Chương 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì để các Bunny đợi lâu, mình sẽ ráng đăng chap sớm nhất có thể vì dạo này mình bận học 😭
--- Thành thật xin lỗi các cậu *cuối đầu*

" Hiền, sau này tất cả đều nghe theo anh được không, em sẽ không nhắc đến những cái trình tự kia nữa, anh đừng không để ý em được không?" Nàng mang theo tiếng khóc lấy lòng hắn. Nàng không thích hắn như vậy, nàng hội để ý hắn, nếu như hắn không để ý tới nàng, nàng sẽ vô cùng khổ sở.
Biện Bạch Hiền đã đạt được mục đích, lập tức xoay người ôm lấy người khiến hắn đau lòng không dứt.
Trời ạ! Tiểu Thái Nghiên của hắn thế nhưng lại khóc.
" Thái Nghiên đừng khóc, đừng khóc! Anh vĩnh viễn sẽ không không để ý tới em. Anh thật đáng chết, đều là lỗi của anh." Hắn ôm lấy nàng thật chặt, bàn tay ôn nhu vuốt ve phần lưng của nàng.
Vừa được người yêu trấn an, Kim Thái Nghiên ngược lại lên tiếng khóc lớn hơn, ở sâu trong bộ ngực của hắn mà phát tiết tất cả khủng hoảng cùng bất an.
Bạch Hiền chỉ có thể đau lòng nhìn nàng khóc thống khoái.
"Anh thật là, làm em sợ muốn chết."
"Thật xin lỗi.! Anh cũng chỉ vì quá quan tâm em mà thôi."
" Anh.. sẽ không... không để ý em chứ?" Nàng muốn lấy sự cam đoan của hắn.
" Anh sẽ không bao giờ không để ý tới em, đừng khóc nưa, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn anh thích nhất giờ thành bộ dạng gì rồi." Hắn yêu thương lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng.
"Ừ! Em đi phòng hóa trang một lát." Nghĩ đến mình bây giờ bộ dạng thật xấu xí muốn chét, vì vậy nàng muốn nhanh một chút đi phòng rửa tay sửa sang lại dung nhan a.
"Ừ! Anh ở chỗ này đợi em." Ở trong mắt hắn, Thái Nghiên khóc đến đỏ mắt, mũi hồng bộ dạng điềm đạng đáng yêu thật khiến hắn đau lòng.
Sau khi Kim Thái Nghiên rời đi, Biện Bạch Hiền liền lộ ra một nụ cười.
Haha! Tiểu Thái Nghiên rất nhanh sẽ hoàn toàn thuộc về hắn.
Ý của hắn là muốn Kim Thái Nghiên tự mình hủy bỏ ước định của bọn hắn, vô ý lại đem nàng khóc, người yêu ngay ở bên cạnh mà không thể sờ, không thể đụng vào, đối với một thiếu niên đang ở thời điểm huyết khí hung mạnh, thật là một đại hành hạ.
Hiện tại khá tốt, hắn có thể tân tình hưởng dụng.
hắn mỉm cười nhìn ra ngời cửa sổ đối diện. Tiểu hồng mạo sắp gặp nguy hiểm rồi nha.!
*****
" Nghiên Nhi, cậu cùng với Biện Bạch Hiền tiến triển cũng không tệ lắm phải không?" Hoàng Mỹ Anh quan tâm hỏi thăm Thái Nghiên, nhưng kỳ thật nhìn bạn tốt mỗi ngày đều cười đến híp mắt, cũng biết nhất định Bạch Hiền rất thương nàng.
"Ừ! Anh ấy đối với tớ tốt lắm." Vừa nói vừa cười, Thái Nghiên lại lộ ra nụ cười ngơ ngác.
" Ai nha! Thật không chịu nổi cậu, cười đến bộ dạng gì kia, thật cố ý làm cho người ta ghen tị mà."
" Tiểu Anh, cậu cũng mau kiếm bạn trai đi! Như vậy chúng ta cũng có thể trao đổi kinh nghiệm rồi." Nàng khờ dại đề nghị Hoàng Mỹ Anh.
" Nghe cậu nói dễ lắm đáy! Bất quá hiện tại tớ không muốn kiếm, xem bộ dạng ngu ngu của cậu khi đang yêu khiến tớ cũng phải sợ hãi." Mỹ Anh vừa nói vừa run rẩy, ra vẻ nàng rất sợ hãi.
" Yêu vốn chính là ngây ngốc mà! Không biến thành ngốc nghếch không giống như nói yêu thương a." Nàng nghiêm mặt nói ra tâm đắc của nàng.
" Dạ! Chuyên gia tình yêu, cẩn thận cậu bị ăn lúc nào không biết a."
" Hiền rất tôn trọng tớ."
" Hiền? Mẹ của ta! Không nghĩ cậu cũng nói ra miệng được." Nàng bắt đầu hoài nghi, có phải khi yêu sẽ làm cho người ta biến thành da mặt dày.
" Cậu đừng giễu cợt tớ nữa! Chờ tới khi cậu thích nam sinh nào đó, cũng sẽ giống tớ thôi."
" Phải không? Cùng một dạng đần giống cậu sao?" Hoàng Mỹ Anh nhạo báng nói.
" Hoàng Mỹ Anh!" Thái Nghiên nổi giận hét lên.
"Được rồi, được rồi! Người đang yêu là vĩ đại nhất, tớ hai trăm phần trăm ủng hộ cậu! Bảo tiêu của cậu tới rỗi đó, mau lộ ra khuôn mặt tươi cười đi, chớ hại tớ bị đuổi giết a!"
Thái Nghiên nhìn về phía hành lang, quả nhiên là Bạch Hiền đã tới đợi nàng.
"Được rồi! Vậy tớ đi trước đây!" Thái Nghiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, nho nhỏ hai má lúm đồng tiền hiện ở trên mặt, làm cho người khác nhìn thấy tâm cũng mềm nhũn. Nàng vội vã cầm cặp sách đi tới cửa.
" Hắc! Chơi vui vẻ nhá, nhớ mang...!"
Không để Mỹ Anh nói hết câu, Kim Thái Nghiên lập tức xoay người lại, đỏ mặt nhìn chằm chằm bạn tốt.
Hoàng Mỹ Anh vẻ mặt vô tội giơ hai tay lên đầu hàng, để cho Kim Thái Nghiên vừa xấu hổ không thể làm gì khác hơn là bước nhanh hướng Biện Bạch Hiền chạy tới.
Nhìn hai người ngọt ngào dắt tay nhau rời đi, Mỹ Anh cũng thay bạn tốt cảm thấy vui vẻ, đến khi nào thì nam nhân của nàng mới xuất hiện đây?
Ai nha! Nghĩ một chút, yêu vào phiến toái chết được, nàng vẫn tiếp tục làm "Độc thân quý tộc" của nàng đi thôi!
*****
Bạch Hiền cùng Thái Nghiên tay trong tay đi tới vườn hoa trong trường học, tới một ô yên tĩnh không người.
Cũng chỉ có giống như bọn họ như vậy tình yêu cuồng nhết, mới có hăng hái đi dạo vườn hoa trong trường đi!
" Nghiên Nhi, buổi tối thứ sáu này có thể ra ngoài được không?"
" Có thể a! Anh có kế hoạch gì sao?" Sau khi bắt đầu hẹn hò, Bạch Hiền mang nàng đi tới rất nhiều địa phương, cũng tặng cho nàng rất nhiều búp bê con rối mà nàng thích. Hắn phong độ rất nhẹ nhàng lại thành thục, tuyệt không giống với những tiểu tử mười tám tuổi khác.
" Chúng ta trước đi ăn bữa tối, sau đó đi dạo công ty bách hóa, cuối cùng đi xem phim khuya a!" Hắn muốn mua ít đồ hấp dẫn cho nàng đỡ bộ dạng con nít đi, nếu không nhìn mặt nàng nhiều lúc làm cho hắn có cảm giác giết hại mầm non quá.
"Được a! Nhưng là như vậy sẽ về nhà rất khuya a!" Thái Nghiên rất mong đợi, nhưng mà nàng cũng ít khi về nhà muôn a.
"Ừ! Hay là em nói trước với cha mẹ một tiếng?"
"Ừm." Kim Thái Nghiên biết cha mẹ sẽ đồng ý, bọn họ luôn rất cởi mở, luôn là đề nghị chứ không bao giờ ra lệnh.
" Kia thứ sau, bảy giờ tối anh đến nhà đón em, được không?"
"Ừm." Thái Nghiên gật đầu, hiện tại hắn thật sự là ông trời của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro