sắc mặt tái nhợt là Sunggyu hừ một tiếng, xoay người sải bước ra khỏi phòng ăn.

Trong phòng làm việc, Myungsoo nhìn chằm chằm dãy số điện thoại hiển thị trên di động, do dự đã lâu đưa sang cho người bên cạnh.

“Nhờ cậu, nói buổi sáng hôm nay tôi đã đi ra nước ngoài công tác rồi.”

“Cậu đang muốn làm cái quỷ gì đây?”

Đồng nghiệp nhìn thái độ thành khẩn thiếu một chút là dâng trà đấm lưng của Myungsoo, đành phải giúp anh bắt máy điện thoại.

“Alo. . . . . . . . . . .Thật có lỗi, tôi không phải Myungsoo. . . . . Tôi là đồng nghiệp của cậu ấy, buổi sáng hôm nay cậu ấy nhận được thông báo ra nước ngoài công tác. . . . .Chừng nào trở về a, chuyện này tôi cũng không biết, được.”

Nhìn đồng nghiệp để điện thoại xuống, Myungsoo cuối cùng mới khôi phục lại nhịp đập bình thường của trái tim.

“Myungsoo, người này là ai vậy a?”

“Khắc tinh của tôi, hắn nói cái gì?”

“Hắn nói, ‘Kim Myungsoo, cậu hiện tại đem cái thằng nhóc xấu xí lập tức rời khỏi đây, bằng không tôi sẽ khiến cậu phải đi tự sát!’. . . . . . . . Myungsoo, Myungsoo, cậu xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, tim đập quá nhanh mà thôi.”

Cánh cửa trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Kim thị được thư kí nhẹ nhàng đóng kỹ, phía sau có người đi tới thấy được sắc mặt của cô thư kí này khẩn trương khủng hoảng đứng trước cửa.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay tổng giám đốc tâm tình không tốt. Lúc anh đi vào nên cẩn thận một chút.”

Cô thư ký nhìn đồng nghiệp thật sự rất cẩn thận gõ cửa rồi nhẹ nhàng đi vào. Vừa rời khỏi cánh cửa để trấn áp trái tim đang mãnh liệt đập mạnh, chợt nghe cánh cửa lại một lần nữa nhanh chóng được mở ra, giọng nói của đồng nghiệp kia truyền đến, “Tôi, tôi lập tức làm lại.” sau đó một trận gió lạnh thổi tới, hình bóng một người giống như tia chớp xẹt qua.

Cô thư ký hoảng sợ quay đầu lại nhìn cánh cửa màu đen đang đóng chặt kia. . . . . .Người ngồi ở bên trong, thật sự là tổng giám đốc sao?

Ném văn kiện trong tay, đẩy cái máy vi tính trước mặt ra, Sunggyu bây giờ nhìn cái gì cũng không vừa mắt! Càng không biết vì sao, chỉ cần thấy có người tiến vào liền muốn phát hỏa, biết rõ làm vậy không thể giải tỏa được mà càng tạo thêm áp lực. Xét đến cùng nguyên nhân chỉ vì buổi sáng đã cùng con mèo rừng cãi nhau, hơn nữa tên Kim Myungsoo thấy hắn gặp nạn thì trốn đi chơi mất tích lại làm cho Sunggyu hỏa càng thêm hỏa!

Không được, không thể để cho một đứa nhóc chưa dứt sữa ảnh hưởng đến công việc. . . . . . . Sunggyu một lần nữa sửa sang lại tâm tình, cầm lấy cây bút ký tên vào văn kiện. . . . . Tôi tốt xấu gì cũng chúc anh buổi sáng tốt lành, anh ngay cả loại nhóc con như tôi cũng không bằng sao. . . . . . .Chân mày Sunggyu nhíu lại thành một đường. . . . . . Cho dù khách hàng là một người mãn kinh thời kỳ cuối. . . . . . Bàn tay cầm bút của Sunggyu bắt đầu dùng sức. . . . . Anh nghe không hiểu quốc ngữ sao. . . . . Răng nanh của Sunggyu bắt đầu phát ra tiếng “ken két”. . . . . . . . Cho dù ở chung với người hung ác như anh, tôi cũng sẽ không khuất phục dưới thế lực của anh đâu . . . . . . . Cây bút trong tay Sunggyu cuối cùng cũng bi thảm gãy làm hai.

Đứng trước cửa nhà của mình, Sunggyu khí hỏa ngút trời! Hắn cũng không tin rằng hắn có thể chịu thua một đứa nhỏ chỉ mới có mười mấy tuổi!

Lấy chìa khóa, mở cửa! Vào trong nhà liền nhìn xung quanh tìm kiếm con mèo rừng đã làm loạn một ngày bình thường của hắn. Lại nghe thấy trong phòng khách truyền ra từng trận cười vui vẻ.

Nhóc con xấu xí, mình cả ngày hôm nay không hề tốt, cậu ta lại ở trong nhà của mình cười to a! Sunggyu tức giận nghĩ, hướng phòng khách đi đến.

“Ai cho phép cậu ở trong này. . . . .”

Sunggyu nhìn thấy Minyong và con mèo rừng ngồi trên ghế sô pha vui vẻ cười đùa, Sunggyu sửng sốt một chút, sau đó tâm tình tồi tệ tới cực điểm.

Thấy Sunggyu tiến vào, Minyong vội vàng đứng lên.

“Anh đã về a.”

Tâm tình Woohyun so với Sunggyu tốt hơn rất nhiều, nhìn vị khách đã gặp được người muốn tìm, cậu miễn cưỡng đứng qua một bên, dùng một loại biểu tình phi thường không tự nhiên nhìn Sunggyu.

“Sunggyu tiên sinh, Minyong tiểu thư chờ ngài đã lâu rồi.”

“Không cần cậu nói tôi cũng nhìn ra được, ai cho phép cậu không lễ phép với khách nhân?”

Sunggyu đi đến trước mặt Minyong ngồi xuống cũng không thèm nhìn Woohyun một cái, cơ thể Woohyun run rẩy vài cái, mất rất nhiều thời gian mới lộ ra được một khuôn mặt tươi cười.

“Minyong tiểu thư ngồi một mình rất lạnh lẽo, tôi trò chuyện với cô ấy. Không nên để một người con gái cô đơn, tôi cũng không phải là loại người giống như ngài đâu a.”

Biểu tình trên mặt Sunggyu trở nên quái dị.

“Nhìn không thấy chủ nhân đã về sao? Còn không biết đi châm trà? Cho dù cậu xem trọng chuyện tiếp đãi khách nhân, nhưng tối thiểu cũng đừng nên quên đi công việc của mình chứ?”

Bàn tay Woohyun rất muốn đấm vào bản mặt Sunggyu, ở trong đầu không ngừng tự thôi miên chính mình ‘Không được nghe, không được nghe’ sau đó đến bên người Sunggyu rót cho hắn một tách trà.

“Sau này tôi sẽ chú ý, xin yên tâm. Dù sao tôi vẫn muốn làm công việc này cho đến ngày cuối cùng.”

“Ai nói tôi muốn uống hồng trà, đi châm trà xanh.”

Sunggyu nhìn tờ báo trong tay giọng lạnh như băng ra lệnh làm cho Woohyun thiếu chút nữa tạt nước trà nóng lên bản mặt ngang ngược của hắn.

“Sunggyu. . . . . Woohyun có ý tốt mới ngồi trò chuyện với em. . . . . Hơn nữa, bọn em tán gẫu cũng rất vui a.”

Minyong không hiểu được tình hình trước mắt đến tột cùng là như thế nào, chính là cảm giác được trong không khí đang tràn ngập mùi thuốc súng.

“Trà xanh a. . . . .Xin chờ một chút.”

Vừa nghiến răng nghiến lợi vừa trả lời từng chữ, Woohyun ném cho Sunggyu một cái liếc xéo rồi đi vào nhà bếp.

Minyong ngồi ở trên ghế sô pha bắt đầu có chút không yên, Sunggyu hôm nay so với lúc trước tựa hồ có thay đổi một chút, tuy vẫn còn nét đáng sợ, nhưng thoạt nhìn tâm tình có chút biến hóa.

Tuy rằng ánh mắt dán chặt trên tờ báo, cũng biết được có người đang ngồi trước mặt, nhưng tất cả dây thần kinh của Sunggyu đều tập trung vào người đang ở trong nhà bếp. Vừa rồi hận không thể trực tiếp xách cổ áo của cậu ném ra bên ngoài! Hận không thể đem cậu nhét vào bồn cầu xả trôi đi! Nhìn thấy cậu ngoan ngoãn đi châm trà mà trong lòng tức giận đến mức lông mao toàn thân dựng đứng, hắn cảm giác một chút vui sướng vì thắng lợi.

Sunggyu quyết định, cho dù lên đến mặt trăng, cũng phải bắt được cái tên Kim Myungsoo kia trở về!

Tuy rằng Sunggyu đúng là đang tính tìm Myungsoo, nhưng nói thì được mà làm thì khó, hắn giống như bốc hơi khỏi trái đất, biến mất vô tung vô ảnh.

“Đây là cái quỷ gì vậy? Trong đầu các người chứa toàn bã đậu sao! Đem về làm lại!”

Sunggyu đem xấp báo cáo quăng trước mặt cấp dưới, bọn họ mặt không chút máu rất muốn rời khỏi cánh cửa địa ngục này.

Đã một tuần rồi, Sunggyu ngồi ở bàn làm việc nhớ lại câu nói lúc buổi sáng của con mèo rừng kia‘Sunggyu tiên sinh, xin anh bình thường cười nhiều một chút đi, bằng không ngay cả đứa con nít ba tuổi không biết gì cũng bị anh dọa đến chết khiếp’. Rất muốn đập phá cái gì đó! Kỳ thật, cũng không thể trách Woohyun được, ai biểu hắn bắt cậu trong năm ngày này lau đi lau lại hết tất cả các cửa sổ trong nhà, tổng cộng chín cái, nhưng đều là loại sát đất, lại còn là loại cửa sổ rất to lớn nữa!

Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, Sunggyu không phải cố ý mà đầy ải Woohyun như vậy. Mùa mưa sắp qua đi, chiều nào gió cũng thổi mang theo cát bụi làm cửa sổ thật sự rất bẩn, đặc biệt những cánh cửa sát đất, thoạt nhìn rất khó chịu, người hầu trước kia cũng làm việc này. Nhưng Woohyun không hề nghĩ ra cái lý do này. Mỗi ngày phải bắt cầu thang lau đi lau lại, lau đến bàn tay mềm mại cũng tróc hết da, Woohyun không tìm cơ hội để trả thù Sunggyu mới là lạ!

Trong một tuần hai người chẳng ai nói lời nào, chỉ cần vừa mở miệng là súng đạn bay vèo vèo! Trừ bỏ muốn Woohyun mỗi ngày lau cửa sổ, Sunggyu cũng không có yêu cầu gì thêm, sớm hay muộn đều trở về nhà dùng cơm, điều này làm cho Woohyun cảm thấy rất kỳ quái.

Tên đáng ghét kia không có bạn bè gì sao? Tan việc liền trở về nhà không hề cùng bạn bè đi ra ngoài chơi, trừ bỏ Minyong tiểu thư xinh đẹp lần trước đã đến nhà, thì ngoài ra không còn bất kỳ ai tới thăm hắn, hơn nữa Myungsoo tiên sinh xuất hiện một lần rồi biến mất dạng, chẳng lẽ người này chỉ có hai người bạn sao? Hừ, cái loại người này, có bạn đã là kỳ tích rồi, hiện tại có tới hai người, quả thực là kỳ tích trong kỳ tích!

Woohyun có ý tưởng đem Sunggyu trở thành – người có bạn bè đúng là kỳ tích.

“Kỳ tích! Tuyệt đối là kỳ tích! Cái loại người như vậy sống đến bây giờ vẫn chưa bị báo thù tuyệt đối là kỳ tích!”

Woohyun ngồi ở vỉa hè trước cửa hàng bán đồ lạnh, cây kem trong tay sắp bị cậu bóp nát, giọng nói đầy phẫn nộ hướng Sungjong đang ngồi đối diện lớn tiếng oán giận việc khách hàng kia của cậu thần kinh có vấn đề. Sungjong bị tra tấn gần nửa tiếng đồng hồ biểu tình vừa kinh ngạc vừa buồn cười, kiên nhẫn chờ Woohyun phát tiết xong.

Xem ra, không cần lo lắng Woohyun bị người ta lừa gạt mà trước hết nên lo lắng người bạn tốt này có đem người ta chặt thành tám miếng hay không đã.

“Vậy thì nghỉ việc, nói không vui tại sao cứ nhất quyết phải làm.”

“Như vậy sao được, tôi đang cần năm nghìn a. . . . . Chỉ cần nhẫn nại một tháng thôi là được!”

“Cậu không phải nói tên bác sĩ kia là người tốt mà, sao lại thay đổi ý kiến rồi?”

“Tôi làm việc cho người bạn của Myungsoo tiên sinh, tên là cái gì ‘Kim Sunggyu’.”

“Kim Sunggyu!? Không phải là tổng giám đốc tập đoàn Kim thị sao?”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Sungjong, Woohyun không thèm để ý.

“Cái gì Kim, cái gì tập đoàn?”

“Cậu nha, người mang họ Kim này rất nỗi tiếng, cho nên tôi tuyệt đối nhớ rõ ràng. Kim Sunggyu này chính là đại danh nhân a, hắn mới hai mươi mấy tuổi mà gia sản đã có tới mười mấy triệu, vừa lên làm tổng giám đốc hai năm đã thu được mười mấy công ty tài chính. Hắn chỉ cần dậm chân một cái thì thành phố này đều phải chấn động ba ngày ba đêm.”

“Cậu nói rõ ràng xem?”

“Chị gái của tôi làm việc trong đó, hắn là tình nhân trong mộng của bả, mỗi ngày ở nhà lúc nào cũng nghe bà ấy nói về chuyện của hắn.”

“Tôi không quan tâm hắn là ai! Cái tên thần kinh này tốt nhất khi ra đường bị chó rượt, tóc trong một đêm rụng sạch sẽ, lúc ăn cơm bị nghẹn không có nước uống, lúc đau bụng muốn đi cầu sẽ không tìm thấy WC.”

Sungjong cười khổ nhìn người bạn thân nhất của hắn, một nhân vật nổi tiếng đỉnh đỉnh như vậy lại bị cậu nói thành cái bộ dáng như thế kia, hơn nữa. . . . . . Woohyun a, nguyền rủa của cậu không phải quá trẻ con sao.

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”

Sunggyu ngồi trong phòng làm việc phi thường kỳ lạ nhảy mũi liên tiếp ba cái, ngay cả thân thể cũng chẵng biết tại sao cảm thấy ớn lạnh từng đợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro