Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1/12/2022

"Anh... Anh đừng có qua đây!" Trần Tối Quả nhìn màn che đã kéo lên vội vàng lui về phía sau, cả người như dán chặt lên cửa sổ xe.

"Vốn dĩ muốn đem em về cẩn thận hỏi han, tính toán một chút số tiền trong thẻ em khi trốn đi không có phép. Em là nhất rồi, ngoan ngoãn ở trong xe tôi có gì không tốt?" Dương Qua cởi áo khoác ngoài ra, bên trong là chiếc áo cao cổ.

"Rõ ràng là anh không giữ lời! Anh kéo cái này lên làm gì?"

"Làm gì?" Dương Qua đột nhiên nhào đến bên tai Trần Tối Quả.

"... Đừng." Hơi thở của Dương Qua sát bên tai khiến cậu sợ hãi rùng mình, nhanh chóng nhắm chặt mắt.

"Dạy dỗ em một chút."

Trần Tối Quả toàn thân đều chống cự, chống tay trên lồng ngực Dương Qua.

Cậu hiểu quá rõ thủ đoạn của Dương Qua, nếu nói muốn "dạy dỗ một chút" thì chỉ có "dạy dỗ" không có "một chút".

Hôm nay cậu chỉ định đi mua ít đồ nên tùy tiện mặc đồ, vừa lúc lại thuận tiện cho hắn. Dương Qua một bên ngặm cắn trên cổ Trần Tối Quả một bên hạ tay duỗi vào ống quần rộng rãi của cậu, thuận theo hướng chân giả chậm rãi mò mẫm, Trần Tối Quả tất nhiên không cảm nhận được điều đó.

Đợi đến lúc cậu hoàn toàn ý thức được điều đó thì chân giả đã bị Dương Qua mở ra, "lạch cạch" hai tiếng rồi rơi tự do trên sàn xe. 

"Anh!" Trần Tối Quả tức đến nổ phổi, muốn đẩy cái đầu đang hoành hành trên ngực sang một bên, cúi người nhặt lại chân giả.

"Tháo cái chân này ra, để tôi xem em chạy một chân như thế nào?"

Chân giả đã không còn, ống quần trống rỗng chỉ có thể treo bên đùi phải. Nhưng điều này cũng chẳng thể thỏa mãn Dương Qua, một tay hắn giữ chặt Trần Tối Quả ấn vào cửa sổ, một tay khác nhanh chóng giải thoát cái quần của cậu.

Lúc này áo của cậu đã hoàn toàn bị kéo lên trên cổ, lộ ra phần ngực trắng trẻo và chiếc bụng mịn màng, như một chú cá nhỏ mắc cạn, liên tục giãy dụa nhưng phí công vô ích*.

*Nguyên văn là 徒劳无功 (túláowúgōng), một câu thành ngữ ý chỉ làm việc nặng nhọc vất vả nhưng lại chẳng thu về được lợi ích nào.

Cuối cùng chiếc quần vất vả không thể hoàn thành trách nhiệm, bị Dương Qua bỏ rơi không chút lưu tình để lộ ra hai chân thon gầy. Dương Qua đè lên hai chân cậu, một tay ôm lấy đùi cậu, tay kia dịu dàng vuốt ve phần chân cụt của cậu.

Trần Tối Quả bình thường rất ít khi mặc quần ngắn nên phần da chân rất trắng, đặc biệt là phần đùi phải bị cụt. Những đường tơ máu xanh tím chạy dọc theo đùi, vốn dĩ phải xấu xí nhưng đặt ở trên người Trần Tối Quả lại không có chỗ nào không đẹp - vẻ đẹp yếu ớt nhu nhược.

Trần Tối Quả đã sớm tuyệt vọng, bộ dáng hiện tại của cậu với lúc ở Saudade khác nhau chỗ nào?

Dương Qua vòng qua eo Trần Tối Quả, không ngừng dùng răng cắn mút đầu vú cậu, chiếc lưỡi gian xảo liếm láp vòng quanh. Đợi đến khi hắn buông tha cho đầu vú cậu, hai viên đậu đã trở thành quả cherry đỏ hồng mọng nước.

Hắn dọc theo bụng nhỏ của Trần Tối Quả, vừa cắn vừa mút xương hông cậu, sau đó lại tìm đến phần chân cụt kia. Dương Qua liên tục hôn lên phần da trắng mịn, mới đầu là nhẹ nhàng nhấp môi sau lại mạnh mẽ hôn mút.

Trần Tối Quả từ nhỏ đến lớn không biết nhột, nhưng ông trời cố tình để phần chân cụt của cậu là nơi mẫn cảm nhất. Cậu bị Dương Qua liếm đến cứng, cả người nhộn nhạo trốn về phía sau, môi răng nghiến chặt không dám thở mạnh. 

"A... Đừng đụng nơi đó."

"Tại sao, lúc trước không phải rất thích sao?"

"..."

"Biết tôi thích em ở điểm gì không?"

"Ha... Anh thích chỗ nào tôi đổi chỗ đó."

Dương Qua không nhịn được bật cười: "Em không thể đổi được."

"Thích nhất khi chỉ cần sờ nơi này của em," Người xấu Dương Qua dùng răng gặm mút phần chân cụt của cậu, "Cả người em đều mềm nhũn, phía sau liền bắt đầu chảy nước."

Hắn nói tiếp: "Còn thích gì nữa sao? Còn thích em nha, không cần biết bị tôi làm như thế nào, làm bao lâu vẫn ngốc nghếch đấu võ mồm với tôi. Em đổi được không?"

"Tôi, tôi thay đổi, từ giờ về sau tôi không miệng tiện* nữa." Trần Tối Quả định cùng Dương Qua nói chuyện cẩn thận.

*Mình chưa tìm ra chữ nào thay thế cho miệng tiện nên dùng tạm, đơn giản mà nói trong trường hợp này thì miệng tiện là thích cãi láo thích chửi bậy.

"Tôi thích miệng tiện của em."

Trần Tối Quả câm nín không có cách nào trả lời

Dương Qua nhìn thấy Trần Tối Quả không giãy dụa nữa liền buông tay tay, bắt đầu tìm đến phía sau của cậu. Hắn chậm rãi tìm kiếm bên trong, một ngón tay thành hai ngón tay, hai ngón tay thành ba ngón tay, dịch ruột non ở bên trong liên tục bị quấy phá.

Đem ngón tay rút ra, Dương Qua đưa ngón tay lấp lánh đến trước mặt Trần Tối Quả: "Em xem, em lợi hại như thế này mà."

"Dương Qua, a a... Chúng ta... Ha... Thương lượng một chút, tôi, tôi đưa anh tiền, tôi chuộc chính mình được không?" Trần Tối Quả nhìn chằm chằm vào mắt Dương Qua, bắt đầu chịu thua.

Dương Qua chống lưỡi trong má, biểu tình nhìn không ra vui buồn.  đầu lưỡi đội lên một chút khóe miệng, trên mặt biểu tình không thể nói được hỏng nhưng là không nói quá tốt. Hắn dùng ngón tay vừa tàn phá phía sau của cậu nhét vào miệng Trần Tối Quả, vừa vuốt ve hàm răng vừa quậy phá đầu lưỡi cậu.

"Ngậm đi," Dương Qua nói, "Tôi có thể cân nhắc một chút."

Trần Tối Quả trong miệng ngậm ba ngón tay, âm thanh mơ hồ: "Được, tôi nghe lời, anh cứ cân nhắc thật kỹ đi."

Dương Qua không trả lời.

Trần Tối Quả bắt đầu ngậm mút ngón tay Dương Qua, cậu đã làm nghề này rất lâu, tất nhiên hiểu được làm thế nào để người phía trên vì vài động tác nhỏ mà cầm lòng chẳng đặng*.

*Nguyên văn: 情不自禁 (qíngbùzìjīn - tình bất tự cấm) là một thành ngữ ý nói cảm xúc kích động đến không có cách nào khống chế được.

Hắn híp một mắt, một mắt lại mở rất lớn, trực tiếp đáp lại ánh mắt dụ dỗ của Trần Tối Quả, nhìn qua lại mang vẻ muốn nháy mắt với cậu. Động tác của miệng cũng không hề ngừng lại, bắt chước tần suất giao hợp mà bú mút ba ngón tay.

"Người biết thì nghĩ em đang bú tay tôi," Dương Qua kéo khóa quần xuống, "Người không biết còn tưởng em đang bú thằng nhỏ tôi, chăm chỉ như vậy sao, bé dâm đãng."

"Chính mình cứng đến xuyên qua quần còn nói ông đây dâm."

"Em nói gì?"

Trần Tối Quả biết bản thân không chết sớm cũng chết muộn, trực tiếp nhả ba ngón tay ra: "Ông chủ Dương, anh cân nhắc xong chưa? Tôi thấy anh cũng rất thoải mái đó."

Dương Qua tự mình kéo quần lót xuống, quái vật bự lập tức bắn ra: "Nó còn chưa có thoải mái thì tôi làm sao mà cân nhắc được đây?"

"Tôi cho nó thoải mái! Được chưa!"

Trần Tối Quả nỗ lực kìm nén lửa giận, ngày hôm nay bị Dương Qua làm trên xe đã chắc như đinh đóng cột, thay vì cứ vờn mèo với hắn không bằng cứ để hắn thoải mái làm một lần, biết đâu được hôm nay hắn trúng số tâm tình tốt sẽ đồng ý với mình.

Dương Qua không chút khách khí đem dương vật đến bên miệng Trần Tối Quả, Trần Tối Quả trong một giây phân tâm bị quái vật bự xuất hiện trước mặt dọa hết hồn. Nhưng cũng may kinh nghiệm lâu năm vẫn còn nên nhanh chóng vươn lưỡi liếm một chút rồi há miệng ngậm toàn bộ vào.

"Hừ... Quả Quả thật giỏi." Dương Qua thở ra một hơi.

Trần Tối Quả không nói gì nữa, cậu bắt đầu chăm chú khẩu giao cho Dương Qua. Cậu không muốn cùng hắn làm tình nên chỉ có thể cố gắng mút lại cố gắng liếm, liếm cho ra hết con cháu của hắn, để bản thân tránh khỏi xui xẻo... bị đè ra làm. 

Trần Tối Quả đầu lưỡi linh hoạt cọ qua tính khí của Dương Qua, đặc biệt là chỗ hõm phía sau quy đầu, đây là nơi Dương Qua thích được liếm nhất.

Dương Qua biết rằng Trần Tối Quả thật sự là một bé yêu tinh, bình thường đều là hắn cưỡng ép cậu, chỉ là không ngờ bé yêu tinh này khi chủ động lại biết câu người đến thế. Hắn cũng chẳng nhàn rỗi, thời gian cũng còn dài, Dương Qua lại bắt đầu trêu chọc tiểu Quả Quả và huyệt nhỏ. Trần Tối Quả nhẫn nhịn phía trước cùng phía sau liên tục bị chơi đùa đến sảng khoái cả người, âm thanh rên rỉ nhỏ bé lại bị dương vật chặn lại bên trong. 

"Đủ rồi chứ." Trần Tối Quả sắp thở không ra hơi .

"Đủ rồi."

Dương Qua từ Trần Tối Quả trong miệng lui ra ngoài, lại nhấc chân cậu lên, đặt dương vật trước huyệt nhỏ trượt vào.

"Không không không," Trần Tối Quả thực sự phục chính mình, bộ ăn no rửng mỡ hay sao đi hỏi Dương Qua đủ không làm gì, "Tôi khẩu giao cho anh đi, anh đừng đi vào, được không?"

"Súng đều lên đạn rồi em lại không cho tôi vào."

Dương Qua không thèm quan tâm Trần Tối Quả phản đối như thế nào, hắn đẩy tay Trần Tối Quả đang chặn cửa ngõ lại, nhấp người cắm đầu một hơi.

"A ưm... Tôi đã, đã nói đừng vào!" Trần Tối Quả co người lại.

"Tôi còn chưa cân nhắc xong đây, em xác định không làm?"

"..."

Trần Tối Quả dũng cảm hy sinh, ngoan ngoãn nuốt vào nửa cây tính khí của Dương Qua.

"Ai, " Dương Qua nắm eo Trần Tối Quả eo, bắt đầu chậm rãi rút ra cắm vào, "Thế mới đúng chứ, nếu không thì tôi làm sao mà cân nhắc kỹ càng được đúng không?"

Mẹ kiếp, thằng chó này, xem như là phí chia tay với anh. Trần Tối Quả miệng cười tâm không cười*, trong lòng đem mười tám đời tổ tông của Dương Qua ra chửi một lần.

*Nguyên văn là 皮笑肉不笑 (pí xiào ròu bù xiào - bì tiếu nhục bất tiếu), một thành ngữ nói về nụ cười giả tạo, chính xác hơn là da cười thịt không cười.

Hàng ghế sau tuy không gian không nhỏ nhưng để hai người trưởng thành xằng bậy thì vẫn có chút chật chội.

Dương Qua vốn không phải chính nhân quân tử gì, tính hắn phóng khoáng đam mê đa dạng, hiểu biết nhiều trò vặt, người ta càng không muốn làm hắn lại càng muốn chơi người ta.

Cho dù hiện tại không có dụng cụ hỗ trợ gì chỉ có thể khô khốc mà làm cũng không khiến hắn chán ghét, ngược lại càng cảm thấy đặc biệt hưng phấn.

Khi nghe thấy chị La nơm nớp lo sợ mà báo cáo Trần Tối Quả đã chạy trốn, lửa giận xộc thẳng lên đầu hắn, tâm trạng nóng nảy, đến cả toàn thân cũng thấy nóng nảy, hận không thể nhanh chóng tìm cậu sau đó cắt cụt luôn cái chân còn lại để cậu khỏi chạy được nữa. Hơn nữa, hắn còn muốn khoá người ta trên giường, hai cái chân cụt chỉ có thể để hắn chơi đến kêu trời gọi đất, muốn ăn cơm hay đi vệ sinh cũng phải chờ hắn ôm đi.

Hắn càng nghĩ lại càng đem Trần Tối Quả thao đến tận cùng, quy đầu va chạm lung tung làm cậu gấp gáp thở dốc. Bé cụt chân này tâm lý thì chống cự nhưng cơ thể lại đón ý hùa vui với từng đợt ra vào mạnh mẽ, lại còn ngây thơ muốn đàm phán ý nghĩ chạy trốn với hắn.

"Em là của tôi," Dương Qua nằm trên người Trần Tối Quả, hai bắp tay rắn chắc siết chặt cậu, duy nhất chỉ có vòng eo mạnh mẽ hướng sau mông cậu mà dồn dập di chuyển, "Chỉ có thể là của tôi."

Một câu này bị vận động bành bạch lấn áp, tiếng nước nhớp nháp và tiếng rên rỉ mê hoặc chôn vùi, Trần Tối Quả đến một chữ cũng không nghe thấy. Dương Qua lại càng không để ý, chín cạn một sâu liên tục chơi đùa làm cậu có chút khó chịu, hắn hoàn toàn không để ý đến việc cậu có bị đụng đau hay không, chỉ hưng phấn chôn vùi toàn bộ vào bên trong.

Trần Tối Quả vì tương lai của bé đào nhà mình đành mở miệng xin nương tay.

"A... ưm... Anh chậm một chút, chậm một chút."

"Này... a... đau, có chút đau, anh nhẹ chút đi."

Dương Qua lại đè lên bụng nhỏ Trần Tối Quả, bắt đầu chạy nước rút đợt cuối, tần suất thúc hông cực nhanh. Trần Tối Quả không kềm được, miệng nhỏ đau rát nhưng bên trong lại ngứa ngáy, cậu nhịn không được lại bắt đầu mắng cả nhà Dương Qua.

"Tôi đệt  chết mẹ anh Dương Qua, bảo anh nhẹ một chút không nghe thấy à? Muốn chơi chết người hả tên điên này a.. ưm..."

Dương Qua dồn lực chen chút đến nơi địa phương sâu bên trong cậu, mạnh mẽ va chạm một lần cuối cùng. Chất lỏng ấm áp như chạy dọc theo thân thể Trần Tối Quả khiến cả người cậu run run, cái đầu nhỏ mệt mỏi nghiêng sang một bên.

Không gian xung quanh yên tĩnh lại, xe vẫn tiếp tục chạy nhưng bên trong lại là tiếng thở dốc nóng bỏng, tiếng da thịt quấn quýt với nhau. Tài xế rất tri kỷ mà tăng nhiệt độ lên, hàng ghế phía sau đều tràn ngập bầu không khí cơm nước no nê.

"Dương Qua, " Trần Tối Quả mở miệng, cổ họng có chút khàn, "anh đã suy nghĩ kĩ rồi sao?"

"Ừm."

Trần Tối Quả đem áo lông trên cổ kéo xuống.

"Không đồng ý."

"..."

Trần Tối Quả nháy mắt quay đầu trừng Dương Qua, như một chú mèo nhỏ bị chọc giận, cả người đều xù lông lên.

"Từ đầu đã không có ý định đồng ý rồi, ngu ngốc."

Trần Tối Quả ngồi thẳng người, hít một hơi sâu rồi nhào người sang muốn bóp cổ dương qua, "Ông đây giết chết anh!!"

"Vẫn không chịu ngoan ngoãn một chút sao?" Dương Qua dễ dàng chặn lại võ công mèo cào của cậu, thuận thế đem cậu ôm trên người mình. Đồ vật nóng bỏng bên trong quần hắn lại vui vẻ chào mừng Tối Quả quay trở lại...

Tài xế dừng xe trước nhà Dương Qua nhưng không tắt máy. Qua một lúc sau cửa xe mới mở, Dương Qua bước ra, trên người lại mang theo Trần Tối Quả. Bộ quần áo của hắn vừa vặn che khuất nơi bí ẩn khiến cả hai dính vào nhau. Một cái chân rưỡi của Trần Tối Quả treo trên eo hắn mang đến một cảm giàc quái dị không thể nói thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro