Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao coi như mày vẫn còn mang danh là con trai của Trương Hào Thiên, coi như vẫn còn chút lưu tình, đây tao cho mày 10 vạn, sau đó mày liền biến khỏi nhà tao, mãi mãi đừng mò về, tao và vợ sắp cưới của tao không mong gặp được mày đâu!" 

Trì Đường nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế sa lon bằng da thật, hai chân tréo nguẩy, trong lòng liên tục cười lạnh.

Tên đàn ông này đã lừa gạt cậu và mẹ cậu, khốn khiếp đi tìm tiểu tam ở ngoài đường, rõ ràng đã hứa hẹn một đời một kiếp, vậy mà quay đầu cũng một lần nữa tìm một người phụ nữ khác kết hôn sinh con. Nguyên nhân vì sao ư, bất quá chính là vì gia thế tiền tài mà thôi. Nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn ta, muốn tiền có tiền, muốn danh có danh!


"Tôi cũng không phải tới đây đòi mấy đồng tiền bẩn thỉu từ chỗ ông, chỉ là đến nói cho ông một tiếng, mẹ tôi đã rời khỏi thế gian này, bà ấy trước khi đi vẫn rất vui vui vẻ vẻ, ông cũng đừng làm cho bà ấy buồn nôn nữa. Còn nữa bà còn nhờ tôi chuyển lời đến ông, sau này ông đừng có mà đi ra biển, bà ấy đã nói với thần biển Kỳ nguyệt một tiếng rồi. Nếu như ông đi ra biển, chắc chắn sẽ khiến ông bị chuột rút chân đến chết đuối, bị cá mập cắn không sót một cọng lông, ngồi thuyền bị đâm vào đá ngầm chết chìm, đều tại nghiệp ông quá lớn, không thể trách bà ấy!"


Nghe Trì Đường nói trong nháy mắt Trương Hào Thiên liền đen mặt, hắn đột nhiên vỗ bàn: 

"Thứ mất dạy! Mày ăn nói với trưởng bối như vậy sao?!"

Trì Đường đứng lên, không thèm quan tâm đến lão già khốn khiếp ấy đang nổi giận cái gì, trực tiếp đi ra căn biệt thự hai tầng bẩn thỉu này.


Ở ngoài biệt thự, mưa rào xối xả.


Trì Đường  lau mặt một cái, trong lòng  bình tĩnh lại, lấy từ trong cái ba lô ở sau lưng ra một cái ô, mở ra, sau đó lấy ra điện thoại di động định vị xe bus.


Cậu hiện tại xem như là không có nhà để về.

Cậu và mẹ cùng với những hàng xóm khác trước giờ sinh sống ở hòn đảo nhỏ kia, bây giờ đã bị người khác mua lại, chuẩn bị mở một khu du lịch trên đó.  Mẹ cậu vừa mới mất, để lại cho cậu muôn vàn lời chúc phúc, dặn dò, rồi hướng về thần biển Kỳ nguyệt mỉm cười rời đi.


Hàng xóm của cậu tuy rằng không muốn rời xa cố hương, nhưng người mua lại hòn đảo này quả là giàu nứt đổ số vách, liền cho bọn họ một số tiền lớn  xong rồi còn cách hải đảo đó không xa thành lập nên thôn An gia, đưa mọi người về đó ở, sinh hoạt trên thôn này coi như gần giống với trên hải đảo nhỏ kia cho nên đại bộ phận người cầm khoản bồi thường lớn mà dọn sang chỗ mới.


Mà Trì Đường không dự định ở đó. Mẹ cậu đã rời đi, bà đã yên giấc trên hòn đảo nhỏ bé này, cho nên tất cả cậu có ở cái hải đảo nhỏ bé này cũng chỉ là ký ức về hai mươi lăm năm sinh hoạt ở đây, cho nên cậu dọn lên thành phố nơi mà Trương Hào Thiên ở.


Cậu dự định ở lại chỗ này. Lưu lại cái nơi mà bốn phía đều không có biển, bầu không khí ở đây cũng khác hẳn, đặc biệt khô ráo. Cậu đương nhiên không phải vẫn còn lưu luyến tên nam nhân là cha ruột của mình kia, có điều người làm việc ác ắt sẽ có báo ứng, chỉ cần cậu ở lại cái thành phố này, đến lúc tên đàn ông khốn nạn kia bị nghiệp quật, đến lúc đó vẫn có thể chứng kiến được không phải sao?


Nhìn thấy Trương Hào Thiên gặp nạn, cậu liền vui vẻ.

(truyện được đăng ở wattpad phuongduy1012)

Trong người cậu còn năm mươi vạn tiền bồi thường kia, định ra vùng ngoại ô kiếm một chỗ trọ nho nhỏ đủ cho một người ở. Hơn nữa, trong tay năm mươi vạn, chi ít cũng có thể cầm cự được vài tháng. Cậu cũng không phải  đại công tử gì cho cam, ăn uống tiêu xài cũng không lớn, chỉ cần có thể tìm được công việc, cậu liền có thể ở đây chậm rãi cắm rễ... Cần đi đâu nữa?


Trì Đường nghĩ như vậy, xe bus nhanh chóng đậu trước mặt. Sau khi xuống xe đi không tới 500 mét thì có công ty bất động sản được người ta đánh giá rất tốt, Trì Đường dự định ở đây nhờ người giới thiệu một vài phòng trọ.


Trì Đường nghĩ, năm mươi vạn nói thế nào cũng có thể mua được căn phòng nhỏ năm mươi, sáu mươi mét vuông gì đi?


Nhưng mà chờ đến lúc nghe xong nhân viên kia nhiệt tình như lửa giới thiệu, sợ hãi phát hiện ra rằng, năm mươi vạn ở đây trên căn bản chỉ có thể mua được một cục gạch? !


"... Nhà ở thành phố lớn các người đều mắc cắt cổ như vậy sao?" Trì Đường không nhịn được hỏi.


Nhân viên nghe câu hỏi của cậu trực tiếp nở nụ cười, cũng không lộ ra vẻ khinh thường gì, vỗ vỗ vai Trì Đường: "Huynh đệ, cậu chắc là mới tới thành phố này đi? Ở đây căn nhà nào cũng có giá như vậy, giá của công ty chúng tôi đã là rất hợp lý rồi, những chỗ khác so với chúng tôi giá có thể còn cao hơn nhiều."


Trì Đường thở dài, "Kia, cho tôi xem một vài phòng cho thuê đi." Cậu hiện tại xem như là không việc làm, cũng không có hộ khẩu ở đây, đi vay tiền mua nhà trên căn bản là không thể thực hiện được.


Cuối cùng Trì Đường thuê lại một căn phòng cũ có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, phòng này mặc dù có chút cũ kỹ, tuy nhiên lại nằm ngay trung tâm thành phố, vị trí địa lý rất tốt, bên cạnh là một trường đại học, còn gần một khu chợ lớn và chợ đêm, cậu ngược lại cũng thật hài lòng.


Hơn nữa, cài làm cho Trì Đường vui mừng nhất chính là, phòng này bên trong cư nhiên còn có một cái bồn tắm a! Rõ ràng chỉ có hơn bảy mươi mét vuông vậy mà lại có một phòng tắm phi thường đẹp đẽ, lộng lẫy! Nhìn thấy cái bồn tắm kia nhất thời hai mắt Trì Đường liền sáng lên, liền muốn ký hợp đồng.


Nhân viên đại ca cũng thật cao hứng, bởi vì mấy năm trước chủ căn phòng này cũng đã tự mình sửa lại thiết kế một chút, cũng bởi vì người chủ rất yêu thích tắm, cho nên chính mình sang sửa lại phòng tắm cho nó rộng một chút, còn đặt thêm cả một cái bồn tắm rộng vào, cũng vì mở rộng thêm phòng tắm mà chiếm bớt diện tích phòng khách và phòng bếp, nên có không ít người liền từ bỏ phòng này. Vậy mà một thanh niên da dẻ hồng hào, cường tráng trước mặt mình lại thích thú đến như vậy. Quả nhiên, cõi đời này luôn có những con người phi thường xứng đôi vừa lứa, chỉ là phải kiên nhẫn chờ đợi định mệnh của mình đến thôi.


Bất quá tuy rằng đã xác định sẽ ở căn phòng này, nhưng tiền thuê lại vượt ra khỏi Trì Đường tính toán — một tháng 1,500 đồng tiền, nếu đổi lại vẫn còn ở nơi hải đảo gần biển kia của cậu, còn có thể mua được một căn nhà rộng gấp đôi.


Cuối cùng nhân viên đại ca vỗ vai Trì Đường khích lệ:  "Lão đệ, chỗ này đất tốt, sau này giá nhà đất ở đây sẽ tăng cao a! Đừng chán ngán thất vọng nữa, chỉ cần luôn có nghị lực có kiên trì, thì vẫn có thể ở đây tiếp tục sống! Anh đây tới nơi này năm năm, hiện tại coi như đã có chút tiền, còn cậu vừa nhìn đã biết còn có thể kiếm nhiều tiền hơn, sống một đời giàu có. Dù sao so với những người khác, khuôn mặt  cùng vóc người này của cậu  cũng đã quăng người khác sang 7749 con phố khác rồi a! Ách, vừa bắt đầu nhìn thấy cậu, nếu không phải là vì trên người cậu vẫn còn dáng vẻ quê mùa kia, thì anh đây còn tưởng rằng có đại minh tinh nào đến ấy chứ. Anh đây rất là yêu quý cậu nha! Mong đến lúc được thấy cậu cầm tiền đập vào mặt tôi mua nhà!"


Trì Đường nghe được không nhịn được cười một tiếng, sau đó cùng nhân viên tên là Trịnh Càn này trở thành anh em tốt. Trong mấy tiếng tiếp xúc này, Trịnh Càn từ đầu tới đuôi thái độ đều rất nhiệt tình dễ thương, dắt cậu đi xem mấy cái phòng đều không có thiếu kiên nhẫn, hắn mặc dù hơi lắm lời, nhưng lại biết lúc nào nên nói lúc nào không, điều này làm cho Trì Đường cảm thấy được vị đại ca này có thể làm bạn tốt dài lâu.


"Được, mượn Trịnh đại ca đây chúc lành, tôi nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền để có thể đập cọc tiền vào mặt anh mua nhà. Ha ha."


Sau đó Trì Đường ra khỏi phòng đi xuống lấy hành lý, trong căn phòng này đã có đầy đủ các loại thiết bị, chỉ cần xách giỏ vào ở thôi, ngay cả chăn ráp trải giường, gối tất cả đều là đồ mới, có thể nói ngoại trừ phòng hơi cũ một chút, còn lại những phương diện khác đều rất tốt.


Đem bức ảnh của mẹ ra đặt lên ngay ngắn, Trì Đường liền ra đứng ở ban công hướng xuống nhìn bốn phía. Nơi này và cố hương của cậu là hoàn toàn khác biệt, ở nhà cũ của cậu từ trên cao nhìn xuống bốn phía đều là biển, có thể nhìn thấy màu vàng nhàn nhạt của từng bãi cát sau đó là một đại dương mênh mông xanh biếc. Mà ở đây, chỉ có thể nhìn thấy chỉ là những tòa nhà đứng vững cao lầu mà thôi. Rất khó để nhìn thấy cảnh xanh thẳm mỹ lệ ở phương xa.


Cậu có chút nhớ nhung, sau đó liền cảm thấy được tâm tình như vậy là không được tốt, vừa vặn vào lúc này bụng cũng đã đói cồn cào, Trì Đường nghe nói cách đây không xa có một khu chợ lớn nhất nhì thành phố, liền một thân chạy tới.


Ân, một bàn tôm nướng, thịt xào rau cải, một phần rau trộn rong biển cùng một bát cơm đầy ấp ngào ngạt thơm, suy nghĩ một chút thấy rất hài lòng, sau khi ăn xong sẽ đi tắm nước nóng giải tỏa một ngày dài uể oải, quả thực chính là hoàn mỹ!


Trì Đường tưởng tượng ra một cảnh hoàn hảo trong đầu, nhưng mà, khi cậu đi đến khu chợ nổi tiếng kia, ở bên trong đi dạo một vòng, liền lần nữa cảm nhận được nội địa thành phố lớn này tràn đầy ác ý ——Một cân tôm càng xanh nước ngọt bình thường con mẹ nó lại tốn đến ba mươi lăm đồng? !Hải sản tôm cua chứ có phải vàng bạc đá quý gì đâu! Năm mươi lăm đồng một cân thật sự có người mua sao? !


Ngày xưa sống trên biển chỉ cần tùy tiện xuống nước nắm vài cái liền đầy một giỏ tôm, trên bờ biển tùy ý đi dạo là nhặt được cả khối sò tươi!

Chớ nói chi là cua biển, hải sâm, bào ngư, nhím biển cùng những vật khác. Thanh niên lớn lên ở hải đảo hiện tại  xem nơi này chính là bán hải sản tươi còn hơn giựt tiền người khác!!

Mà khiến người cảm thấy bi thương chính là cậu một ngày không được ăn hải sản tươi liền cảm thấy nghẹn đến chết.


Trì Đường: "..." Thật là khiến người ta sống không bằng chết trong đầu hoài niệm về quá khứ tươi đẹp.


-------

Đây là lần đầu tiên mình edit, có gì sai sót mọi người thông cảm nhớ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro