Chương 17: Đến Tam Giác Vàng, nhà mới của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sâu trong núi lớn luôn có một loại khí hậu đặc thù, mưa rền gió dữ không ngừng tàn phá các thôn làng hẻo lánh.

Mãi đến sáng hôm sau, mưa mới dừng lại.

Cùng lúc đó, trực thăng quân sự của Quân Độc lập Bang Kachin đã hạ cánh xuống một vùng đất hoang rộng lớn bên cạnh khu rừng nguyên sinh.

Quân y đi ra từ khoang sau mặc áo blouse trắng, tay xách hòm thuốc cấp cứu, giày quân y giẫm vào vũng bùn lầy, bước về phía nhà trúc trong thôn.

Mới vừa rảo bước tiến vào sân, quân y ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi lưng dựa vào cánh cửa, hắn nhìn qua cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, thân trên trần trụi tinh tráng, cơ thể cao lớn hùng kiện, hai đạo lông mày kiếm siết chặt, vẻ mặt nóng nảy không kiên nhẫn.

Quân y bước nhanh lên lầu trúc, theo bản năng muốn giơ tay cúi chào, nam nhân trẻ tuổi phất phất tay ý bảo không cần, đẩy cửa phòng ra, bước nhanh đi về phía giường gỗ bên góc tường.

Trong phòng, mùi vị nam nữ sau khi ân ái quá mức nồng đậm, ngay cả một quân y sống trong quân đội nhiều năm khi hít phải mùi vị này tim cũng đập loạn xạ.

"Mẹ... Mẹ ơi... " Trên giường truyền đến tiếng nức nở yếu ớt, khàn khàn của cô gái.

Quân y đến gần giường gỗ, nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trên đó, có chút kinh ngạc.

Khuôn mặt nhỏ kiều diễm của cô lộ ra vẻ hồng nhuận khác thường, toàn thân được phủ ba lớp chăn, chỉ để lộ ra cần cổ trắng mịn phủ kín những vết lốm đốm xanh đỏ.

Hoắc Mãng nhíu chặt mày kiếm, ngồi ở mép giường thò vào ổ chăn nắm lấy tay cô, nói với quân y phía sau: "Vợ tôi phát sốt, hạ sốt cho cô ấy trước rồi mới lên trực thăng."

"Vâng! "

Quân y lập tức mở hộp thuốc, lấy súng đo nhiệt độ, đo nhiệt độ trên trán cho cô.

38°7, nhìn thấy con số này, lông mày kiếm của người đàn ông càng nhíu chặt buồn bực không giãn ra.

Hắn làm sao cũng không nghĩ tới làm tình còn có thể khiến cô hôn mê, phát sốt.

Kỳ thật cũng không hoàn toàn là vậy, bản thân cô gặp phải cơn mưa to, lại chứng kiến Tiểu Du chết không nhắm mắt ngay trước mắt, lần đầu tiên làm tình bị hắn hung mãnh phá rách, trải qua thời gian dài làm tình liên tục không được nghỉ ngơi, tại thời điểm hắn điên cuồng ra vào, đạt cực khoái rồi rơi vào hôn mê.

Quân y lấy ra một ống thuốc uống, gõ nắp thủy tinh đưa cho Hoắc Mãng.

Hắn tiếp nhận bình thuốc, nắm chặt trong lòng bàn tay, dịch thuốc ấm lên một chút mới rót vào miệng cô.

Nhưng thuốc này đắng như hoàng liên, cô tuy rằng hai mắt nhắm lại, thần trí không rõ, nhưng vị giác kháng cự vị đắng này, uống không được, ho ra rất nhiều.

Nôn! Đã bệnh thành như vậy còn nôn thuốc!

Nhìn cô không chịu uống thuốc, Hoắc Mãng nóng nảy vò tóc, ngửa mặt rót nước thuốc vào trong miệng mình, sau đó cúi đầu phủ lên cánh môi khô nứt của cô, từng ngụm từng ngụm đem nước thuốc màu nâu mạnh mẽ đẩy vào trong miệng cô.

Vị đắng tràn ngập giữa răng môi hai người, dịch thuốc từ miệng hắn đều chảy vào cổ họng cô, để tránh cho cô lại nôn, lấy môi chặn miệng cô lại, thổi hai hơi giúp cô nuốt.

"Tìm hai người khiêng mấy thứ đó lên trực thăng, mang theo." Hoắc Mãng đút thuốc xong, ngón tay chỉ vào hai cái rương chưa mở nắp chất ở góc tường.

Đáng tiếc, thiếu nữ mười bảy tuổi còn chưa kịp nhìn thấy món quà cưới hắn chuẩn bị cho cô, đã choáng váng ngất xỉu ở dưới thân hắn.

Hoắc Mãng sắc mặt âm trầm, ôm ngang cả người lẫn chăn ra khỏi trúc lâu, đi về phía chiếc trực thăng đậu ở bãi đất hoang bên kia.

Lam Vãn sốt cao mơ màng, sau khi ngửi thấy mùi tươi mát của cây cối xung quanh sau cơn mưa, khẽ mở mắt ra nhìn quai hàm kiên nghị của hắn, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

"Tam giác vàng." Người đàn ông ôm cô đi về phía trước trầm giọng đáp: "Đến nhà mới của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro